1.
Thỏ tuyết Đô La La được Diệp Ngọc Tinh mang đến đã bị ma thú không biết sống chết ở ngoài kia coi là thức ăn mà ăn sạch.
Tôi nhìn thoáng qua Diệp Ngọc Tinh đang rầu rĩ không vui, cảm thấy hơi đau đầu:
“Này…… Anh bắt con khác cho em nha?”
Diệp Ngọc Tinh tức giận lấy ngón tay chọt chọt vào trán tôi:
“Đổi con khác thì cũng không phải con thỏ ban đầu của em! Anh nói xem, đổi con thỏ khác thì nó còn là Tiểu Bạch nữa không?”
Tôi: “……”
Thật ra, tôi cảm thấy nếu lén đổi một con thỏ khác cho Diệp Ngọc Tinh trước khi em ấy phát hiện con thỏ đó đã chết, thì chắc chắn rằng em ấy sẽ không nhận ra, nhưng chuyện đến nước này rồi, tôi đành phải cúi đầu nhận sai, nói theo em ấy:
“Em nói rất đúng, đổi con khác thì chẳng phải con thỏ ban đầu nữa. Hay là…… Chúng ta đổi sang nuôi một con vật khác đi?”
Kết quả là tôi bị gối đánh vào đầu rồi còn bị đuổi ra khỏi phòng ngủ.
2.
Nửa đêm, một vật nhỏ co ro mon men từ chân giường leo lên, tôi ngồi dậy, quả nhiên là Diệp Ngọc Tinh tay chân lạnh cóng chạy vào, em ấy run rẩy bò lên người tôi, ấm ức nói:
“Lâm Chỉ, lạnh quá à…… Anh mau biến thành sói đi……”
Tôi nghe lời biến thành hình dạng sói, Diệp Ngọc Tinh nằm trên bụng tôi đút tay vào lớp lông sói dày, tôi dùng chóp mũi dụi dụi mặt em ấy, nghĩ ra một cách dỗ dành em:
“Anh làm Tiểu Bạch của em được không, em nuôi anh.”
Diệp Ngọc Tinh ngẩng đầu liếc mắt nhìn tôi một cái rồi nằm trở lại, miễn cưỡng bảo:
“Được thôi.”
3.
Sáng hôm sau, lúc tôi bị Diệp Ngọc Tinh gọi dậy và phải dùng miệng để nhặt cục len mà em ấy ném ra, lần đầu tiên tôi hối hận về quyết định bốc đồng tối qua của mình.
4.
Sau ba ngày làm đồ thay thế cho Tiểu Bạch, cuối cùng tôi cũng nhận ra rằng phương án này không khả thi lắm.
Không, không những không khả thi, lúc trước tôi bị mất trí mới nghĩ ra ý tưởng này.
Chờ đến khi ở trên giường, Diệp Ngọc Tinh cũng theo bản năng mà gọi một tiếng “Tiểu Bạch” với tôi khi tôi vẫn trong hình dạng con người, tôi đã sâu sắc cảm nhận được cảm giác nguy cơ.
Còn tiếp tục như vậy nữa, tôi sẽ thật sự biến thành thú cưng.
Nỗi buồn của Diệp Ngọc Tinh đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh. Mấy ngày nay hiển nhiên em ấy đã hồi phục từ tai nạn của Tiểu Bạch, cũng tìm được một chút niềm vui từ trong việc tôi làm thú cưng, thậm chí còn bắt đầu tìm kiếm đồ chơi bằng xương cho chó để làm phong phú thêm kho đồ chơi ban đầu của Tiểu Bạch.
Tôi vốn định nhắc nhở Diệp Ngọc Tinh rằng tôi là sói chứ không phải chó, nhưng tôi lại sợ em ấy lại chìm vào một sự hiểu lầm khác và bắt tôi hú lên với ánh trăng, cho nên tôi đành phải cố kiềm nén suy nghĩ trong lòng mình, chỉ là dặn dò tôi tớ đừng mua đồ chơi của thú cưng cho phu nhân nữa. Lý do được đưa ra là bé thú cưng của phu nhân đã bất ngờ qua đời, mua nữa cũng là lãng phí.
