Có Ngon Thì Đụng Cái Nữa Đi

Chương 5: Người anh em lâu rồi không gặp




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: zhuu
Chương 5: Người anh em lâu rồi không gặp
Buổi sáng lúc Lâm Diệu ra cửa cảm thấy hít thở có hơi khó khăn, Xiali vừa mới lái ra khỏi gara đã cảm thấy một trận oi bức, cậu dừng xe ở cửa gara bắt đầu trầm tư.
Lúc ấy cậu đến công ty làm thật sự không suy xét đến việc công ty ở phía Bắc còn nhà cậu ở phía Nam rốt cuộc thì có vấn đề gì không.
Mặc dù không phải là đầu nam đầu bắc thật nhưng mỗi ngày cho dù là đi làm hay tan làm, ngồi ở ghế lái phơi nắng thật sự khiến người ta chịu không nổi. Nếu cứ tiếp tục như vậy không bao lâu mặt của cậu sẽ bị phơi thành cái hiệu quả da đen anh tuấn luôn.
Cậu xoay người lấy tấm vải lót màu vàng của hộp bánh trung thu từ ghế sau treo nó ở cửa sổ xe, sau đó cẩn thận dùng cửa số xe kẹp tấm vải thật kĩ, chỉnh lại một chút rồi nhấc một góc lên để tiện nhìn kính chiếu hậu.
Xe của ba cũng lái ra từ gara, đi ngang qua bên cạnh Xiali mang theo một trận gió còn nhấn còi một cái, nửa mảnh vải vàng treo ngoài cửa sổ bay phấp phới một hồi lâu.
"Khoe khoang con khỉ á!" Lâm Diệu hạ cửa sổ xe xuống vươn đầu ra ngoài gào một câu: "Đồ nhà giàu mới nổi bé xíu!"
Chắc là ba không nghe thấy, nhanh chóng chẳng thấy bóng dáng xe đâu, cậu cụp đuôi ủ rủ mà trở về trong xe, lần nữa kẹp tấm vải vàng lại.
Má nó, sớm muộn gì cậu cũng mua cái xe ngon lướt ngang qua mặt ba cho coi!
"Con là thế hệ thứ hai của cái hộ nhà giàu mới nổi bé xíu này đó." Mẹ cười đứng ở ban công lầu hai tưới hoa cười tủm tỉm, nước trong bình hơn nửa là đổ xuống nóc xe Xiali rồi.
"Con là đời thứ hai của đầu bếp giết người cỡ lớn ấy." Lâm Diệu thở dài, lái xe ra ngoài.
Lúc chạy đến giao lộ ấy vẫn là đèn đỏ, Lâm Diệu cảm thấy vận may của mình chắc chắn là trốn mất rồi, chơi cái game có tỷ lệ 20% ngồi tù với cậu lại là 100%, đi trên đường năm ngày liền chưa từng gặp đèn xanh luôn.
Hôm nay cậu không đậu ở chỗ đầu tiên, phía trước có năm chiếc xe khác, với cái thời gian đèn đỏ của con đường này thì cái loại đen đủi như cậu rất có thể vừa mới đi đến vạch là phải tiếp tục chờ nữa.
Cậu nhìn nhìn xe phía trước không thấy chiếc Cherokee kia, liên tục bốn ngày, cậu nhìn thời gian, so với thời gian bình thường giống nhau mà nhờ, Cherokee đổi đường đi rồi à?
Tuy nói cậu cảm thấy nếu gặp lại người nọ thật, cậu sẽ hơi xấu hổ nhưng nói thật không gặp phải lại có hơi thất vọng, trên đường đi làm một chút niềm vui được kích thích để lên tinh thần xíu giờ cũng không còn, quan trọng là vị huynh đệ kia nhìn cũng không tệ ấy.
Lúc đèn xanh rốt cuộc cũng sáng lên Lâm Diệu nhanh chóng dán chặt vào xe phía trước, cậu không muốn chờ một cái đèn đỏ nữa đâu, trời nóng lắm nướng cá phi lê cũng chẳng giày vò như vậy.
