Edit: zhuu
Chương 12: Anh chưa kết hôn hả?
Lâm Diệu nhìn dáng vẻ nghênh ngang tựa vào đầu giường, miệng còn đang cười của Quan Trạch quả thật là cào xé trái tim cậu mà, cậu nhanh chóng ngồi lên giường của mình sợ bản thân sẽ thật sự nhào đến xé áo của người ta luôn: "Chẳng có bộ dáng của lãnh đạo gì hết trơn."
"Lãnh đạo có bộ dáng như nào?" Quan Trạch cười cười.
"Sao anh lại không uy nghiêm một chút," Lâm Diệu chậc một tiếng lại cảm thấy lời này có hơi không chính xác lắm, hồi đấy trước mắt cậu Quan Trạch là cái dáng vẻ lười nói, so với hiện tại vẫn là thế này tốt hơn: "Bỏ đi, không xem nữa."
"Cũng không có đẹp đẽ gì, hồi ấy chưa hiểu chuyện nên xăm," Quan Trạch đá rơi dép lê nằm xuống giường cầm điều khiển từ xa quăng lên giường cậu, "Cậu xem TV đi, tôi ngủ."
"Ngủ á?" Lâm Diệu lấy điện thoại qua, chưa đến 9 giờ.
"Cậu muốn nói chuyện hử?" Quan Trạch kéo chăn qua đắp lên, đầu gối lên cánh tay nhìn cậu một cái.
"Không có, anh ngủ đi, tôi....." Lâm Diệu muốn nói rằng cậu sẽ sang tìm Giang Nhất Phi đánh bài, lời còn chưa nói điện thoại đã vang lên, vừa thấy số cậu liền buồn bực một trận, là Nhu Tình.
Mấy người trong bang này mấy hôm nay không liên lạc với cậu, cậu còn cho rằng chuyện này đã trôi qua rồi cơ.
"Chị Tiếu, sao hôm nay không online thế?" Giọng Nhu Tình vẫn sang sảng, khí thế vẫn ngất trời như cũ.
"Online con khỉ á, online làm gì chứ?" Lâm Diệu nhìn nhìn Quan Trạch đang nhắm mắt dưỡng thần, cậu xuống giường mở cửa đi ra hành lang," Công ty bọn tôi đang cắm trại dã ngoại đây này không online được, có chuyện gì?"
"Ông có quen một người tên Chua Chua Chua...... Ài mấy chữ Chua ấy tui không nhớ rõ nữa, Sữa á?" Nhu Tình hỏi cậu.
"Sữa? Sữa Chua à?"Lâm Diệu nhíu mày, cậu không nghĩ Phong Tử sẽ công khai chuyện này, thế sao Nhu Tình lại biết?
"Đúng rồi là Sữa Chua á, ông quen người này không? Spam cả đêm rồi nói là muốn quyết đấu."
"Quyết đấu? Cái acc Sữa Chua level có bao nhiêu, quyết đấu với ai? Cô ta có thể đánh thắng ai?" Lâm Diệu có hơi không hiểu nổi, nhớ hôm ấy Sữa Chua ở trong Chiến đấu luôn mồm chửi thề, người phụ nữ này thật sự cỡ Tôn Nhị Nương* mà, không biết bình thường Phong Tử ở cùng với cô ta có bị đập không.
(*Tôn Nhị Nương là một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết Thủy Hử. Bà có tên hiệu là Mẫu Dạ Xoa. Ở Lương Sơn Bạc, Tôn Nhị Nương là đầu lĩnh thứ 103, được sao Địa Tráng Tinh chiếu mệnh. Bà là một trong ba nữ anh hùng, tính cách can đảm, võ công cao cường, khôn ngoan.)
"Với ông á, chỉ đích danh ông với Hoành Đao á hơn nữa cô ta còn tìm giúp đỡ nữa, toàn là người của bang Hoành Đao bọn họ luôn! Ông nói xem làm sao giờ? Bọn người đấy đang đợi ở Trường quyết đấu kìa."
"Tôi nghĩ đã." Lâm Diệu dựa vào tường, ngón tay ấn môi vào răng cắn cắn.
