Có Một Ngày, Chúng Ta Lạc Mất Nhau

Chương 1:




Điều tiếc nuối nhất là gì?
Năm hai mươi bốn tuổi, điều tiếc nuối nhất của tôi chính là đã yêu Thái Phong. Bởi vì năm đó, tôi thật sự, thật sự rất hận anh ấy.
Nhưng năm hai mươi bảy tuổi, điều tiếc nuối nhất chính là đã để thanh xuân và tuổi trẻ trôi qua nhạt nhẽo đến vậy. Yêu anh ấy bốn năm, lại mất thêm ba năm để hận. Thanh xuân đã qua như vậy đó.
Thái Phong yêu Mễ Tuyết. Là vào một ngày nắng đẹp trời nào đó, cô gái đi lướt qua cửa lớp anh, mái tóc dài để lại mùi hương thoang thoảng.
Có mấy người theo đuổi Mễ Tuyết? Anh không nhớ, chỉ là nhớ, khi anh tỏ tình, Mễ Tuyết liền mỉm cười gật đầu, không hề có một chút giây phút nào để suy nghĩ. Mễ Tuyết cứ thế trở thành bạn gái của anh.
Một năm, hai năm, ba năm, đều bình thản như vậy.
Cô gái rít một hơi thuốc dài, bắt đầu kể về câu chuyện đã cũ.
“Tôi không hề đòi hỏi bất cứ điều gì từ Thái Phong. Luôn nghĩ rằng, cả đời cũng chỉ cầu bình an bên cạnh anh ấy. Có lẽ tuổi trẻ quá bồng bột, hay là tình yêu quá mỏng manh.
Năm thứ tư chúng tôi ở bên nhau chưa được trọn vẹn, tôi đứng dưới cửa phòng trọ anh ấy, chờ đợi suốt ba tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đợi được anh về, tay vẫn còn nắm chặt tay một cô gái khác.
Tức giận, uất ức, tôi nghẹn đến độ chỉ hận không thể một dao giết chết anh. Tôi bước đến đối diện với gương mặt lo lắng của cô gái đó, một cái tát thật mạnh. Cô gái đó ngước nhìn tôi bằng ánh mắt sợ hãi, đỏ hoe.
Thái Phong đẩy tôi ra, đứng chắn trước mặt cô ấy. Đó chính là khoảnh khắc khiến tôi hận anh ấy nhất.
Tôi ngẩn đầu đối diện ánh mắt giận giữ của anh ấy. Đau đớn hỏi “Em là gì của anh? Cô ấy là gì?”.
Thái Phong xoay người bảo cô gái ấy về trước, sau đó nắm tay lôi tôi lên phòng.
Chúng tôi cãi nhau một trận kịch liệt, tôi gần như phát điên, còn Thái Phong, anh ấy im lặng nhìn tôi, có đau đớn, có thất vọng, tôi chưa bao giờ nổi giận trước anh ấy, chưa từng cư xử thô lỗ hay quát lớn, hẳn nhìn tôi lúc này, Thái Phong thất vọng lắm.
Tôi điên cuồng đập vỡ đồ đạc, chiếc cốc đôi mà chúng tôi tự khắc tên nhau, những cái đĩa nhạc cũ mà chúng tôi từng nghe, trong cơn phẫn nộ ấy, tôi đã tự mình hủy đi tấc cả. Khi tôi cầm khung hình của tôi và anh, vuốt ve nó như một món bảo vật, tôi nhìn anh, thấy nước mắt anh đã rơi ướt đẫm khuôn mặt, tôi cảm thấy cả hai chúng tôi đều đáng thương, Thái Phong giật lấy khung ảnh khi tôi sắp sửa đập nát nó, anh ôm chầm lấy tôi “Xin em, đừng như vậy nữa, xin em”.
Tôi giận giữ đẩy anh ra “Vậy khi anh hôn cô ấy, khi anh ôm cô ấy, ngay cả khi lên giường với cô ấy, anh có nghĩ đến em không? Có từng nghĩ đến thanh xuân của chúng ta?”.
Tôi vuốt ve gương mặt anh, vẫn như trong ký ức, ngay cả khi nhắm mắt lại, tôi cũng có thể cảm nhận từng đường nét quen thuộc ấy. Tôi nghẹn ngào nói “Là em không đủ tốt?”.
Thái Phong áp mặt vào bàn tay tôi, lắc đầu “Không phải, em rất tốt, mọi thứ đều tốt, tấc cả đều là lỗi của anh”.
“Vậy, anh yêu cô ấy sao?”.