—— tôi tớ vẫn chưa biết tôi đã trở thành thú cưng mới của Diệp Ngọc Tinh.
Ngoài ra, một mặt tôi đã khéo léo tiết lộ với Diệp Ngọc Tinh rằng tôi luôn bị phân biệt đối xử khi biến thành sói, mặt khác thì tôi bình tĩnh lặng lẽ tìm thú cưng thú vị mới Diệp Ngọc Tinh —— ít nhất chúng phải thú vị hơn thỏ và chó thì mới có thể thu hút lòng hiếu kỳ của Diệp Ngọc Tinh được.
Mặc dù câu trước chỉ là một lời nói dối, nhưng cũng may Diệp Ngọc Tinh đã tin, bởi vậy tôi cũng tránh được tình huống xấu hổ là bị Diệp Ngọc Tinh dắt ra ngoài chơi.
Nhưng cái sau thì cũng không thuận lợi lắm. Phần lớn ma thú trong thế giới ác ma đều rất hung hãn, thỉnh thoảng cũng có vài con là thú cảnh, nhưng nó cũng không thoát khỏi giới hạn thỏ, mèo, chó vân vân.
Đang lúc tôi sứt đầu mẻ trán, thì vừa hay Tả Khâu đã tặng một con chim nhỏ cho Diệp Ngọc Tinh không biết vì lý do gì. Diệp Ngọc Tinh hào hứng gọi con chim đó là “con vẹt”. Tôi nhìn thoáng qua, biết đây là chim Tất Phương được dùng để đưa tin, về cơ bản thì nó sẽ nói những gì chủ nhân bảo nó nói, về hình thức đúng là giống con vẹt, nhưng khả năng học nói của nó tốt hơn vẹt một chút, chim Tất Phương cấp cao thậm chí còn có thể bắt chước giọng nói của chủ nhân.
Diệp Ngọc Tinh nhanh chóng chị chim Tất Phương thu hút, cùng với đó thì hứng thú dành cho hàng thay thế “Tiểu Bạch” là tôi cũng phai nhạt đi rất nhiều.
Tôi thở phào nhẹ nhõm một hơi, cái nhìn với Tả Khâu cũng cải thiện không ít.
Xem ra Tả Khâu cũng không phải là người lúc nào cũng ôm trong bụng ý nghĩ xấu xa.
5.
Không biết có phải do đã được nghe Tả Khâu dặn dò hay không, con chim Tất Phương đó sẽ không nói gì lúc tôi có mặt, tôi nghĩ bụng, Tả Khâu cũng coi như thận trọng, tránh việc khiến tôi không thoải mái khi nhìn thấy vật nhỏ anh ta đưa tới lấy lòng Diệp Ngọc Tinh.
Cho đến một ngày, tôi đứng cách một cánh cửa, nghe thấy giọng nói của Tả Khâu tuyền ra từ miệng chim Tất Phương một cách rõ ràng:
“Ngọc Tinh, lâu lắm rồi em không đến đây, mấy con rồng được nuôi ở sân sau rất nhớ em.”
Giọng nói bên trong hơi dừng lại, sau đó tôi lại nghe thấy giọng Tả Khâu:
“Anh cũng rất nhớ em.”
Tôi:……
6.
Ngày hôm sau, con chim Tất Phương mà Tả Khâu đưa tới đã không may bị ma thú ở bên ngoài ăn thịt.
Tôi ôn hòa dỗ dành Diệp Ngọc Tinh, hứa sẽ mua cho em ấy một con chim Tất Phương đẹp và thông minh hơn, song lại im bặt không nhắc đến chuyện mình sẽ làm thú cưng cho em.
- Hết phiên ngoại 5-