Edit: zhuu
Chương 14: Duyên phận ngàn năm do bánh bao đưa đến
Lâm Diệu ngồi trên ghế vừa ăn vừa nhìn Hoành Đao dẫn theo nhân vật của cậu về nhà mới do hệ thống phân cho, sau đó thăng max cấp trong vòng mười phút rồi lại bày nội thất ra. Lâm Diệu có hơi tò mò mấy đồ dùng hồi trước Hoành Đao dùng để đựng đồ, cậu click mở muốn nhìn một xíu xem Hoành Đao tích trữ gì.
Không ngờ rằng cậu mở liên tiếp bốn ngăn tủ bên trong đều là ô vuông giống nhau, tất cả đều đựng đầy hoa hơn nữa có thể nhìn ra được lúc đặt hoa vào rất có tâm luôn, dùng hoa hồng đỏ xếp thành hình trái tim còn mấy ngăn trống khác thì đặt hoa hồng vàng, nhìn rất đẹp.
Lâm Diệu nhịn không được chậc mấy tiếng.
【 Trước mặt 】Yên Nhiên Nhất Tiếu: Hoa đó là anh đặt hả?
【 Trước mặt 】 Hoành Đao Lập Mã: Ừm, đẹp không?
【 Trước mặt 】Yên Nhiên Nhất Tiếu: Không tệ, có lòng ghê cảm ơn nha
【 Trước mặt 】 Hoành Đao Lập Mã: Thật ra không cảm ơn cũng không sao, hồi trước tưởng cậu là con gái cho nên tôi mới phí sức cả buổi để làm đó.
【 Trước mặt 】Yên Nhiên Nhất Tiếu:....... Con người anh sao lại thế hả?
【 Trước mặt 】Hoành Đao Lập Mã: Không trách tôi được tôi cũng đâu biết cậu là con trai đâu
【 Trước mặt 】 Yên Nhiên Nhất Tiếu: Hối hận rồi chứ gì, muộn rồi nhá
【 Trước mặt 】Hoành Đao Lập Mã: Vẫn được, cậu thú vị lắm
Lâm Diệu còn đang lạch cạch gõ chữ thì điện thoại đột nhiên vang lên, cầm lên thì thấy là Hoành Đao, cậu nhận điện thoại: "Chúc mừng nha đại hiệp, âm mưu của ngài thực hiện được rồi."
"Cùng vui cùng vui mà," Hoành Đao cười cười, "Tôi đưa tài khoản với mật khẩu cho cậu, tôi muốn đi tắm, off trước đây, cậu rảnh thì tự đi lấy La Sát Nữ của cậu đi, có thích cái gì cứ tùy tiện lấy."
Nhắc tới tắm trong đầu Lâm Diệu hiện ra cái cảnh tượng Quan Trạch quấn khăn tắm bước ra từ phòng tắm ngay, nó lập tức đã làm dấy lên ngọn lửa tà ác trong cậu, cậu với Hoành Đao thì không cần kiêng dè nhiều thế cho nên không chút suy nghĩ đã tiếp một câu: "Tắm á hả tắm chung đi."
"Được, cậu đến hậu hạ đi." Hoành Đao cũng thuận theo mà trả lời.
Lâm Diệu hơi híp mắt, giọng của Hoành Đao thật sự rất giống Quan Trạch đặc biệt là trong điện thoại nghe rất từ tính, suy nghĩ của cậu có hơi không kiểm soát nỗi mà lệch sang hướng khác. Cũng không thể nói tiếp về cái đề tài này nữa, Hoành Đao với cậu không giống nhau, nói đùa chút thì còn được chứ quá mức thì khiến người ta khó chịu lắm.
"Nằm mơ đấy à," Lâm Diệu duỗi người, đứng lên đi vòng quanh trong phòng, "Lát nữa tui phải tranh thủ đi ngủ mới được, công ty bọn tui làm cái huấn luyện mở rộng gì đó, lăn lộn mấy ngày trời buồn ngủ chết tui luôn, lúc đi về tui ngủ như heo trên xe giám đốc của bọn tui."
