Edit: zhuu
Chương 43: Tắm uyên ương luôn á
Quan Trạch cũng chả để ý mấy đến cái đánh giá cầm thú này chỉ cười rồi đẩy Lâm Diệu qua một bên, hắn xuống giường vừa cởi áo vừa đi về phía phòng tắm: "Đến 6 giờ là không có nước nóng nữa, bây giờ em không tắm thì ăn cơm xong là chẳng còn nước nóng đâu mà tắm."
"Sao anh biết 6 giờ sẽ không còn nước nóng nữa?" Lâm Diệu ngớ người, nhìn tấm lưng trần của hắn, người cậu nóng bừng chỉ có thể nuốt nước miếng tạm thời đè nén lại.
"Quầy lễ tân nói đó, tai em mọc ở sau lưng à?" Quan Trạch nhanh chóng cởi luôn quần ra, chỉ mặc quần lót vào phòng tắm, mở nước ra rồi gọi một tiếng, "Nước nóng lắm, em vào nhanh đi."
Đây là tắm uyên ương! Đây là tắm uyên ương! Đây là tắm uyên ương! Tắm uyên ương tắm uyên ương tắm uyên ương…….
Từ lúc Lâm Diệu bắt đầu cởi quần áo đến lúc đi vào phòng tắm, trong đầu chỉ còn lại mỗi một câu này hơn nữa nhịp điệu còn rất dữ dội, bang bang bang súyt nữa thì cậu đọc thành tiếng.
Tắm uyên ương luôn á!
Vào rồi Lâm Diệu mới phát hiện trong phòng tắm không thể tắm ngay được mà có một nhà phòng tắm nhỏ ở bên trong nữa. Quan Trạch đã cởi sạch đứng dưới vòi sen, nhìn thấy cậu vào chỉ chỉ cửa: "Đóng cửa lại vào đây, nhiệt thoát ra cả rồi."
"Ò." Lâm Diệu cảm thấy mình ở bên Quan Trạch cũng được một thời gian rồi, cái chuyện giở trò lưu manh làm cũng có ít đâu nhưng là loại cảnh tượng mờ ám trong phòng tắm như này cậu vẫn luôn không nghĩ đến, tuy là cậu từng có tưởng tượng điên cuồng về cái phòng tắm màu đen của Quan Trạch nhưng Quan Trạch không nhắc đến thì cậu nhất định sẽ không mặt dày mà nói muốn. Cho nên giờ tự nhiên cái hai người lại đứng cùng nhau trong phòng tắm cậu lập tức có hơi cứng người.
Huống chi đây còn là một cái phòng tắm nát của một khách sạn nhỏ, nhìn thế nào cũng có cảm giác yêu đương vụng trộm nơi hoang dã.
"Vậy em đóng đi chứ," Quan Trạch lại nói một câu, không hiểu được mà nhìn cậu, "Ò xong rồi cái đứng bất động ở đó là sao hả?"
"Đóng!" Lâm Diệu xoay người cứ như mười năm rồi chưa tra dầu, đẩy cửa phòng tắm, đóng lại.
"Vào đây." Quan Trạch vẫy tay.
Lâm Diệu cởi hết cẩn thận chen vào phòng tắm nhỏ.
Đây là cái phòng tắm nhỏ dành cho một người, cái loại khách sạn nhỏ như này đoán chừng cũng không nghĩ đến khách sẽ có nhu cầu tắm uyên ương, nếu không cũng sẽ không xây cái phòng tắm mà cậu vào một cái thì cậu với Quan Trạch đã phải dính với nhau.
Vì không gian rất nhỏ nên sau khi Quan Trạch đóng cửa phòng tắm nhỏ lại thì bên trong đã bị hơi nước bao phủ, Quan Trạch đang đối mặt với Lâm Diệu cũng từ từ lộ ra một vẽ đẹp mơ hồ.
Lâm Diệu cảm thấy mặt mình đỏ hết cả lên cũng may Quan Trạch nhìn thấy chắc cũng chỉ là vẻ mặt mờ ảo của cậu thôi, cậu cũng không quá ngại ngùng.