Thái Phong cuối mặt, tránh ánh mắt tôi, điều đó càng làm tôi đau lòng hơn, tôi hỏi anh “Có phải vì cô ấy ngủ với anh? Cô ấy làm được, em cũng làm được”.
Tôi đưa tay giật bung nút áo của mình, chiếc áo sơ mi rơi xuống, Thái Phong nhìn chằm chằm tôi, chỉ là ánh mắt đau đớn cùng tội lỗi, anh khóc nấc lên, chầm chầm cuối xuống nhặt áo lên mặc vào cho tôi, rồi lại cởi áo mình khoác cho tôi, bàn tay run rẩy đó có còn chút yêu thương nào dành cho tôi hay không?
Thái Phong nhìn tôi đau đớn, hai bàn tay nắm chặt tay tôi, anh quỳ xuống, giây phút đó, tôi tự hỏi “Có phải tôi đã yêu lầm hay không?”.
Anh vì một người con gái, mà ngay cả lòng tự tôn người đàn ông cũng bỏ xuống, khoảnh khắc đó, tôi bàng hoàng, sững sốt, cảm thấy bản thân vô cùng thất bại, tôi nhận ra, mình đã mất anh ấy.
“Xin em, chúng ta không thể nữa rồi”.
Đúng vậy, chúng tôi không thể nữa rồi.
Tôi đau đớn đứng thần người một lúc, sau đó cầm lấy khung ảnh trong tay anh mộtlần nữa.
Đây, là người đã cùng tôi trải qua thanh xuân tuyệt vời nhất.
Là người đã hứa sẽ bên tôi dù có chuyện gì xảy ra.
Người đã nói muốn cùng tôi đến suốt cuộc đời.
Và giờ thì anh ấy không cần tôi nữa, lời hứa đó cũng sẽ tự nhiên mà bị quên lãng.
Tôi nhìn anh dịu dàng, như ngày đó khi anh tỏ tình với tôi, khung ảnh từ tay tôi trượt xuống, vỡ tung trên sàn nhà, mảng ký ức ngọt ngào đó, cũng vỡ nát theo.
Tôi xót xa nói với anh “Thái Phong, anh nợ thanh xuân của chúng ta, nợ tuổi trẻ, nợ cả tương lai, em sẽ không bao giờ chấp nhận lời xin lỗi của anh”.
Khi tôi thẩn thờ rời khỏi nhà anh, phía sau lưng vẫn có thể nghe được tiếng anh khóc, là đau đớn, tội lỗi, dằn vặt, nhưng sẽ không phải là yêu thương.
Tuổi hai mươi bốn của tôi trôi qua với những ngày tháng đầy tiếc nuối và day dứt ấy.
Giữa biển người mênh mông này, cho dù tôi có cố nắm hay không nắm chặt tay anh, chúng tôi vẫn lạc mất nhau như vậy.
Hai mươi bảy tuổi, tôi nhận được thiệp mời của anh, cô dâu không phải Hạ Dĩ An, tôi mỉm cười, có lẽ cũng có một chút tiếc nuối, anh đã từng yêu cô ấy đến thế mà, đã từng vì cô ấy mà bỏ rơi tôi, vứt bỏ bảy năm thanh xuân tuổi trẻ của chúng tôi. 
Tôi chọn một bộ váy đẹp nhất, đi bên cạnh người bạn trai đã quen hai năm, kiêu ngạo đến chúc mừng đám cưới của anh.
Bạn trai ở bên cạnh nắm chặt bàn tay tôi, mỉm cười dịu dàng nhìn tôi, anh khẽ nói “Anh vẫn ở đây, bên cạnh em”.
Thái Phong mỉm cười đón chúng tôi, giống như những người bạn đã lâu không gặp. Chúng tôi nói chuyện vài câu, dường như đã cùng bỏ qua thời gian năm hai mươi bốn tuổi ấy. Chỉ còn những khoảnh khắc đẹp đẽ mà thôi.
Tôi nhìn người đàn ông bên cạnh vẫn đang nắm lấy tay mình, ai cũng có lúc phải dừng chân, vào thời khắc nào đó, tôi cũng nhận ra, tình yêu mà tôi cứ ngỡ là cả đời, hóa ra cũng chỉ đi được vài năm ngắn ngủi, người mà tôi cứ nghĩ sẽ bên nhau cả đời, cuối cùng cũng chỉ là người lướt qua cuộc đời tôi.
Tôi không còn dũng khí để yêu như những năm tháng ấy nữa, đôi khi, bình yên qua ngày cũng là một chuyện tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.