"Vậy cậu ngủ sớm tí đi, ngày mai tôi cũng bận."
"Cái đó, khi nào rảnh cùng nhau ăn bữa cơm đi, giết lâu thế rồi, giết đến mức về chung một nhà luôn, cũng nên gặp mặt nói chuyện cái nhờ?" Lâm Diệu rất có hảo cảm với Hoành Đao, dù nói thế nào thì cũng là quen một người bạn, Lâm Diệu được xem như là người rất sẵn lòng kết bạn.
"Được, có điều khoảng thời gian này tôi bận quá, tháng sau đi, bận xong rồi tôi gọi cho cậu." Hoành Đao nghĩ nghĩ.
"Được."
Ly hôn với Phong Tử lại gả cho Hoành Đao, động tĩnh của chuyện này còn lớn hơn những gì mà Lâm Diệu nghĩ, mấy ngày trôi qua rồi mà vẫn còn được người ta bàn tán, vừa online cái đã bị vặn hỏi.
Mấy ngày sau cậu vẫn còn nhìn thấy ở trên diễn đàn có ít nhất 10 bài đăng đang thảo luận cái chuyện này, nhất là cái bài đăng hot nhất kia thậm chí còn có cả ảnh chụp màn hình toàn bộ quá trình đến tận khúc cuối Hoành Đao kết hôn xong treo danh xưng ra luôn, mà cái chi tiết nhỏ xíu là acc Nhất Tiếu không treo cũng chú ý, còn phân tích thêm nữa chứ, bọn họ cho rằng cậu không quên được Phong Tử.
Lâm Diệu không đáp lại chỉ là xem một đường xuống dưới, rất nhiều người tỏ vẻ cặp đôi "phu thê tam thế" duy nhất của server này đến cuối cùng lại đường ai nấy đi làm cho ảo tưởng của mọi người đều vỡ nát rồi, đồng thời bày tỏ khinh bỉ đối với cái loại hành vi giật bồ người khác của bạn Hoành Đao Lập Mã.
Khúc sau càng kì quái hơn nữa có người nghi ngờ Nhất Tiếu coi trọng tiền của Hoành Đao.
Lâm Diệu thấy mắc cười ghê, Phong Tử trông vào tiền của cậu để giả vờ giàu có, bây giờ đổi thành cậu phải đi cặp kè với Hoành Đao rồi, hề hước ghê á.
Cậu tắt giao diện diễn đàn đi mấy chuyện này cậu chẳng để ý lắm, cậu đã sớm quen việc bị mắng, bị suy đoán rồi, chả có sao cả. Mọi người đều là một đống số liệu thôi ai cũng không quen ai, có chửi lên tận trời cũng không ai thiệt gì.
Có điều Hoành Đao thảm hơn cậu, acc ấy vốn là chúa cứu thế trong lòng của mọi quần chúng nhân dân trong cái server này, là người duy nhất có thể đối kháng với đội ngũ chủ lực của Nhất Tiếu. Không ngờ rằng đột nhiên lại quay súng lại bắn quân mình rồi hắn đến với nhỏ ma nữ Nhất Tiếu này luôn.
Hoành Đao bị chửi đến mức phải gọi là thảm, Lâm Diệu cũng không đành lòng mà xem nữa. Có điều từ đầu đến cuối Hoành Đao cũng không đáp lại gì, chỉ giải thích với "chiến hữu" cùng chiến tuyến lúc đầu của mình là ba chữ, tôi tự nguyện.
"Lâm Diệu," Gương mặt hiền từ của giám đốc thiết kế của bọn họ từ trong phòng làm việc thò ra gọi cậu một tiếng, "Lại đây tí."
Lâm Diệu chạy chậm vào phòng làm việc: " Giám đốc Trần có chuyện gì thế?"
