Có Ngon Thì Đụng Cái Nữa Đi

Chương 46: Điểm yếu của Quan Trạch



Edit: zhuu

Chương 46: Điểm yếu của Quan Trạch

Thư ký gõ cửa, Quan Trạch ngồi ở trên ghế lên tiếng: "Vào đi."

Cửa bị đẩy ra, thư kí đi vào phòng: "Giám đốc Quan, ngài Lâm đây tìm anh ạ."

Quan Trạch nhìn người đàn ông ở phía sau thư ký, đứng lên cười.

"Lâm Tông." Người đàn ông đi đến trước bàn của hắn, vươn tay ra.

"Quan Trạch," Quan Trạch đưa tay ra bắt tay y, "Ngồi đi."

"Ngài Lâm uống trà hay cafe ạ?" Thư ký đứng cạnh cửa hỏi.

Lâm Tông nhìn lướt qua bàn Quan Trạch: "Trà, cảm ơn."

Lúc thư ký đang muốn đi ra ngoài thì Quan Trạch gọi cô lại chỉ vào ngăn kéo của mình: "Trà kia."

"Vâng." Thư ký mở ngăn kéo lấy gói trà bên trong đi ra ngoài. Pantry room của công ty đều để trà rất bình thường, lúc có khách hàng quan trọng đến Quan Trạch sẽ bảo thư ký dùng trà của mình.

Lúc thư kí pha xong trà bưng vào thì hai người họ vẫn không nói chuyện, chỉ lẳng lặng ngồi cách nhau một cái bàn, bầu không khí này làm thư ký có hơi căng thẳng, đặt trà ở trước mặt Lâm Tông nói một câu mời ngài uống trà xong rồi chuồn lẹ ra ngoài.

Lâm Tông cầm trà lên uống một ngụm: "Trà ngon, tiếc là nhiệt độ nước cao quá."

Quan Trạch cười cười, Lâm Tông và Lâm Diệu nhìn rất giống nhau, ngũ quan của cả hai chắc là giống mẹ nhiều hơn, chỉ là trên người Lâm Tông có một loại cảm giác trưởng thành, từng trải và áp bức mà Lâm Diệu hoàn toàn không có.

Cái loại khí chất này một đứa trẻ lớn lên trong sự bao bọc của mọi người sẽ không có, đoán chừng cả đời cậu cũng không bao giờ khiến hắn cảm giác được sự áp bức giống như là Lâm Tông.

Cáo già sinh ra cáo nhỏ?

"Không thì tôi đi pha lại." Quan Trạch cười cười chuẩn bị đứng lên.

"Thôi," Lâm Tông phất phất tay, đặt ly trà lên bàn, "Không phải đến uống trà."

Quan Trạch dựa lại vào ghế, đương nhiên Lâm Tông không đến uống trà. Hắn không nói gì nữa chờ Lâm Tông mở miệng, tại sao Lâm Tông đến đây, hắn rất rõ nhưng mục đích của Lâm Tông là gì thì hắn không chắc lắm, chỉ có thể chắc chắn rằng Lâm Tông không chỉ đến để gặp mặt thôi.

"Ngại quá tôi có điều tra anh một chút," Lâm Tông lấy một xấp tài liệu xếp rất chỉnh tề từ trong túi áo khoác ra đặt lên bàn, "Tôi nghĩ có lẽ anh sẽ không để ý."

Quan Trạch cầm xấp tài liệu lên nhìn, thông tin trên đó đầy đủ đến mức khiến hắn nhướng mày, Lâm Tông dùng bao nhiêu thời gian để điều tra những thứ này? Bắt đầu từ khi nào?

"Ở phương diện này Lâm Diệu chẳng giống anh chút nào nhỉ." Quan Trạch đặt tài liệu xuống, nhìn Lâm Tông.

"Cho nên anh mới có hứng thú với nó." Lâm Tông cười nhưng trong ánh mắt lại không có ý cười.

