Edit: zhuu
Chương 30: Em dám nhào đến tôi dám bế em
Lâm Diệu không biết mình lấy ở đâu ra cái gan lớn như thế, dám kéo một thằng đàn ông khác lại rồi đưa lưỡi mình vào miệng người ta ở trước cổng tiểu khu nhà mình.
Chỉ là cậu không nhịn được, nhìn thấy Quan Trạch là cậu cứ nhịn không được muốn giở trò lưu manh, đặc biệt là lúc Quan Trạch mang theo biểu cảm như thế. Thật ra gan cậu còn chưa đủ lớn nếu không sao cậu chỉ kéo cổ áo Quan Trạch được, lớn đủ là cậu đã thò tay vào áo Quan Trạch mà sờ rồi.
Có điều giờ cậu không rảnh hơi mà nghĩ coi gan của mình có đủ lớn không, lúc đầu lưỡi cậu chạm vào đầu lưỡi Quan Trạch, cả người cậu "bùm" một cái nổ tung, hô hấp loạn đến mức không khống chế được, liên tục thở hổn hển, hơi thở trở nên rất nặng nề.
May mà cậu không bị cảm, không thì nước mũi của cậu chắc cũng phun vào mặt Quan Trạch luôn rồi.
Quan Trạch bị cậu kéo đập vào cửa xe, cửa sổ xe rất cao, nếu không phải vì dáng hắn cao thì lúc này chắc phải liên tục nhảy lên mới chống đỡ được.
Thật sự hắn không ngờ rằng dưới tình huống như vậy mà Lâm Diệu lại có thể làm cái chuyện này, đầu đứa nhỏ này rốt cuộc thì cấu tạo như nào thế?
Có điều hắn chỉ giật mình mấy giây, sau khi đầu lưỡi mang theo run rẩy nhè nhè của Lâm Diệu xoay chuyển trong miệng hắn nửa vòng thì hắn đã hoàn hồn lại, hắn có hơi muốn cười, Lâm Diệu còn liếm viên socola trong miệng hắn mấy cái cơ, suýt tí nữa thì hắn muốn thuận thế đẩy socola vào miệng Lâm Diệu rồi.
Lâm Diệu đúng là không có kinh nghiệm gì thật, lúc đầu còn hung hăng mà chơi kiểu lưu manh cưỡng hôn, đầu lưỡi đưa vào miệng hắn cũng rất lưu loát nhưng cậu liếm socola mấy cái xong là không biết nên làm gì nữa.
Quan Trạch kéo tay còn đang bóp cằm mình của cậu ra ấn lên lưng ghế, lại dùng sức kéo cánh tay đang nắm cổ áo mình ra, nhân cơ hội mà kéo cánh tay của Lâm Diệu ra ngoài cửa sổ.
Lâm Diệu có hơi không muốn, cậu nhắm mắt lại cứng đầu không nghe, hắn chỉ đành niết cổ tay Lâm Diệu một cái, Lâm Diệu nhíu mày nhỏ giọng hừ một tiếng, người bị hắn kéo qua.
Tuy là xung quanh không có ai nhưng Quan Trạch cũng không có cái thói quen ôm hôn nồng nhiệt với người ta ngay ban ngày ban mặt như này, sẽ khiến hắn không có cảm giác an toàn.
Có điều hắn vẫn rất nghiêm túc mà đáp lại Lâm Diệu, cẩn thận dây dưa với đầu lưỡi cậu, mút nhẹ môi cậu.
Hơi thở trên người Lâm Diệu làm hắn có chút say mê, cái loại cảm giác sạch sẽ, mềm mại như được phơi dưới ánh mặt trời khiến cho người ta sẽ thả lỏng một cách thần kỳ, khiến cho hắn quên mất rất nhiều thứ vốn là điều hắn băn khoăn.
Điện thoại Quan Trạch vang lên, hắn không động đến vì Lâm Diệu y như là không nghe thấy mà còn nhắm hai mắt, cánh tay đặt trên lưng hắn cũng chả động đậy gì.