Đậu ở vị trí đầu tiên chắc là người mới, cái lá gan kia bé xiu xíu, ngẩn ra đến lúc xe bên cạnh đã đi qua ba bận rồi mới rề rà chạy đi.
Nhưng rõ ràng là làm trễ mất không ít thời gian, mặc dù Lâm Diệu đã dán chết theo xe phía trước luôn nhưng vẫn không thể chạy qua cái đèn xanh này, mông xe trước mới qua vạch đèn đỏ đã sáng lên.
"Được lắm," Lâm Diệu đập một cái lên tay lái, hát lên: "Tôi đợi đến khi khói xe cũng hết luôn_____"
Nhưng điều khiến người ta bực nhất không phải là chờ đèn đỏ mà là cái vị trí đầu này không có bóng cây, xe phía sau đều có thể tránh trong bóng cây mà một mình cậu phải phơi nắng chỗ này.
"Mặt trời rọi qua đầu, đèn đỏ cười với tôi......*" Lâm Diệu lại ngâm nga mấy câu, tùy tiện dời mắt nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, ngây ngẩn cả người.
(*Đúng phải là 太阳当空照,花儿对我笑 (mặt trời chiếu trọi trên bầu trời, bông hoa mĩm cười với em) trong bài 上学歌, ẻm sửa lời thành thế.)
Một chiếc Cherokee không biết dừng ở sau cậu bao giờ, biển số xe lấp lánh 444 khiến nữa câu hát sau chạy mất luôn.
Lâu rồi không gặp người anh em à.
"Ôi~ đại ca đại ca đại ca ơi anh khoẻ không.....*" Lâm Diệu lập tức cảm thấy cái đèn đỏ này không nhàm chán đến thế nữa, cậu xoay người, nhìn ra cửa sổ sau xe.
(*Một câu trong bài 大哥你好吗.)
Người anh em kia để tay lên cửa sổ xe ngón tay chống thái dương cũng nhìn về phía trước, lúc Lâm Diệu quay đầu nhìn hắn rõ ràng hắn cũng nhìn thấy, ngón tay ngoéo kính râm xuống lộ ra đôi mắt.
Xét thấy bài học lần trước, trước khi người nọ mở miệng cậu đã nói trước một câu, nhìn con mẹ gì!
Sau đó nhanh chóng xoay người lại.
Lực chú ý của Quan Trạch cũng không dừng lại trên người của chủ xe Xiali, tầm mắt dừng trên người cậu hai giây đã bị kéo trở lại cái tấm vải bố màu vàng treo trên cửa xe kia.
Lúc hắn từ xa chạy lại đã nhìn thấy rồi nhưng đến khi chạy đến gần mới nghiên cứu ra cái đồ chơi kia là cái khỉ gì, vải lót hộp bánh trung thu?
Quan Trạch vui vẻ, cười với nửa tấm vải lót kia một lúc lâu, người này cũng sáng tạo ghê.
Lúc đèn vàng sáng lên, Lâm Diệu vặn chìa khoá xe, mặc dù hôm đó ở bệnh viện Cherokee đã chặn cậu cả buổi còn phun một đống khói xe vào mặt cậu nhưng hôm nay cậu không định trả đũa, sáng hôm nay bộ phận thiết kế phải họp, không đến trễ được.
Giám đốc của bọn cậu là một chú có gương mặt hiền từ nhưng ghét nhất là không đúng giờ, cho dù là chuyện gì đi nữa thì chỉ cần có người không đúng giờ gương mặt hiền lành ấy sẽ biến thành hung tợn.
Lâm Diệu phải quá ngũ quan trảm lục tướng* mới trở thành người mới của công ty quảng cáo này, nhất định phải khiến cho giám đốc duy trì trạng thái ấm áp như mùa xuân này với cậu.
*Quá ngũ quan, trảm lục tướng (qua năm cửa ải, chém sáu tướng): dựa theo Quan Vũ khi rời bỏ Tào Tháo tìm Lưu Bị từng vượt qua năm cửa ải và chém đầu sáu viên tưởng, uy danh lừng lẫy, ngụ ý vượt qua muôn vàn khó khăn.
Xiali phát ra một trận ho khan rồi không có động tĩnh gì nữa, Lâm Diệu ngẩn người, lại vặn vặn, Xiali tiếp tục ho sau đó lại không có động tĩnh.
