Tần Hạc Minh nhìn vào mắt Diệp Ngọc Tinh, rồi chớp chớp mắt bảo:
“Anh không biết.”
Diệp Ngọc Tinh nghi ngờ mà nhìn anh một cái:
“Anh không biết thật hả? Chẳng phải các anh có quen biết nhau sao?”
Tần Hạc Minh nhìn cậu với vẻ vô tội:
“Cũng chỉ quen biết sơ thôi mà, thậm chí có vài người trong đó anh chỉ mới biết tên, sao anh biết bọn họ là thứ gì được?”. Cập nhật t𝑟𝘶yện nhanh tại { T𝑟UmT𝑟 𝘶yện.Vn }
“Được rồi.”
Diệp Ngọc Tinh mím môi, nhưng đôi mắt lại chợt sáng lên khi cậu nghĩ đến điều gì đó:
“Vậy chúng ta hãy chia sẻ một số thông tin mình có được đi! Trước mắt, anh không phải, Eugene không phải, chắc hẳn Tả Khâu cũng không phải.”
Tần Hạc Minh khẽ nhướng mày, cười như không cười:
“Cái gì mà chắc hẳn Tả Khâu cũng không phải chứ? Anh nhớ rõ em rút thẻ có hai lần, một lần là anh, một lần là Eugene, em dựa vào gì mà lại nói Tả Khâu không phải.”
Diệp Ngọc Tinh hơi khựng lại, cậu lẩm nhẩm lầm nhầm bào chữa cho mình:
“Nhưng trông Tả Khâu rất bình thường mà, tính cách cũng rất tốt nữa.”
“Ừm hửm?”
Tần Hạc Minh vạch trần Tả Khâu một cách không thương tiếc:
“Cho nên nó chỉ là suy đoán ngây thơ của em mà thôi. Theo sự hiểu biết của anh, Tả Khâu cũng không phải người tốt lành gì đâu.”
Diệp Ngọc Tinh cảm thấy hơi bất an khi nghĩ về trải nghiệm bị lừa của mình, nhưng cậu vẫn là phản bác anh dù cũng không tự tin gì cho lắm:
“…… Anh nói bậy.”
Tần Hạc Minh lắc đầu:
“Anh không nói bậy đâu, em phải cẩn thận với Tả Khâu, cái tên xấu xa hai mặt này. Em không tin thì đi hỏi người khác đi, hỏi Percy, Adonis, Eugene…… Hỏi ai cũng được hết.”
Trước khi gõ cửa, Tần Hạc Minh nói một câu cuối cùng với Diệp Ngọc Tinh:
“Nhưng đừng hỏi trực tiếp cậu ta, cẩn thận cậu ta xé rách mặt đấy.”
–
Tần Hạc Minh gõ cánh cửa có treo biển hiệu bác sĩ, phải đợi một lúc Tả Khâu mới đến mở cửa. Chắc là anh vừa rời giường, nhưng anh cũng đã mặc quần áo ngay ngắn rồi.
Tả Khâu không đeo kính, đầu tiên anh lạnh lùng nhìn Tần Hạc Minh, sao đó mới nhìn thấy Diệp Ngọc Tinh bị chặn sau cửa, thần sắc anh đột nhiên thay đổi:
“Sao lại thế này?”
Tần Hạc Minh đẩy cửa ra đi vào:
“Bị con chó điên tên Moore đó cắn.”
Anh đặt Diệp Ngọc Tinh lên ghế:
“Khám cho em ấy đi, mặc dù tôi thấy cậu không biết chút kiến thức chữa bệnh nào, nhưng chỗ cậu lúc nào cũng có thuốc mà, đúng chứ?”
Tả Khâu cầm mắt kính trên bàn lên đeo vào:
“Thật trùng hợp, vừa hay tôi lại biết một chút kiến thúc chữa bệnh.”
Anh lấy cồn nhỏ một ít vào tăm bông, định lau vết thương cho Diệp Ngọc Tinh nhưng rồi như thể đã nghĩ đến điều gì đó, anh chợt dừng lại trước khi miếng tâm bông chạm vào miệng vết thương của cậu, anh quay sang dặn dò Tần Hạc Minh:
“Giữ chặt tay Ngọc Tinh giúp tôi, sẽ hơi đau đấy.”
Nhìn thấy Tần Hạc Minh nắm chặt hai tay của Diệp Ngọc Tinh chỉ bằng tay phải, Tả Khâu liếc nhìn một cái, sau đó hỏi như thể vừa nhìn thấy:
“Tay trái gãy rồi à?”
Tần Hạc Minh không quan tâm mấy, lạnh nhạt nói:
“Đừng xía vào.”
Khi cồn chạm vào miệng vết thương, cảm giác nóng rát đau đớn đã làm Diệp Ngọc Tinh không khỏi cau mày, nhưng cậu vẫn kiềm lại không có lộn xộn.