"Nguyên nhân này cũng không đầy đủ lắm." Quan Trạch nhìn chằm chằm Lâm Tông, thái độ của Lâm Tông khiến hắn đột nhiên phản ứng lại được, rằng trước đó Lâm Diệu nói sợ Lâm Tông sẽ phát hiện căn bản đã muộn rồi, có lẽ Lâm Tông đã biết từ lâu.

"Nếu không có sai sót gì thì trước đó anh đều quen bạn gái, không có bất kỳ dấu hiệu nào chứng tỏ anh sẽ có hứng thú với con trai," Tay Lâm Tông chống thái dương, đối mắt với hắn, "Tại sao?"

"Loại chuyện này không nói rõ được, không vì cái gì cả," Quan Trạch rất bình tĩnh, giọng điệu trước sau đều chẳng có thay đổi gì, "Vẫn luôn quen bạn gái cũng không chứng tỏ vào một ngày nào đó anh sẽ không có cảm giác với con trai."

"Quan Trạch," Lâm Tông ngồi thẳng dậy, giọng điệu có hơi thay đổi, "Em trai tôi rất đơn thuần cũng rất trẻ con, nó chẳng có khái niệm rõ ràng gì đối với tình cảm cả, muốn cái gì thì phải có cái đó, hậu quả không phải là thứ nó sẽ nghĩ đến đầu tiên."

"Cái này thì tôi biết." Quan Trạch cười cười, ngay từ đầu Lâm Diệu đã nói, cậu chỉ cần yêu mà được đáp lại một lần, những chuyện khác tạm thời cậu không rảnh hơi đâu mà lo.

"Vậy anh cũng nên biết, nó căn bản không dám nói với người nhà." Lâm Tông cầm ly lên uống một ngụm trà.

"Đúng."

"Đây là nguyên nhân hôm nay tôi đến đây, anh muốn làm gì?"

Vấn đề của Lâm Tông khiến hắn có hơi bất ngờ, muốn làm gì? Nói thật hắn không nghĩ đến.

"Lâm Diệu muốn ăn kẹo, tôi bằng lòng cho em ấy, cũng đã cho rồi, chỉ đơn giản vậy thôi." Quan Trạch trả lời.

"Hết kẹo rồi thì sao?" Lâm Tông đứng lên, tay chống bàn nhìn hắn, "Nó không dám nói với người nhà, anh định chơi với nó như nào?"

"Kẹo sẽ không bao giờ hết, chỉ cần em ấy muốn thì tôi sẽ cho," Quan Trạch nhíu mày, Lâm Tông hùng hổ doạ người như vầy khiến hắn có hơi khó chịu, "Em ấy không cần nữa thì tôi cũng sẽ không dùng kẹo để làm gì em ấy."

"Xem ra là nghiêm túc rồi." Lâm Tông cũng nhíu mày.

"Tôi chưa từng chơi đùa."

"Vậy thì tôi nói cho rõ," Lâm Tông ngồi lại ghế, "Tôi sẽ không để Lâm Diệu có cơ hội nói với người nhà, cho dù nó có bị hãm sâu vào cũng vô dụng, cho nên nếu như anh nghiêm túc vậy thì phiền anh suy nghĩ chút về hậu quả khi nó càng lún càng sâu."

Quan Trạch không nói gì, vốn dĩ hắn muốn nói chuyện đàng hoàng với Lâm Tông, tuy là Lâm Diệu rất sợ Lâm Tông nhưng có thể nhìn ra được tình cảm của hai anh em họ rất tốt, hắn cảm thấy nếu có một người có thể ủng hộ Lâm Diệu cũng chỉ là Lâm Tông.

Mà thái độ cứng rắn của Lâm Tông làm cho hắn có hơi bất ngờ.

"Nếu em ấy không thích con gái anh làm vậy thì có ý nghĩa gì?" Quan Trạch búng nhẹ ngón tay lên bàn, "Tôi cũng nói rõ, tôi sẽ không ép Lâm Diệu nói với người nhà nhưng chỉ cần em ấy nói vậy thì tôi chắc chắn sẽ không rời đi."

