Edit: zhuu
Chương 36: Hoan nghênh em đến thăm
Lâm Diệu bị câu nói của Quan Trạch làm cho giật mình lảo đảo một chút, lúc muốn đuổi theo hỏi Quan Trạch sao tự nhiên lại có suy nghĩ như thế thì Quan Trạch đã vào cửa công ty, cô gái tiếp tân đưa cho hắn một bưu kiện chuyển phát nhanh.
Lâm Diệu đành phải thành thật đi theo sau vào công ty, lúc quẹo vào bộ phận thiết kế thì Giang Nhất Phi đang dựa vào bàn của Trương Chí An vừa uống sữa vừa nói chuyện hôm qua anh ta đi xem mắt.
"Má nó, tôi không chịu nổi con gái như thế, bây giờ trời lạnh như vậy mà mặc váy ngắn ngủn hà, sắp không che được quần lót luôn, ngực cũng không che được......."
"Ai đời dùng váy che ngực đâu." Lúc Lâm Diệu đi ngang qua thì lẩm bẩm một câu.
"Nghe cả câu chuyện rồi hãy nói được không hả?" Giang Nhất Phi trừng mắt nhìn cậu một cái lại vỗ vỗ vai Trương Chí An, "Chí An, cô gái đó anh giới thiệu cho cậu, thế nào?"
"Sữa bò nhiễu xuống bàn phím của tôi rồi." Trương Chí An đẩy đẩy anh ta ra.
Mấy đồng nghiệp đều bật cười, Giang Nhất Phi rút tờ khăn giấy ra lau lau trên bàn Trương Chí An: "Thôi bỏ đi, cô gái như thế không thể giới thiệu để gây hoạ cho cậu được, vẫn là giữ lại để tôi vì dân phục vụ thì hơn."
"Mới nãy không phải nói là không chịu nổi à?" Có người hỏi.
"Rất........ xinh, chân vừa dài vừa thẳng......." Giang Nhất Phi bóp hộp sữa bò về lại chỗ của mình.
"Anh đang nghẹn đấy à?". Lâm Diệu nhìn vẻ mặt say mê của anh ta, chậc một tiếng.
"Vẫn là Tiểu Lâm Tử hiểu anh," Giang Nhất Phi ngồi xuống bên cạnh cậu, "Có điều cô gái này không hy vọng, vừa nghe nói anh làm thiết kế là sấn tới hỏi làm thiết kế một tháng kiếm được không ít tiền nhỉ? Anh cũng không có mặt mũi nói anh làm hai năm rồi mà vẫn còn đang chạy vặt, làm nhà thiết kế là việc ai cũng có thể làm hả?"
"Đúng đó," Lâm Diệu nằm bò ra bàn cầm chuột nhấn lung lung, hôm nay có hẹn với khách hàng đến để chọn phương án, cậu cứ nghĩ đến chuyện phải đem cái bức vẽ kia của mình để cho khách hàng chọn luôn là mặt lại nóng bừng lên, "Không thì anh giới thiệu giám đốc Trần cho cô ấy đi."
"Anh thấy được đó," Giang Nhất Phi vỗ vỗ lên đầu cậu mấy cái, "Hôm nay sao nhìn cậu có hơi ngẩn ngơ vậy?"
"Anh Giang, giới thiệu cho em mấy món đi, em nấu cơm." Lâm Diệu thuận miệng hỏi một câu, tối nếu thật sự đến nhà Quan Trạch nấu ăn thật, trong đầu cậu trừ mấy cái món ăn với kỹ năng độc đáo mà cậu ăn từ nhỏ đến lớn kia thì chả còn cái gì khác nữa.
"Trứng xào cà chua."
"Đơn giản quá, được rồi được rồi xem như một món còn không?"
"Dưa chuột xào cà chua."
"....... Có tâm xíu được không hả?"
"Ớt xanh xào cà chua."
"Được rồi, em biết rồi, anh chưa từng ăn qua thứ gì không bỏ cà chua đúng không?" Lâm Diệu có hơi không biết làm sao, hỏi Giang Nhất Phi cũng hỏi rồi, người này sống một mình, trước giờ toàn ăn đồ ăn nhanh.