Quan Trạch gãi nhẹ mấy cái lên lòng bàn tay bị hắn đè ở lưng ghế của cậu, hắn rời khỏi môi Lâm Diệu: "Tôi nghe điện thoại."
"....... Ò." Lâm Diệu mở mắt ra một khe nhỏ, giống như là chưa tỉnh ngủ mà nhìn hắn, nhìn đến lúc hắn lấy điện thoại ra mới lên tiếng, cậu dựa vào lưng ghế, trừng mắt nhìn cửa sổ xe mà ngơ ngẩn.
"Ba ơi, ba có mua socola cho con không?" Giọng nói giòn giã của Lục Đằng truyền ra từ ống nghe.
"Trên đường đi ba mua cho," Quan Trạch sờ sờ trán Lâm Diệu, chỉnh tóc trước trán của cậu lại đàng hoàng, sau đó vòng qua đầu xe, ngồi vào trong xe, "Con muốn vị gì?"
"Ba mua đại đi ạ, lúc thì con muốn ăn vị hạt phỉ lúc thì lại muốn ăn loại mịn," Giọng điệu của Lục Đằng nghe có chút sầu não, "Ba quyết định là được."
"Mua cả cho con, con thay đồ xong chờ ba đi, một lúc nữa thì ba đến." Quan Trạch cúp điện thoại, khởi động xe.
Lúc xe lái ngang phòng bảo vệ, Lâm Diệu đột nhiên hoảng sợ nói một câu: "Á đù má, cổng lớn của bọn em có camera giám sát 24 giờ."
"Sợ bị quay được à?" Quan Trạch quay đầu lại nhìn cổng lớn, "Camera đằng sau lưng tôi có quay được đoán chừng cũng chỉ tưởng là tôi với em đánh nhau thôi, không sao đâu."
"Giống đánh nhau ạ?" Lâm Diệu quay đầu lại nhìn hắn, mắt còn có hơi hoa, ngược lại thì đúng là giống mới vừa bị đánh xong thật.
Tuy là cậu không biết bị đánh là cảm giác gì nhưng lúc nhỏ điều kiện trong nhà không tốt lắm, cậu lại muốn chơi tàu lượn siêu tốc, Lâm Tông vì để cậu biết đi tàu lượn siêu tốc là cảm giác gì nên đã nắm hai vai cậu lắc điên cuồng cả mười phút, sau khi lắc xong thì cậu có cái cảm giác này, giống y như là cậu vừa mới bị Lâm Tông đánh một trận vậy.
"Rất giống, ai đó muốn cướp socola trong miệng tôi, tôi phải nuốt nhanh," Quan Trạch cười cười, nhai viên socola trong miệng mấy cái rồi nuốt xuống, "Dây an toàn."
"Ai muốn cướp socola của anh chứ? Mặt dày quá đi." Lâm Diệu kéo dây an toàn cài đàng hoàng, có điều vị ngọt của socola còn lưu lại trong miệng cậu làm cậu có hơi đỏ mặt.
Hai người cũng không nói gì nữa, ngón tay Lâm Diệu chạm nhẹ từng cái lên môi mình, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm con đường phía trước.
Vừa nãy xảy ra chuyện gì thế nhỉ?
Cảm giác này khiến cho người ta cảm thấy kì tích đã xuất hiện rồi, lại còn đang lẩn quẩn một lúc lâu nữa.
Nhớ đến tình cảnh vừa nãy Lâm Diệu không nhịn được mà cười hí hí, hí hí được mấy tiếng lại cảm thấy ngại ngùng, cúi đầu bóp bóp ngón tay mình: "Vl."
Xe dừng bên ngoài cửa lớn của viện phúc lợi, vừa dừng xe lại thì Lâm Diệu đã nghe thấy trên lầu truyền đến giọng của Lục Đằng: "Ba tớ đến rồi!"
Cậu dán vào cửa xe nhìn ra ngoài, Lục Đằng đang dán vào cửa sổ lầu 3 liều mạng vẫy tay về phía này.
"Em chờ tôi ở trên xe đi, tôi phải vào ký tên mới dẫn thằng bé đi được." Quan Trạch xoa đầu cậu một cái, mở cửa xuống xe.