"Ông nghĩ nhanh đi, hay là chúng ta kéo một đội đi ứng chiến trước nhé?" Nhu Tình là một phần tử hiếu chiến, trong lòng phỏng chừng vô cùng chờ mong Lâm Diệu nói các người cứ giết đi.
"Tôi nghĩ kĩ rồi."
"Thế nào?"
Lâm Diệu đi vào cầu thang thoát hiểm, châm điếu thuốc: "Bảo bọn đấy đợi đó đi."
"Đây là chiêu mà ông nghĩ ra á?" Nhu Tình sửng sốt cả buổi cũng không phản ứng lại được, "Vãi luôn, ông đùa thằng ngốc đấy à, cái này mà là chiêu con khỉ á!"
"Vậy ý cậu sao?" Lâm Diệu ngồi xổm xuống góc tường rồi dựa vào tường nhả ra ba vòng khói.
"Chiến thư người ta cũng hạ luôn rồi ông cứ nói một cậu đợi thế á?"
"Mới mẻ biết bao," Lâm Diệu cười cười, "Cô ta là ai chứ? Cậu cứ nói với cô ta là cả cái server này chả có ai hạ chiến thư mà có thể khiến tôi nhất định phải ứng chiến cả, cô ta thích đợi thì đợi không thích đợi thì cút."
"Được, tui cứ nói như thế," Nhu Tình do dự một hồi lại hỏi một câu, "Ông với Hoành Đao chơi cùng với nhau thật đấy à?"
"Ngài thấy sao?" Phải nói ngay từ đầu Lâm Diệu đã không định nói chuyện này với mấy người bạn trong bang, có nói thế nào thì cũng chơi chung với nhau lâu thế rồi nhưng hiện lại phải nói làm cậu có hơi phiền, không phải đối đầu trong game thôi à cứ làm như là cậu đổi quốc tịch thành Nhật Bản vậy.
"Đúng vậy nhỉ? Bạn của Hoành Đao cũng đã thế rồi," Nhu Tình nghe được cậu không kiên nhẫn, "Tui chỉ hỏi tí thôi, acc của ông kết hôn với ai cũng không ảnh hưởng đến quan hệ của bọn mình."
"Lẽ ra tôi còn chưa có quyết định đâu, bây giờ quyết định rồi," Lâm Diệu mài mài răng, "Tôi không thể không kết hôn với Hoành Đao!"
"Được," Nhu Tình lập tức có hứng thú, cậu ta không quá quan tâm chuyện khác cho nên theo Lâm Diệu, "Chừng nào khai sát tính tui một vé nhé."
Nói tào lao với Nhu Tình một hồi Lâm Diệu đã không còn hứng đi tìm Giang Nhất Phi đánh bài nữa vì thế trở lại phòng.
Tư thế của Quan Trạch vẫn giống với tư thế lúc cậu ra khỏi phòng cũng không biết đang tỉnh hay đã ngủ, Lâm Diệu nhẹ chân nhẹ tay mà dọn dẹp một chút, bật nhỏ tiếng TV rồi nằm trên giường chơi di động.
Cách cậu một mét là Quan Trạch vẫn đang nằm đó, lúc này đừng nói là bảo cậu ngủ đoán chừng đến 12 giờ cậu cũng ngủ không được, cậu cứ nằm luyện kỹ năng chơi điện thoại một lúc thôi mà đã ngó sang kia bảy tám lần rồi.
Lâm Diệu cố gắng khống chế cái ý nghĩ muốn sang đó nhìn kĩ hơn, cưỡng chế bản thân nhìn chằm chằm vào điện thoại, đó là sếp của mày đó Lâm Diệu à hơn nữa trước đây mày đã mất mặt trước vị sếp này rất nhiều lần rồi, không thể có sơ suất gì nữa hết nếu không thì không sống nổi nữa đâu.
Lúc Lâm Diệu nhìn chằm chằm điện thoại không biết mình muốn làm gì thì điện thoại vang lên, cậu chưa kịp xem tên hiện ra đã trực tiếp ấn nghe.
Mẹ cậu có hơi suy nhược thần kinh, bình thường lúc ngủ một chút động tĩnh cũng có thể tỉnh dậy, tỉnh rồi thì không ngủ tiếp được cho nên từ lúc nhỏ cậu đã nuôi thành thói quen chỉ cần có người đang ngủ thì cậu sẽ cong lưng nhón gót y như ăn trộm vậy, ngay cả để cái ly lên bàn cũng phải lót ngón tay xuống trước rồi mới để xuống.