"Em tiếp tục đi." Quan Trạch đột nhiên nhích lại gần, tay sờ eo cậu rồi đến lưng cậu, ôm lấy cậu, giọng nói mang theo ý cười ở bên tai cậu, "Không phải em muốn xử tôi à? Tôi khá là thích bị xử ở đây đấy."
"Anh khiêu khích em đúng không hả?" Dục vọng vốn dĩ không hạ xuống của Lâm Diệu giờ càng dâng cao thêm, quả là chiên trống pháo hoa nổ um trời luôn, cậu đẩy Quan Trạch dựa vào tường kính của phòng tắm, dán người vào, "Hôm nay em sẽ cho anh biết cái gì gọi là tự chuốc lấy."
Nước nóng bị Quan Trạch mở mức lớn nhất dội cuống cơ thể của cả hai, cùng với màn sương vờn quanh kích thích dây thần kinh của Lâm Diệu, tay cậu vuốt ve trên người Quan Trạch, làn da ẩm ướt của Quan Trạch khiến cho cậu phấn khích, không biết là vì hơi nước hay vì cậu quá phấn khích mà cậu cảm thấy hô hấp của mình rất gấp.
Bàn tay cậu chầm chậm dời từ ngực của Quan Trạch xuống phía dưới, đường nét xinh đẹp của cơ bụng, bụng dưới bằng phẳng săn chắc cho đến nơi mẫn cảm nhất của hắn.
"Tiếp tục đi," Tay Quan Trạch nhẹ nhàng cào lên lưng cậu một chút, rồi lại giơ tay đè đè vai cậu xuống, "Dùng miệng."
Cầm thú! Cả người Lâm Diệu hơi dừng lại, con mẹ nó là một tên cầm thú!
Cho dù là lúc mà Quan Trạch lần đầu tiên cởi quần ra cậu đã do dự không biết nên dùng miệng hay dùng tay nhưng bây giờ khi Quan Trạch trực tiếp đưa ra cái yêu cầu ấy cậu vẫn cảm thấy tai mình nóng đến mức toả ra mùi thơm luôn rồi.
Có cần dùng miệng không? Cần không nhỉ?
"Không biết à?" Quan Trạch thấp giọng cười cười, ngón tay ngoéo cằm cậu một cái, "Không phải em nói xem phim đen cả mười năm rồi à?"
Lâm Diệu không nói gì cúi đầu hôn lên ngực Quan Trạch, đầu lưỡi liếm lên dàn da hắn, một đường đi xuống, Quan Trạch rên một tiếng thật thấp hơi ngửa đầu về sau.
Cái phản ứng này của hắn làm Lâm Diệu rất hưng phấn, sự thoả mãn tuyệt vời về mặt tâm lý khiến cậu có cảm giác như mình vừa oai phong lẫm liệt một đường chiếm đất thành công.
Quá ư là hùng dũng luôn Lâm đại tướng quân ơi!
Lâm Diệu có thể cảm nhận được đầu lưỡi mình đang chạm vào cơ thể của Quan Trạch, cậu chậm rãi căng chặt cơ bắp, cái loại cảm giác này mang đến khoái cảm rất mới mẻ khiến cậu vô cùng hưởng thụ.
Sau khi xẹt qua bụng nhỏ Lâm Diệu ngừng lại, dục vọng của Quan Trạch đã bị chọc cho dâng lên toàn bộ, trông thật sự rất hấp dẫn trong màn hơi nước mờ ảo, cậu đưa tay ra nắm lấy vuốt nhẹ vài cái hô hấp của Quan Trạch trở nên hơi dồn dập.
Lâm Diệu nhắm mắt lại hít sâu một hơi, lúc đang muốn há miệng ra thì nghe thấy giọng của Quan Trạch truyền đến từ phía trên còn mang theo chút thở dốc: "Em đừng cắn tôi đó."
"....... Em không có ăn xúc xích đâu nhé!" Lâm Diệu có hơi không biết làm sau với cái lo lắng này của Quan Trạch, tuy là cậu chưa từng làm bao giờ nhưng dù gì cũng là một thằng đàn ông, làm chỗ nào thoải mái, đụng vào đây thì không thoải mái cậu còn có thể không biết được chắc!