Lâm Diệu nhìn bóng lưng Quan Trạch đang đi vào viện phúc lợi, bóng lưng của Quan Trạch thẳng tắp làm cậu có hơi không rời mắt được.
Người đàn ông này rất kỳ lạ, thế mà sẽ trợ dưỡng một bạn nhỏ, Lâm Tông cũng có quyên tiền cho viện phúc lợi, còn mua quần áo gì đó, có điều cũng không nghĩ đến trợ dưỡng.
Lâm Diệu nhớ đến chân của Ninh Quyên, trong lòng đột nhiên có chút không biết là tư vị gì, chân của Lục Đằng cũng không tốt, là vì nguyên nhân này ư?
Lâm Diệu còn đang suy nghĩ thì cửa ghế phụ lái bị kéo ra, Lâm Diệu nhìn ra ngoài không thấy ai, lại dời mắt nhìn xuống mới nhìn thấy Lục Đằng đang ngửa mặt đứng bên cạnh xe nhìn cậu.
"Hi," Lâm Diệu nhanh chóng tươi cười với cậu bé, chuẩn bị xuống xe, chắc là bình thường Quan Trạch chở cậu bé đi cậu bé đều ngồi ở ghế phụ lái, "Có phải em muốn ngồi đây không?"
"Sao cũng được hết," Lục Đằng cười cười xua tay, bày ra dáng vẻ người lớn, "Ba em nói tìm một bạn nhỏ chơi chung với em, em nhìn xem là ai thôi."
"Bạn nhỏ?" Lâm Diệu ngớ người, nhìn thoáng qua viện phúc lợi, Quan Trạch còn chưa đi ra, cậu xuống xe, ngồi xổm trước mặt Lục Đằng, "Em cảm thấy anh là bạn nhỏ của em à?"
"Anh là anh trai gặp ở bệnh viện," Lục Đằng nhìn chằm chằm cậu một lúc, cười rất vui vẻ, "Em nhớ rõ anh lắm."
"Gọi chú đi," Lâm Diệu sờ sờ mũi, sửa lại xưng hô cho Lục Đằng, "Chú không phải anh."
"Chào anh ạ." Lục Đằng cười dựa vào xe, để chân phải của mình thả lỏng.
"Em lên xe đi," Lâm Diệu ôm cậu bé lên chỗ ngồi ở ghế phụ lái, xoa xoa đùi phải của cậu bé mấy cái, tiếp tục kiên nhẫn mà sửa lại xưng hô, "Gọi chú."
"Mấy anh trong viện bọn em đều lớn cỡ anh cả mà," Lục Đằng cẩn thận mà nghiên cứu mặt cậu, "Anh trai."
"Ôi........" Lâm Diệu thật sự không muốn kém bối phận với Quan Trạch, vì thế cậu lấy socola mà Quan Trạch mua cho Lục Đằng đặt ở ghế sau, cậu lấy ra mấy viên để vào tay Lục Đằng, "Gọi bằng chú nha? Được không?"
"....... Chú ơi," Lục Đằng nuốt nuốt nước miếng, có hơi do dự mà gọi một tiếng chú, cúi đầu bóc socola.
"Ngoan!" Lâm Diệu hài lòng đóng cửa xe lại, ngồi vào ghế sau.
Quan Trạch từ trong viện đi ra, sau khi lên xe thì nhìn thấy socola trên tay Lục Đằng, hắn quay đầu nhìn thoáng qua Lâm Diệu: "Bị em dạy hư mất thôi, thứ này phải để ăn sáng xong mới được ăn, bây giờ em cho thằng bé rồi."
"Anh cũng đâu có nói." Lâm Diệu chậc một tiếng người này làm ba cũng khá là nghiêm túc.
"Chào hỏi anh trai chưa?" Quan Trạch giúp Lục Đằng thắt dây an toàn, hỏi một câu.
"Anh......." Lâm Diệu vừa nghe câu này là sầu một trận, vất vả lắm cậu mới làm cho Lục Tiểu Đằng gọi cậu là chú được, vừa quay đầu là biến thành anh nữa rồi.