"Alo?" Cậu hạ giọng.
"Nhất Tiếu, là anh."Bên kia truyền đến giọng nói có hơi bơ phờ chán nản của Phong Tử, chắc là bởi vì từng bị chửi cho nên không dám gọi bằng bà xã nữa.
"Ờ." Lâm Diệu đáp một tiếng, ngồi dậy chuẩn bị xuống giường đi ra ngoài, Phong Tử rất dài dòng không phải chỉ cần nói mấy câu là tống cổ đi được.
"Em thật sự không online hả?" Phong Tử tiếp tục không phấn chấn.
"Tôi không lên được, làm sao?"
"Không có sao, anh chỉ muốn nói...... Nếu muốn khai sát anh không biết nên làm gì giờ nữa, người trong bang đều chả biết tại sao em lại muốn kết hôn với acc Hoành Đao....." Phong Tử do dự nửa ngày mới ấp a ấp úng mà nói, "Bây giờ nếu mà muốn giết thật, có thể không có ai giúp em đâu......"
Lâm Diệu lại có hơi nóng máu lên rồi, cậu không rảnh quan tâm sếp đang nằm ngủ trên một cái giường khác nhỏ giọng gào lên với điện thoại một câu: "Không phải tại mày con mẹ nó dóc láo khắp nơi thì có thể đến cục diện như hôm nay chắc! Mày đừng có bao đồng chuyện tao có người giúp hay không, tao nói cho mày biết tao chơi cái acc Nhất Tiếu này đến tận bây giờ chưa ngán thằng nào đâu."
"Anh vì muốn tốt cho em mà......"
Lời này của Phong Tử vừa nói ra cậu đã biết gã có ý gì, không chút suy nghĩ mà ngắt lời: "Phong Tử, tao kết hôn với Hoành Đao là mày nói ra nhỉ? Bây giờ mày lại chơi cái trò tình thâm thắm thiết này mày không thấy xấu hổ hả?"
Giường bên kia Quan Trạch giật giật trở mình, Lâm Diệu nhanh chóng khom lưng xách dép lê nhón chân chạy ra khỏi phòng.
Sau khi cúp điện thoại của Phong Tử Lâm Diệu trở về phòng phát hiện Quan Trạch gối lên cánh tay đang cầm điều khiển đổi đài chơi.
"Vừa nãy tôi đánh thức anh rồi đúng không?" Lâm Diệu có hơi ngượng ngùng, cậu có một cảm giác tội lỗi rất mãnh liệt với việc làm ồn người ta ngủ.
"Không, vốn dĩ tôi cũng không ngủ," Quan Trạch buông điều khiển xuống cười cười, "Chỉ chợp mắt tí thôi."
"Tôi nói mà sao anh có thể ngủ sớm thế chứ." Trong lòng Lâm Diệu cảm thấy rất may mắn vì hồi nãy không sang đấy đứng ở mép giường người ta mà nhìn, cái này nếu mà bị Quan Trạch phát hiện ngày mai cậu có thể trực tiếp thôi việc luôn.
"Cậu chơi game à?" Quan Trạch hỏi một câu.
"Vâng," Lâm Diệu gãi đầu, "Chơi từ hồi đi học ấy, giết thời gian ấy mà."
"Ồ......" Quan Trạch lại nhìn cậu một cái, "Chơi acc nữ à?"
Chắc là Quan Trạch nghe thấy lời cậu nói với Phong Tử rồi, Lâm Diệu có hơi ngượng mà cười hì hì vui vẻ một hồi: "Vâng, vì muốn có kỹ năng hỗ trợ nên chơi acc nữ, giám đốc Quan cũng chơi game hả?"
"Đấu địa chủ."
"Tôi cũng có chơi," Lâm Diệu không biết tại sao Quan Trạch lại nhìn cậu mãi thế, len lén ngó qua gương mấy cái cũng không phát hiện mình bất thường chỗ nào, chỉ là tóc có hơi rối, "Có điều toàn thua thôi."