Lâm Tông nhìn chằm chằm hắn rất lâu, cuối cùng thở dài: "Anh biết không nhà tôi trước đây rất khổ, ba tôi làm chủ thầu công trình ở bên ngoài, lúc đầu bị người ta lừa đến nhà cũng phải bán, nhiều năm không về nhà."

Quan Trạch không nói gì chỉ im lặng nghe, tuy rằng hắn không biết tại sao Lâm Tông lại đột nhiên nói cái này nhưng hắn vẫn muốn nghe một chút, kí ức khi Lâm Diệu còn nhỏ đối với mấy thứ này rất mơ hồ.

"Một mình mẹ tôi dẫn theo anh em tôi, phải kiếm tiền nuôi sống chúng tôi, phải đối phó với người đòi nợ mỗi ngày, tôi đã chẳng còn nhớ rõ cái tiệm tạp hóa nhỏ kia của mẹ tôi bị đập phá bao nhiêu lần," Lâm Tông lấy ly qua lắc lư qua lại, "Lâm Diệu không có cảm giác gì nhưng mẹ tôi chịu khổ bao nhiêu tôi rất rõ, mẹ tôi nói nếu không phải vì anh em tôi thì bà ấy đã sớm không sống nổi nữa rồi."

Quan Trạch vẫn im lặng, có điều lời này của Lâm Tông có ý gì hắn đã dần hiểu rõ.

"Chuyện của Lâm Diệu người biết trước không phải tôi," Lâm Tông cười cười, "Là mẹ tôi."

Quan Trạch có hơi ngạc nhiên, mẹ Lâm Diệu? Người mẹ vẫn luôn cười ha ha hồn nhiên như Lâm Diệu?

"Cái này đúng là tôi không ngờ đến thật." Quan Trạch nói một câu.

"Mẹ tôi không chấp nhận được, bà ấy là phụ nữ truyền thống, không chấp nhận nổi cũng không hiểu nổi, tâm nguyện lớn nhất của bà ấy chính là hai người bọn tôi có thể kết hôn sinh con, cả nhà bên nhau," Cuối cùng Lâm Tông cũng nói đến trọng điểm, "Cho nên bà ấy vẫn luôn giả vờ không biết, vì bà ấy sợ một khi đã khơi ra chuyện này thì sẽ không còn cách nào xoay chuyển được nữa, bà ấy ngây thơ chờ một ngày nào đó Lâm Diệu lớn rồi thì sẽ thích con gái thôi."

"Tôi hiểu ý của anh." Quan Trạch bóp bóp ngón tay, lý do này của Lâm Tông mạnh hơn nhiều so với cái yêu cầu hắn không được khiến Lâm Diệu lún sâu vào.

Một người mẹ toàn tâm toàn ý đánh đổi vì con mình, thứ muốn nhận lại chỉ là con trai mình có thể sống bình thường mà kết hôn sinh con.

"Tôi sẽ không để mẹ tôi phải chịu bất kỳ tổn thương nào, cho dù người này có là em trai tôi," Lâm Tông phủi phủi quần, lại lần nữa đứng lên chống tay lên bàn, chậm rãi ép đến trước mắt Quan Trạch, "Quan Trạch, đừng khiến cho gia đình tôi phải chịu thêm đau khổ gì nữa, Lâm Diệu quá ngây thơ, một khi gia đinh đã che chở cho nó từ nhỏ biến thành một mớ hỗn độn, nó căn bản không ứng phó nổi."

Quan Trạch không nói gì, cũng không động đậy chỉ yên lặng mà dựa vào lưng ghế.

Lâm Tông điều tra hắn, biết được quá khứ của hắn, cũng có thể tìm được chính xác điểm yếu của hắn.