"Đến đi." Tay Quan Trạch rũ xuống, đầu ngón tay chen vào tóc cậu xoa xoa, lại lướt nhẹ qua tai cậu.
Cảm giác cứ như có dòng điện chạy qua lan ra trong cơ thể cậu, cậu không do dự nữa há miệng ra ngậm vào.
"Ưm……." Cơ thể Quan Trạch căng chặt, hơi đấy đẩy về phía trước.
Cảm giác của Lâm Diệu không cách nào hình dung nổi, trên mặt cậu có bọt nước bắn vào, ngón tay của Quan Trạch nhẹ nhàng vẽ vẽ lên nó, giữ môi và răng nóng rực khiến cậu có hơi choáng váng, cậu ngừng lại vài giây, điều chỉnh hô hấp của mình sau đó bắt đầu nuốt vào nhả ra.
Cậu rất cẩn thận mà dùng lưỡi và miệng bao lấy Quan Trạch, vì câu nhắc nhở trước đó của Quan Trạch cậu thật sự sợ rằng mình sẽ kích động lên rồi cắn thằng nhỏ luôn.
Quan Trạch dựa vào tường thủy tinh, sau lưng có hơi lạnh nhưng nhiệt độ trong không gian nhỏ hẹp và cả nhiệt độ trong cơ thể khiến hắn cảm thấy nóng bừng. Động tác của Lâm Diệu không mấy thuần thục có chút vụng về nếu mà chỉ nói riêng về khoái cảm thì kỹ thuật cũng không cao lắm.
Nhưng mà, hắn cúi đầu nhìn Lâm Diệu đang nửa ngồi nửa quỳ dưới sàn vịn chân mình, gương mặt mang theo bọt nước và đôi mắt đang híp lại, cái cảnh tượng này thôi cũng đủ để ngọn lửa trong lòng hắn bốc lên rồi, hắn đỡ sau gáy Lâm Diệu nhẹ nhàng đẩy về trước một chút.
Lâm Diệu nhíu nhíu này nhưng vẫn thuận theo để hắn đẩy càng sâu vào.
Cảm giác mềm mại ấm áp trong miệng Lâm Diệu làm hắn rất hưng phấn, hắn chậm rãi đẩy mấy cái, có lẽ là vì Lâm Diệu không thích ứng lắm có hơi muốn tránh, ngón tay hắn khép lại nắm lấy tóc Lâm Diệu, có hơi mạnh bạo nhưng tốc độ lại rất nhẹ nhàng mà chậm rãi đưa đẩy.
"Thoải mái lắm…….." Quan Trạch thấp giọng nói một câu.
Câu này làm Lâm Diệu có hơi hưng phấn, không hề tránh hắn nữa, phối hợp theo động tác của hắn mà nuốt vào nhả ra.
Cái loại cảnh tượng này còn mang đến kích thích thị giác hơn cả việc hắn trực tiếp đè Lâm Diệu dưới thân nữa, không bao lâu sau cảm giác ấy cuồn cuộn lên khiến cho hô hấp của hắn càng gấp gáp hơn, nhìn lông mày Lâm Diệu đang nhíu lại cùng với động tác đang cố gắng để hắn đạt được khoái cảm của cậu, hắn cảm thấy ngọn lửa trong người mình đều đang tìm chỗ thoát ra ngoài, tay hắn ấn Lâm Diệu đẩy về phía trước một chút: "Nhanh một chút."
Tốc độ của Lâm Diệu nhanh hơn, cậu đã có thể cảm nhận được dục vọng của Quan Trạch đang dần lớn lên và sắp đến đỉnh.
Đang lúc cậu suy nghĩ cứ làm như này hay là dừng lại thì Quan Trạch nhẹ nhàng kéo cậu ra phía sau một chút, lấy từ trong miệng cậu ra.
Một tiếng rên kìm nén phát ra từ phía trên câu làm cho Lâm Diệu hưng phấn một trận, lúc cậu đang muốn đưa tay lên vuốt mấy cái thì Quan Trạch đã tự mình nắm lấy, sau khi vuốt ve vài cái thì cậu cảm giác được mặt mình bị bắn vào một thứ chất lỏng âm ấm.