Không chờ cậu ngăn cản thì Lục Đằng đã quay đầu lại, tươi cười mà nhìn cậu nói: "Chào anh ạ!"
"Sao mà em dễ làm phản vậy hả?" Lâm Diệu nhào đến ôm lưng ghế phụ lái, "Mới nãy không phải nói chắc với nhau là gọi bằng chú rồi à? Ba em vừa nói một câu là em thay đổi ngay thế sao?"
Quan Trạch bật cười, nhìn cậu từ kính chiếu hậu, khởi động xe: "Lục Đằng bảo anh trai ngồi đàng hoàng nào."
"Anh ơi ngồi đàng hoàng đi anh," Lục Đằng đẩy đẩy Lâm Diệu, "Đường khó đi á."
"Ôi thật là," Lâm Diệu nhỏ giọng lẩm bẩm một tiếng, ngồi đàng hoàng lại ở ghế sau, bóc một viên socola bỏ vào miệng, để trả thù cậu nói với Lục Đằng, "Có phải ba em không cho em ăn socola trước bữa sáng không? Anh nói em nghe nè, hồi nãy ba em mới ăn một viên đó."
"Ba là người lớn mà, anh cũng có thể ăn á," Lục Đằng xoay người nhìn cậu, tay ấn ấn bụng mình, "Dạ dày của trẻ con không khoẻ như của người lớn mà."
"Ôi chao, cùng một loại mà," Lâm Diệu rất ngạc nhiên, Quan Trạch dạy dỗ thật sự rất tốt, cậu nhìn thoáng qua Quan Trạch, phát hiện Quan Trạch vẫn luôn cười cậu chỉ Quan Trạch, "Anh đừng cười, đứa nhỏ này lớn lên không đỡ lo đâu."
"Bây giờ cũng không đỡ lo mà," Quan Trạch cười búng lên trán Lục Đằng một cái, "Muốn ăn gì đây?"
"Mì Bát Trân ạ." Lục Đằng trả lời rất nhanh.
Quán mì Bát Trân mà Lục Đằng muốn ăn là một quán nhỏ, đồ ăn rất ngon nhưng mấy cái phục vụ cơ bản là không có. Lâm Diệu phát hiện Quan Trạch hoàn toàn không xem Lục Đằng như một đứa nhỏ chân không tiện, vào quán thanh toán xong là hắn cũng chẳng di chuyển gì nữa, để Lục Đằng bận rộn mà chuyển ghế, gọi phục vụ đến lau bàn, đi bưng mì lại. Những chuyện này cậu bé làm rất tự nhiên, không hề có gì không tiện vì chân của mình, Quan Trạch cũng không hề tỏ ra lo lắng gì.
"Này mà là em," Lâm Diệu nhìn Lục Đằng bưng một tô mì ra cho cậu rồi lại xoay người chạy đi bưng tô khác, cậu lại gần Quan Trạch nhỏ giọng nói, "Chắc chắn em sẽ không nỡ, không sợ cậu bé bị ngã ạ?"
"Ngã thì ngã từ lâu rồi, chờ tận bây giờ hả?" Quan Trạch giúp cậu bỏ thêm gia vị, "Không phải ai cũng sẽ chăm sóc cho thằng bé cũng không ai có nghĩa vụ nhất định phải chăm sóc cho nó, tôi không muốn thằng bé cứ nhớ mãi chuyện chân nó không tốt."
"Vậy không cần nhắc đến chân em ấy trước mặt em ấy là được rồi." Lâm Diệu cúi đầu ăn một miếng mì, vị thật sự rất không tệ nhưng cậu không có mặt mũi mà ăn tiếp bởi vì Lục Đằng còn chưa có ngồi xuống.
"Nhắc đi, có gì đâu mà không nhắc được," Quan Trạch cười cười, "Giống như cận thị thôi mà, không có gì ghê gớm cả."
"Chân em không tốt," Cuối cùng thì Lục Đằng cũng bưng tô của mình ra, ngồi xuống, trên chóp mũi có chút mồ hôi, "Bây giờ không có cách nào chữa khỏi được, ba nói sau này có cách trị thì sẽ trị."
