Có Ngon Thì Đụng Cái Nữa Đi

Chương 40: Bị trĩ rồi hả?




Edit: zhuu
Chương 40: Bị trĩ rồi hả?
Lúc Lâm Diệu ngồi dậy cầm điện thoại chụp ảnh hắn lần thứ 4 Quan Trạch có hơi không biết làm sao, hắn giơ tay lên che mặt: "Sai lầm lớn nhất trong hôm nay của tôi là giữ em lại ngủ qua đêm đó, em có đi ngủ không hả?"
"Dáng vẻ lúc anh ngủ không giống bình thường," Lâm Diệu cúi đầu nghịch điện thoại, nhìn mười mấy tấm ảnh chụp Quan Trạch ngủ, cười hí hí, "Lúc anh ngủ ngoan lắm."
"Tôi đã ngủ đâu, sao mà em nhìn ra tôi ngủ rồi hay vậy?" Quan Trạch lấy điện thoại từ trên tay cậu xuống nhét dưới gối đầu, ngồi dậy ôm vai cậu, "Ngủ đi, ngoan nào."
"Ài......" Lâm Diệu nằm xuống, lật người qua ôm Quan Trạch, gối lên cánh tay hắn, Quan Trạch ngủ không mặc áo, đưa tay sờ chỗ nào cũng là làn da bóng loáng ấm áp của hắn, cậu rất hưởng thụ mà nhắm mắt lại, "Em nói nè, đêm nay anh nhịn xíu đi chứ chắc là em không ngủ nổi rồi đó."
"Không phải tuần này em nộp deadline rồi à? Em không ngủ mai em ngủ ở công ty đấy." Quan Trạch nhẹ nhàng vuốt lưng cậu.
"Anh có thấy ai trúng thưởng 500 vạn mà tối có thể ngủ được không?" Lâm Diệu chậc một tiếng, "Anh không hiểu tâm trạng của em bây giờ đâu."
"Hiểu, không hiểu là tôi sớm vứt em ra phòng khách rồi," Quan Trạch hôn lên trán cậu, "Chủ yếu là tôi lo cho em, bình thường đã mơ mơ hồ hồ cứ làm sai mãi, nếu mà còn không ngủ đàng hoàng thì lại gửi ảnh chụp của tôi vào hòm thư của khách hàng mất, vậy tôi không có cách vòng qua cho em được đâu."
"Có cớt á!" Lâm Diệu vui vẻ, "Đến mức ấy à? Công việc của em còn chưa có nhầm lẫn bao giờ đâu nhé."
Vốn dĩ Lâm Diệu cho rằng mình có thể thức trắng cả đêm nhìn chằm chằm các loại tư thế ngủ của Quan Trạch nhưng chắc là vì trước đó quá hưng phấn, còn chưa đến nửa đêm là cậu đã ngủ mất rồi.
Lúc thức dậy trời đã tờ mờ sáng, cậu mơ mơ màng màng mà lăn mấy vòng trên giường, rồi lại nằm úp trên giường bơi bơi mấy cái, từ từ tỉnh táo lại.
"Quan Trạch!" Cậu gọi một tiếng, Quan Trạch không ở trên giường, người này thức dậy sớm thật.
Không nghe thấy tiếng trả lời Lâm Diệu chậm chạp xuống giường, mông vẫn không thoải mái lắm. Cậu nhíu mày đi đến phòng tắm xem thử, không có ai, rồi lại đi ra phòng khách dạo một vòng, phát hiện Quan Trạch không có nhà.
"Đệt, ở đâu vậy nè?" Lâm Diệu về lại phòng ngủ lấy điện thoại gọi vào số của Quan Trạch, phòng khách truyền đến tiếng chuông điện thoại Quan Trạch không đem theo điện thoại ra ngoài.
Tập thể dục buổi sáng à?
Lâm Diệu vào lại phòng tắm, nhìn thấy bộ bàn chải đánh răng và khăn lông mới, chắc là Quan Trạch chuẩn bị cho cậu.
