Có Ngon Thì Đụng Cái Nữa Đi

Chương 50: Cảm ơn anh, anh hai




Edit: zhuu
Chương 50: Cảm ơn anh, anh hai
Quan Trạch rửa mặt, rút một tờ giấy chậm rãi lau, Tề Kiện vẫn luôn rất ngờ vực đứng bên cạnh nhìn hắn, dường như đang xác định rốt cuộc thì hắn có vấn đề gì không.
"Không phải cậu đến đi vệ sinh à?" Quan Trạch liếc mắt nhìn gã một cái.
"Không phải," Tề Kiện lắc đầu, "Tôi chỉ tới xin số điện thoại."
"Không xin được, cậu đi vệ sinh đi," Quan Trạch ném giấy vào thùng rác, "Đừng để tôi vừa vào phòng riêng là cậu đã theo vào."
"...Được."
Quan Trạch chậm rãi lắc lư đi về phòng riêng, vừa đi vào đã nhìn thấy Lâm Diệu đang đứng trên sân khấu nghịch mic.
"Mau ngồi xuống đi," Lâm Diệu nhìn thấy hắn vào thì tươi cười, "Em hát một bài kinh điển."
Quan Trạch nhìn thấy hai cô gái ngồi ở chỗ chọn bài hát cười đến không thẳng người dậy nổi, không biết là Lâm Diệu chọn bài gì, đứa nhỏ này không uống rượu mà cũng có thể quậy được, hắn ngồi xuống sofa cầm trà lên uống.
Nhạc vừa phát ra thì ngụm trà Quan Trạch mới uống vào đã phun hết lên quần, người trong phòng bắt đầu vỗ tay.
"Diệu Diệu làm tốt lắm!" Liên Quân cầm ly không gõ lên bàn mấy cái, hét lớn.
"Cảm ơn." Lâm Diệu nghiêm túc cúi đầu, hắng hắng giọng nói, theo nhạc bắt đầu hát.
Quan Trạch rất thích nhìn dáng vẻ Lâm Diệu đứng trên sân khấu, cho dù chỉ là cái sân khấu nhỏ trong phòng hát riêng này thôi, cậu vừa đứng lên đó thì cả người đã trở nên khác hẳn cực kì có phong cách, hoàn toàn khác với cái dáng vẻ ngốc nghếch bình thường.
Nhưng cái bài này……. Hắn đặt ly trà lại lên bàn, còn cầm trên tay chắc hắn sẽ cười đế mức làm đổ hết lên người luôn quá.
"Ai cũng nói Lão Trư ta đây đã béo còn phì, bụng đã phệ tai còn to, thế là có phúc tướng lắm đấy nhé," Lâm Diệu nắm giá đỡ mic, mặt mày nghiêm túc, "Lão Trư ta hôm nay hớn hở cõng vợ của ta vừa đi vừa hát, vừa hát nè......."
Cả đám người trong phòng lại vừa vỗ tay vừa cười, tiếng huýt sáo cũng vang lên, Quan Trạch cười nhìn Lâm Diệu hắn rất phục Lâm Diệu có thể không đổi sắc mặt mà hát cái lời bài hát này ra còn bày ra cái pose ngôi sao hát nhạc thiếu nhi nổi tiếng nữa.
"Rời khỏi Cao Lão Trang, cảnh đẹp trên mọi nẻo đường đi, gọi một tiếng nương tử nghe ta đây nói lời này," Lâm Diệu đột nhiên chỉ vào Quan Trạch, sau đó nhấc mic ra khỏi giá đỡ, gân cổ lên gào, "Ai cũng nói ta đây vừa béo vừa phì, nàng còn nặng hơn ta luôn đấy, y như là ngọn núi trên lưng, đè nè đè nè đè lên người……"
"Gà quá!" Liên Quân cười ở bên cạnh mắng một câu.
Lâm Diệu gằng ba chữ đè lên người cực kì nặng, dường như là dùng sức nghiến răng mà nói ra, còn vẫn luôn trừng mắt nhìn Quan Trạch, Quan Trạch không thể không vừa cười vừa đưa tay lên cản trở mũi lên trong mắt Lâm Diệu đang bắn về phía mình.
Lâm Diệu không có nhảy xuống đứng đối diện Quan Trạch mà hát như lần trước nữa cậu vẫn đứng nguyên trên đó, hát xong trong tiếng vỗ tay và tiếng cười của mọi người. Sau đó đặt micro lại đàng hoàng cúi chào trong tiếng hét chói tai của mọi người rồi nhảy khỏi sân khấu đi đến ngồi xuống sofa bên cạnh Quan Trạch.
"Sao anh!" Lâm Diệu vỗ một cái lên đùi Quan Trạch.
"Quá đỉnh," Đùi Quan Trạch bị cậu vỗ cho tê rần, hắn duỗi tay xoa xoa đùi, cười hỏi, "Đây là bài mà khi còn nhỏ xem TV thường nghe đấy à? Để em hát cái có cảm giác không giống nữa."
"Chính là lời trong bản gốc Tây Du Ký á," Lâm Diệu đắc ý mà hít hít mũi, híp mắt lại, "Trư Nhị ca cõng vợ."
"Trư Nhị ca cơ à……."
"Không sao cả, Trư Nhị ca thì Trư Nhị ca thôi," Lâm Diệu chẳng để tâm mà phất phất tay, lại gần bên tai Quan Trạch nhỏ giọng nói, "Chỉ cần anh là vợ em thì em có là Trư Tam ca, Trư Tứ ca gì cũng được hết."