Tự mình nấu ăn là Quan Trạch đề nghị, vậy nấu ăn cũng để Quan Trạch phụ trách đi! Từ nhỏ Quan Trạch đã có một mình, còn từng làm việc trong quán nhà Ninh Quyên, không chừng là giúp nấu cơm, làm mấy món cho hai người ăn chắc là không có vấn đề gì, mình cứ phụ trách rửa chén là được rồi.
Lâm Diệu cảm thấy cái việc Quan Trạch bảo mình đến nhà hắn nấu cơm có ảnh nghiêm trọng đến công việc hôm nay của mình, lúc nói chuyện với khách hàng súyt nữa thì cậu thất thần, sau khi tiễn khách hàng đi cậu không thể không đến nhà vệ sinh rửa mặt.
Cậu là một người nghiêm túc, bị cảm xúc cá nhân ảnh hưởng đến tâm trạng làm việc khiến cậu rất buồn bực. Không phải chỉ là đến nhà Quan Trạch nấu ăn thôi à? Cũng có phải đến nhà Quan Trạch để lên giường đâu, đến mức ấy hả!
Cậu nhìn giương hít sâu mấy lần quay đầu ra khỏi nhà vệ sinh, vừa đi ra đã đụng phải Quan Trạch đang đi vào.
Lâm Diệu giật mình, buột miệng nói: "Sao mà đi vệ sinh thôi mà anh cũng theo hả?"
"Trong thời gian làm việc tôi không thể đi vệ sinh à?" Quan Trạch cười lên, nhìn nhìn bên trong, không có ai khác, "Em không sao chứ?"
"Không sao," Lâm Diệu cúi đầu, thấp giọng nói, "Chỉ là nghĩ đến anh mãi, lúc làm việc cứ thất thần."
"Sau này em quen là ổn thôi," Quan Trạch vỗ vỗ mông cậu, "Về văn phòng đi."
"Quen gì cơ?" Lâm Diệu bị hắn vỗ đến thiếu điều ôm lấy khung cửa trượt dài ra sàn luôn lăn hai ba vòng luôn.
"Quen có người ở cùng em, đi đi, đừng dài dòng nữa, sáng nay tôi họp với giám đốc Khâu nhịn cả tiếng rồi," Quan Trạch đi đến đứng trước bệ tiểu, "Em muốn xem à?"
"Coi chừng tiểu ra ngoài đó!" Lâm Diệu xoay người chạy khỏi nhà vệ sinh.
Lúc Quan Trạch về lại văn phòng mình thì nhìn thấy trong hòm thư có email được gửi đến. Lúc hắn mở ra thì thấy người gửi là Lâm Diệu thì nhanh chóng mở mấy hòm thư chung của công ty ra kiểm tra hết một lần, thấy không có gửi nhầm nữa thì hắn mới mở email ra xem.
Một bức vẽ đơn giản, là một cậu bé ôm nồi ngồi cười ngây ngô, Quan Trạch cười cười, lưu bức vẽ vào máy tính mình, đặt chung một chỗ với bức vẽ trước đó gửi nhầm.
Lâm Diệu quá dễ thỏa mãn, mỗi một yêu cầu mỗi một mong đợi đều đơn giản đến mức khiến người ta bùi ngùi, Quan Trạch từng trải quá cái loại cảm giác muốn nhưng không có được, hắn chỉ muốn nhìn thấy nụ cười thỏa mãn của Lâm Diệu, cái nụ cười làm người khác yên lòng.
"Tôi sẽ cố gắng." Quan Trạch nhìn bức vẽ này nói một câu, lấy bưu kiện chuyển phát nhanh lúc sáng nhận được qua mở ra xem.
Vừa đến công ty đã họp với Khâu Việt Linh, đến bây giờ hắn mới mở ra xem nội dung bên trong được.
Là mấy tư liệu của bệnh viện, hắn nhờ bạn làm cho hắn.
Quan Trạch búng từng cái lên giấy, có rất nhiều tình huống sẽ khiến mắt bị mù tạm thời, loại nào nhìn qua cũng rất đáng sợ. Quan Trạch lấy điện thoại trên bàn qua gọi vào một số.
"Tôi xem tài liệu rồi, hoàn toàn phù hợp với mấy cái đó."
