Có Một Thằng Khờ Tên Khai Tâm

Chương 3:




Vậy sao? Vậy ngươi muốn gì?
Tôi muốn giao du với anh, để anh có một chút xíu thích tôi....
Chỉ vì ngươi giàu?
Cái này không phải là do anh nói hay sao?
Ừm, vậy thì được thôi.
Khai Tâm bị lời nói của Hoàng Dục Nghiêm làm cho cảm động đến nỗi xém chút mất đi nụ cười, hắn tưởng Hoàng Dục Nghiêm sẽ lại từ chối, không ngờ anh ấy lại đồng ý, nhưng, tại sao đồng ý, thì Khai Tâm không nghĩ tới, có lẽ, trong lòng Khai Tâm, chỉ cần anh ấy đồng ý, đời này của hắn, chỉ như vậy, đã mãn nguyện rồi.
Khai Tâm vào ở trong nhà Hoàng Dục Nghiêm, vừa cười vừa chạm vào tất cả đồ vật trong nhà, như muốn đem Hoàng Dục Nghiêm nhớ kiên cố trong đầu mình, không phải trong tim, vì trái tim này, có bệnh.
Cuộc sống của hai người dường như không có nhiều giao tiếp lắm, Khai Tâm ở trong phòng khách, Hoàng Dục Nghiêm trước giờ không cho hắn vào phòng mình.
Buổi sáng, Hoàng Dục Nghiêm ra ngoài đi làm, Khai Tâm sung sướng quét dọn nhà cửa, mua đồ nấu cơm, giặt quần áo xếp chăn nệm, nghiễm nhiên trở thành bảo mẫu của Hoàng Dục Nghiêm.
Buổi tối, Khai Tâm luôn cười ngồi ở hành lang đại sảnh của khu nhà, chờ Hoàng Dục Nghiêm đi làm trở về, chờ đợi mình là người đầu tiên nghe thấy tiếng mở của của Hoàng Dục Nghiêm, có thể là người đầu tiên nhìn thấy mặt hắn, có thể nhanh nhảu cởi áo khoác cho hắn, có thể tham vọng nhìn thấy nụ cười hiếm có của hắn.
Chỉ là, rất nhiều lần, Khai Tâm đều mệt đến ngủ thiếp đi, nửa đêm tỉnh dậy, mình vẫn đang ngồi ở hành lang lộng gió, bên cạnh là đôi giày da đã cởi ra, vào phòng khách, ăn thức ăn còn sót lại, có khi, còn có thể nhìn thấy ánh đèn trong phòng ngủ của chủ nhà vẫn còn sáng đèn, còn Khai Tâm, chỉ đứng trong con đường đen thẳm.
Lúc đó Khai Tâm vẫn rất vui, vì hắn nói, Tiểu Nghiêm khi mở cửa khẳng định nhìn thấy người đầu tiên là mình, đồ hắn ăn là do mình làm từng chút một, chỗ hắn ngồi là chỗ mỗi ngày mình đều lau, như vậy, rất tốt, rất rất tốt.
Một tháng sinh hoạt bình lặng cứ trôi qua như vậy, Khai Tâm không tìm hiểu thái độ thay đổi đột ngột của Hoàng Dục Nghiêm, còn Hoàng Dục Nghiêm dường như cũng quen với cuộc sống có Khai Tâm, chỉ là, hai người nói chuyện, ít lại càng thêm ít, thậm chí không có.
Tiểu Nghiêm, đây là máy cạo râu tôi mới mua cho anh....
Loại dởm như vậy, ngươi giữ lại xài đi....
Ô, haha, cũng đúng ha!
Lần đó, Khai Tâm lén nhân lúc Hoàng Dục Nghiêm quay về phòng liền nhặt lấy dao cạo râu đã bị Hoàng Dục Nghiêm vứt bỏ, Khai Tâm cười đem nó về phòng mình, sau đó vứt cái lưỡi dao cũ mà ngay cả lông cũng cạo không đứt đi.
Tiểu Nghiêm, anh xem, tôi mua áo vest cho anh, hiệu Armani đó, tôi thấy kiểu dáng cũng đẹp, nên tôi mua cho anh một cái.
Hứ, kiểu dáng kém như vậy, cho ai mặc á!
Ừm, cũng đúng, không có mấy cái là hàng tốt, hihi, Tiểu Nghiêm, lần sau tôi lại mua cái khác.
Hôm đó, Khai Tâm rất sung sướng ôm bộ áo vest Hoàng Dục Nghiêm đã từng mặc mà ngủ, đêm đó, hắn mơ thấy người hắn yêu ôm lấy hắn, nói với hắn, rằng hắn cũng thích Khai Tâm.
