Edit: zhuu
Chương 33: Em dựa vào cái gì đây anh?
Lần nào Quan Trạch dẫn Lục Đằng đến công viên giải trí thì đều lăn lộn ở bên trong cả một ngày, buổi trưa thì ăn cơm ở công viên giải trí luôn cho nên trưa nay nói phải ăn cơm với Ninh Quyên, Lục Đằng không chịu bước nửa bước ra khỏi công viên giải trí, nên bọn họ chỉ có thể ngồi trên bãi cỏ của khu vực nghỉ ngơi gần cổng lớn chờ Ninh Quyên vào.
Lâm Diệu vẫn luôn rất bình tĩnh, tuy là trong đầu cậu toàn là làm sao để đè Quan Trạch xuống đây, xuống kia nhưng vẫn còn chừa ra một chỗ trống bên trong trăm nghĩ ngàn suy để tự hỏi về quan hệ của Quan Trạch và Ninh Quyên.
Ninh Quyên đối với Quan Trạch mà nói tuyệt đối gần gũi hơn anh em nuôi nhiều, ở trong lòng Quan Trạch không chừng còn là em gái ruột hoặc là em gái ruột vì hắn mà què một chân, mặc kệ cô em gái này có thế nào với hắn, đoán chừng hắn đều có thể bao dung.
Lâm Diệu nhìn Quan Trạch đang ngồi một bên kiên nhẫn mà cùng Lục Đằng chơi trò dùng xí muội đoán số, tính cách của người này, cái khác thì không nhìn ra được nhưng điểm cực kỳ có thể bao dung cho người khác lại vô cùng rõ ràng, chính mình đã quậy hắn như thế nhưng đến mày hắn cũng chưa từng nhíu bao giờ, huống chi là Ninh Quyên.
Có điều...... trừ bỏ những thứ này, Quan Trạch chắc là không hề có ý nghĩ khác với Ninh Quyên, còn Ninh Quyên nghĩ như nào tạm thời không nằm trong phạm vi suy xét của hắn.
Ừm, Lâm Diệu, mày đúng thật là giỏi giang, gặp nguy cũng không loạn, đúng là người trẻ mà.
Lâm Diệu cười hi hi mấy tiếng với giày của mình, cậu lặng lẽ mà tự khen chính mình sau đó sờ soạng lấy điếu thuốc ra ngồi bên cạnh thùng rác hút.
"Anh ơi," Lục Đằng chạy đến bên cạnh cậu, vươn bàn tay đang nắm lại của mình đến, "Anh đoán đi."
"Ba." Lâm Diệu nhìn thoáng qua nắm tay của cậu bé, hạt xí muội cũng lộ hết ra ngoài rồi.
"Đúng rồi!" Lục Đằng rất vui vẻ, lấy từ trong túi ra một viên kẹo thỏ trắng cho cậu, "Anh ơi phun bong bóng ra cho em xem đi anh."
"Phun bong bóng gì cơ?" Lâm Diệu ngớ người, "Em thấy anh có chỗ nào có thể phun ra bong bóng cho em?"
"Ba biết á anh," Lục Đằng có chút thất vọng quay đầu nhìn Quan Trạch, "Ba ơi ba phun bong bóng cho anh xem đi ba."
Lâm Diệu cũng quay đầu, Quan Trạch phun bong bóng á? Làm kiểu gì? Nếu mà nói bong bóng bằng nước mũi thì lúc cậu bị cảm hồi nhỏ đúng thật là có thể tạo ra khi hắt xì thật, Lâm Tông ngồi bên cạnh cậu rất kiên nhẫn mà đếm, lúc nhiều nhất là cậu hắt xì bảy cái phun ra được bốn cái bong bóng luôn.
"Làm một cái cho em xem." Lâm Diệu rất cho hứng thú mà nhìn chằm chằm Quan Trạch.
Quan Trạch cười, có hơi bất đắc dĩ: "Em muốn học à?"
"Làm đi," Lâm Diệu hấc hấc cằm, "Để em phán đoán chút độ khó kỹ thuật."