Tả Khâu vứt tăm bông vào thùng rác, bôi thuốc bột cho Diệp Ngọc Tinh rồi dán băng gạc lên:
“Chắc là cổ không có vấn đề gì lớn đâu. Tuy nhiên, ngày mai có thời gian thì cứ đến đây khám lại sẽ tốt hơn.”
Anh đưa tay sờ dấu răng trên má Diệp Ngọc Tinh, ánh mắt ẩn dưới mắt kính đã trở nên tối tăm trong giây lát, rồi lại giống như đó chỉ là ảo giác của Diệp Ngọc Tinh. Diệp Ngọc Tinh nghĩ đến những gì Tần Hạc Minh đã nói với mình, dù không muốn nhưng trong lòng vẫn vô thức nảy sinh chút nghi ngờ, nhưng ý niệm nghi ngờ này chỉ thoáng qua thôi.
Tả Khâu lộ ra vẻ áy náy:
“Ngọc Tinh, anh xin lỗi. Đều do giả thiết bác sĩ của anh có hạn chế về phạm vi hoạt động. Nếu không anh đã ở đó với em rồi.”
Tần Hạc Minh thu hồi ánh mắt nhìn tủ của mình:
“Cậu có hạn chế về phạm vi hoạt động à?”
Tả Khâu bình tĩnh chớp mắt:
“Đúng vậy.”
Tần Hạc Minh “ồ” một tiếng, lại liếc nhìn tủ:
“Mẫu vật không tệ.”
Tả Khâu theo tầm mắt của anh nhìn sang tủ trưng bày, đẩy nhẹ chiếc kính gọng vàng của mình:
“Chỉ là những mẫu tim động vật có sẵn trong trò chơi mà thôi, có muốn khen thì cũng phải khen trò chơi ấy.”
Diệp Ngọc Tinh nghe vậy cũng nhìn thoáng qua tủ trưng bày, tất cả đều là mẫu tim được ngâm trong chai thủy tinh, trong lòng cậu cảm thấy không thoải mái lắm, nên đã đưa mắt nhìn sang nơi khác.
–
Giả thiết bác sĩ của Tả Khâu có hạn chế về phạm vi hoạt động, sau khi chữa trị vết thương trên cổ và mắt cá chân cho Diệp Ngọc Tinh, anh đã dặn cậu ngày mai nhất định phải quay lại để kiểm tra vết thương.
Diệp Ngọc Tinh ngoan ngoãn gật đầu, sau đó lại được Tần Hạc Minh dùng một tay ôm về, cậu nói thầm:
“Tôi có chân mà.”
Tần Hạc Minh phụ họa cậu:
“Ừ, ừ. Nhưng chẳng phải bây giờ chân đã bị thương rồi sao?”
Chỉ bị thương một chút, không có trở ngại gì, chỉ là Tần Hạc Minh muốn ôm cậu mà thôi.
Anh ôm Diệp Ngọc Tinh trở lại phòng ngủ, dùng khăn ướt lau người cho cậu. Tần Hạc Minh chăm chú nhìn Diệp Ngọc Tinh trông có vẻ đáng yêu vô hại đang nằm trên giường một lúc lâu, sau đó nhẹ nhàng nói, nói ra cửa câu trước đó anh chưa nói:
“Lần sau gặp phải Moore, không muốn bị cậu ta coi là đồ ăn mà nuốt chửng, cứ hôn cậu ta một cái.”
Tần Hạc Minh, người luôn tràn đầy tà khí hơi cụp mắt xuống, lúc này thế mà lại trông có vài phần dịu dàng, anh nhìn Diệp Ngọc Tinh lộ ra chút khó hiểu trên mặt, nhắm mắt lại, cúi đầu khẽ đặt một nụ hôn trân trọng lên trán cậu.
“Nếu được gặp em ở ngoài trò chơi thì tốt biết mấy.”
“Ngủ ngon, bảo bối của anh.”
____ ____ ____
Tần Hạc Minh: Không thể nói dị tộc là ai cho em ấy biết được, lỡ như tiểu bảo bối biết tôi là **, chắc chắn sẽ trốn xa hơn. Nhân tiện chơi tình địch một vố.
–
#Ban tổ chức trò chơi hữu nghị cung cấp manh mối:
[Hộp đen]: Ông nghĩ xem tôi mất bao lâu mới tìm được một đại bảo bối như vậy chứ. Còn gặp ngoài trò chơi, đồ ** tham lam, cứ việc thực hiện xuân thu đại mộng(*) của mình đi! Hứ!
____ ____ ____
Chú thích:
*Xuân thu đại mộng (春秋大梦): Đây là một câu thành ngữ Trung Quốc, nói về tư tưởng không thực tế. Thời Xuân Thu, vua chúa các nước đều có mộng thống trị Trung Nguyên, nhưng đó chỉ là tư tưởng hão huyền. (Nguồn: Baidu)
- Hết chương 26-