Lâm Diệu lập tức cảm thấy toàn thân khô nóng không chịu nổi, vốn dĩ mồ hôi còn đang rất kìm nén giờ bùng phát luôn.
Ắc-quy chết máy? Không thể nào chứ!
Cậu quay đầu nhìn thoáng qua phía sau xe, Cherokee nhìn qua rất bình tĩnh, tay vịn tay lái ngón tay gõ gõ nhưng sau lưng hắn còi ô tô đã vang um trời rồi.
Lâm Diệu tiếp tục khởi động xe, sau vài lần không có kết quả, một giọt mồ hôi từ trên trán từ giữa mày chảy đến mặt, cậu lau mặt một cái, cảm thấy mình giống như là đang khóc lóc thảm thiết vậy, vì thể mở cửa sổ xe ra muốn thoáng khí.
Lúc vừa mở cửa sổ xe ra, cửa sổ xe hiện lên một bóng người, Lâm Diệu theo bản năng mà nhìn qua, không phải là chủ xe phía sau đi lên hỏi tội đấy chứ?
Không chờ cậu thấy rõ người ngoài cửa sổ người ta đã vung tay lên, thứ gì đó dã từ cửa sổ xe bay vào, "bộp" một tiếng trực tiếp ném lên mặt cậu.
Lâm Diệu bị hoảng sợ cúi đầu thấy rõ thứ từ trên mặt cậu rơi xuống đùi kia, vậy mà là một tờ rơi.
Cậu nhìn lướt qua.
Phụ khoa Hồng Kiều...... Chỗ nào phá thai không đau...... Vào đêm mưa ấy, tôi đã mất đi tấm thân trong trắng này.....
"Đm!" Lâm Diệu mắng một câu, ném tờ rơi lên ghế phó lái.
Trong âm thanh mắng chửi này của cậu, ngay những giây cuối cùng của đèn xanh xe đã khởi động được, cậu vội nhấn chân ga chạy đi, Cherokee cũng theo sát cậu có điều mấy cái xe xe phía sau đều bị chặn lại ở sau vạch.
Sau khi lái qua mấy con đường, tới cao tốc Cao Tân, cậu hình Cherokee chuyển sang đường phụ ở phía sau, vừa rồi lúc xuất phát cậu khởi động không lên Cherokee có ơn không hối thúc với cậu, cậu nhìn kính chiếu hậu nói một câu: "Bái bai người anh em nha."
Sau khi đến công ty đậu xe xong, trước tiên cậu chạy đến tiệm trà sữa bên cạnh công ty mua ly trà sữa, đây là tiệm trà sữa sẽ mở bán vào buổi sáng 9 giờ duy nhất ở gần đây.
Lúc cậu cầm trà sữa chạy đến đại sảnh công ty vừa lúc nhìn thấy cửa thang máy sắp đóng lại, cậu vừa chạy vừa gọi với về phía thang máy: "Người đẹp xin dừng bước!"
Cửa thang máy mở ra, cậu chạy vào: "Cảm ơn."
"Không cần khách khí." Giọng của một người phụ nữ truyền đến.
Lâm Diệu thở phào ra, lúc cậu gọi cũng chưa nhìn rõ bên trong là nam hay nữ, có điều giọng nói này....... cậu quay đầu nhìn thoáng qua: "Chào giám đốc Khâu."
"Chào cậu," Khâu Việt Linh cười cười, nhìn cậu nghĩ nghĩ, "Cậu là Lâm Diệu bộ phận thiết kế nhỉ?"
"Phải ạ," Lâm Diệu gật đầu, ngày thường cậu không có cơ hội một mình đối mặt với lãnh đạo cấp cao thế này, có hơi không được tự nhiên, "Trí nhớ giám đốc Khâu tốt thật."
"Người mới tôi từng gặp chưa chắc đã gọi tên được có điều tôi nhớ rõ cậu," Khâu Việt Linh vẫn luôn tươi cười, "Lúc phỏng vấn cậu lấy nhầm tài liệu vậy mà cậu vẫn có thể đối đáp trôi chảy, trong công ty rất nhiều người biết đấy."