Hắn vẫn luôn ngưỡng mộ Lâm Diệu có một gia đình ấm áp như thế, một người mẹ nấu ăn dở tệ nhưng lại hết lòng thương cậu, bầu không khí quá đỗi dịu dàng trong nhà chưa từng thay đổi, tất cả những thứ này đều là những thứ mà hắn khát khao muốn có nhưng lại chưa bao giờ có được.

Lâm Tông đánh một cú vào đúng ngay điểm yếu không thể chạm đến của hắn, làm cho suy nghĩ của hắn loạn cào cào ngay trong nháy mắt.

Mỗi một lần mẹ Lâm Diệu gặp hắn đều tươi cười thân thiện nhưng sau lưng lại đè chặt một phần đau khổ vào lòng, đây là chuyện hắn không ngờ nổi, cũng là chuyện hắn không cách nào chịu được.

"Tôi đến tìm anh, mẹ tôi không biết," Lâm Tông đưa mấy tờ giấy trên bàn vào máy cắt giấy bên cạnh nhìn từ tờ giấy vụn chạy xuống thùng rác, "Bà ấy mà biết sẽ không để tôi đến, có điều cũng may là tôi đến đây."

Lâm Tông quay đầu lại nhìn Quan Trạch: "Điều tôi sợ nhất chính là anh nghiêm túc."

"Sợ tôi không buông tay được à?" Quan Trạch không nhìn y, ánh mắt dừng ở rèm đối diện.

"Đúng vậy, có điều," Lâm Tông kéo khoá áo khoác lại, "Anh bình tĩnh hơn tôi tưởng nhiều, anh sẽ xử lý ổn thỏa."

Lâm Tông rời khỏi văn phòng lúc nào Quan Trạch cũng không chú ý đến, cho đến khi thư ký gõ cửa đi vào đặt lên bàn hắn một bản fax hắn mới hoàn hồn lại từ trong mớ suy nghĩ hỗn loạn của mình.

Đầu bắt đầu có hơi đau, huyệt thái dương giật giật từng từng từng cái.

Hắn cầm bản fax lên nhìn lung tung mấy lần thì bỏ xuống, hắn phát hiện mình không có cách nào xem hiểu nội dung ở bên trên.

Điện thoại rung lên một chút tin nhắn của Lâm Diệu.

Chỉ hai chữ, pantry room.

Quan Trạch bỏ điện thoại lại vào túi, đứng lên, lúc đi vòng ra bàn làm việc hắn nhìn thấy vụn giấy bên thùng rác, trong lòng hắn hơi thắt lại, tầm mắt có hơi mơ hồ.

Hắn nhanh chóng dừng chân, tay vịn vào mép bàn.

Sau khi màu đen trước trước mắt tan đi hắn mới cầm cái ly của mình chậm rãi ra khỏi văn phòng.

Lâm Diệu cầm cafe lăn lộn trong pantry room, bài cái tư thế ngồi xuống rồi đứng lên.

"Không tập thể dục à?" Quan Trạch đi vào nói một câu.

"Lát nữa em làm, hoạt động cái mông với đôi chân đã chết lặng của em đã," Lâm Diệu nhìn lướt qua cửa pantry room, không nhìn thấy ai nên sát lại đụng đụng hắn, "Tối em đi giành bình giữ nhiệt cho anh, phải làm nóng người trước."

"Tôi muốn màu xanh lam." Quan Trạch cười cười nhìn Lâm Diệu tươi cười đột nhiên hắn lại thấy trong lòng hơi khó chịu nhanh chóng xoay người cầm lấy gói cafe.

"Tết dương anh đón như nào? Hôm mùng 1 cả nhà em phải ra ngoài, không thoát được, mùng hai tụi mình đi chơi đi anh, ca hát gì đó," Lâm Diệu không chú ý đến trạng thái của hắn, "Lâu rồi em không mời khách, mời tụi Liên Quân ra ngoài uống một bữa nha? Anh đi chung luôn được không?"

"Được." Quan Trạch xé mở gói cafe ra.