"Nào ngồi đi, là thế này," Giám đốc Trần cầm một tờ giấy đưa đến, "Cái này là quảng cáo đồ chơi trẻ em lần trước, cậu nhìn xem có ý tưởng gì tốt không."
"Đồ chơi trẻ em?" Lâm Diệu vừa nghe có thể một mình làm dự án rất hăng hái nhưng làm đồ chơi trẻ em cậu không có kinh nghiệm lắm.
"Ừ, thoải mái mà làm thôi, thiết kế lá trà lần trước khách hàng phản hồi không tệ," Giám đốc Trần gật đầu, "Cái này tôi vốn muốn để Trương Chí An làm nhưng giám đốc Quan nói ở bộ phận thiết kế cậu khá là giống trẻ con nên chắc là có thể làm tốt, tôi nghĩ cũng đúng."
Trương Chí An chí là Nhà tư tưởng dùng một khuỷu tay nện cậu thành mặt máu, Lâm Diệu vừa nghe thấy tên cậu ta là mũi lại đau theo bản năng mà dùng tay sờ sờ mũi mình.
Có điều, giống trẻ con á?
"Tôi..... Thử xem." Lâm Diệu có hơi không biết làm sao, Quan Trạch thế là có ý gì chứ, cái gì gọi là cậu khá là giống trẻ con?
Lúc Lâm Diệu trở về văn phòng đi ngang qua Trương Chí An, Trương Chí An vẫn là tư thế nhà tư tưởng như mọi khi, như là hoà thành một thể với cây phát tài bên cạnh bàn vậy. Thế nên khi cậu ta giơ tay lên làm Lâm Diệu khiếp sợ mà cho rằng cây phát tài đột nhiên tập thể dục buổi sáng.
"Mũi của cậu không sao chứ?" Trương Chí An nhìn cậu hỏi một câu.
"Không sao chỉ chạm một cái thôi mà, không nghiêm trọng." Lâm Diệu xua tay.
"Thật ngại quá, thật sự không ngờ đến."
"Thật sự không có sao đâu anh Trương," Lâm Diệu chính là sợ có người xin lỗi cậu vì một chuyện mà cậu cho rằng chả có gì ghê gớm này, cậu ghé lên bàn Trương Chí An, "Anh nhìn đi mũi thẳng thế này có phải rất đẹp trai không."
"Mũi của cậu không tệ." Trương Chí An gật đầu rất nghiêm túc mà đánh giá.
"Cảm ơn anh nhá." Lâm Diệu hớn hở mà vỗ vai cậu ta rồi trở về chỗ của mình.
Lâm Diệu rất nghiêm túc mà nằm bò ra bàn của mình một buổi sáng, không nghĩ được ý tưởng gì nên cậu quyết định đi uống ly cafe để nâng cao tinh thần.
Cậu cầm cái ly một đường nhẩm lời bài hát chạy chậm vào pantry room. Pantry room không có người, Lâm Diệu rất thích thú mà rót cho mình ly cafe lại mò mẫm lấy ra một túi bánh quy từ trên kệ đựng đồ ăn vặt, vừa ăn vừa suy nghĩ về chuyện bản thảo thiết kế kia.
Thừa dịp lúc này không có ai Lâm Diệu quyết định tập một bài thể dục theo đài. Hồi học tiểu học thầy cô giáo có nói tập thể dục nhiều người sẽ thông minh, nên Lâm Diệu chỉ cần không giải đề thì sẽ tập thể dục.
Sau khi lớn lên rồi cậu mới ngẫm nghĩ lại lời này với ăn không sạch cơm trong bát sau này sẽ tìm được cô vợ mặt rổ mà mẹ hay nói là y như nhau, rõ là lừa con nít nhưng đã nuôi thành thói quen rồi cậu vẫn không luôn không sửa.
Một hai ba bốn, một hai ba bốn.....
Trong lòng Lâm Diệu âm thầm đếm nhịp cho mình, ngồi cả buổi sáng giờ hoạt động một xíu cảm giác thiệt thoải mái.