Quan Trạch cười cười không nói nữa, Lâm Diệu ngồi ngơ ngẩn ở mép giường một hồi cũng không tìm ra lời nào để nói nữa vì thế cậu nằm xuống giường kéo chăn qua đắp, sớm biết nói chuyện với Quan Trạch vất vả thế này vừa rồi nên đi tìm Giang Nhất Phi luôn.
May mắn duy nhất chính là nửa tiếng sau Quan Trạch dường như đã ngủ thật rồi, hô hấp đã chậm lại rất nhiều.
Lâm Diệu cẩn thận chống tay nhìn về phía bên kia vốn chỉ định ngó một cái thôi rồi nằm xuống kết quả là sao khi nhìn xong cách tay vẫn không nghe lời mà cứ chống mãi.
Tư thế ngủ của Quan Trạch không tệ, trừ lông mày có hơi nhíu lại thì biểu cảm rất an tĩnh làm người ta cảm thấy rất thoải mái. Lâm Diệu nhớ lại một chút hình như là cậu chưa thấy tư thế ngủ của mấy người, có điều kiểu ngủ của Liên Quân là sụp đổ nhất.
Trước khi đi ra ngoài chơi với Liên Quân lúc ở khách sạn tên nhóc kia ngủ không có nề nếp, lăn tới lăn lui còn chưa tính miệng còn y như cá vậy lúc mở ra lúc ngậm lại mãi không thôi, rất nhiều lần cậu đã muốn lấy cốc nước rót vào luôn.
Lâm Diệu lại nhìn chằm chằm đôi môi căng mọng của Quan Trạch, nhìn một hồi mới ngã xuống gối vì tay cậu bị tê.
Có lẽ bởi vì bị nện vào mũi mất máu quá nhiều cậu nằm xuống không được bao lâu đã ngủ mất mơ cũng chưa mơ giấc nào.
Nếu như Lâm Diệu không ngủ ở nhà thì buổi sáng đều thức dậy rất sớm, hồi trước ở kí túc xá cậu luôn là người duy nhất của kí túc có thể bắt kịp tiết một.
Hôm nay cũng giống thế, cảm giác chưa ngủ được 10 phút đã tỉnh rồi, mơ mơ màng mò mò di động nhìn qua, 5 giờ rưỡi.
"Ụ á." Cậu lẩm bẩm một tiếng, duỗi người nhớ đến mình đang ở trong phòng khách sạn.
Vừa nghĩ đến phòng khách sạn một cái cậu tỉnh táo ngay lập tức mà nghĩ đến Quan Trạch đang ngủ ở chỗ cách mình 1 mét vì thế cậu rất hăng hái ngó qua bên kia nhìn.
Trên giường Quan Trạch trống không.
Lâm Diệu ngẩn người thế mà lại có người còn dậy sớm hơn cậu luôn......
Vẫn còn đang suy nghĩ thì cửa phòng tắm vang lên một tiếng mở ra, Quan Trạch từ bên trong đi ra.
Lâm Diệu xoay đầu đang muốn nói chào anh nha giám đốc Quan, lúc nhìn thấy Quan Trạch lại há miệng nữa ngày chưa nói ra chữ nào.
Chắc là Quan Trạch vừa mới tắm xong, trong miệng cắn khăn lông của mình, tóc vẫn còn nhỏ nước không có mặc áo, trên chỉ có chiếc khăn tắm vắt lỏng lẽo trên eo, nửa người trên hoàn toàn không có chút che đậy nào mà hiện ra trước mắt Lâm Diệu.
Đù -- má! Lâm Diệu không rảnh lo xem tròng mắt của mình có còn trong hốc mắt không, trong lòng cậu đang phát ra một gào thét, sexy quớ!
"Dậy sớm thế à?" Quan Trạch ngậm khăn lông cũng có hơi giật mình, hắn không ngờ rằng Lâm Diệu cũng dậy sớm thế nên tắm xong cái quần lót cũng chưa mặc, cũng may hắn có nghĩ đến việc ở trong phòng còn có người nên mới không trần như nhộng ra ngoài.
"À phải," Lâm Diệu sửng sốt cả buổi, đầu bù tóc rối lung tung mà gật đầu, "Tôi không ngủ trên giường ở nhà đều dậy vào giờ này."