"Ừm, cho nên tôi mới bảo ông đến kiểm tra chút, nếu như là xương cổ có vấn đề thì không quá nghiêm trọng nhưng tôi muốn xem thử mức độ tổn hại," Người bên kia có hơi bất đắc dĩ, "Quan Trạch, có phải ông sợ kiểm tra ra được trong đầu ông có gì đúng không?"
"Tôi không thể sợ tí à?" Quan Trạch cười cười.
"Chỉ là tôi cảm thấy ông không giống người sẽ sợ mấy cái này." Người bên kia cũng cười cười.
"Tôi sợ chết," Quan Trạch dựa vào ghế, "Tôi nói thật chứ tôi sợ sẽ kiểm tra ra bệnh sẽ làm tôi chết."
"Cho dù có là u não cũng không nhất định sẽ chết, phẫu thuật xong thì có thể hồi phục không khác gì người bình thường cả," Bên kia thở dài, "Ông đến kiểm tra chút đi, tổn thương xương cổ cũng có thể gây mù tạm thời."
"Thêm mấy ngày nữa," Quan Trạch nhắm mắt lại nghĩ nghĩ, "Ông giúp tôi hẹn thời gian xem thử đi."
"Được."
Lúc tan làm Quan Trạch ra có hơi muộn một tí, đi đến bãi đỗ xe thì nhìn thấy Lâm Diệu đang ngồi trên Xiali của mình chơi điện thoại, hắn đi qua gõ gõ cửa kính: "Đi thôi."
"Đù má, anh ra rồi," Lâm Diệu hạ cửa sổ xe xuống, "Hồi nãy em đứng bên cạnh xe chờ anh, gặp giám đốc Khâu, chị ấy còn hỏi em nữa, cũng may là Giang Nhất Phi tan làm lề mề nên em nói em chờ ảnh."
"Em nói là chờ tôi không được à?" Quan Trạch cười lên xe của mình.
"Con khỉ á, em dám nói hả!" Lâm Diệu khởi động xe, ngửa đầu hét với Cherokee, "Ít nhất là Giang Nhất Phi ở bộ phận thiết kế còn là đàn anh của em, em chờ giám đốc bộ phận thị trường, nghe không thế kì lạ à!"
Tiểu khu mà Quan Trạch sống cách nhà Lâm Diệu không xa lắm, cái siêu thị mà họ mua đồ ăn cuối tuần cậu còn hay đi theo mẹ dạo, cũng may lúc này mẹ không có xuất hiện ở siêu thị.
"Mua chút gì nhỉ? Chỗ anh gia vị cơ bản đều có hết hả?" Lâm Diệu đẩy xe mua sắm đi xuyên qua từng hàng đồ ăn, không quyết định được.
"Ừm, mua đồ ăn thôi là được, em muốn ăn gì?" Quan Trạch trả lời như một tay nấu ăn già đời, khiến cho tâm trạng của Lâm Diệu thả lỏng.
"Đơn giản chút là được, chỉ có hai người ăn, hai ba món là được rồi," Lâm Diệu suy nghĩ một chút, "Mua con cá nhé? Em ăn bổ não."
"Ừm," Quan Trạch lấy cá bỏ vào xe, "Muốn bổ não của em một con chắc là không đủ đâu."
"Em bồi bổ cho một nửa cái não bị anh kích thích đến hỏng là được," Lâm Diệu không cãi nhau với hắn, vui cười hớn hở mà lấy nửa con gà, "Lâu lắm rồi em không ăn gà bình thường, mẹ em làm gà cứ như là bị độc chết vậy."
Bình thường Lâm Diệu rất ghét phải đi mua đồ ăn với mẹ vào siêu thị nhìn một đống đồ ăn là cậu lại vô cùng ngưỡng mộ mấy bạn nhỏ ngồi ở trên xe được đẩy đi. Nhưng hôm nay lại hoàn toàn khác hẳn, không nhanh không chậm mà cùng với Quan Trạch đi giữa tới đi lui các loại thịt nè cá nè, cực kì có ảo giác sinh sống cùng nhau, cậu đẩy xe còn vợ cậu lựa đồ.......