Một tay Quan Trạch chống lên thủy tinh, một tay sờ lên gương mặt cậu, chẳng nói gì cả, dòng nước nóng không ngừng phun ra xen lẫn với tiếng hô hấp hỗn loạn của hắn.
Lâm Diệu ngơ ra rất lâu mới từ từ đứng lên ôm lấy Quan Trạch, cậu vẫn còn cảm nhận được cơ thể Quan Trạch đang run nhẹ vẫn chưa hoàn toàn thả lỏng, điều này làm Lâm Diệu vô cùng hài lòng, cho dù là lúc chuyện tâm phục vụ Quan Trạch cậu không thể nào làm hai chuyện cùng lúc nên thằng em của cậu nó gần như đã mềm xuống luôn rồi.
"Vợ ơi, anh thấy sao?" Lâm Diệu gác cằm lên vai Quan Trạch.
"Chồng giỏi quá đi" Quan Trạch cười cười, ôm eo hắn sờ soạng một hồi.
Lâm Diệu cực kỳ hài lòng về Quan Trạch, nhăn mặt hướng về phía vòi sen: "Biết chồng giỏi là được rồi."
"Bắn lên mặt cũng tuyệt nữa." Quan Trạch cong môi bổ sung một câu.
Bắn lên mặt? Lâm Diệu ngớ người, thiếu chút nữa là sặc nước trong mũi.
Cảm giác hài lòng tràn ngập trước đó đã bị đã kích nghiêm trọng trong nháy mắt, mặt cậu cũng tái lại luôn.
"Đ*—— má!" Cậu đẩy Quan Trạch một cái, muốn trừng mắt nhìn Quan Trạch nhưng nước dội xuống khiến cậu không trừng cho đàng hoàng được, chỉ đành híp mắt lại gào lên, "Con mẹ nó anh im đi!"
Quan Trạch cười ôm cậu lại, một một cái lên chóp mũi cậu: "Tôi im rồi, chồng yêu là đỉnh nhất luôn không bắn cũng không được."
"Em nói chứ Quan Trạch, mặt anh nó còn dày hơn bá……" Lâm Diệu tiếp tục hét lên, không chờ cậu nói dứt câu thì đột nhiên nghe thấy trong tiếng nước chảy có tiếng đập cửa lẫn vào cậu căng thẳng lên ngay, "Có ai gõ cửa hả anh?"
"Hình như thế." Quan Trạch cẩn thận nghe, kéo cửa kính phòng tắm nhỏ ra.
Tiếng đập cửa lập tức to lên, cách cánh cửa mà cũng nghe rất rõ ràng, hơn nhưng còn rất gấp gáp, y như là đang lo lắng.
"Tôi đi xem thử." Quan Trạch đóng vòi sen lại, bước ra khỏi phòng tắm, tiện tay lấy một cái khăn tắm quấn lại, "Không chừng là kiểm tra phòng, năm ngoái mấy loại khách sạn như này để sẽ đến kiểm tra."
"Kiểm tra phòng á?" Lâm Diệu hạ thấp giọng, tiếng đập cửa ở bên ngoài còn đang tiếp tục, thậm chí người gõ cửa còn bắt đầu kêu lên, kêu gì thì cậu không nghe rõ, cậu mơ hồi nghe được số phòng bọn họ, 204, là một giọng nữ, Lâm Diệu vô thức mà cúi xuống che lại, "Ụ má không phải là cảnh sát đến kiểm tra mại dâm chứ anh?"
"Kiểm tra mại dâm mà em sợ cái gì?" Quan Trạch bật cười, quay đầu nhìn cậu một cái.
"Em……." Lâm Diệu ngớ người, có hơi ngại, "Tụi mình không phải là đang trần truồng à anh, em bị chột dạ."
"Mặc vào đi, đừng để cảm lạnh," Quan Trạch cười đi ra ngoài, lúc đang muốn mở cửa thì lại nhìn cậu đè thấp giọng, "Nếu mà có kiểm tra mại dâm thật thì em đừng căng thẳng em cứ trả lời lại là chưa có đưa tiền."