"Ừm." Quan Trạch gắp mấy cục thịt viên trong tô của mình sang cho Lục Đằng.
Lâm Diệu không nói gì, cậu cơ bản chưa từng nhìn thấy sự dịu dàng hoàn toàn không hề che giấu như thế của Quan Trạch, thật ra rất nhiều lúc Quan Trạch cũng rất dịu dàng với cậu nhưng vẫn thường mang theo trêu chọc hơn. Bây giờ cái dáng vẻ vô cùng quan tâm mà nhìn Lục Đằng như này khiến cho Lâm Diệu rất cảm động, trước giờ cậu chưa từng nghĩ người đàn ông này còn có một mặt như thế.
"Anh ơi anh không ăn à?" Lục Đằng cắn một miếng thịt viên, nhìn Lâm Diệu, "Em thấy ba em đúng là đẹp thật có điều em sẽ không nhìn chằm chằm ba em như thế, ba em nói như vậy không có lịch sự đâu."
"Anh......." Lâm Diệu nhanh chóng thu lại ánh mắt vẫn luôn dán lên người Quan Trạch, cúi đầu ăn mấy miếng mì lớn, thiếu điều úp mặt vào nước lèo rửa qua một lần luôn, sao mà tính cách của đứa nhỏ này lại y chang Quan Trạch vầy nè!
"Ăn nhanh đi." Quan Trạch cười, cũng cúi đầu ăn mì.
"Này là học anh đúng không?" Lâm Diệu hỏi, cậu nhìn chằm chằm đồ ăn trong tô, ngại không dám ngẩng đầu.
"Trời sinh đấy, trước đây cũng hay làm tôi nghẹn lắm," Quan Trạch nhìn Lâm Diệu, dùng đầu khác của chiếc đũa quẹt một cái, "Ra cả mồ hôi này, bị con trai tôi doạ rồi à?"
"Cút đi, hơi nước đó." Lâm Diệu rút một tờ khăn giấy lau lung tung trên mặt mình.
"Vậy anh đừng có vùi mặt vào tô mà ăn nữa," Lục Đằng cười hì hì gắp một đũa mì, "Ăn giống em vầy nè là không có bị hơi nước táp vào mặt rồi "
"........ Anh biết rồi."
Lúc Lâm Diệu đứng ở trước cổng công viên giải trí nắm tay Lục Đằng chờ Quan Trạch mua vé, cậu cảm thấy mình thật sự giống y như trẻ con trong nhà được người lớn dẫn đi chơi.
"Lâu lắm rồi anh không đến đây," Lâm Diệu ngồi xổm xuống ôm Lục Đằng để cậu bé dựa lên người mình, "Sau cấp 2 là anh chẳng đến nữa, trường học tổ chức đi du lịch mua xuân, du lịch mùa thu gì cũng toàn là đến hồ chứa nước, chán muốn chết."
"Trường em đi du lịch mùa xuân, du lịch mùa thu cũng không đến đây," Lục Đằng ăn socola, mắt nhìn chằm chằm Quan Trạch đang đứng trước cửa bán vé, "Em thi được 100 điểm ba mới dẫn em đi, nếu cô giáo nói xấu sau lưng em vậy thì em không được đi luôn."
"Ôi, em còn làm gì xấu để cô giáo mách thế? Em hiểu chuyện vầy mà." Lâm Diệu cười, cứ cảm thấy Lục Đằng nói chuyện giống y như người lớn ấy, cũng không biết là tại cậu ngây thơ quá nên không có khác biệt gì với đứa nhỏ còn nhỏ tuổi như này hay là vì những đứa trẻ lớn lên ở viện phúc lợi trưởng thành sớm.
"Sao mà em biết được chứ, lúc em học nhìn ra ngoài cửa sổ một cái thôi là cô giáo sẽ nói với dì Lục em không tập trung, sau đó dì Lục sẽ nói với ba em rồi cái ba em sẽ bàn điều kiện với em," Lục Đằng bĩu môi, "Em mới học lớp 1 thôi mà, đâu ra cái năng lực ngồi một tiết học không liếc mắt đi chỗ khác chứ, anh nói có phải không anh?"