"Tôi tưởng là trẻ con đều ngủ đến trưa, đang nghĩ chút nữa sẽ gọi cậu dậy đấy." Quan Trạch vừa xoa tóc vừa đi đến balo của mình cầm một cái quần lót ra rồi xoay người vào phòng tắm.
Lâm Diệu ôm chăn ngã lại giường, tim đập thật sự rất ghê, cậu thấy rõ trên tay Quan Trạch cầm cái quần lót đen sọc xám đồng thời cũng phản ứng lại -- tên này không mặc quần lót.
Mới sáng ra còn có để người ta sống không thế!
Lâm Diệu trở mình nằm sấp trên giường hít sâu mấy ngụm to, trong lòng liều mạng mặc niệm mẹ nó mau xuống nhanh lên!
Lúc Quan Trạch từ trong phòng tắm đi ra Lâm Diệu vẫn còn nằm sấp trên giường phân cao thấp với chính mình.
"Tôi ra ngoài dạo một vòng cậu ngủ thêm lát nữa đi, 8 giờ mới tập hợp." Quan Trạch lấy máy sấy sang nhìn vào gương sấy tóc.
Lâm Diệu bám theo quay đầu nhìn một cái, Quan Trạch đã thay sang quần thể thao, không cần nghĩ quần lót chắc chắn cũng mặc vào rồi nhưng thân trên của hắn vẫn trần trụi.
"Không ngủ được," Lâm Diệu nhỏ giọng nói một câu, đầu tiên là nhìn chằm chằm eo Quan Trạch cả buổi rồi lại nhìn hình xăm trên ngực hắn một lát, "Đó là móng vuốt hả?"
"Hửm?"Quan Trạch ngẩn người, nhìn theo ánh mắt cậu ngó xuống nhìn thoáng qua người mình, "Cậu gọi nó là dấu tay lúc hỏi đến tôi sẽ thấy thoải mái hơn xíu đó....."
"Xăm rất được á," Lâm Diệu cười cười, đem cái ý nghĩ thò tay chọt chọt dấu tay trên ngực Quan Trạch xếp gọn lại cất vào trong bụng, "Hồi đầu tôi còn tưởng là đầu lâu gì đó nữa cơ."
"Quá ngốc, thế này đã đủ ngốc rồi," Quan Trạch buông máy sấy, mặc áo thun vào quay đầu nhìn Lâm Diệu đang ngồi xếp bằng trên giường cười ngây ngô, "Không ngủ hả? Ra ngoài đi dạo với tôi không?"
"Được." Lâm Diệu không suy nghĩ chút nào đã đồng ý, không đồng ý chính là thằng ngu!
Trại huấn luyện ở vùng ngoại thành bốn phía đều là núi và ruộng, sáng sớm không khí cực kì tốt hít một cái vào mũi đều mang theo một vị ngọt ngào tươi mát.
Rất lâu rồi Lâm Diệu không có cảm giác thoải mái như thế rồi, cậu đi theo phía sau Quan Trạch vặn tới vặn lui mà vươn vai, còn đá chân mấy cái nhảy nhảy cả buổi.
Quan Trạch nghe thấy động tĩnh quay đầu nhìn thoáng qua, Lâm Diệu đang ngửa cổ liều mạng giơ cánh tay lên, Quan Trạch bất thình lình quay đầu lại cậu nhanh chóng thu tay lại xém nữa là trật lưng luôn.
"Khá đẹp?" Quan Trạch cười cười.
"Thoải mái lắm, không khí chỗ này tốt thật." Lâm Diệu đuổi theo mấy bước, đi song song với Quan Trạch.
"Ngày thường đều ở nhà không ra ngoài chơi hả?" Quan Trạch sờ sờ túi quần, lấy ra một viên socola đưa cậu.
"Trời nóng tôi không muốn ra cửa lắm," Lâm Diệu nhận socola, là vị hạt phỉ, không tệ lắm, "Anh còn mang cái này người hả?"
"Ừm con trai tôi ăn đấy." Quan Trạch bóc một viên bỏ vào miệng.
Nghĩ đến cậu nhóc chạy trốn vui tươi hớn hở kia Lâm Diệu liền không ngăn nổi lòng hiếu kỳ của mình: "Chân của con trai anh......"