Cậu cầm lấy nhìn nhìn, cậu phát hiện Quan Trạch mua đồ có một thói quen chính là một lần sẽ mua rất nhiều, có rất nhiều áo sơ mi cùng kiểu khác màu, bây giờ nhìn khăn mặt cậu cũng phát hiện ra, toàn bộ khăn đều y như nhau đến màu cũng không khác.
Sau khi cậu đánh răng xong Quan Trạch vẫn chưa về, Lâm Diệu đi đến ban công, châm điếu thuốc chống lan can nhìn xuống dưới.
Dưới lầu có không ít ông bà cụ tập thể dục buổi sáng, đánh Thái Cực hay múa gì đó, tuy là người rất nhỏ nhưng Lâm Diệu vẫn nhìn chằm chằm một lúc, sau đó nhìn thấy một người chạy ra từ đầu lộ.
Cậu nhanh chóng híp mắt nhìn, chắc chắn đó là Quan Trạch.
Cậu rất quen thuộc với mỗi một động tác của Quan Trạch, đây là thành quả nhìn chằm chằm người ta mỗi khi gặp mặt.
Chắc là Quan Trạch chạy quanh con đường dưới lầu, Lâm Diệu rất hứng thú mà nhìn hắn chạy ngang qua dưới lầu, dáng vẻ khi chạy bộ của Quan Trạch rất đẹp, Lâm Diệu đã từng nhìn thấy chổng mông lên chạy, ưỡn bụng ra chạy, chạy từng bước nhỏ, chạy y như là nhảy ba lá cũng có luôn, còn có vừa chạy vừa gào, lúc chạy ngang gào một tiếng thôi cũng có thể doạ người ta trực tiếp chân trái giẫm lên chân phải quỳ xuống đất, chỉ có cái dáng vẻ chạy không nhanh không chậm nhưng lại rất có sức lực này của Quan Trạch là đẹp nhất.
Lúc Quan Trạch chạy xong quay về, Lâm Diệu vẫn còn nằm bò trên ban công, lúc Quan Trạch đi đến dưới ban công thì ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua.
Nắng mai chiếu vào gương mặt hắn, mồ hôi trên người hắn ánh lên, tuy là cậu không nhìn rõ nhưng Lâm Diệu vẫn cảm thấy nước miếng của mình cũng sắp chảy ra luôn rồi, cậu nhanh chóng nuốt nước miếng, dùng sức vẫy tay xuống dưới lầu.
Quan Trạch cũng vẫy tay lại, đi vào trong toà nhà.
Lúc nghe thấy tiếng mở cửa Lâm Diệu chạy vào phòng khách, chạy đến ôm lấy Quan Trạch hôn một hồi.
"Ôi ôi ôi," Quan Trạch vịn vai cậu, "Cả người toàn mồ hôi đấy."
"Em muốn cả người đầy mồ hôi đó!" Lâm Diệu lại cọ cọ lên người hắn, rồi lại đẩy hắn dựa vào cửa áp sát lại cắn lên cổ hắn một cái, "Gợi cảm quá đi."
"Em ăn sáng đi," Quan Trạch ôm cậu hôn một chút, đặt mấy cái hộp cầm trong tay lên bàn, "Tôi đi tắm cái đã."
"Anh đừng đóng cửa." Lâm Diệu mở hộp ra, là sủi cảo, bánh ngọt, rất phong phú.
"Làm gì?" Quan Trạch nhìn cậu.
"Lát nữa em muốn quan sát."
Lâm Diệu cảm thấy mình quá trời nhàm chán, cái loại chuyện như ngồi xổm trước cửa phòng tắm nhìn người ta tắm này chắc cũng chỉ có mình cậu làm được.
Quan Trạch vẫn xem như là bình tĩnh, đứng dưới vòi sen, nhìn cũng không thèm nhìn cậu một cái, tắm xong cứ trần truồng mà đứng trước gương cạo râu, sau đó hỏi cậu một câu: "Em không rửa mặt à?"
"Em rửa rồi, dùng khăn của anh á." Lâm Diệu đứng lên đi vào phòng tắm đứng sau lưng Quan Trạch, duỗi tay ra ôm lấy eo hắn, tay lần mò xuống phía dưới.
