Mãi đến khi bị Moore đè lên giường xé toạc bộ đồ hầu gái, Diệp Ngọc Tinh mới phản ứng lại, bắt đầu uốn éo giãy giụa kịch liệt:
“Không phải thế này! Ý của tôi không phải như vậy! Không phải tôi muốn hôn anh!”
Nhưng Moore thật sự quá mạnh, Diệp Ngọc Tinh giãy giụa đối với hắn mà nói, cũng chỉ nhỏ bé giống như một con gà con đang vùng vẫy mà thôi, không đáng nhắc đến, hắn cúi đầu ghé sát vào tai cậu:
“Không phải cậu muốn hôn tôi, vậy ai muốn hôn tôi vậy?”
Diệp Ngọc Tinh hít sâu vài cái:
“Là…… Là người khác bảo tôi hôn anh, nói làm như vậy anh sẽ không ăn tôi.”
Moore hừ lạnh một tiếng:
“Là Tần Hạc Minh chứ gì? Anh ta vậy mà đồng ý. Bất quá, anh ta nói đúng, lúc không tỉnh táo tôi muốn nuốt cậu vào trong bụng, đầu óc tỉnh táo rồi thì tôi chỉ muốn chịch cậu thôi.”
“Nếu cậu không đến quyến rũ tôi, tôi vốn cũng không muốn.”
Hắn vỗ mông Diệp Ngọc Tinh một phát, phát ra một tiếng “bốp” giòn vang, hạ thấp giọng nói:
“Nhưng ai biểu cậu không biết sống chết đi quyến rũ tôi. Dụ dỗ ma quỷ thì nên chuẩn bị xuống địa ngục.”
“Hu hu…… Đừng mà…… Xin anh……”
Diệp Ngọc Tinh nào biết đâu rằng hôn Moore một cái thôi sẽ trở nên như vậy, cậu không muốn chết, nhưng cậu cũng không muốn bị Moore chịch. Tại sao kể từ khi bước vào trò chơi này, cậu luôn bị đàn ông đè trên giường vậy. Diệp Ngọc Tinh càng nghĩ càng đau khổ, cậu đau khổ nấc lên, vừa rơi nước mắt vừa hít mũi.
Diệp Ngọc Tinh cảm thấy mất mặt, cậu cũng không muốn khóc đâu, thế nhưng cậu không thể kìm được. Mà cậu càng cảm thấy mất mặt thì nước mắt lại càng chảy nhều hơn, cũng không ngăn được tiếng nấc.
Moore nhìn bộ dáng vừa chật vật đáng thương, vừa ấm a ấm ức của Diệp Ngọc Tinh, động tác nắm đùi cậu chợt dừng lại, không kiên nhẫn lại bực bội kéo tóc mình, rồi vứt quần áo lên người Diệp Ngọc Tinh:
“Mặc quần áo vào đi!”
Diệp Ngọc Tinh cầm quần áo, ngơ ngác nhìn Moore, một bên run vai nấc lên.
Moore lôi kéo khóe môi, lộ ra vẻ không vui:
“Sao, muốn tôi mặc cho cậu hay gì?”
Diệp Ngọc Tinh nghe thấy lời đó vội vàng ngồi dậy, tròng áo lên đầu mình, sợ chậm một bước thôi Moore sẽ đổi ý. Bộ đồ hầu gái đã bị Moore xé rách, nhưng miễn cưỡng thì vẫn còn mặc được.
Moore mặt không cảm xúc nhìn Diệp Ngọc Tinh đã co rúm lại một lúc, sau đó đơn giản cởi quần ra, để lộ dương v*t cứng ngắc của mình trước vẻ mặt sợ hãi của cậu.
Diệp Ngọc Tinh sợ tới mức liên tục lùi lại ở trên giường, mãi đến khi lưng đụng vào tường mới dừng lại.
Moore hơi nheo mắt, một bên thủ dâm, một bên thở hổn hển:
“Lại đây.”
Diệp Ngọc Tinh vô cùng hoảng sợ, lắc đầu kịch liệt:
“Không muốn!”
“Lại đây, trừ phi cậu muốn tôi qua đó.”
Hắn “chậc” một tiếng:
“Không nên bảo cậu mặc quần áo trước.”
Dưới sự uy hiếp của Moore, Diệp Ngọc Tinh run gối chậm rãi bò về phía hắn, rồi bị hắn bắt lấy ôm vào trong lồng ngực cắn miệng:
“Ưm ưm!”
Moore nắm tay cậu cầm lấy dương v*t của mình, thở hồng hộc, hắn dùng đầu lưỡi thô ráp liếm đi nước mắt trên mặt Diệp Ngọc Tinh:
“Đừng khóc. Không ăn cậu đâu.”
Hắn nhẹ nhàng dùng môi chạm vào cần cố quấn băng gạc của Diệp Ngọc Tinh, giọng khàn khàn bảo:
“Bé hầu gái vừa chạm vào đã tan vỡ, sao lại kiều khí(*) như vậy chứ.”
Moore dùng răng cắn đứt miếng gạc, để lộ ra vết thương đã bắt đầu đóng vảy của Diệp Ngọc Tinh, hắn lại gần, giữ đầu Diệp Ngọc Tinh không cho cậu trốn, cẩn thận liếm láp cho đến khi vết thương đã hoàn toàn được chữa lành bằng nước bọt của mình.
Diệp Ngọc Tinh sửng sốt sờ cổ mình, rồi chỉ sờ đến làn da nhẵn nhụi như lúc ban đầu, cậu ngơ ngác đối diện với tầm mắt của Moore.
Nhưng hiển nhiên là Moore không muốn giải thích, hắn lấp kín miệng Diệp Ngọc Tinh rồi hôn cậu một cách đầy mãnh liệt, mãi đến cậu đấm vai hắn vì khó thở thì hắn mới chịu dừng lại.
Moore cắn nhẹ vào môi dưới của Diệp Ngọc Tinh:
“Thở bằng mũi đi chứ, nhóc ngốc.”
____ ____ ____
Chú thích:
*Kiều khí (娇气): Mềm mại quý giá, mềm mại yếu ớt, đỏng đa đỏng đảnh.
- Hết chương 29-