"Có thể là lúc sinh có vấn đề, cũng không ai trị cho nó nên mới thành như thế," Quan Trạch cười cười tựa như cũng không để ý vấn đề này, "Có điều trạng thái của nó không tệ lắm."
Lâm Diệu nghe câu này của hắn nửa ngày mới phản ứng được, cái gì gọi là có thể? Còn không ai chữa trị cho?
"Lời này của giám đốc Quan có hơi không đúng," Cậu dừng chân rất nghiêm túc mà nhìn Quan Trạch, "Đó là con trai anh mà sao mà anh không chữa trị còn có thằng bé xảy ra vấn đề hồi nào anh cũng không biết?"
Quan Trạch nhìn lông mày đã nhíu thành một đường cùng với biểu tình rõ bất mãn trên mặt Lâm Diệu, nhịn không được mà cười: "Đó là con trai mà tôi trợ dưỡng ở viện phúc lợi, tôi thật sự không biết chuyện trước kia thế nào, lúc tôi trợ dưỡng nó đã năm tuổi rồi."
Lâm Diệu hơi trợn tròn mắt: "Trợ dưỡng á? Không phải con trai ruột hả?"
"Ừm không phải." Quan Trạch tiếp tục chầm chậm theo con đường đá cuội đi về phía trước.
Lâm Diệu đứng tại chỗ nửa ngày mới hoàn hồn, đuổi theo: "Anh chưa kết hôn hả?"
"Chưa kết."
"Tôi..... tưởng rằng anh kết hôn rồi còn có đứa con trai lớn như thế nữa, cảm thấy kết hôn sớm sinh con sớm chút xíu cũng không hưởng ứng lời kêu gọi của nhà nước." Lâm Diệu cúi đầu nói một câu, cậu không muốn Quan Trạch thấy cậu đang nhịn để không cười.
Quan Trạch cười không nói gì.
Lâm Diệu cũng không nói nữa, không biết là vì đột nhiên biết Quan Trạch chưa kết hôn cũng không con ruột tâm trạng không tệ hay là bởi vì nơi này không khí thật sự tốt quá khiến cho tinh thần người ta sảng khoái, tóm lại là im lặng đi một đường như thế cậu cũng không cảm thấy có chút không được tự nhiên nào.
Hai người họ vòng quanh đường nhỏ của trại huấn luyện mà đi một vòng lớn, lúc chuẩn bị về phòng điện thoại của Quan Trạch vang lên.
Lâm Diệu không biết có phải tại mình nhạy cảm quá không, cậu cảm thấy Quan Trạch nhìn màn hình di động xong sắc mặt đã không còn cái loại nhàn nhã trước đó nữa mà trở nên có hơi nghiêm túc.
Cậu rất biết điều mà bước nhanh hơn đi lên phía trước Quan Trạch.
"Chú Ninh?" Quan Trạch nhận điện thoại.
"Quan Trạch à, dậy chưa?" Bên kia truyền đến giọng của chú Ninh mang theo tiếng ho khan.
"Vâng dậy rồi ạ, chú vẫn còn ho ạ? Lần trước không phải nói là phải uống thuốc đàng hoàng à?" Quan Trạch vừa nghe chú Ninh ho khan là có hơi căng thẳng
"Không sao, đã gần như khỏi rồi, chỉ là buổi sáng có hơi lạnh thôi," Chú Ninh hắng hắng giọng, "Quan Trạch à Tiểu Quyên vẫn định về nước xem xem, nó cứ ngoan cố như thế."
"Quyết định rồi ạ?" Quan Trạch thở dài khe khẽ, Ninh Quyên nhìn thì nhu nhược nhưng chỉ cần là chuyện mà cô ấy quyết định ai cũng không khuyên nổi.
"Ừm, chú cũng không muốn nói gì nó, để nó về xem thử đi, cũng chưa đi đến quyết định cuối cùng mà, chân cũng nó không tiện trở về con giúp ta trông nom nó chút nhé." Giọng nói của chú Ninh cũng rất bất đắc dĩ.
"Chú yên tâm," Quan Trạch đáp lời, lại bổ sung một câu, "Buổi tối con gọi cho em ấy hỏi thử."
_____________