Cái duy nhất không hoàn hảo chính là vợ cậu cao hơn cậu, ngực còn xăm mình nữa cơ, hơn nữa ngay nơi công cộng như này vợ cũng sẽ không đến khoác cánh tay cậu, tuy là giờ cậu đang rất muốn đi qua khoác tay vợ mình.......
"Nghĩ gì đó?" Quan Trạch bỏ một bông cải xanh vào xe, "Được rồi, đi tính tiền."
"Thích quá nè." Lâm Diệu cười toe toét, đẩy xe đi xếp hàng.
Lúc tính tiền cậu nhìn thấy bao cao su để trên kệ lập tứ nghĩ bậy nghĩ bạ, suýt nữa đã không khống chế được tay mình thò qua lấy rồi, cuối cùng cậu lấy một hũ kẹo cao su ở bên cạnh như an ủi tâm hồn.
Đến nhà Quan Trạch nấu ăn.
Ăn đồ ăn chính tay Quan Trạch làm.
Ăn đồ ăn chính tay Quan Trạch làm ở nhà hắn.
Từ lúc vào thang máy đến lúc ra, trong lòng Lâm Diệu vẫn luôn lặp đi lặp lại mấy câu đấy.
"Hoan nghênh em ghé thăm." Quan Trạch mở cửa nhà ra, đi vào.
CHỖ NÀY! LÀ NHÀ! CỦA QUAN TRẠCH!
Lâm Diệu cẩn thận theo vào, đứng ở cửa, nhà của Quan Trạch sạch sẽ ngăn nắp hơn cậu tưởng tượng nhiều, trong một lúc cậu có hơi không phản ứng kịp.
"Em vào đi," Quan Trạch cầm đôi dép lê để trước mặt cậu, "Đóng cửa lại."
Lâm Diệu nhìn dép lê gấu trúc trên sàn nhà: "Anh....... còn có dép lê kiểu này á?"
"Lục Đằng đưa cho tôi," Quan Trạch cầm lấy đồ trên tay cậu đi vào phòng bếp, "Tôi vẫn luôn không mang bây giờ vừa hay luôn, em với đôi dép lê xứng đôi vừa lứa lắm."
"Không phải em nên xứng đôi vừa lứa với anh à?" Lâm Diệu thay dép lê, theo hắn đi đến phòng bếp dạo một vòng, phòng bếp của Quan Trạch nhìn rất chuyên nghiệp, tất cả đồ đạc gì đều đầy đủ, "Phòng bếp này của anh không tệ."
"Dẫn em đi tham quan chút." Quan Trạch rửa tay, xoay người ôm vai cậu đi ra ngoài.
Động tác này của Quan Trạch rất tự nhiên, hơi thở ấm áp dễ ngửi của Quan Trạch làm Lâm Diệu lập tức nhớ đến bây giờ chỉ có mỗi hai người họ ở trong căn nhà này, không có ai nữa, chỉ có hai người họ thôi!
Điều này làm Lâm Diệu đi đứng có hơi đồng tay đồng chân, đi mấy bước mới chỉnh lại được.
"Phòng ngủ của tôi." Quan Trạch mở cửa một căn phòng ở trong cùng của căn nhà.
"Phòng ngủ," Lâm Diệu có hơi choáng, phòng ngủ của Quan Trạch, là nơi bình thường hắn đi ngủ, cậu há miệng, thần trí không rõ mà hỏi một câu, "Anh ngủ ở chỗ này đúng không?"
"....... Đúng," Quan Trạch cười, đi đến bên giường vỗ vỗ, "Buổi tối tôi ở đây gọi cho em này."
Phòng ngủ của Quan Trạch rất đơn giản, giường, tủ, còn có một cái kệ sách nhỏ, bên trên đặt loạn ít sách, chắc là đọc trước khi ngủ. Rèm cửa sổ sát đất màu xám đậm, rất dày, Lâm Diệu đi qua kéo rèm ra, bên ngoài là một cái ban công trồng đầy hoa cỏ.
"Mẹ em chắc chắn sẽ thích cái ban công này của anh, bà ấy thích trồng hoa nhưng mà cứ chết mãi, hoa gì vào tay bà ấy cũng biết thành loài thực vật sống một năm." Lâm Diệu nhìn ban công này, ở trong góc còn đặt một cái ghế bập bênh khiến cho cậu không tự chủ được mà tưởng tượng đến dáng vẻ Quan Trạch cầm sách dựa vào ghế tựa, ánh mắt trời chiếu rọi lên người hắn.