"Anh cút đi!" Lâm Diệu chạy ra, chạy vào phòng nhanh như chớp, lau cũng không thèm lau đã tròng quần lót vào.
Quan Trạch không căng thẳng như cậu, trực tiếp quấn mỗi cái khăn tắm mở cửa ra: "Chuyện gì?"
"Chưa đến giờ ngủ mà sao gõ cửa cũng không mở vậy," Một cô gái phục vụ đang đứng ngoài cửa, nhìn đang rất lo lắng, "Chiếc xe có biển số 444 dưới lầu là của các anh đúng không?"
"Phải, sao thế?" Quan Trạch chống khung cửa.
"Mau xuống dưới dịch đi chút đi, cản đường người ta, đang chửi bọn tôi đây này, chúng tôi cũng không còn cách nào cả." Cô gái gấp đến mức trên chóp mũi toàn là mồ hôi.
"Cản đường?" Quan Trạch nhíu này, xe đậu ở ven đường thì cản đường của ai được? Cũng có phải dừng trước cửa lớn nhà người ta đâu.
"Ôi, anh mau xuống trước, đi, nhanh lên đó," Cô gái nói xong thì chạy ngay xuống lầu, vừa chạy vừa hét, "Xuống nhanh lên nha, lát xe mà bị đập là chúng tôi không chịu trách nhiệm đâu đó……"
Lâm Diệu trốn trong góc phòng tròng quần áo vào, nghe thấy câu này thì giật mình: "Đập xe á? Đù má có ý gì thế? Có cản đường cũng không thể đập xe chứ!"
"Không biết nữa," Quan Trạch đóng cửa xe lại kéo khăn tắm xuống, cầm quần áo chậm rãi mặc lên người, "Thần kỳ ghê."
"Động tác của anh nhanh tí đi," Lâm Diệu đá hắn một cái, "Em xuống dưới xem thử coi sao lại thế đã."
"Con ngon thì đập đi." Quan Trạch chả thèm để tâm mà nói.
Lâm Diệu đi theo Quan Trạch xuống lầu, lúc đi đến quầy lễ tân thì đã nghe thế bên ngoài ồn ào, cô gái đứng ở quầy lễ tân cũng không có đó.
"Bọn tôi gọi khách xuống dịch xe đi rồi, họ xuống ngay." Một phục vụ đứng bên ngoài khách sạn rất sốt ruột mà giải thích với mấy người mở bên ngoài.
Lâm Diệu nhìn thoáng qua mấy người kia, đều là dáng vẻ hơn 30 tuổi, vẻ mặt hung hăng, ăn mặc đậm chất ác bá vùng nông thôn, phản ứng đầu tiên của Lâm Diệu chính là đám xã hội đen ở thôn làng này đang kiếm chuyện.
"Dịch xe đi là được." Lâm Diệu nhỏ giọng nói, "Chắc là uống say."
"Không dịch." Quan Trạch đơn giản trả lời cậu, đi ra khỏi khách sạn.
"Ôi mấy anh xuống rồi," Cô gái vừa nhìn thấy Quan Trạch thì chạy đến, chỉ xe hắn, "Anh xem đi, anh có thể lái xe về phía trước chút không? Hoặc là lái sang đường đối diện cũng được."
"Tại sao?" Quan Trạch đút tay vào túi, rất bình tĩnh mà nhìn mấy người kia, nói một câu.
"Không tại sao cả," Bên kia có người hô một tiếng, "Tụi tao muốn đậu chỗ này, mẹ nó mày dịch sang một bên nhanh vào."
Quan Trạch không nói gì, hắn nhìn thấy phía sau xe có một chiếc Liệt Báo đậu lệch ra lòng đường, con đường này là nơi hoạt động của yếu lúc về đêm của thị trấn, mọi người đều sẽ đến đây ăn uống, bên cạnh khách sạn mà bọn họ đáng ở chính là một quán đồ nướng rất lớn, đoán chừng bọn người này muốn dừng ở đây để tiết kiệm mấy bước chân.