"À, nói một hồi mới biết là lấy sai rồi làm em cũng hoang mang luôn, cái phỏng vấn này cao cấp ghê." Lâm Diệu vui vẻ, lúc cậu đến phỏng vấn chủ quản phòng nhân sự còn muốn phỏng vấn người phòng thị trường, chắc là bị lộn với nhau, cầm phần sơ yếu lý lịch của bộ phận thị trường mà nói chuyện với cậu, cậu cắn răng nói hơn hai mươi phút chủ quản mới phát hiện lấy sai sơ yếu lý lịch rồi.
"Cậu phản ứng rất nhanh đấy, vậy mà cũng có thể nói cả buổi."
"Vì chủ quản quá lợi hại ạ, một câu rồi một câu, em cũng không có cơ hội nói với chị ấy là lấy sai tư liệu rồi." Lâm Diệu có hơi ngượng ngùng, có điều là vì chủ quản lúc phát hiện lấy sai tư liệu lập tức thành khẩn xin lỗi cậu còn sợ cậu căng thẳng mà cùng cậu nói đùa một lúc, cậu quyết định nhất định phải ở lại cái công ty này.
"Đến mấy tháng rồi, cảm thấy thế nào về công ty?" Thang máy đến tầng, Khâu Việt Linh đi ra ngoài tiếp tục nói chuyện với cậu.
"Rất mệt ạ, có điều học được nhiều thứ lắm." Lâm Diệu trả lời đúng sự thật, thật ra cậu định nói là cà phê của công ty rất được đó nhưng nhà hàng mà công ty đặt cơm trưa có hơi lừa đảo á.
"Làm cho tốt, người trẻ tuổi lá gan lớn một chút, suy nghĩ phải phóng khoáng," Khâu Việt Linh nói xong thì xoay người đi về hướng văn phòng của mình, cuối cùng còn bỏ lại một câu, "Trà sữa không tốt cho cơ thể đâu."
"Phải ạ, em sẽ cố cai......." Lâm Diệu cầm trà sữa chạy chậm vào phòng Thiết kế.
Quan Trạch ngồi trong văn phòng, nhắm mắt tựa vào ghế chầm chậm xoay ghế xoay từng vòng, vẫn luôn xoay đến đến khi bản thân có hơi muốn nôn mới ngừng lại. Lúc mở mắt phát hiện trước mặt mình là tường, cũng trùng hợp ghê, không hiểu sao mỗi lần ghế xoay dừng lại, đối diện chắc chắn là tường, Quan Trạch dựng ngón giữa về phía tường.
"Lão đại," Có người gõ cửa văn phòng hắn, là cô gái ở phòng thị trường, "Điện thoại của anh không đặt đúng hả? Giám đốc Lưu nói bản kế hoạch hoạt động tháng sau....."
"Tôi biết rồi," Quan Trạch xoay ghế dựa lại đối mặt với bàn, duỗi tay đặt điện thoại trên bàn lại đúng chỗ.
"Không thông qua thật ạ?"
"Sửa đi."
"Ài _____" Cô gái kéo dài thanh âm.
Thật Quan Trạch đã quen rồi, kế hoạch mở rộng sản phẩm mới, Lão Lưu đều sẽ tham gia cho ý kiến sau đó phản đối rồi sửa chữa.
Khâu Việt Linh nói thật sự không sai, cái loại bị bó tay bó thân thế này không dễ chịu tí nào.
Quan Trạch mở bản kế hoạch trước mặt ra nhìn kỹ một lần, giới hạn mà hắn đặt ra cho mình đại khái là ở chỗ này, công ty phát triển chậm nhưng càng ngày càng bảo thủ, hắn không phải người có dã tâm lớn nhưng trừ ngủ ra công việc đã chiếm mất thời gian nửa ngày của hắn, làm có thuận tay hay không rất ảnh hưởng đến chất lượng sinh hoạt.
Hắn đứng lên đóng kỹ cửa văn phòng, cầm lấy điện thoại gọi vào số của Khâu Việt Linh: "Giám đốc Khâu, em Quan Trạch đây, khi nào chị có thời gian nói chuyện chút nhé?"