Tiểu Nghiêm, tôi mua cho anh một cái kẹp cà -vạt....
Tiểu Nghiêm, tôi mua cho anh một cái quần....
Tiểu Nghiêm, trời lạnh rồi, tôi mua đồ lót giữ ấm cho anh nè....
Tiểu Nghiêm, trở trời rồi, tôi mua cho anh ít thuốc ngừa cảm nè...
Tiểu Nghiêm....
Tiểu Nghiêm.....
Tiểu Nghiêm.....
Mỗi ngày, Khai Tâm vui vẻ ra khỏi cửa, Khai Tâm khoái lạc vào cửa, Khai Tâm khoái lạc đem quà của mình tặng cho Hoàng Dục Nghiêm, sau đó lại vui vẻ trở về phòng, cuối cùng lại vui vẻ lén nhặt những món đồ mà Hoàng Dục Nghiêm đã vứt bỏ, chầm chậm ngửi, nhẹ nhàng cất đi, hoặc là lắp ráp lại, đặt vào trong cái hộp giấy nhỏ mua ngoài tiểu khu của một dì bán rau, như thế như thế, từng món từng món, cẩn thận đặt vào, những món đồ này, Khai Tâm không nỡ dùng, vì trên đó, còn lưu lại một chút mùi hương của Hoàng Dục Nghiêm, một chút hơi thở.
Kì thực thời gian qua rất nhanh, đối với bệnh tình của mình, Khai Tâm hình như đã quên lãng, chỉ là, cảm giác tái phát lần nữa, làm cho Khai Tâm không khỏi cảm thán, làm bác sĩ thật là không dễ a, nói ba tháng, hai tháng rưỡi đã tái phát rồi, quả thật không sai.
Vừa mới mua thức ăn đã ngã nhào, Khai Tâm ngã trên nền tuyết trước cổng siêu thị, rất lạnh, rất khó chịu....
Anh thật sự muốn xuất viện? Tiên sinh, như vậy rất nguy hiểm đó!
Ai da, em gái xinh đẹp à, tôi không sao, cô xem, tôi rất khoẻ mạnh!
Nhưng, anh cần phải tịnh dưỡng, anh vẫn còn sốt đó....
Em gái à, tôi á, phải nhanh chóng về mua đồ ăn nấu cơm cho Tiểu Nghiêm người tôi yêu nhất ăn, cô nói xem, việc này có quan trọng hơn so với việc bị sốt không?
Đây là sức khoẻ của anh.
Được rồi được rồi, cô chỉ cho tôi biết chỗ đóng tiền ở đâu vậy!
Không thuyết phục được hả!
Khai Tâm cười lắc đầu, nhìn cô y tá nhỏ rời khỏi, Sau đó tự mình chậm chạp đi tới chỗ đóng tiền, lấy thẻ ra, khi đó, Khai Tâm mới phát hiện, năm trăm ngàn lúc đầu, bây giờ chỉ còn lại mấy chục ngàn.
Bước trên tuyết mỏng về nhà, hạt tuyết nhỏ rơi trên người, quần áo phong phanh làm Khai Tâm lạnh run, nhưng mặt hắn vẫn cười, may là vẫn kịp, Tiểu Nghiêm chắc vẫn chưa về đến nhà đâu.
Mở cửa ra, nhìn thấy là một đôi giày da quen thuộc, hắn không chú ý đến đôi giày nữ đẹp đẽ bên cạnh....
Nghe thấy tiếng kêu rên không ngừng, nhìn ánh đèn lúc sáng lúc tối, Khai Tâm vẫn cười, sau đó nhặt lấy thức ăn bên chân, chậm rãi bỏ vào tủ lạnh, lấy trong lòng ra một chiếc nhẫn vàng là dùng số tiền còn lại mua được, lẳng lặng đứng đó, đặt chiếc nhẫn trước cửa phòng ngủ của chủ nhân, bản thân, lại chỉ đeo chiếc nhẫn bày bán bên đường giá 5 đồng không biết là làm bằng kim loại gì, sau đó về phòng, cái gì cũng không làm, cái gì cũng không nói, chỉ ôm lấy cái hộp giấy đặt trước ngực, trầm lắng ngủ đi.
Ngày thứ hai, Hoàng dục Nghiêm vẫn đi làm từ rất sớm, không gặp Khai Tâm vẫn đang ngủ say.
Tiểu Nghiêm, anh nhận được chưa?
Cái gì?
Chiếc nhẫn....
Vứt rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.