Nhưng trong đầu lại nhanh chóng lạc đề mà chạy sang câu nói của mẹ, không được đọc sách dưới mặt trời, mù đó!
"Rảnh rỗi tôi chỉ mẹ em trồng hoa." Quan Trạch cười lên, đi đến phía sau cậu.
Tay kéo rèm của Lâm Diệu có hơi cứng lại, Quan Trạch không chạm vào cậu nhưng cậu vẫn có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể của Quan Trạch, cậu khó khăn mà hít một hơi, không nói gì.
"Em sao thế?" Quan Trạch đặt tay lên vai cậu, sờ sờ cổ cậu.
"Nóng." Lâm Diệu trả lời đúng sự thật, cậu nóng thật trán sắp đổ mồ hôi luôn.
"Cởi áo khoác ra." Quan Trạch vòng tay qua, cởi áo khoác cậu xuống ném lên ghế ở bên cạnh.
Lâm Diệu thuận thế dựa ra sau, dán lại trước người Quan Trạch, Quan Trạch vẫn đứng yên không lùi lại, cậu đã có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của Quan Trạch phả vào cổ cậu.
"Nếu em muốn hôn tôi," Quan Trạch ôm cậu từ phía sau, nhẹ giọng nói bên tai cậu, "Không cần đột nhiên xoay người lại, tôi sợ em lại đụng phải răng tôi."
"Má nó," Lâm Diệu nuốt nuốt nước miếng, cảm thấy giọng mình cũng sắp khàn luôn, "Vậy em nên làm sao giờ?"
"Như vầy." Quan Trạch giờ tay lên sờ cằm cậu, xoay nhẹ mặt cậu qua một bên, sau đó lại gần hôn lên môi cậu.
Tay kéo rèm của Lâm Diệu đột nhiên nắm chặt lấy rèm, cả người như bị ấn nút tạm dừng, cho đến khi cảm nhận được đầu lưỡi ướt át của Quan Trạch khiêu khích ở trong miệng cậu, cậu mới nhằm hai mắt lại đón lấy.
Đây không phải là lần đầu tiên cậu và Quan Trạch hôn nhau nhưng là là nụ hôn đầu tiên không có bất cứ lo lắng nào, không lo rằng sẽ bị Quan Trạch từ chối, không phải lo lắng sẽ có người nhìn thấy. Tay cậu run rẩy, không thể đưa tay hướng về sau câu lấy cổ Quan Trạch mới có thể không run đến mức kéo cả rèm xuống.
Tay Quan Trạch trượt xuống dưới, ôm lấy eo cậu, xoa xoa eo cậu.
Cái động tác này làm dục vọng trong cơ thể cậu bị nhóm lên, cái loại tưởng tượng mà cậu chỉ dám nghĩ trong đầu bạo phát trong nháy mắt, cậu không biết lôi lá gan ở đâu ra, đưa tay nắm lấy tay của Quan Trạch nhét vào áo mình.
Quan Trạch hơi dừng lại, hắn không ngờ rằng Lâm Diệu sẽ đột nhiên như thế, lúc tay hắn chạm vào làn da mềm mại mà săn chắc của Lâm Diệu, động tác hôn Lâm Diệu của hắn có hơi dừng lại.
Đầu ngón tay của hắn nhẹ nhàng vẽ lên eo Lâm Diệu, Lâm Diệu thấp giọng mà ưm một tiếng.
"Lâm Diệu," Quan Trạch buông môi Lâm Diệu ra, ôm lấy cậu, tay vuốt ve trong áo cậu, "Phải nấu cơm rồi."
"Hở?" Lâm Diệu vịn cánh tay hắn, nghiêng đầu còn hơi mơ màng mà nhìn hắn.
"Sao em lại......." Quan Trạch cười cười, "Dễ bị khơi dậy thế?"
"Em trẻ tuổi, định lực đương nhiên không bằng ông chú như anh rồi," Cuối cùng thì Lâm Diệu cũng hoàn hồn xoay người lại, đứng đối mặt với hắn, "Anh không có phản ứng gì ạ? Không, cũng cứng."