"Rất đúng chuẩn." Phía sau vang lên một giọng nói.
Lâm Diệu dừng động tác quay đầu nhìn thoáng qua, Quan Trạch cầm ly đang chậm rãi đi đến, cậu suýt nữa thì sặc bánh quy đang nhai trong miệng ra luôn: "Giám đốc Quan."
Nói thật thì cái hình ảnh cậu tập thể dục này bị ai trong công ty nhìn thấy đều không sao, vận động tí cũng không có gì ghê gớm nhưng nếu người nhìn thấy là Quan Trạch vậy thì khác rồi.
"Cậu vẫn có thể nhớ rõ động tác luôn à." Quan Trạch cười cười lấy một ly cafe, cũng không có ý rời đi mà dựa vào bàn bên cạnh nhìn cậu.
"Đại học vẫn còn thi đấu thể dục theo đài mà, tạm thời còn chưa quên." Lâm Diệu ngại ngùng mà lấy ly của mình uống một ngụm.
"Cậu tiếp tục đi."
"......Tập xong rồi." Lâm Diệu liếc mắt nhìn sang Quan Trạch, người này có ý gì thế!
"Động tác nhảy lên còn chưa làm mà." Miệng Quan Trạch vẫn luôn cười, ngón tay đặt trên ly vẫn luôn nhẹ nhàng gõ gõ theo nhịp điệu tập Lâm Diệu.
Má nó! Đùa trẻ con đấy à!
Lâm Diệu uống sạch cafe, liếc mắt ngó Quan Trạch, muốn đùa thì đùa thôi, ai sợ ai chứ!
Cậu hít hít mũi, từng bước nhảy về phía cửa pantry room, vừa nhảy miệng vừa đếm: "Một hai ba bốn..... Một hai ba bốn....."
Quan Trạch nhìn bóng dáng Lâm Diệu biến mất ngoài cửa, đặt ly xuống vui vẻ cả buổi, thật bó tay với đứa nhóc này, kiểu tính cách này không biết phải là kiểu gia đình như nào mới nuôi ra được.
Nghĩ đến mấy thứ này nụ cười của hắn có hơi nhạt dần, một gia đình vui vẻ mới có thể có đứa trẻ đơn thuần luôn vui tươi hớn hở thế này nhỉ?
Sau khi uống cafe xong hắn về văn phòng ngồi một chút, nhìn nhìn thời gian. Một chút nữa thôi, chuyến bay của Ninh Quyên hai giờ rưỡi đến hắn đến sân bay đón cô.
Sau khi nói chuyện điện thoại với chú Ninh xong, cuối cùng hắn cũng không tiếp tục khuyên Ninh Quyên nữa, khuyên cũng vô dụng, ý nghĩ muốn về nước của Ninh Quyên không phải mới có ngày một ngày hai, không phải tâm huyết dâng trào. Hắn không muốn Ninh Quyên có cảm giác mình không muốn gặp cô.
Hắn nhắm mắt dựa vào ghế một hồi mới đứng lên nói với thư ký bộ phận thị trường mấy câu rồi rời khỏi công ty.
Lúc lái xe trên đường cao tốc đến sân bay Quan Trạch vẫn luôn nhớ lại cảm giác khi đưa chú Ninh với Ninh Quyên đi hồi mấy năm trước. Khi đó hắn rất khó chịu giống như là tiễn người thân của mình đi vậy, cảm giác cuộc sống của mình trở nên trống rỗng.
Lúc Ninh Quyên đi ôm hắn rất lâu, hắn cho rằng cô muốn khóc nhưng cuối cùng một giọt nước mắt cũng chẳng rơi, trong trí nhớ của Quan Trạch thật sự chưa từng thấy Ninh Quyên khóc, cho dù là lúc chân bị thương...... Tim hắn hơi thắt lại, lắc lắc đầu, lại lần nữa giấu những kí ức này vào sâu trong lòng.