Quan Trạch không nói gì, há miệng, Lâm Diệu nhìn thấy đầu lưỡi hắn quấn lại rất linh hoạt rồi có một cái bong bóng xuất hiện trên đầu lưỡi, sau đó hắn thổi nhẹ một hơi, thế mà bong bóng bay ra từ trên đầu lưỡi, loé sáng dưới ánh mặt trời rồi rơi xuống mặt cỏ.
"Đù....... má" Thuốc đang ngậm trong miệng Lâm Diệu cũng quên hút, một nửa là vì cái động tác gợi cảm này của Quan Trạch đối với cậu mà nói tràn ngập khiêu khích, một nửa là bởi vì, ụ má nó thật sự có thể phun ra bong bóng kìa, "Mẹ nó anh thần kỳ ghê."
"Ba em lợi hại lắm đúng không!" Lục Đằng rất đắc ý mà ngẩng mặt lên nhìn cậu, "Anh ơi anh biết không?"
"Anh không biết." Lâm Diệu ngồi xổm xuống ôm Lục Đằng, đột nhiên có hơi đau khổ.
Ba của đứa nhóc này có tuyệt kỹ, Ninh Quyên cái người mà lớn lên cùng với ba của đứa nhỏ này đoán không chừng cũng có tuyệt kỹ luôn, còn mình thì trừ cái điểm cực kỳ xui xẻo thì không còn gì có thể so với người ta ngoài....... Hình như cậu chẳng có tuyệt kỹ gì hết?
"Anh trai biết nhả vòng khói." Quan Trạch cười cười.
"À đúng vậy," Lâm Diệu vỗ vỗ chân, hồi trước cậu học hút thuốc chính là vì để nhả vòng khói chơi, cậu xoa xoa đầu Lục Đằng, "Anh biết nhả vòng khói, em muốn mấy vòng nè?"
"Một trăm ạ!" Lục Đằng cũng rất có hưng phấn với vòng khói mở miệng nói ngay.
Lâm Diệu sặc một cái chống đất ho một hồi mới ngẩng dậy: "Bé con ơi em không thể thế chứ? Ba em chỉ làm có một cái bong bóng thôi mà em bảo anh bhả một trăm cái vòng khói á?"
"Vậy...... Anh cũng phả một cái là được." Thật ra Lục Đằng khá là dễ nói chuyện.
"Cho em mười cái, em đếm." Lâm Diệu hút một ngụm to khói thuốc, bắt đầu nhả vòng khói.
Bình thường Lâm Diệu phả vòng khói đều rất tùy ý, nhàm chán thì phả mấy vòng chơi, bây giờ vì để biểu hiện tốt một chút trước mặt Lục Đằng, cậu cảm thấy cái tư thế của mình cẩn thận y hệt như đang ngậm điếu thuốc đi châm ngòi bom vậy.
Lâm Diệu liên tục phả ra ba vòng khói rất tròn, đôi mắt của Lục Đằng đã bắt đầu trừng thật lớn, nín thở mà nhìn chằm chằm, còn không quên gập ngón tay đếm.
Lúc cậu phả ra sáu cái thì trong miệng đã hết khói thuốc, Lâm Diệu nhanh chóng hút thêm một ngụm, nhả bốn cái còn lại ra, cuối cùng lại tỉ mỉ mà phả một ngụm khói xuyên qua vòng khói, xem như là hoàn thành màn biểu diễn viên mãn.
"Lợi hại quá đi." Lục Đằng vỗ tay nói.
"Bắt buộc phải lợi hại." Lâm Diệu thở phào, dụi thuốc rồi ném vào thùng rác.
Lâm Diệu còn chưa kịp khoe khoang kĩ càng với Lục Đằng thì điện thoại Quan Trạch đã vang lên, Lâm Diệu nhìn hắn một cái, vừa nãy cậu không để ý, cái chuông điện thoại này đổi từ bao giờ thế? Hồi sáng lúc Lục Đằng gọi điện đến đâu có phải tiếng mèo máy đâu.