"Ừm." Quan Trạch cười kéo kéo lưng quần, "Như vậy mà tôi còn không có phản ứng gì bộ em không lo à? Muốn đi tham quan phòng khác không?"
"Được." Lâm Diệu gật đầu, bây giờ cậu cần làm chút chuyện khác để phân tán lực chú ý, nếu không cứ như vậy với Quan Trạch dính vào nhau như này thì không chừng cả đêm cũng không xuống nổi.
Quan Trạch dẫn cậu vào thư phòng, một mặt tường đặt đầy sách làm Lâm Diệu ngơ ngẩn: "Đù má, sách này là anh mua để đọc hay là mua ra vẻ chơi thế?"
"Tôi ra vẻ cho ai xem? Em là người đầu tiên tôi dẫn về nhà đó," Quan Trạch cười mở máy tính ra, "Bình thường tôi đọc, có điều rất nhiều cuốn tôi còn chưa đụng đến, không có thời gian."
"Anh không dẫn người về nhà?" Lâm Diệu lập tức cảm thấy mình phồng lên như cái khinh khí cầu, người đầu tiên dẫn về nhà?
"Ừm, tôi không có thói quen trong nhà mình có người khác." Quan Trạch đi đến hôn lên trán cậu một cái.
"Em thì sao?"
"Cũng tạm, nếu không thì tôi cũng không dẫn em về."
Lâm Diệu nghĩ nghĩ, vẫn cảm thấy rất thần kì: "Trước đây không phải anh từng yêu đương rồi à? Bạn gái anh anh cũng không dẫn về nhà?"
"Không dẫn, Ninh Quyên với tôi thân thiết như thế cũng chưa từng đến," Quan Trạch ngồi xuống trước máy tính, đẩy ghế dựa qua đối mặt với cậu, "Em khiến tôi cảm thấy yên tâm, không có cái loại cảm giác...... xâm nhập vào cuộc sống của tôi."
"Nhưng em muốn xâm nhập vào cuộc sống của anh mà," Lâm Diệu đi đến đứng trước mặt hắn, phát hiện quần mình vẫn còn nhô lên, vì thế lại nhanh chóng cong lưng giống y như dẩu mông cúi chào vậy.
"Em tưởng là em muốn vào là có thể vào đấy hả?" Quan Trạch dựa vào ghế cười cười, "Tôi phải đồng ý cái đã."
"Quan Trạch," Lâm Diệu đột nhiên chống tay xuống tay vịn, biết cảm trên mặt đột nhiên có hơi nghiêm túc, "Em cảm thấy......."
"Hửm?"
"Chắc chắn anh chưa từng thật sự yêu ai bao giờ."
Quan Trạch không nói gì, có hơi bất ngờ mà nhìn cậu, qua rất lâu hắn mới nhướng mày, môi chợt mỉm cười: "Em làm tôi ngạc nhiên thật đấy."
"Sao thế?" Lâm Diệu kéo kéo quần, tay vẫn chống tay vịn của ghế, cái tư thế từ trên nhìn xuống Quan Trạch này làm cậu cảm thấy rất có thành tựu.
"Tôi thật sự không biết yêu một người là cảm giác gì," Quan Trạch vò tóc cậu, "Em nói tôi biết?"
"Thì chính là cảm giác của anh với em," Lâm Diệu đánh văng tay hắn đi, sửa lại tóc của mình, rất chắc chắn mà nhìn hắn, "Anh thấy đó, đây là địa bàn của anh anh không cho bất cứ kẻ nào đi vào, sẽ khiến anh cảm thấy không yên, này không phải là vấn đề anh có đồng ý hay không mà là anh có thích hay không."
Lâm Diệu đứng thẳng người dậy, liếc mắt nhìn Quan Trạch: "Chỉ khi anh thích một người anh mới có thể không tiếc gì mà chia sẻ một phần an tâm nhất của anh của người đó."
"Lại đây." Quan Trạch cười, vẫy tay với cậu.
"Lại nè." Lâm Diệu rất vui vẻ mà bước lại, suýt nữa thì đụng ngã ghế dựa của Quan Trạch.
Quan Trạch túm cổ áo cậu kéo cậu đến trước mặt hắn, hôn lên mũi cậu: "Em đáng yêu thật đó."