"Anh làm sao đó?" Lâm Diệu đột nhiên dùng khuỷu tay đụng đụng hắn, "Hôm nay anh mệt ạ?"

"Hửm?" Quan Trạch nhìn cậu một cái sau đó mới phát hiện mình đổ hết cafe vào thùng rác đang bỏ vỏ gói cafe vào trong ly.

"Uống cafe gói dễ bại não lắm đó," Lâm Diệu chậc một tiếng, lấy một túi cafe khác đưa cho hắn, "Chúng ta vẫn lên uống cafe giống mọi người thôi."

"Được." Quan Trạch gật đầu.

Buổi chiều lúc tan làm Lâm Diệu không gặp Quan Trạch ở thang máy, sau khi đến bãi đỗ xe cậu gọi cho Quan Trạch, Quan Trạch nói là tăng ca muộn, cậu nghe ra được trong giọng nói của Quan Trạch có chút mệt mỏi.

"Anh mệt thì ngâm đó mấy ngày đi, tốt xấu gì anh cũng là giám đốc mà đúng không? Đâu có giống như đám lâu la tui em đâu," Lâm Diệu khởi động xe, "Tối em giành thêm cho anh chút đồ ăn nữa nha, chờ điện thoại của em nha vợ."

"Ừm," Quan Trạch lên tiếng, "Lâm Diệu……."

"Hả?"

"Mấy ngày nữa tôi đi bệnh viện."

"Ý là anh sợ muốn em đi với anh hở?" Lâm Diệu cười hí hi vui vẻ.

"Chỉ muốn nói với em thôi."

"Ngoan quá đi à, chuyện này nên kiểm tra sớm chút."

Tâm trạng của Quan Trạch cũng không tốt mấy, tuy nói chỉ là trong giọng nói có hơi mệt mỏi nhưng Lâm Diệu vẫn cảm thấy không giống bình thường lắm. Quan Trạch là một người cuồng công việc, cho dù là là công việc mệt mỏi cũng sẽ không có trạng thái như này.

Lâm Diệu vừa lái xe vừa suy nghĩ, cuối cùng cho ra kết luận là chắc vì Quan Trạch sợ đi bệnh viện.

Thật ra tuy là cậu vẫn luôn giục Quan Trạch đi xem nhưng trong lòng cậu cũng không chắc chắn, cậu cũng sợ Quan Trạch sẽ kiểm tra cái bệnh gì đó nhưng chuyện này cứ treo như thế cũng không được.

Chỉ là cậu cảm thấy cơ thể Quan Trạch rất tốt không có triệu chứng bệnh gì quá nghiêm trọng cho nên cậu vẫn luôn nghĩ theo hướng tốt.

Về đến nhà mẹ đã nấu cơm xong, Lâm Tông cũng đang ở nhà đang xắn tay áo giúp mẹ dọn chén ra.

"Sao anh về rồi?" Bây giờ chỉ cần nhìn thấy Lâm Tông thôi là trong lòng Lâm Diệu không yên.

"Không muốn gặp anh mày vậy à, vậy mày cũng ráng mà chịu đi em," Lâm Tông rót đồ uống đặc chế của mẹ ra ly, mấy hôm nay anh đều ở nhà cả, trời lạnh quá làm ăn bên làng du lịch hơi ảm đạm."

"Vừa hay luôn, ăn xong thì đi giành đồ với mẹ, một đứa đẩy xe một đứa đi giành," Mẹ cười tủm tỉm đi ra từ trong bếp, "Có nhiều con trai đúng là tốt mà."

"Con đẩy xe," Lâm Diệu rửa tay xong thì ngồi xuống bàn, giành vị trí trước, "Anh con đi giành đồ."

"Tùy mày, cũng chẳng trông vào mày được, năm ngoái mày xoay cả bốn vòng ở ngoài mấy bác gái cũng không chen vào nổi mà," Lâm Tông cười cười, "Trông vào mày chả giành được cái gì cả."