"Bọn anh đang ở bãi cỏ ngay khu nghỉ ngơi gần cổng, ừm, đến là thấy ngay," Quan Trạch cúp điện thoại đứng lên, đi đến bên cạnh Lâm Diệu vỗ lên lưng cậu một cái, "Tôi đi xem thử, Ninh Quyên nói có mua đồ cho Lục Đằng, không biết là gì, chân em ấy không tiện lắm."
"Vâng." Lâm Diệu gật đầu, kéo Lục Đằng ngồi lên ghế ở bên cạnh, nhìn bóng lưng chậm rãi ung dung của Quan Trạch.
"Ai muốn đến vậy anh?" Lục Đằng ngồi trên ghế mà vặn vặn xoay xoay, chui vào lòng Lâm Diệu.
"Một......." Lâm Diệu nghĩ cả buổi, "Một dì đến."
"Ò, là dì à," Lục Đằng tiếp tục vặn, "Bạn gái của anh hả?"
"........ Không phải," Lâm Diệu nhìn cậu bé một cái, "Em cũng giỏi ghế nhờ, em gọi bạn gái của anh bằng dì à?"
"Vậy là bạn gái của ba em ạ?" Lục Đằng lại hỏi.
Lâm Diệu bị suy đoán này của Lục Đằng dọa sợ, trong lòng lập tức đun đầy giấm chất lượng cao, sôi ùng ục còn nổi cả bong bóng, cậu cắn răng: "Đương nhiên là không phải!"
Ba em là của anh! Là của anh!
"Đến rồi!" Lục Đằng vặn vẹo trên người cậu một lát thì đột nhiên chỉ ra cổng lớn hô một tiếng.
Lâm Diệu vốn đang cúi đầu nghiêm túc nghiên cứu vân ngón tay của mình, nghe được câu này cậu nhanh chóng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Quan Trạch đang xách theo một cái hộp lớn màu xanh lam đóng gói thật đẹp, đang đi đến, bên cạnh còn có một cô gái.
Đây là Ninh Quyên, Lâm Diệu nhìn mặt cô mấy lần, đúng là thật sự rất xinh đẹp, không giống với mấy cô gái suốt ngày hi hi ha ha trong văn phòng, cảm giác rất chín chắn.
Có thể nhìn ra chân khập khiễng, rất rõ ràng nhưng lúc đi đường lại không khiến cho người khác chú ý đến chân của cô, Lâm Diệu đứng lên, cô gái này hình như....... Cũng không tệ lắm nhỉ?
"Lâm Diệu, bạn anh," Quan Trạch đi đến trước mặt cậu, giới thiệu với Ninh Quyên, rồi lại nhìn Lâm Diệu, "Đây là em gái tôi, Ninh Quyên."
"Chào chị Ninh." Lâm Diệu cười cười, nghe thấy Quan Trạch giới thiệu cậu là bạn chứ không nói là đồng nghiệp, điều này làm tâm trạng cậu rất không tệ, tuy rằng câu càng muốn nghe đây là bạn trai tôi hơn.
"Chào cậu," Ninh Quyên cười, vươn tay ra, "Tôi còn tưởng là con gái chứ thế mà Quan Trạch lại cùng với một cậu trai ra ngoài chơi đấy."
"Em chơi vui hơn con gái." Lâm Diệu đưa tay bắt tay với cô.
Quan Trạch lại búng một cái lên trán Lục Đằng: "Lục Đằng chào dì đi."
"Chào dì ạ." Lục Đằng rất ngoan ngoãn mà chào một tiếng, mắt nhìn chằm chằm vào cái hộp trong tay Quan Trạch.
"Ngoan quá, đi mua cho con đồ chơi này," Ninh Quyên lấy hộp từ trong tay Quan Trạch qua đặt lên mặt cỏ trước mặt Lục Đằng, "Con mở ra xem thử coi có thích không?"
"Cảm ơn dì ạ," Lục Đằng rất mong chờ mà lập tức ngồi xổm xuống, lúc muốn mở ra lại ngước lên nhìn Quan Trạch, "Ba......."
