Với quyết tâm hừng hực rằng sẽ để mình trở nên rõ nét hơn trong tâm trí em, tối nào cũng vậy, tôi đứng chờ em tan làm, cùng trò chuyện trên đường đưa em về nhà.
Chúng tôi trò chuyện những điều vụn vặt trong cuộc sống hằng ngày. Tôi cũng kể cho em nghe về cuộc sống khá nhàm chán của mình. Tôi học hết 12 năm phổ thông, 4 năm đại học rồi đi làm. Chẳng có biến cố gì lớn xảy ra cả. Tôi từng đọc ở đâu đó rằng đọc một câu chuyện từ cuối lên đầu sẽ rất thú vị, ta sẽ được chứng kiến họ hạnh phúc bên nhau, yêu nhau, kết hôn, rồi dần dần xa cách, trở thành những con người xa lạ,... từ rõ ràng lại trở nên mơ hồ, mù mịt, tăm tối... Thế nhưng nếu cuộc đời tôi là một câu chuyện, tôi sẽ chẳng thể đọc được những điều thú vị tương tự như vậy. Vì ngày nào của tôi cũng trôi qua y hệt nhau. Không có một chút khác biệt.
Tuy nhiên đó chỉ là suy nghĩ của tôi trước khi gặp em.
Nghe có vẻ hơi sáo rỗng nhưng quả thật là như vậy. Em làm cho cuộc sống của tôi xuất hiện nhiều gam màu hơn. Tôi tự thấy mình là một người có nội tâm khá phong phú, nhưng đáng buồn thay, mặt tôi như bị liệt vậy. Nếu không khóc, không cười lớn thì những người xung quanh sẽ chẳng bao giờ biết được cảm xúc của tôi lúc ấy, họ chỉ thấy một khuôn mặt bằng đá cứng đờ gắn trên một người đá cứng ngắc chẳng kém. Haizzz! Nỗi sầu của tôi từ nhỏ đến giờ chắc cũng chỉ có ngần ấy. Chẳng bù cho tôi được chút nào, Thư có một đôi mắt long lanh, mọi người thường nói nó cũng biết cười nữa. Tôi cũng không biết có thể nói vậy không nhưng quả thật niềm vui của em hầu như đều truyền đến tôi thông qua đôi mắt long lanh ấy. Nghe tôi than thở, em cũng dần mở lòng hơn, kể cho tôi nghe về cuộc sống của em.
Thư, một cái tên cho ta cảm giác nhẹ nhàng, dịu dàng và thoải mái, tôi cứ tưởng cuộc sống của em cũng trôi qua êm đềm hệt như cái tên của em. Nhưng không, em có một tuổi thơ cơ cực. Em sống trong một gia đình ở vùng nông thôn, bố mất sớm, mẹ lại bệnh tật đeo bám khiến cái đói cái khổ cứ đeo bám dai dẳng. Túng quẫn quá, mẹ đành đứt ruột đưa em lên thành phố làm giúp việc. Mới đầu khá ổn vì em làm cho một gia đình tốt, giúp đỡ và chỉ dạy em nhiều.
Làm được vài tháng thì em xin sang nhà khác làm vì nghe nói bên đó được trả nhiều tiền hơn. Chỉ là thần may mắn chẳng mỉm cười với em, em sang làm ở ngôi nhà mới thường xuyên bị mắng chửi thậm tệ. Em đau lắm. Buồn lắm. Mà chẳng thể làm gì để thoát khỏi tình cảnh này. Hai mẹ con em mấy tháng nay chỉ tỉnh thoảng có thể liên lạc qua thư từ, mẹ bệnh nên em cũng chẳng nói gì để mẹ phải bận tâm lo lắng nữa, chỉ bảo mẹ cố gắng uống thuốc nghỉ ngơi đầy đủ, không làm việc quá sức. Em biết mẹ dày vò bản thân nhiều lắm, con còn nhỏ đã phải ra ngoài kiếm tiền, chẳng còn được học hành, mình thì bệnh tật, không làm được gì cho con. Em cố gắng sống ở ngôi nhà đó. Dần dần em hiểu ra chỉ có học mới có thể giúp em thoát khỏi cái khổ này nên em quyết tâm đi học lại. Gia đình chủ không đồng ý nhưng vì thấy thái độ cương quyết của em nên đã chấp nhận nhưng với điều kiện em phải hoàn thành hết công việc trong nhà thì mới được đi. Vậy là ngày ngày em dọn dẹp và nấu cơm, đến tối lại một mình đi bộ đến lớp bổ túc để học.