"Đúng đó đúng đó," Mẹ ngồi một bên phụ hoạ, "Có điều hai đứa không bằng ba mấy đứa, trước đây ông ấy có thời gian đều đi giành chung với mẹ, cái đó mới gọi là trình độ, mười bà lão cũng không phải đối thủ của ông ấy."

Lâm Diệu vui vẻ, mỗi lần ba nhắc đến chuyện bị mẹ kéo đi nhào vào một đám phụ nữ giành giật đồ giảm giá là lại buồn bực, chỉ là vẫn luôn không dám nói ra đả kích tính tích cực của mẹ.

Thật ra trong nhà không thiếu chút tiền đồ giảm giá này chỉ là nghỉ lễ chạy đến trung tâm thương mại giành đồ giảm giá chính là thú vui duy nhất của mẹ.

Có điều lần này Lâm Diệu có mục tiêu, mua bình giữ nhiệt cho Quan Trạch cũng coi như là không đi chen mua hàng không.

Người trong trung tâm thương mại rất nhiều, đâu đâu cũng treo bảng giảm giá, mẹ đeo túi xách hiên ngang mà đi về phía trước, thẳng đến mục tiêu là siêu thị.

Đồ giảm giá ở siêu thị rất nhiều, mẹ vừa nhìn thấy đã phấn khích, kéo tay Lâm Diệu đẩy đẩy: "Con đi theo đi, Lâm Tông lên!"

"Có mục tiêu cụ thể không?" Lâm Tông xắn tay áo lên.

"Không có, cứ giành đại đi," Mẹ chỉ chỉ một quầy hàng ở chính giữa, "Từ hai tệ một món bắt đầu."

"Được." Lâm Tông trực tiếp chen vào chính giữa mấy bà lão.

Lâm Diệu chạy nhanh qua, không bao lâu sao Lâm Tông đã đem ra mấy cái ly và tăm xỉa răng ném vào trong xe, còn có vài miếng mặt nạ, Lâm Diệu thở dài: "Này là mấy cái gì vậy hả?"

"Không biết, ai cũng lấy mấy cái." Lâm Tông vỗ vỗ vai câu lại chen vào đống hàng 5 tệ, lấy ra mấy bình sữa và ba chai nước tương nhân tiện cũng lấy thêm mấy cái ly kiểu khác nữa.

"Lấy cái này làm gì trời?" Lâm Diệu nhìn bình sữa có hơi không biết làm sao, "Đây là bình sữa đó, đến cái bình sữa mà anh cũng không tha hả?"

"Úi chà, bình sữa mà có 5 tệ thôi à? Rẻ ghê vậy," Mẹ rất vui vẻ, "Giữ lại đi, đến lúc con kết hôn mẹ đưa cho vợ con mấy bộ bikini với bình sữa, đều xài được hết đó."

"Mẹ……." Trong nháy mắt này Lâm Diệu đột nhiên có xúc động nói với mẹ cậu cái chuyện vợ cậu không có dùng được bikini với bình sữa đâu.

"Hửm?" Mẹ nhìn cậu.

"Đi đến 10 tệ đi," Lâm Tông đột nhiên vỗ xe mua sắm, "Giờ đừng có nói nhảm nữa, tập trung tí."

Lâm Diệu đẩy theo theo sau mẹ và Lâm Tông, cuối cùng nhìn thấy bình giữ nhiệt trên kẻ hàng 39 tệ 9, cậu nhanh chóng chạy nhanh qua lấy cái màu xanh bỏ vào xe.

"Cái này có giảm giác đâu, ngốc quá," Mẹ liếc nhìn cậu một cái, lại nói với Lâm Tông, "Con xem có bình giữ nhiệt không, lấy một cái ra đi."

"Có," Lâm Tông đi ra từ trong đám người, trong tay cầm một đống đồ, "Chỉ là có hơi xấu."

Lâm Tông nhìn cái bình giữ tiện y chang cái đèn pin cầm tay trên tay Lâm Tông, mặt cũng tái lại luôn: "Không lấy cái này, xấu quá trời."