Quan Trạch gật đầu, bây giờ cậu mới vui vẻ mà cúi đầu mở hộp ra.
Cái Ninh Quyên mua cho Lục Đằng là một chiếc xe thể thao điều khiển từ xa, một chiếc màu đỏ rất lớn, Lục Đằng vừa nhìn thấy là thích thú không chịu nổi, lắp pin xong là bắt đầu chơi. Lâm Diệu nhìn Ninh Quyên mang theo ý cười đứng một bên, trong lòng có hơi là lạ.
Má, cô gái này đúng thật là không giống mà, cậu chưa từng nghĩ đến lần đầu tiên gặp mặt bạn nhỏ Lục Đằng thì nên mua chút quà gì đó. Bây giờ thì tình cảm cậu và Lục Đằng bồi dưỡng ra được đã bị chiếc xe này đoạt mất trong nháy mắt luôn rồi.
Giờ cậu đi đâu nói lí đây?
Mà Quan Trạch cũng không thèm nhắc nhở cậu tí!
Đương nhiên, Quan Trạch cũng không thể nói cái loại lời nói kiểu em mua quà cho con trai tôi đi.......
Quan Trạch lấy điện thoại ra, vừa ấn vừa nói một câu: "Cũng sắp đến giờ rồi, bây giờ đến nhà hàng thôi, lát nữa người đông lên đồ ăm chậm."
"Được." Ninh Quyên gật đầu, rất tự nhiên mà đứng bên cạnh Quan Trạch.
Lâm Diệu rất sầu não, cậu có cần đứng bên kia của Quan Trạch không? Cứ cảm thấy có hơi kỳ á, nhưng nếu cậu đi qua đó thì đứng ở đâu giờ?
Điện thoại cậu vang lên một tiếng, có tin nhắn đến, cậu lấy ra nhìn, màn hình hiện lên người gửi là Hoành Đao, nội dung chỉ có một câu, Lục Đằng thích mô hình lắp ráp.
Lâm Diệu yên lòng, chắc là Quan Trạch nhìn ra được cậu đang sầu não.
Trời má, cái này mà cũng bị phát hiện nữa, đạo hành của cậu cũng quá trời kém cỏi rồi!
"Anh ơi anh lái giúp em đi," Lục Đằng cầm điều khiển từ xa chạy đến bên cạnh Lâm Diệu, "Em lái nó cứ ngã mãi thôi."
"Ừm," Lâm Diệu cầm lấy điều khiển từ xa, điều khiển xe đi về phía trước, vì để Lục Đằng có thể thấy rõ cậu thao tác như nào, cậu chỉ có thể cúi người, "Em xem, để đi thẳng em phải làm như này......."
Có Lục Đằng giải quyết được sự bối rối vì không biết nên đứng ở đâu của cậu nhưng tình cảnh bây giờ thật sự rất đau thương, cậu cúi người dẩu đít mà chơi xe điều khiển với bạn nhỏ Lục Đằng ở phía trước, Quan Trạch và Ninh Quyên sóng vai cùng nhau đi theo sau bọn họ.
Trên đường đi cậu mượn cơ hội chỉ cho Lục Đằng mà liếc về sai mấy lần Ninh Quyên.
Không có khoác tay Quan Trạch đi như lần trước, có lẽ chỉ khi cô đơn độc ở cùng Quan Trạch mới có cái động tác ấy nhưng cho dù là không có khoác tay thì hai người họ nhìn qua cũng rất thoải mái, cái loại cảm giác mà vừa nhìn đã biết rất quen thuộc không dễ gì mà có được.
Lâm Diệu có hơi nản lòng, nói thật thì nói hai người này là vợ chồng cũng không ai nghi ngờ gì.
"Nhìn Lâm Diệu còn rất trẻ," Ninh Quyên nhìn bóng lưng Lâm Diệu, "Anh còn có bạn tuổi này cơ à?"
"Ừm, ở cùng với em ấy......." Quan Trạch cười, nghĩ nghĩ, "Làm anh rất thoải mái."
