Có Một Dị Tộc Giữa Các Cậu

Chương 4: Hôm nay là ngày đen đủi của mình




Hôm nay là ngày đen đủi của mình.
Đó là những gì Diệp Ngọc Tinh đã nghĩ khi bị Tần Hạc Minh kéo tay đè xuống giường.
Lỗ sau của cậu vẫn ướt mềm như thế, Tần Hạc Minh cũng không hề mở rộng mà đút thẳng vào trong. Diệp Ngọc Tinh vừa tức vừa sợ, dùng chân đá vào vai và ngực anh, sau đó bị anh túm lấy chân đè ở trước ngực. Tư thế này khiến mông Diệp Ngọc Tinh nhếch lên, bị tiến vào sâu hơn.
Tần Hạc Minh không dịu dàng một chút nào hết, lúc ở trên giường vừa hung dữ vừa mạnh bạo, cố ý đâm mạnh vào điểm nhạy cảm của Diệp Ngọc Tinh. Diệp Ngọc Tinh bị anh thúc đến mức hét lên, cơ đùi run rẩy liên tục.
“Hu hu…… Nhẹ một chút…… A!”
Diệp Ngọc Tinh không thấy rõ mặt Tần Hạc Minh, nhưng cậu có thể nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề của anh giữa từng động tác. dương v*t của Tần Hạc Minh vừa cứng vừa nóng, nhưng ngón tay lại lạnh ngắc, ấn vào trên đùi giống như bị rắn độc bò lên vậy.
Hơn nữa Tần Hạc Minh cũng không thương cậu một chút nào, Diệp Ngọc Tinh ấm ức vừa khóc nừa nấc lên.
Tần Hạc Minh bị cậu chọc cười:
“Sao em lại khóc?”
“…… Anh…… Hức…… Tại sao lại lừa tôi!”
Diệp Ngọc Tinh cảm thấy sự lừa gạt của Tần Hạc Minh là nguồn gốc cho một ngày bi thảm của mình
Tần Hạc Minh nhướng mày:
“Tôi lừa em? Cho dù tôi lừa em thì cũng là do em ngốc. Nhiều người như vậy, chỉ có em coi Percy là phụ nữ, chậc.”
Anh lại thúc mạnh vài cái:
“Em không trách Percy lừa em, lại đi trách tôi?”
Diệp Ngọc Tinh nghe anh kể đến chuyện thương tâm, lại càng khóc khổ sở hơn.
Tần Hạc Minh che miệng cậu lại, hung dữ nói:
“Nếu em còn nghĩ về người đàn ông khác khi đang ở trên giường với tôi, tôi bảo đảm ngày mai em không xuống giường được.”
Diệp Ngọc Tinh bị anh dọa sợ, không chỉ ngừng khóc, mà còn ngừng nấc luôn.
Tần Hạc Minh thấy cậu ngoan rồi, mới buông tay ra. Lúc này Diệp Ngọc Tinh cũng không dùng chân đá anh nữa, anh kéo chân Diệp Ngọc Tinh qua quấn lên eo mình, rồi duỗi tay sờ nắn vú cậu.
Diệp Ngọc Tinh cảm thấy vừa đau vừa nhột, liền vươn tay nắm lấy bàn tay đang quấy rối của Tần Hạc Minh, không cho anh xoa loạn nữa. Nhưng Tần Hạc Minh lại hừ cười một tiếng, túm lấy tay cậu đè lên đỉnh đầu, cúi đầu cắn núm vú của cậu, làm cho hai vật nhỏ đáng thương sưng to lên.
“Đừng cắn mà…… Hức……”
Diệp Ngọc Tinh càng không nhìn thấy gì, thân thể lại càng nhạy cảm hơn.
Tần Hạc Minh thích nghe cậu kêu giường, nên cứ luôn bất chợt thúc vào điểm nhạy cảm của cậu:
“Tại sao lại không được cắn? Hửm? Bé dâm đãng.”
Anh sờ mông Diệp Ngọc Tinh, bôi tinh dịch trộn lẫn nước dâm chảy ra từ đó lên ngực cậu, thúc thật mạnh làm cho Diệp Ngọc Tinh xuất tinh trong tiếng thét chói tai.
Diệp Ngọc Tinh bị Tần Hạc Minh lật qua đè lên giường, cơ thể cậu cứ bị đẩy lên đẩy xuống, càng nghĩ càng ấm ức:
“Hu hu…… Tôi là đàn ông…… Không phải phụ nữ……”
Tần Hạc Minh bật cười, vươn tay lên trước nhéo nhẹ vào dương v*t cậu:
“Em nghĩ tôi là đồ ngốc à? Tôi đương nhiên biết em là đàn ông.”
“Vậy…… Vậy……”
Diệp Ngọc Tinh muốn hỏi vậy tại sao Tần Hạc Minh lại muốn chịch mình, nhưng da mặt cậu quá mỏng nên không hỏi ra miệng được.
“Bảo bối ngoan, bây giờ em đẹp hơn phụ nữ rất nhiều luôn đấy, tiếc rằng em không nhìn thấy được, nếu không tôi soi gương cho em xem rồi.”
Tần Hạc Minh không ngừng di chuyển, lại đưa tay nhào nặn đùi Diệp Ngọc Tinh, để lại một dấu tay màu đỏ ở đó.
Tần Hạc Minh thích để lại dấu vết trên người Diệp Ngọc Tinh, anh hôn dọc theo sống lưng, ngậm lấy thịt mềm liếm mút, dấu hôn màu đỏ trải dài từ làn da trắng như tuyết đến bắp đùi, biến mất ở nơi bí ẩn.
Anh nheo mắt chiêm ngưỡng kiệt tác của mình một lúc, nghĩ nếu mình vẽ tranh lên cặp mông trắng nõn của Diệp Ngọc Tinh thì nhất định sẽ rất đẹp.

Tần Hạc Minh vô cùng thích thú, ham muốn tình dục lại tràn đầy, Diệp Ngọc Tinh đã bị anh làm cho đạt được cực khoái liên tục, phải khóc lóc cầu xin thì mới được anh tha cho.
Sáng hôm sau, Tần Hạc Minh quấn tứ chi lên người Diệp Ngọc Tinh như bạch tuộc vậy, đè ép khiến cậu không thở được.
Điều khiến cho Diệp Ngọc Tinh cảm thấy tuyệt vọng nhất chính là, tình trạng suy giảm thị lực của cậu sẽ còn kéo dài tới 7 giờ tối nay mới khôi phục lại, nghĩa là cậu không thể làm bất cứ chuyện gì vào ngày hôm nay. Mà Tần Hạc Minh rõ ràng là không muốn cho cậu ra ngoài.
“Bảo bối ngoan, tôi sẽ mang thức ăn về cho em, em sẽ không chạy lung tung, đúng chứ?”
Nghe giọng điệu ý tứ sâu xa của Tần Hạc Minh, Diệp Ngọc Tinh hoảng sợ gật đầu.
Tần Hạc Minh không cho cậu mặc quần áo, trước khi đi còn cảnh cáo cậu:
“Nếu như tôi trở về phát hiện em biến mất, tôi nhất định sẽ bắt em về chịch chết trên giường.”
____ ____ ____
Đôi lời từ tác giả:
Ban đầu muốn cho Tần Hạc Minh thêm một cái kỹ năng dirty talk, nhưng thật đáng tiếc, tôi phát hiện bản thân không có kỹ năng này. Tôi sẽ học, rồi xem thử lần sau có thể bổ sung cho ổng không.
- Hết chương 4-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.