"Dùng cái nào? Cái tôi lau chân à?" Quan Trạch cười, cũng không tránh né cậu, tùy ý cậu nhẹ nhàng mơn trớn.
"Lau chân?" Lâm Diệu ngớ người, động tác trên tay cũng dừng lại, cậu trừng mắt nhìn Quan Trạch đang chậm rãi cạo râu trong gương, "Má nó anh dùng cái nào lau chân vậy hả? Ụ má con người anh sao lại vậy cơ chứ, quá trời không có ý thức!"
"Ai mới không có ý thức hả? Dùng lén khăn của người khác mà còn lên mặt như thế nữa," Quan Trạch cười lên rửa mặt xong thì lấy khăn qua lau, xoay người búng trán Lâm Diệu một cái, "Chọc em đó, tôi không có khăn lau chân."
"Đm!"
Lúc đi làm Lâm Diệu đứng bên cạnh xe của Quan Trạch, ngón tay gõ trên nóc xe cả buổi.
"Em lái đi." Quan Trạch ném chìa khoá xe cho cậu.
Lâm Diệu cười tủm tỉm mà chụp lấy chìa khoá, đưa chìa khoá xe Xiali của mình cho Quan Trạch: "Tốt với xe em một xíu, đừng nhấn ga mạnh quá, nó tăng tốc chậm, anh phải dịu dàng."
"Tôi biết rồi," Quan Trạch kéo cửa xe Xiali ra ngồi vào ghế lái, không chờ Lâm Diệu lên Cherokee thì hắn lại ló đầu ra, "Lâm Diệu."
"Hửm?"
"Em lại đây giải thích cho tôi tí, em ngồi kiểu gì vậy?" Quan Trạch có hơi không biết làm sao mà chỉ chỉ tay lái, "Tay lái cũng đụng đùi luôn rồi, em lái kiểu gì?"
"Nào, để em chỉ anh," Lâm Diệu bò qua cửa sổ xe, đưa tay vào sờ chân Quan Trạch còn tiện thể vỗ đũng quần hắn một cái, "Dạng chân ra, để tay lái ở bên trong, chân đặt qua hai bên."
"Quá khó chịu......." Quan Trạch làm theo như Lâm Diệu nói, đặt chân đàng hoàng, tuy nói như vậy sẽ không đụng vào tay lái nữa nhưng để chân thành chữa bát (八) lái xe thật sự không dễ chịu tí nào, "Em không cần anh em mua xe cho thì để tôi mua xe cho em."
"Không cần đâu, em tự mua, em cứ không tin đấy," Lâm Diệu quay đầu leo lên Cherokee, rất tiêu sái mà lái xe ra ngoài.
Lúc lái vào bãi đỗ xe Quan Trạch theo sát phía sau. Lâm Diệu đỗ xe vào vị trí xong thì Khâu Việt Linh đi từ bãi đỗ xe ra, Quan Trạch nhanh chóng lái Xiali ra đi theo qua đó, Khâu Việt Linh nhìn thấy xe hắn thì chắc chắn sẽ đứng lại chờ hắn xuống xe, nếu mà Lâm Diệu nhìn thấy giám đốc Khâu đứng bên cạnh xe không chừng có thể sợ đến mức chui ngược lại vào xe luôn.
"Giám đốc Khâu." Trước khi vào vị trí đỗ xe Quan Trạch hạ cửa sổ xuống chào hỏi trước.
"Úi," Khâu Việt Linh ngớ người, lại nhìn thoáng qua Cherokee bên kia, "Đây không phải là xe của Lâm Diệu à? Sao cậu lại lái?"
"Xe cậu ấy hỏng trên đường em giúp cậu ấy lái đến đây." Quan Trạch trả lời, đậu xe vào vị trí.
"Cậu còn biết sửa xe cơ à," Khâu Việt Linh cười cười, "Nhớ ra rồi, hai người đi cùng một hướng."
"Chào giám đốc Khâu ạ." Lúc Lâm Diệu đẩy cửa xuống xe thì giật mình, suýt nữa thì vấp chân té ngã nhàu bên cạnh xe luôn rồi.