"Mày cần bình giữ nhiệt?" Lâm Tông nhìn cậu.

"........ Vâng." Lâm Diệu gật đầu.

"Mày bắt đầu muốn uống nước nóng hồi nào đấy? Không phải mùa đông mà mày cũng muốn uống trà sữa lạnh à?" Lâm Tông hỏi tiếp.

Mồ hôi của Lâm Diệu cũng sắp đổ xuống luôn rồi, cậu chưa bao giờ xài cái thứ này, cậu thích uống đồ lạnh, cậu cắn nhẹ môi: "Bây giờ em muốn dưỡng sinh…….."

"Mày……." Lâm Tông muốn nói gì đó nhưng bị mẹ ngắt lời.

Mẹ đẩy y một cái, giục y tiếp tục đi giành đồ: "Dưỡng sinh thì dưỡng sinh thôi, nâng cao chất lượng t*ng trùng sau này con cái khoẻ mạnh, cứ uống đồ lạnh mãi cũng không tốt."

"Ôi——" Lâm Diệu bò ra xe đẩy, mặt mày đều nhăn lại, "Mẹ nói nhỏ chút xíu đi mà…….."

Giành đồ ở siêu thị hơn hai tiếng mẹ mới coi như là thỏa mãn mà đi tính tiền, Lâm Diệu cảm thấy chân mình sưng hết cả lên rồi, đẩy xe đi mà cứ muốn nằm bò lên xe.

Về đến nhà cậu lục bình giữ nhiệt từ trong cái túi đựng mấy cái đồ không thể hiểu nổi ra, nhân lúc Lâm Tông kiểm kê chiến lợi phẩm với mẹ không rảnh chú ý đến cậu, cậu ôm cái bình chạy về phòng.

Điện thoại của Quan Trạch vang lên một lúc mới nhấc máy, Lâm Diệu nghe thấy giọng nói có hơi mơ hồ của Quan Trạch: "Alo?"

"Anh ngủ ạ?" Lâm Diệu nằm lên giường, gác chân lên tường.

"Không có, xem TV thôi," Quan Trạch cười cười, "Em về rồi à?"

"Vâng, em mua cho anh cái bình nè, có điều hôm nay anh em cũng ở nhà nữa, mẹ em kéo anh ấy đi cùng, lúc em chọn ly cho anh chắc anh đã nghi rồi, em chưa bao giờ dùng bình giữ nhiệt cả chỉ đành nói là em bắt đầu dưỡng sinh."

"Em cũng không cần hôm nay phải mua cho bằng được mà, tôi cũng đâu có gấp thế," Quan Trạch thở dài, "Em mà còn dưỡng sinh cơ đấy."

"Em đâu có nghĩ nhiều vậy đâu," Lâm Diệu cũng thở dài theo, "Quan Trạch, em nói với anh chuyện này nha."

"Chuyện gì đó?"

"Em thật sự có hơi không chịu được." Lâm Diệu trở mình ôm chăn.

"Em không chịu được cái gì?"

"Thì cả ngày như ăn trộm nè, mệt mỏi quá luôn, em……."

"Đừng," Quan Trạch không chờ cậu nói đã ngắt lời, giọng điệu rất cứng rắn.

"Đừng gì cơ?" Lâm Diệu ngớ người, sau khi hiểu được thì có hơi mù mờ, "Sao lại không nói? Có phải là anh…….."

___________

... Nói chứ Lâm Diệu không những như "trần truồng" trước mặt Quan Trạch mà ai ẻm cũng như zậy luôn á tr:))))) bí mật giấu chừng ấy năm giờ té ra người không nên biết nhất đã biết từ lâu ròi =]]]]]

À, hình như là Quan Trạch lớn hơn Lâm Tông 1 2 tuổi gì đó thì phải nhưng tui vẫn đến Quan Trạch xưng tôi - anh tại xưng tôi - cậu tui thấy hơi kì:)))))