Bên ghế phụ lái của Liệt Báo có một người ngồi, lúc này đang rất không kiên nhẫn mà nhìn về phía này.
"Dời xe lẹ coi!" Có người lại hét lên một tiếng.
"Mấy anh từ chỗ khác đến, không cần cãi nhau với họ," Cô gái lui đến bên cạnh Lâm Diệu, nhỏ giọng nói, "Dời xe đi đi, họ ăn xong là đi à."
"Quan Trạch…….." Lâm Diệu gọi Quan Trạch một tiếng, muốn nói là dời xe đi đi, bỏ đi anh, ra ngoài có một chuyến thôi cậu không muốn có xung đột với người ta, còn có mới nãy còn chưa có tắm, cậu vừa làm cho Quan Trạch sướng xong đã phải hứng gió lạnh như này cũng tàn ác quá trời rồi………
Quan Trạch không quay đầu, trực tiếp đi về phía xe mình.
Lâm Diệu nhìn thấy đèn xe chớp một cái, biết Quan Trạch đã mở khoá xe cậu cũng thở phào, ngồi xổm trước cửa khách sạn chờ hắn dời xe đi.
Quan Trạch khởi động xe, chậm rãi lái về phía trước mấy mét, đám người kia cũng hầm hố mà đi theo kêu nhanh lên, không chờ họ đến được xe thì chiếc Cherokee đang lái ở phía trước đã ngừng lại ngay lúc mọi người còn chưa phản ứng lại thì Cherokee đột nhiên lùi lại, dùng tốc độ kinh người mà lùi về phía chiếc Liệt Báo ở phía sau.
"Đù má!" Lâm Diệu đứng phắt dậy, bước nhanh về phía bên kia, "Mẹ nó điên rồi à!"
Không chờ cậu bước mấy bước thì Cherokee đã đụng mạnh vào đầu xe của Liệt Báo, phát ra một tiếng vang lớn.
Lâm Diệu cảm thấy chân mình có hơi nhũn ra, đây là đang kiếm chuyện hả, trên xe có 7 8 người đều chả phải loại tốt lành gì mà họ chỉ có 2, làm lớn chuyện chắc chắn bất lợi.
Lúc Quan Trạch xuống xe Lâm Diệu nhìn thấy trong tay hắn có cầm đồ vật, dao phai? Hay là gậy sắt? Cậu không thấy rõ chỉ thấy ánh sáng của kim loại.
Tốc độ của Quan Trạch rất nhanh, từ lúc hắn đụng xe rồi xuống xe vọt về phía Liệt Báo tổng cộng cũng chỉ có mấy giây là hắn đã đến cạnh cửa phó lái của Liệt Báo.
"Xuống xe." Hắn kéo cửa phó lái ra, túm cái người ngồi trong xe kéo xuống.
Đoán chừng người nọ vẫn chưa hoàn hồn lại, bị kéo lảo đảo, Quan Trạch nhấc chân đạp mạnh vào chân của gã một cái, người này té nằm bò ra tuyết.
Mấy người kia vừa hoàn hồn lại từ chuỗi hành động liên tiếp kia, vừa nhìn thấy cảnh tượng này thì nhanh chóng nhào đến, có hai người còn lấy dao ở trong túi ra.
"** má." Lâm Diệu cũng không rảnh đâu mà lo gì nữa, cậu nhặt một viên gạch bên chân vọt qua, không phải kéo bè kéo lũ đánh nhau thôi à, lên một đứa đập một đứa!
Quan Trạch nện mạnh đầu gối vào lưng người nằm trên đất, nắm tóc của gã kéo về phía sau, đồ hắn cầm trong tay cắm ở mặt tuyết trước mặt người nọ.
Người đang nhào đến đều dừng lại, đó là một dao phay bén ngót.
"Anh Trọc," Quan Trạch dán dán rìu lên mặt người nọ, lưỡi dao đè lên chóp mũi gã, "Lâu rồi không gặp."
____________
Sao mà bạn Diệu bản dễ bị dụ dữ zậy nè:)))))