Mấy năm không gặp, lúc Ninh Quyên đi ra từ cửa ra Quan Trạch vẫn cảm thấy cô chẳng có thay đổi gì lớn, chân vẫn như thế nhưng kéo vali đi rất nhanh, lúc nhìn thấy hắn lập tức giơ tay vẫy vẫy.
Quan Trạch cười đi tới, trong giây phút này hắn cảm giác được sự thân thiết lâu ngày không gặp.
"Em về rồi đây." Ninh Quyên đi đến trước mặt hắn giang tay ra.
Quan Trạch cũng giang tay ôm lấy cô, vẫn gầy đét như thế, đột nhiên Quan Trạch cảm thấy mũi có hơi xót: "Mừng em trở về."
"Em nhìn anh cái nào," Ninh Quyên ngẩng đầu lên nhìn vào mặt hắn, "Đàn ông trưởng thành rồi nha Quan Trạch."
"Em vẫn không thay đổi gì," Quan Trạch cười cười kéo vali của cô qua một tay ôm vai cô, "Trước tiên đưa em đi ăn cơm đã."
"Em đang phấn khích lắm luôn nè, thật sự không đói," Ninh Quyên đi đường vẫn giống trước đây, có hơi khập khiễng nhưng tốc độ bước chân lại không khác gì với người thường.
Quan Trạch quay mặt đi, từ sau khi chân bị thương Ninh Quyên vẫn luôn bảo Quan Trạch không cần đi chậm lại chờ cô, cô không muốn bị đối xử khác biệt nhưng mỗi lần Quan Trạch nhìn dáng vẻ của cô thế này lại không dễ chịu lắm.
"Vậy đưa em đi đường cũ trước đi, không phải em vẫn muốn về lại bên kia sao? Tiệm cũ chỗ đấy đã dỡ bỏ rồi có điều anh thuê một cái nhà ở bên cạnh giúp em." Quan Trạch đi đến cạnh xe mở cửa xe ra cho cô.
"Được, nghe anh." Ninh Quyên nhấc chân đang muốn lên xe thì đột nhiên ngừng lại.
Theo lý thuyết mà nói với độ cao này sẽ không ảnh hưởng Ninh Quyên lên xe nhưng Quan Trạch vẫn lập tức duỗi tay ra đỡ. Lúc tay hắn vừa đụng cạnh tay Ninh Quyên, Ninh Quyên xoay người kiễng chân ôm lấy hắn, chôn mặt trước ngực hắn.
Động tác này làm Quan Trạch cứng đờ cả người, cái ôm này với cái ôm trước đó không giống nhau, hắn có thể cảm nhận được ý nghĩa của cái động tác này.
"Sao vậy?" Hắn vỗ vỗ trên lưng Ninh Quyên.
"Không sao," Giọng Ninh Quyên có hơi run nhưng lúc ngẩng mặt lên nước mắt trong mắt đã nhanh chóng bị ép trở về, "Thì là nhìn thấy anh thật sự rất vui, em thật sự...... rất nhớ anh."
Quan Trạch im lặng một chốc, lựa chọn một câu trả lời thích hợp: "Anh cũng nhớ chú Ninh và em."
Lúc tan làm Lâm Diệu nhận được điện thoại của Lâm Tông nói là muốn về nhà ăn cơm: "Lát anh về nhà luôn, lúc mày tan làm tiện đường mua gì đó về ăn đi anh sợ đồ ăn mẹ làm anh ăn không no, mày đem bánh bao súp về cho anh đi....."
"Anh trai ruột ơi, bánh bao súp em không có tiện đường! Phải vòng một vòng đấy." Lâm Diệu vừa dọn dẹp đồ đạc trên bàn vừa sửa lời Lâm Tông
"Vẫn gần hơn so với anh từ bên nhà cổ vòng qua mà, cho mày tiền boa." Lâm Tông vui vẻ.
"Bao nhiêu?" Lâm Diệu rất hứng thú mà hỏi một câu.