"Chào cậu, xe hỏng à?" Khâu Việt Linh gật đầu.
"Hả? Vâng ạ," Lâm Diệu liếc mắt nhìn Quan Trạch một cái, đưa chìa khoá cho hắn, "Cảm ơn giám đốc Quan ạ."
"Không cần khách sáo." Quan Trạch nhịn cười.
Sáng sớm bắt đầu làm việc, Lâm Diệu đều ngồi lệch qua một bên, cậu cứ cảm thấy mông không thoải mái, cực kì muốn tìm cái ghế kiểu bồn cầu mà ngồi.
Gần nghỉ trưa Quan Trạch gửi tin nhắn cho cậu: Em còn khó chịu không?
Cũng ổn, trên ghế mà có cái lỗ thì em sẽ ngồi thoải mái hơn tí. Lâm Diệu trả lời lại một tin, tiếp tục ngồi lệch qua nhìn chằm chằm máy tính.
"Cậu......." Giang Nhất Phi quan sát cậu cả buổi sáng, rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa, đẩy ghế trượt đến bên cạnh cậu, đặt một cái hộp lên bàn cậu, "Bị trĩ rồi à?"
"Hả?" Lâm Diệu nhìn đồ cậu để trên bàn, Mayinglong, tóc cậu lập tức dựng đứng lên, "Gì đó!"
"Cứ không yên cả buổi sáng rồi, anh nhìn mà cũng muốn trĩ luôn, vừa may lần trước anh mua hai hộp," Giang Nhất Phi vỗ vỗ vai hắn, "Khó chịu nhỉ? Mau đi vào nhà vệ sinh bôi tí đi."
"Em........" Mặt Lâm Diệu đều tái lại cả rồi, nhìn vẻ mặt chân thành lại khó nói của Giang Nhất Phi, chỉ đành đứng lên, "Được rồi."
Lâm Diệu bỏ hộp vào túi, ủ rũ đi về hướng nhà vệ sinh, lúc đi ngang qua pantry room thì gặp Quan Trạch đang đi ra ngoài.
"Tập thể dục đầu giờ trưa à?" Quan Trạch hỏi một câu.
"Giang Nhất Phi tưởng em bị trĩ nên đưa em Mayinglong bảo em đi bôi, em không giải thích được nên đành đi bôi xíu," Lâm Diệu thở dài, nhìn Quan Trạch, "Anh ra ngoài hả?"
"Ừm."
"Gặp Ninh Quyên à?" Thật sự là Lâm Diệu không hề muốn quản nhiều thế nhưng vẫn thuận miệng mà hỏi một câu, hỏi xong là cái hối hận không chịu nổi, hỏi như vậy cái mình cứ như thằng ngu vậy đó.
"Ừm, có hẹn với Ninh Quyên," Thật ra Quan Trạch chẳng có phản ứng đặc biệt gì, đi về phía trước mấy bước thì lùi lại bên cạnh cậu, nói một câu, "Về tôi sẽ gọi cho em."
"Thật ra em không có ý gì cả......." Lâm Diệu có hơi ngại.
"Tôi biết." Quan Trạch không quay đầu lại, phất tay về phía sau đi về cửa lớn cổng ty rồi quẹo ra ngoài.
Ninh Quyên không hẹn chỗ ăn cơm quá xa, là một quán cafe nhỏ ở cạnh công ty, đi từ công ty qua cũng không đến mười phút.
Quan Trạch vừa đi vào đã nhìn thấy Ninh Quyên đang ngồi trong góc ngơ ngẩn, hắn bước đến ngồi đối diện Ninh Quyên, "Tới lâu chưa?"
"Vừa đến thôi," Ninh Quyên cười cười vẫy tay gọi phục vụ đến gọi cafe, "Em còn tưởng hết giờ làm anh mới đến."
"Bây giờ cũng không có chuyện gì, anh đoán chắc là em sẽ đến sớm đến tới." Quan Trạch cởi áo khoác ra đặt bên cạnh, Ninh Quyên nhìn có hơi tiều tụy, nói thật, nhìn dáng vẻ này của cô trong lòng hắn cũng chẳng mấy dễ chịu, tình cảm trước đây của hai người họ không phải là ngày một ngày hai, là em gái ở chung mười mấy năm trời, cho dù có mất tự nhiên bao nhiêu thì hắn cũng sẽ đau lòng cô em gái này.