"Vậy à." Ninh Quyên cười cười, như có điều suy tư mà nhìn Lâm Diệu và Lục Đằng đang chạy tới chạy lui với xe điều khiển.
"Tôi chơi thử." Quan Trạch vỗ vỗ tay.
"Con trai anh muốn vòng 8 vòng," Lâm Diệu xoay người đưa điều khiển cho hắn trên chóp mũi đổ mồ hôi luôn, "Biết giày vò người ta ghê."
Quan Trạch đi đến trước mặt họ, Lục Đằng đi đứng nghiêm túc, một hai muốn xe chạy lách qua dưới chân cậu ngay lúc cậu bước đi, Quan Trạch rất nghiêm túc mà điều khiển xe.
Lâm Diệu đi chậm mấy bước, cả ba người họ không thể đều chơi xe rồi ném Ninh Quyên ở phía sau một mình được.
"Lau mồ hôi." Ninh Quyên đưa cậu tờ khăn giấy.
"Cảm ơn chị Ninh." Lâm Diệu lau lau mặt, lúc cười lên Ninh Quyên rất thân thiết giống như là một người chị. Nếu không phải vì Quan Trạch cậu thật sự muốn nói chuyện với Ninh Quyên, chỉ tiếc là cậu đã biết tâm tư của Ninh Quyên đối với Quan Trạch rồi, lại còn có vì Quan Trạch mà biến chân mình thành như thế, cậu vẫn luôn không biết nên như nào với cô gái này.
"Cậu mới tốt nghiệp nhỉ?" Ninh Quyên nhìn cậu.
"Vâng." Lâm Diệu gật đầu.
"Đồng nghiệp ở công ty Quan Trạch?" Ninh Quyên cười, lại hỏi.
Lâm Diệu há miệng không nói nên lời, đù má, Quan Trạch đã nói là bạn rồi mà, sao mà cổ lại đoán được là đồng nghiệp chứ?
"Không," Lâm Diệu hít hít mũi, "Chính là bạn."
"Bạn bè khiến Quan Trạch có thể đồng ý ra ngoài đi chơi thế này không nhiều lắm," Ninh Quyên nhìn cậu, "Quan hệ của hai người chắc là không tệ nhỉ?"
"Vâng," Lâm Diệu cười, đương nhiên là không tệ rồi, suýt chút nữa là cậu đã thuận miệng mà nói mới chụt chụt nhau đây nè có thể tệ hả rồi, cậu nhanh chóng hắng hắng giọng, "Đạt đến mức khá là không tệ."
Mãi cho đến khi đến nhà hàng, Quan Trạch mới đưa điều khiển trong tay cho Lục Đằng, xoay người đi. Lâm Diệu chạy nhanh qua đó, cậu ở phía sau nói chuyện câu được câu chăng với Ninh Quyên thôi mà cũng có thể nói đến mức cả người đổ mồ hôi luôn.
"Đi đường thôi mà em cũng đổ mồ hôi như này hả?" Quan Trạch nhìn cậu, giơ tay lên muốn sờ mặt cậu nhưng lúc nhìn thấy Ninh Quyên hắn lại hạ tay xuống.
"Cút đi." Lâm Diệu đi về phía nhà hàng, lúc đi ngang hắn cậu nói nhỏ bên tai hắn một câu tiện thể đụng vai hắn một cái.
Quan Trạch cười không nói gì, cầm xe trên mặt đất lên, nhìn Ninh Quyên: "Vào đi."
Sau khi ngồi xuống bàn trong nhà hàng, Quan Trạch dẫn Lục Đằng đi rửa tay, Lâm Diệu và Ninh Quyên cầm thực đơn mà lật.
"Cậu và Quan Trạch quen nhau lâu lắm à?" Ninh Quyên xem thực đơn, đột nhiên rất tùy tiện mà hỏi một câu.
"Không lâu lắm." Lâm Diệu nhìn cô.
"Tôi cũng cảm thấy là không quen biết lâu lắm," Ninh Quyên cười cười, "Tôi cũng chưa từng nghe anh ấy nhắc đến cậu."