Lâm Diệu cảm thấy rất vui vì mình có cơ hội dạy dỗ Quan Trạch, cậu đứng tại chỗ phởn cả buổi, nhìn thấy Quan Trạch xoay người nhấn mở trang web, cậu thấy kỳ lạ mới hỏi: "Anh không nấu cơm à?"
"Nấu chứ," Quan Trạch trả lời, "Anh tra xem nấu như nào đã......."
"Anh nói gì cơ?" Lâm Diệu không khống chế được âm lượng của mình, "Anh mua đồ xong để trong bếp rồi giờ lên mạng tra cách làm á?"
"Ừm," Quan Trạch gật đầu, "Kỳ lạ lắm à?"
"Kỳ cực kì luôn á," Lâm Diệu nhào vào máy tính trên bàn, để mặt mình ở giữa mặt Quan Trạch và màn hình máy tính, "Từ nhỏ anh đã có một mình thế mà anh lại không biết nấu ăn? Vậy bình thường anh ăn cái gì?"
"Mì hoặc là tôi ra ngoài ăn." Quan Trạch búng một cái lên mũi cậu.
"Vậy anh biến cái phòng bếp của mình thành như vậy làm gì hả? Nhìn vào còn tưởng chủ nhà này là bếp trưởng của cái nhà hàng nổi tiếng nào không đấy!"
"Vui mà, nhìn đã ghiền lắm."
"Ôi trời Quan Trạch ơi mẹ nó anh cũng đỉnh ghê," Mấy cái tưởng tượng của Lâm Diệu về Quan Trạch đứng trong phòng bếp bận rộn nấu cơm cho cậu giờ bay biến, cậu có hơi đau khổ, "Vợ em mua một đống đồ ăn xong giờ cái nói là ảnh không biết nấu cơm!"
"Đừng căng thẳng, không tra cách làm tôi cũng làm được, không phải muốn để em ăn ngon tí à?" Quan Trạch nhìn cái dáng vẻ này của cậu thì bật cười, "Tôi có chuyện muốn hỏi em chút."
"Hỏi đi." Lâm Diệu ngồi qua một bên, bây giờ cậu hoàn toàn không thể tin tưởng Quan Trạch lên mạng tra công thức thì có thể làm ra món gì ngon cho cậu.
"Em mở miệng ra là gọi vợ, gọi đến vui vẻ như vậy," Quan Trạch rất có hứng thú mà nhìn cậu, "Em có ý gì?"
Lâm Diệu bị hắn nhìn đến mức có hơi không chịu nổi, cậu không dám nói chính là lúc lên giường anh bị em đè á, xoay sở cả buổi cũng chỉ xoay ra một câu: "Chính là nghĩa vợ theo ý bao quát hết luôn."
"Bao quát? Bao quát là bao gồm cái gì?" Quan Trạch tiếp tục hứng thú mà nhìn cậu.
Lâm Diệu khẽ cắn môi, cậu nhìn ra ý cười từ trong ánh mắt của Quan Trạch, người này muốn đem cậu ra làm trò vui, cậu vỗ một cái lên đùi mình: "Bao gồm nấu cơm, mua đồ ăn, làm việc nhà, còn có lên giường luôn!"
"Ồ......." Quan Trạch kéo dài giọng, đứng lên, đi đến trước mặt cậu cúi người xuống, nhìn chằm chằm cậu một lúc, "Bao gồm cả lên giường?"
"Phải đó, làm sao?" Lâm Diệu có hơi mất mặt, dù gì đi nữa thì mình cũng là một thằng đàn ông mà, cậu cũng khiêu khích mà nhìn Quan Trạch, "Anh có ý kiến hả?"
Dáng vẻ của Lâm Diệu lại làm cho Quan Trạch cười lên, áp sát lại hôn lên môi cậu một cái rồi liếm nhẹ: "Không có ý kiến, em biết làm không?"
__________
Tác giả có lời muốn nói: Úi, khum có thịt nha, vì trước khi thịt phải làm rõ cái vấn đề trên dưới này thôi, a ha ha ha ha ha ha.
PS: Vẫn còn có bé hỏi tui Lâm Diệu là công hay thụ, bộ đáp án nó hông rõ ràng vậy luôn hả?