"Lúc nào cũng được cả, bây giờ cũng được luôn." Khâu Việt Linh dứt khoát trả lời.
"Chiều mai đi."
"Được, chuẩn bị kĩ điều kiện của em đi."
"Được."
Lâm Diệu cảm thấy mình có cái chứng ám ảnh cưỡng chế không thể nào hiểu nổi, giống như là cái việc khoá cửa luôn không thể xác định được rốt cuộc là mình đã khoá kĩ chưa, qua đường phải bước lên vạch kẻ, giấy vệ sinh trong nhà vệ sinh phải xé theo đường kẻ. Những điều này thật sự chưa tính là gì, cái tình huống khiến người ta không thể nào chịu nổi nữa chính là mỗi ngày lúc dừng ở giao lộ chờ đèn đỏ nếu không nhìn thấy Cherokee 444 thì cả người khó chịu.
Cũng may hôm nay Cherokee lại dừng ở bên phải cậu, tuy rằng vẫn không có bất cứ liên hệ gì nhưng cậu vẫn thoải mái ngay lập tức.
Xiali khởi động cũng rất mạnh mẽ oai phong, một đường nhanh như chớp, lúc lái đến bãi đỗ xe suýt chút nữa thì tông vào đít xe của giám đốc luôn.
Hôm nay cậu không có việc gì trong tay, cái thể hiện phong cách dân tộc nhất kia đã quyết định bản thảo rồi, hôm nay cậu chủ yếu là giúp mấy người bộ phận thiết kế xử lý bản vẽ một chút, làm mấy việc vặt, tâm trạng vẫn rất vui vẻ.
Nhưng đến trưa một cái tin nhắn đã làm hỏng toàn bộ tâm trạng tốt đẹp của cậu.
Người gửi tin: Nhu Tình Tự Thủy.
Nội dung: Sao Phong Tử lại bán acc thế?!
Thời gian Lâm Diệu đi làm rất ít khi để ý đến chuyện trong game, lúc nhìn thấy tin nhắn này cũng chỉ trả lời một câu, không biết, đang đi làm đây nè.
Nhưng nội tâm cậu đã gào thét như muốn dời núi lấp biển, đ* mẹ!
Phong Tử có bán acc của gã hay không chả sao cả, hồi mấy tháng trước Phong Tử cũng bắt đầu chơi acc phụ, nói là muốn luyện một cái acc thật ngon. Lâm Diệu không nói gì thích chơi acc nào thì chơi acc đó thôi, đó là quyền tự do của Phong Tử. Nhưng bác acc thì khác rồi, vật nuôi và trang bị trên acc của Phong Tử hơn phân nửa là là dùng tiền cậu mua, vậy mà muốn bán là bán cũng không nhắc với câu chuyện chia vật phẩm.
Chuyện này làm cho cậu lập tức có cảm giác mình đội cái danh thằng ngu á.
Lâm Diệu vẫn nhịn đến sau khi ăn cơm trưa xong trở về công ty mới nhắn cho Phong Tử một tin: Acc bán cho ai?
Hoành Đao Lập Mã.
Lâm Diệu tát một cái lên lưng Giang Nhất Phi.
Giang Nhất Phi sợ hãi hét một tiếng: " Sao thế!"
"Không có gì," Lâm Diệu nhanh tay xoa xoa lưng hắn, "Uống trà sữa hông?"
"Không uống." Giang Nhất Phi không thể hiểu được mà nhìn cậu.
"Vậy anh lên trước đi, em đi mua trà sữa." Lâm Diệu xoay người đi về phía tiệm trà sữa, cúi đầu trả lời lại một tin, ngài giỏi ghê đó!
Cậu không hình dung nổi cảm giác của mình, cái thằng khốn nạn Phong Tử này thế mà đem cái acc dùng hơn phân nửa là tiền của mình tạo nên bán cho cái người khó đối phó nhất! Hơn nữa trên cái acc ấy có một con Biến Sắc La Sát Nữ, toàn server chỉ có một con này thôi, số liệu rất tốt, Lâm Diệu nuôi như bảo bối, acc của cậu không dùng được mới để bên acc của Phong Tử, bây giờ cứ vậy mà bán cho Hoành Đao Lập Mã rồi! Trong lòng cậu buồn bực giống như đang ở đường vành đai 2 lúc 8 giờ sáng vậy*.