Câu này làm cho Lâm Diệu rất không thoải mái, xem cái ý tứ này, Quan Trạch quen biết ai cũng nói với Ninh Quyên ấy hả? Cậu lật lật thực đơn trong tay: "Thế à? Em cũng hay nói với mẹ em về bạn bè mà em mới quen."
Nói xong câu này Lâm Diệu chờ Ninh Quyên phản ứng, Ninh Quyên ngớ người, biểu cảm có hơi cứng lại nhưng rất nhanh đã thay bằng nụ cười dịu dàng: "Tôi không có ý đó."
"À, em có ý đó á." Lâm Diệu cũng tươi cười.
Không khí vô cùng xấu hổ, cả hai không nói gì nữa. Lúc Quan Trạch bế Lục Đằng quay lại, Lâm Diệu đang dựng thực đơn trước mặt như lúc đi học mà nghiên cứu.
"Vẫn chưa gọi món à?" Quan Trạch ngồi xuống nhìn Ninh Quyên hỏi một câu, lại rút thực đơn ở trước mặt Lâm Diệu cầm trên tay xem.
"Anh gọi đi, không phải anh hay dẫn Lục Đằng đến đây ăn à?" Ninh Quyên buông thực đơn trong tay.
"Lâm Diệu." Quan Trạch dùng ngón tay gõ gõ cái ly trước mặt Lâm Diệu.
"Đầu cá hấp ớt." Lâm Diệu chống cằm báo tên món ăn.
Quan Trạch đang vẫy tay gọi phục vụ đến, nghe thấy tên món thì có hơi do dự, Ninh Quyên không ăn cay, một chút xíu cũng không ăn nhưng khi hắn vẫn định nói với phục vụ lấy món đầu cá hấp ớt thì Ninh Quyên nói một câu: "Không sao đâu."
Quan Trạch nhìn cô một cái, bọn họ cũng chẳng gọi mỗi món này, cho nên hắn không định hỏi ý Ninh Quyên. Nếu là bình thường Ninh Quyên vẫn luôn rất rõ đạo lý sẽ không đột nhiên nói ra một câu như thế, hôm nay cô có hơi lạ.
"Chị Ninh không ăn cay ạ? Vậy thì đổi một món không cay." Lâm Diệu hoàn hồn lại, cho dù có khó chịu với con gái như nào thì cũng phải chăm sóc người ta một chút, từ nhỏ mẹ đã dạy cậu như thế. Mặc kệ đồ ăn có khó ăn như nào chỉ cần mẹ thích ăn thì ba thằng đàn ông nhà họ có thể ăn cả tuần mà không mang theo oán giận.
"Không cần đâu " Quan Trạch ra hiệu cho phục vụ, rồi lại gọi thêm mấy món không cay.
"Dì ơi," Lục Đằng cầm ly trà uống "Chân của dì bị sao vậy ạ?"
Lâm Diệu đang nằm bò lên bàn dùng khóe mắt ngắm Quan Trạch cho đã ghiền, nghe được câu này thì quay đầu qua, cái chân này chính là sự trả giá nặng nề mà Ninh Quyên đè lên người Quan Trạch, Ninh Quyên sẽ trả lời như thế nào?
Thật ra Quan Trạch rất bình tĩnh, không có phản ứng gì đặc biệt.
"Lúc nhỏ đi đi đường không cẩn thận nên té bị thương." Ninh Quyên cười với Lục Đằng, nói rất nhẹ nhàng.
"Vậy dì là em gái của ba, ba không dẫn dì đi trị ạ?" Với tuổi của Lục Đằng chỉ có thể hiểu được đến mức này, "Ba nói con lớn hơn chút nữa sẽ dẫn con đi trị chân á."
Câu này rốt cuộc cũng làm cho Quan Trạch có thay đổi, Lâm Diệu nhìn thấy hắn nhíu mày, ánh mắt khi nhìn Ninh Quyên mang theo áy náy rất rõ ràng.