"Chỉ làm chậm trễ có nửa tiếng thôi," Ninh Quyên vén tóc bên tai, nhìn chằm chằm ngón tay của mình, "Nếu chúng ta nói chuyện thuận lợi không chừng chẳng dùng đến nửa tiếng."
"Muốn nói chuyện của Lâm Diệu à?" Quan Trạch cầm cafe lên uống một ngụm.
"Ừm, em biết làm vậy đối với anh cũng chẳng có nghĩa lý gì," Ninh Quyên khuấy cafe, cười cười, nụ cười có chút bất đắc dĩ, "Chỉ là nhiều năm thế rồi, có rất nhiều chuyện chúng ta đều không có nói, em cảm thấy nhịn đủ rồi."
"Nói đi, anh nghe." Quan Trạch nhìn cô.
"Em không biết tại sao anh lại đột nhiên ở bên con trai em cũng không muốn biết, đối với em mà nói anh yêu con trai hay là yêu con gái cũng không khác gì nhau," Ninh Quyên nhìn cafe, tay vẫn luôn cầm muỗng khuấy trong vô thức, "Em chỉ là em gái anh thôi, đúng không?"
Quan Trạch vừa vào ghế, ngón tay chống thái dương: "Đúng vậy, em gái anh."
"Chúng ta gần như có thể xem như là lớn lên cùng nhau, em nhìn anh trưởng thành, thay đổi từng chút một, anh rất tốt với em, coi như là rất chiều em," Ninh Quyên tiếp tục khuấy cafe, "Đây là chiều ý em vì em là em gái hay là vì chân em?"
"Đều có cả," Quan Trạch đè tay vẫn luôn khuấy cafe của Ninh Quyên lại, đặt muỗng sang một bên, "Em đối với anh mà nói chính là người thân."
"Anh trợ dưỡng Lục Đằng cũng có liên quan đến chân em đúng không?"
"Cũng có nguyên nhân này."
"Thật ra em nên cảm thấy đủ anh nhỉ? Người yêu không nhất định sẽ mãi mãi nhưng người thân lại là cả đời." Ninh Quyên ngước mắt lên nhìn hắn.
"Em nói vậy cũng đúng."
"Nhưng em thà rằng không cần cái thứ cả đời này," Ninh Quyên cười cười, tay chống cằm, "Từ cái ngày mà anh đến nhà em em đã bắt đầu chờ anh có thể yêu em, không cần thiên trường địa cửu, một lần là được rồi, mấy ngày, mấy tháng đều được, nhưng em đợi mười mấy năm cũng không thể đợi được dù chỉ một ngày."
Quan Trạch không nói gì, có lẽ hắn phải nói một câu xin lỗi nhưng hắn không phải người sẽ nói xin lỗi dưới tình huống như thế, Ninh Quyên cũng không phải người cần lời xin lỗi dưới tình huống như vầy.
"Đổi thành một người khác có lẽ em đã từ bỏ lâu rồi," Ánh mắt Ninh Quyên dừng ở phía sau Quan Trạch, có hơi bay xa, "Không phải em không muốn từ bỏ chỉ là em không nỡ, thời gian càng lâu em càng không nỡ, anh ở ngay nơi em chỉ cần đưa tay ra một cái đã có thể chạm đến, em thật sự không cam tâm, em biết tình cảm là thứ không thể dùng thời gian để đánh giá, mấy ngày, mấy năm, chẳng có gì khác nhau cả nhưng em vẫn cảm thấy không cam tâm, em chả quan tâm cái chân này cũng sẽ không đem nó ra đong đếm, những thứ này đối với anh mà nói vô dụng cả, em chỉ không cam tâm, em yêu anh mười mấy năm thế mà đến một khoảnh khắc em cũng chẳng có được."
