Có Một Dị Tộc Giữa Các Cậu

Chương 79:




Diệp Ngọc Tinh kéo tóc Moore một đường, nhưng vẫn bị Moore ném lên chiếc giường dưới mặt đất. Moore kéo quần áo cậu xuống, rồi cười lạnh một tiếng khi nhìn thấy dấu vết Adonis lưu lại trên người cậu.
Diệp Ngọc Tinh co rụt người, phút chốc cảm thấy mình là một ông chồng ngoại tình bị bắt quả tang ngay trên giường, nhưng giây tiếp theo, cậu đã trục xuất ý tưởng thái quá này ra khỏi đầu, ra vẻ bạo dạn nói:
“Tôi không có làm chuyện bậy bạ!”
Moore:
“Ồ? Vậy thì người em bị sao vậy? Lại bị người ta đánh à?”
Diệp Ngọc Tinh ấp úng:
“Thì, thì là…… Cái đó……”
Cậu đã hét lên một tiếng vào lúc Moore nắm lấy chân mình mở ra:
“Moore! Anh hãy nghe tôi giải thích.”
Moore duỗi tay sờ mông Diệp Ngọc Tinh, cũng không ngẩng đầu lên:
“Em nói đi.”
Diệp Ngọc Tinh cũng không biết nên giải thích như thế nào, cậu gập ghềnh mở miệng:
“Moo, Moore, chúng ta nói chuyện đàng hoàng, đừng động tay động chân.”
Moore đang động tay động chân đã đút ngón tay vào mông Diệp Ngọc Tinh, hắn ngẩng đầu liếc nhìn cậu:
“Chẳng phải giờ anh đang nghe sao?”
Diệp Ngọc Tinh cảm thấy lúc này mình nên cố nặn ra một chút nước mắt, nhưng mà giờ cậu thật sự không thể nặn ra được, bị Moore ấn ngón tay vào điểm nhạy cảm vài cái, cậu rên nhẹ mấy tiếng, vừa cúi đầu thì liền nhìn thấy thân dưới không biết cố gắng của mình đã run rẩy dựng thẳng lên.
Diệp Ngọc Tinh lập tức mất hết tự tin:
“Moore……”
Cậu thật sự không thể nghĩ ra cách nào có thể làm Moore ý thức được mình đang ở trong mơ, chỉ có thể bị Moore đẩy xuống giường.
Moore cúi đầu nhìn thấy bộ dáng uể oải của Diệp Ngọc Tinh, thấp giọng thở dài một hơi, hắn thật sự không có cách nào với cậu mà:
“Lần sau đừng chạy lung tung nữa.”
Hắn cúi đầu hôn Diệp Ngọc Tinh một cái, nhẹ nhàng nói gần như là bất lực:
“Quỷ phóng đãng.”
Diệp Ngọc Tinh đảo mắt khẽ hừ nhẹ một tiếng, không có phản bác hắn, cậu chọt chọt cơ ngực Moore:
“Tôi không phải succubus, sao anh còn muốn ngủ với tôi vậy?”
Moore không trả lời, hắn nắm lấy bắp chân Diệp Ngọc Tinh cắn một cái, mới hôn lên đầu gối cậu.
Diệp Ngọc Tinh chợt nghĩ đến chuyện chung vợ mà Adonis đã từng nói, quyết định thử xúi giục Moore từ chối chuyện này. Cậu cúi đầu nhìn Moore, chớp chớp mắt:
“Moore, nếu tôi là quỷ phóng đãng, có phải anh sẽ lập tức không cần tôi nữa không?”
Động tác của Moore dừng lại một chút, hắn rút ngón tay ra khỏi lỗ sau của Diệp Ngọc Tinh, im lặng đẩy dương v*t của mình vào lỗ sau của cậu, hắn cúi đầu nhìn vào mắt Diệp Ngọc Tinh:
“Lên giường với em, bởi vì em là em, không phải vì em là succubus.”
Đôi mắt của Moore dường như được che phủ bởi một lớp sương mỏng, khiến người ta khó có thể nhìn thấy rõ tình cảm bên trong:
“Anh đã biết em là con người ngay ngày đầu tiên, cũng vào ngày đầu tiên đó, anh đã biết trên người em mang theo mùi của người khác.”
“Lòng anh biết rất rõ, em là quỷ phóng đãng.”
“Diệp Ngọc Tinh, anh sẽ không vì vậy mà không cần em.”
Diệp Ngọc Tinh sửng sốt một chút, cậu vốn nghĩ Moore sẽ không tán thành việc chung vợ mà Adonis đã nói, lại không ngờ rằng Moore lại nói như vậy. Diệp Ngọc Tinh loáng thoáng cảm thấy hình như mình đã làm sai chuyện gì đó, khiến trái tim của Moore bị tổn thương, trước khi suy nghĩ rõ ràng, cậu đã nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay Moore, nhỏ giọng nói:
“Xin lỗi.”
Moore duỗi tay che mắt Diệp Ngọc Tinh, giọng điệu bình tĩnh:
“Cảm thấy có lỗi, vậy thì đừng giả vờ khóc để lừa anh mềm lòng.”
Hắn nắm mông Diệp Ngọc Tinh đẩy vào nơi sâu nhất, lúc này Diệp Ngọc Tinh không có khóc, chỉ khi có chút không chịu nổi thì dùng hai tay ôm chặt lưng Moore.
Diệp Ngọc Tinh ôm cổ Moore:
“Moore à, đây chỉ là một giấc mơ thôi.”
Moore quay mặt lại nhìn cậu một hồi:
“Em nói đây là giấc mơ của anh, vậy còn em? Em cũng là giấc mơ của anh sao?”
Diệp Ngọc Tinh sửng sốt một chút:
“Em là thật nha.”
“Thật không?”
Moore nhìn cậu trong chốc lát:
“Nhưng trông em không giống thật một chút nào hết. Sau khi tỉnh khỏi giấc mơ, có phải em cũng sẽ biến mất cùng giấc mơ không?”
Diệp Ngọc Tinh ngơ ngác nhìn Moore một lúc, Moore che mắt cậu lại, hôn cậu:
“Vậy anh tình nguyện không tỉnh lại.”
Diệp Ngọc Tinh nhỏ giọng nói:
“Nhưng người khác sẽ tìm tới đây.”
“Không có người khác.”
Moore bình tĩnh nói:
“Nếu có, giết là được.”
- Hết chương 79-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.