"Trị chứ, có điều lúc đó điều kiện chữa trị không tốt cho nên không trị khỏi," Ninh Quyên nhìn nhau với Quan Trạch một cái, quay lại nhìn Lục Đằng, "Chân của con chắc chắn sẽ chữa khỏi."
Bữa cơm này Lâm Diệu ăn rất buồn bực, gần như không hề mở miệng, cậu đột nhiên cảm thấy mình đã hiểu rõ ý nghĩa thật sự của cái cái câu "Đối thủ quá mạnh" kia của Tề Kiện rồi.
Có lẽ Quan Trạch vĩnh viễn cũng sẽ không có bất kì tình cảm nào khác với sự cho đi của Ninh Quyên ngoài em gái, nhưng người như hắn nếu Ninh Quyên không buông tay thì chỉ bằng cả nhà Ninh Quyên cho Quan Trạch ấm áp ngay lúc hắn rơi vào tối tăm nhất, chỉ bằng Ninh Quyên nhảy xuống một cái có thể chết kia thì cũng sẽ buộc trong lòng Quan Trạch một sợi dây thừng, Ninh Quyên chỉ cần kéo một cái thì Quan Trạch sẽ đau.
"Xin lỗi, em đi một chút." Lâm Diệu đứng lên, xoay người bước nhanh qua sảnh lớn đi vào nhà vệ sinh.
Lúc Quan Trạch đi theo sau cậu vào nhà vệ sinh thì trong nhà vệ sinh không có ai, Lâm Diệu đang đứng đối diện gương bày ra cái tư thế Popeye.
(*Thủy thủ Popeye là một nhân vật hoạt hình hư cấu được sáng tạo bởi E. C. Segar. Popeye lần đầu xuất hiện trong bộ truyện tranh Thimble Theatre do hãng King Features phát hành vào ngày 17 tháng 1 năm 1929; các năm sau đó bộ truyện tranh đã lấy tên là Popeye.)
Nhìn thấy Quan Trạch đi vào cậu rất ngạc nhiên, cũng không rảnh mà thu lại cái tư thế uy vũ của mình, vòng cánh tay quanh cổ hỏi một câu: "Sao mà anh cũng vào đây vâỵ?"
"Vào xem thử coi em ăn cải thìa xong sẽ như nào." Quan Trạch cười cười.
(*Trong phim hoạt hình Popeye, mỗi lần Popeye ăn cải thìa xong thì sẽ khỏe mạnh hơn.)
"Đồ thần kinh," Lâm Diệu thu tay lại, "Em vào rồi anh cũng vào luôn, đi sát nhau như thế thì sao giải thích với em gái thân yêu của anh được?"
"Giải thích cái gì?" Quan Trạch rửa rửa tay, nhìn cậu từ trong gương, "Không có gì phải giải thích cả, tôi chỉ muốn xem xem em làm sao thôi."
Nói thật thì nghe thấy những lời này của Quan Trạch Lâm Diệu rất cảm động, cái loại cảm giác được cưng này làm cậu rất muốn nhào qua ôm cổ Quan Trạch rồi treo mình trên đó không xuống luôn.
Cậu gãi đầu, thở dài: "Cho em chút tự tin đi anh, em cứ cảm thấy em không có chút sức chiến đấu nào trước mặt Ninh Quyên cả, bây giờ anh là giám đốc ưu tú, em không có cơ hội bảo ba em cứu anh ra từ cái nghề nghiệp du côn lưu manh được......."
"Tôi chưa từng là du côn lưu manh." Quan Trạch có hơi buồn cười.
"Anh sống cũng rất có quy củ, không chọc phải ai, em cũng không có cơ hội nhảy xuống từ lầu ba......."
"Lâm Diệu." Quan Trạch nhíu mày xoay người đứng đối diện cậu.
"Em dựa vào cái gì đây anh?" Lâm Diệu nhìn hắn.
"Dựa vào hai tiếng trước tôi mới đồng ý với em," Quan Trạch nhẹ nhàng sờ sờ cổ cậu, "Dựa vào lúc tôi đồng ý với em chúng ta quen biết nhau còn chưa đến nữa năm, đủ chưa?"
______________