"Quyên," Quan Trạch nhìn mắt Ninh Quyên, trong ánh mắt cô có ánh nước nhưng Quan Trạch biết cô sẽ không khóc, "Anh chỉ có thể nói, em đợi cả đời, em cũng là em gái anh cả đời, em tốt với bản thân mình một chút đi, anh là loại người như nào em rõ hơn ai hết, anh có tốt đến thế, có đáng để em chờ anh lâu như thế không em cũng rất rõ."
"Những thứ này em đều biết, bố em cũng chẳng biết đã khuyên em bao nhiêu lần rồi nữa," Ninh Quyên phất phất tay, cầm cafe lên uống một ngụm, "Chỉ là em không qua nổi bản thân thôi, em chỉ muốn anh nói thẳng, trực tiếp nói với em."
"Em là em gái anh, mãi mãi là vậy, anh không có tình cảm nào khác ngoài tình cảm đối với em gái với em."
"Ừm," Ninh Quyên cầm ly lên một ngụm uống cạn cafe, chống khuỷu tay xuống bàn cười nhìn hắn, "Em mãi mãi là em gái anh nhưng trong lòng em sẽ vĩnh viễn không chấp nhận người nào ở bên cạnh anh, cho dù là nam hay nữ cũng vậy, vì em yêu anh."
Không chờ Quan Trạch trả lời, Ninh Quyên đã đứng lên mặc áo khoác vào: "Em về đây, anh làm việc đi."
"Cửa hàng em làm như nào rồi?" Quan Trạch ngồi yên trên ghế không nhúc nhích.
"Cũng gần xong rồi, có gì cần anh giúp em sẽ không khách sáo." Ninh Quyên vỗ vỗ vai hắn.
Tuy rằng cách một lớp quần áo nhưng Quan Trạch vẫn cảm giác được bàn tay lạnh lẽo của Ninh Quyên, hắn kéo tay Ninh Quyên qua nắm lấy phả hơi vào: "Mặc ít quá."
Lúc còn nhỏ Quan Trạch rất hay làm ấm tay như thế cho Ninh Quyên, Ninh Quyên thích xinh đẹp, mùa đông đều không muốn mặc quá nhiều quần áo.
"Em sẽ chú ý, anh yên tâm đi." Ninh Quyên cười, xoay người rời đi.
Quan Trạch ngồi trong quán cafe uống xong ly cafe mới lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Diệu.
"Nhanh vậy à?" Bên Lâm Diệu hình như vừa vào nhà hàng ăn cơm trưa của công ty, ồn ào náo nhiệt.
"Ừm, cũng không có chuyện gì," Quan Trạch nhìn ra ngoài cửa sổ, "Đang ăn cơm à?"
"Mới vào thôi," Lâm Diệu hạ thấp giọng, "Má nó lại là khoai tây sợi, ngày nào cũng là khoai tây sợi em nhìn đến cái thứ này là muốn khóc luôn."
"Năm nay em có phép năm không?" Quan Trạch hỏi.
"Không có, sang năm em mới có," Lâm Diệu chậc một tiếng, "Em cũng đâu có đãi ngộ tốt như anh đâu, có chuyện gì vậy giám đốc Quan?"
"Lúc sinh nhật em xin nghỉ hai ngày đi," Quan Trạch vẫy tay gọi phục vụ tính tiền, "Vừa lúc tôi nghỉ phép năm, dẫn em ra ngoài chơi hai ngày."
Bên kia Lâm Diệu không có tiếng gì nữa, một lát sau mới nghe được thấy giọng nói rất nhỏ còn mang theo run rẩy của cậu: "Sa anh biết sinh nhật em?"
"Nói nhảm, trên danh sách nhân viên viết hết luôn kìa," Quan Trạch thở dài, "Em thích nghiên cứu tôi như thế mà lại không xem sinh nhật tôi trên danh sách cơ à?"
"Úi đù má em quên cái này luôn, về em xem ngay!" Lâm Diệu hô một tiếng.
"Em đi không?"
"Đi đâu vậy anh?"
"Đi đến nơi tôi sinh ra."
_________
Mặc dù ẻm không có vừa ăn sủi cảo vừa nhìn Quan Trạch tắm nhưng mà tui cứ không ngừng tưởng tượng đến cái cảnh đó:))))))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.