"Phải," Lâm Diệu gật đầu nhưng lại có hơi sầu não, "Mình thương lượng chuyện này nha, em thật sự không thể gọi anh bằng chú được à?"
"Thôi bỏ đi anh, em gọi anh bằng chú vậy làm sao bọn mình có thể chơi cùng nhau được?" Lục Đằng sát lại gần cậu, nằm bò trên lưng cậu, "Anh cao cũng cỡ cỡ ba em mà, em gọi anh bằng chú vậy là có cách biệt thế hệ rồi, vẫn là gọi bằng anh đi nha anh."
"Anh chỉ nhỏ hơn ba em có mấy tuổi thôi......" Lâm Diệu phát hiện thế mà mình lại nói không lại cậu nhóc học tiểu học này.
"Vậy khác nhau mà, hôm nay là ba em dẫn theo hai chúng ta ra ngoài chơi đúng không nè? Đâu phải hai người dẫn em đi đâu," Lục Đằng cười hì hì lắc lư trên lưng cậu, một giây cũng không hề nhàn rỗi, "Trước đây ba ba em dẫn em đi chơi chưa từng dẫn theo ai hết, chắc chắn là anh chơi vui lắm cho nên ba mới có thể dẫn anh đi chơi cùng."
"Phải," Lâm Diệu không biết làm sao, gật gật đầu, "Anh chơi vui lắm......."
Quan Trạch mua vé xong lại đi qua siêu thị bên cạnh mua đồ ăn và nước uống, lúc đi đến còn cách Lâm Diệu và Lục Đằng mấy mét thì dừng lại, đặt túi trong tay xuống dưới chân, giang tay ra: "Nào, xuất phát."
Lâm Diệu ngớ người, nói thật thì trong nháy mắt cậu thật sự có cái xúc động muốn chạy qua nhào vào lòng Quan Trạch nhưng phản ứng của Lục Đằng nhanh hơn cậu nhiều, tay đẩy lên lưng cậu một cái chạy nhanh đến trước mặt Quan Trạch dùng sức nhảy lên, Quan Trạch cúi người, cánh tay ôm lấy mông cậu bé, nhẹ nhàng bế Lục Đằng lên.
Lâm Diệu ngồi xổm trên đất, bị Lục Đằng đẩy một cái suýt chút nữa cậu đã dập đầu với bảo vệ của công viên giải trí luôn rồi, cậu căng chặt cánh tay chống đất, nhìn Lục Đằng bổ nhào vào Quan Trạch mà thở dài.
Mày không có uyển chuyển nhẹ nhàng như thế, mày nhào qua cho dù có nhảy lên được thật thì Quan Trạch chưa chắc đã có thể đón được mày bằng một cánh tay, đây là chênh lệch đó Lâm Diệu à.
"Đi thôi anh ơi!" Lục Đằng gọi cậu một tiếng, vẫy vẫy tay với cậu, nhìn rất là phấn khích, tình yêu của con nít đối với công viên giải trí quả là rất sâu đậm.
"Không cân bằng à?" Lúc Quan Trạch muốn cúi người cầm túi trên đất lên, nhìn thấy vẻ mặt u sầu của Lâm Diệu, hắn có chút muốn cười, hắn cũng giay cánh tay với cậu, "Em muốn đến không?"
"Má nó," Lâm Diệu nhịn không được bật cười, "Nếu em nhào đến thật anh có bế em chắc?"
"Bế." Quan Trạch gật đầu.
"Cút đi, rõ như ban ngày rồi." Lâm Diệu không nhúc nhích.
"Anh ơi đến đi anh!" Lục Đằng cười đến mức mũi cũng nhăn luôn.
"Ba em muốn chọc anh đó," Lâm Diệu chỉ chỉ Quan Trạch, "Anh ấy cứ chọc anh mãi thôi."
"Em dám nhào đến tôi dám bế em." Quan Trạch cười cười.
"Này là anh nói đó nha," Lâm Diệu cắn nhẹ môi, "Mẹ nó anh mà dám trốn là em dám đánh anh đó."
"Đến đây."
__________