"Dù sao cũng cao hơn tiền lương của mày được chưa?" Lâm Tông nhắc đến chuyện này rất tự nhiên mà chuyển đề tài, "Mày làm việc thế biết chừng nào mới mua được Cherokee......"
"Dừng, em đem bánh bao súp về cho anh, không cần tiền boa nhá." Lâm Diệu nhanh chóng ngắt lời.
Lâm Tông trở về ăn cơm thật sự cậu rất vui, bình thường Lâm Tông với ba đều bận y nhau trừ lúc gọi cậu sang ăn cơm mấy lúc khác muốn gặp cũng chẳng dễ dàng gì, ngay khi sắp tan làm Lâm Diệu rời công ty.
Cậu cũng thích ăn bánh bao súp, lúc nhỏ chuyện hạnh phúc nhất chính là được ăn bánh bao súp.
Mấy năm nhà khó khăn kia Lâm Tông thường xuyên trốn học đến công trường xây dựng trộm mấy thanh sắt bán đi sau đó dẫn cậu đi ăn bánh bao súp, vừa nhớ đến chuyện này là Lâm Diệu cứ bùi ngùi.
Lâm Tông vẫn luôn nói đó chính là bánh bao đã dính cả máu và nước mắt của anh mày đấy, bởi vì lần nào Lâm Diệu ăn bánh bao xong đều rất phấn khích nhịn không được mà nói với ba, sau đó Lâm Tông sẽ bị ba dùng thắt lưng quất một trận ra trò.
Bánh bao súp của hàng này là chính tông nhất thành phố, mỗi ngày ở cửa từ sáng đến tối không có lúc nào là không có người xếp hàng mua mang về, Lâm Diệu rất kiên nhẫn mà xếp hàng nữa tiếng cuối cùng cũng nhìn thấy ánh sáng của thắng lợi.
Người đứa phía trước vừa mở miệng đã muốn mười lồng, làm Lâm Diệu hú hồn luôn cậu sợ cái người này mua sạch mất là cậu lại phải đợi nữa, thế nên lúc người bán bánh hỏi cậu lấy bao nhiêu cậu không thèm suy nghĩ mà đáp luôn: "Lấy tôi 10 lồng!"
Chờ người ta lấy xong cho cậu rồi cậu mới có chút hối hận, hình như có hơi nhiều.....
Lúc xách theo một túi lớn bánh bao đang muốn lên xe cậu đột nhiên cảm giác được hình như mình vừa thấy được một thứ quen thuộc.
Cậu nhìn chầm chầm Cherokee dừng cách bảy tám chiếc xe phía trước, rất nhanh đã chắc chắn biển số xe là 444.
Quan Trạch? Trong lòng Lâm Diệu kích động một trận, ụ má đi mua cái bánh bao thôi cũng có thể gặp được, này gọi là gì!
Cái ngày gọi là duyên phận nghìn năm được bánh bao đưa đến đó!
Cậu không vội lên xe, phía trước là một nhà hàng Hồ Nam rất ngon, có thể là Quan Trạch đến đó ăn cơm, cậu có hơi tò mò Quan Trạch đến đây ăn cơm với ai.
Quan Trạch mở cửa xuống xe vòng qua mở cửa ghế phụ lái, Lâm Diệu nhìn thấy một cô gái từ trong xe bước ra.
Một cô gái...... Lâm Diệu đột nhiên hơi hụt hẫng mà không biết tại sao.
Ngay lúc cô gái này thật tự nhiên mà vịn cánh tay của Quan Trạch Lâm Diệu đột nhiên có loại kích động muốn ném từng cái từng cái bánh bao trong tay qua đó luôn.
Trong lòng cậu như có một đàn voi đang bước đều về phía trước, chấn đến sắp không động nổi luôn rồi.
Lâm Diệu mày bị ngu đấy à! Mày vui vẻ sớm ghê nghỉ! Đm, một thằng đàn ông 30 tuổi chưa kết hôn mày vui vẻ cái đéo gì? Người ta chắc chắn có bạn gái rồi đó! Á!
__________