(*Hình như là đường vành đai 2 lúc 8 giờ sáng hay kẹt xe.)
Xin lỗi, gần đây anh có hơi kẹt, anh thật sự không có cách khác. Phong Tử lại gửi thêm một tin.
"Mango milk green tea* size lớn."Lâm Diệu không trả lời tin nhắn, vỗ vỗ quầy bar quán trà sữa, "Bỏ nhiều đá."
*芒果奶绿, tui không biết món này tiếng Việt là gì nữa.

"Tuân lệnh, hôm nay sao lại muốn nhiều đá thế, sắp vào thu rồi cũng đâu có nóng lắm đâu." Cô gái ở tiệm trà sữa cười hì hì thu tiền rồi làm trà sữa.
"Bây giờ anh mở miệng ra là có thể phun ra lửa luôn đấy em tin không." Lâm Diệu nhét điện thoại vào túi quần, nếu Phong Tử đứng trước mặt cậu đống lửa này đủ thiêu thằng đó thành thịt nướng luôn.
Hôm nay vị trà sữa có hơi khang khác, ngày thường đều là ngọt, ly hôm nay Lâm Diệu uống có vị chua ngọt, cũng không tệ lắm, cậu cắn ống hút hung hăng hút lên mấy ngụm to, lửa lớn trong lòng dịu xuống không ít.
Phong Tử lớn hơn cậu một tuổi, nghe đâu sau khi tốt nghiệp đại học vẫn luôn không tìm được công việc đàng hoàng nào, dăm ba bữa lại nghỉ việc chơi, vẫn luôn dựa vào bạn gái giúp đỡ mới không phải ra đường gõ bát. Lâm Diệu cũng không muốn tranh cái gì với gã, người như vậy chỉ có thể thân ở trong game, nếu mà ở cạnh có một người giống thế đoán chừng cậu nhìn cũng không thèm nhìn một cái.
Lúc đi vào đại sảnh lầu 1, cửa thang máy đang từ từ đóng lại. Lâm Diệu vừa thấy đã bực, cái cao ốc này 28 tầng vì tiết kiệm năng lượng bảo vệ môi trường mà chỉ có một cái thang máy hoạt động, bỏ lỡ một chuyến có thể phải chờ đến chết, cậu không buồn nhìn kĩ vung tay về hướng thang máy hét to: "Chờ chút! Chờ! Người đẹp xin dừng bước!"
Cửa thang máy chậm rãi mở ra.
Vọt đến bên ngoài thang máy Lâm Diệu trừng mắt đơ cả người.
Cái người anh em duyên phận kia.
"Vào không?" Ngón tay Quan Trạch nhấn nút mở, hắn cũng có chút không ngờ rằng có thể đụng phải chủ xe Xiali ở chỗ này.
"À, vào." Lâm Diệu hồi phục tinh thần đi vào thang máy.
Không chờ cậu đứng vững đã có người gọi cậu: "Anh đẹp trai chờ một chút!"
Lâm Diệu quay đầu nhìn thấy cô gái ở tiệm trà sữa vẫy vẫy một ly trà sữa chạy đến, cậu có hơi giật mình: "Mấy em còn phụ trách giao hàng cơ á?"
"Không phải, đưa anh á." Cô gái đưa trà sữa đến.
"Mua một tặng một hả? Anh uống không hết đâu." Lâm Diệu rất hoang mang, này là làm gì thế?
"Không phải...... Á anh uống được một nửa rồi à? Hôm nay anh uống không cảm thấy có gì lạ hả?" Biểu cảm cô gái nhìn qua có hơi ngượng ngùng.
"Chua á, rất ngon, đổi vị rồi hả?" Lâm Diệu nhìn trà sữa trong tay.
"Không phải," Cô gái đỏ mặt, "Sữa bò của bọn em hôm qua quên bỏ vào tủ lạnh....."
Quan Trạch nhanh chóng quay đi, còn giơ tay che lại nhưng vẫn không khống chế được tiếng cười của mình phát ra.
_______
Số bạn Diệu cứ xuuu kiểu gì á:)))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.