Quan Trạch cũng ghé sát lại bên tai cậu, đè thấp giọng: "Chồng ơi hình như em có ý kiến rất lớn với chuyện tôi đè em ấy nhờ?"
"Đúng vậy," Lâm Diệu liếc mắt nhìn hắn, "Có điều giờ đang là giai đoạn trước cách mạng, anh cứ tranh thủ hưởng đi nhé sớm muộn gì em cũng làm chết anh."
"Mau làm chết tôi đi thôi, tôi chờ không nổi nữa rồi này." Quan Trạch cười không dừng được.
"Anh cút!" Lâm Diệu nhỏ giọng mắng một câu, cầm ly trà không biết là của ai trên bàn lên uống một ngụm, quay đầu nhìn hắn, "Quan Trạch, em biết là anh coi em như là con nít vậy, có điều anh cứ chờ đó đi một ngày nào đó em sẽ làm cho anh cam tâm tình nguyện mà nằm trên giường nâng chân lên cầu xin em, chồng ơi đến đi ……."
Quan Trạch vẫn cười nhưng trong lòng lại đột nhiên căng thẳng, hắn không nói gì ôm Lâm Diệu kéo vào lòng, hôn cậu.
Lâm Diệu cảm thấy lông tơ của mình dựng đứng lên trong nháy mắt, cậu đẩy mấy cái cũng không thể đẩy Quan Trạch ra được.
Cả phòng này đều là bạn của cậu, tuy nói chỉ có mình Liên Quân chơi chung với cậu từ hồi nhỏ là biết tí chuyện của cậu, những người khác tốt xấu gì cũng đã chơi chung mấy năm cho dù ai cũng biết hai lần cậu lên hát đều là hát cho Quan Trạch nghe nhưng cái cảnh tượng này mà để họ thấy được vẫn sẽ khiến Lâm Diệu ngại ngùng.
Quan Trạch nắm lấy tay cậu, có chút bá đạo mà cạy hàm răng cậu ra tiến vào miệng cậu thăm dò, hoàn toàn không hề kiêng kỵ gì mà hung hăng thăm dò.
Lâm Diệu choáng đầu, hơi thở quen thuộc ở trên người Quan Trạch vây lấy cậu, sức lực của cậu đều không còn chỉ có thể híp mắt nhìn lướt qua phòng riêng, đám người kia đang ồn ào bảo Tề Kiện hát không chú ý đến bên đây chỉ có mình Liên Quân nhìn thấy.
Sau khi chạm mắt với cậu không phẩy mấy giây thì Liên Quân quay đầu đi sau đó thì cả người cũng xoay đi, gia nhập đội ngũ đang ồn ào bên kia.
Nụ hôn kích thích này không lâu, sau khi Quan Trạch buông cậu ra thì rất bình tĩnh mà nhìn màn hình trước mặt, biểu cảm trên mặt y như là hắn vẫn luôn nhìn màn hình như thế.
"Anh làm cái gì đó?" Lâm Diệu lau miệng nhỏ giọng hỏi.
"Tự nhiên nổi hứng," Quan Trạch nhìn cậu, cười cười, bóp bóp tay cậu, "Doạ em rồi à?"
"Dọa em đây này," Liên Quân nghe thấy họ nói chuyện, quay đầu trả lời một câu, "Không chừa cho chút thời gian quay đầu đi luôn."
"Không phục thì mày cũng làm tao sợ tí đi, không cần cho tao thời gian quay đầu đâu." Lâm Diệu chậc một tiếng.
Lúc rời khỏi KTV cả đám người còn bàn bạc nên đi đâu ăn khuya Lâm Diệu không muốn tham gia nữa, cậu muốn ngủ thôi, mấy hôm nay không ngủ ngon nói chuyện với Lâm Tông không thành, bệnh của Quan Trạch đều khiến cậu ngủ không yên.
Hôm nay bệnh của Quan Trạch đã không có vấn đề gì lớn làm cho lòng cậu bớt đi một nỗi lo. Chuyện trong nhà cậu cũng nghĩ rồi, ăn tết xong cậu phải nói chuyện đàng hoàng với Lâm Tông thêm lần nữa, cho dù Lâm Tông không đứng về phía cậu thì cậu cũng không thể từ bỏ dễ dàng như thế, bên chỗ mẹ cậu không dám nói chỉ có thể đột phá từ chỗ Lâm Tông thôi.
"Tôi cứ đưa em về hay là em đến bệnh viện lấy xe?" Quan Trạch ngồi trên xe nhìn cậu.
"Á!" Lâm Diệu vỗ cửa sổ xe một cái, "Xe em còn ở bệnh viện à?"
"Ừm, bây giờ đi lấy hay là mai?"
"Giờ em phải tự mình lại xe về à?" Lâm Diệu nghĩ nghĩ, nhìn Quan Trạch cười hi hi mấy tiếng.
"Vậy thì mai lấy." Quan Trạch cười cười, khởi động xe.
Lâm Diệu không để Quan Trạch đưa vào tiểu khu, cho dù cậu cảm thấy Lâm Tông có thể sẽ đoán được cậu ra ngoài với ai rồi nhưng ở nơi đầu sóng ngọn gió như này cậu vẫn nên thành thật không nên ngược gió mà gây chuyện, phải chừa chút giảm xóc cho chính cậu và cả Lâm Tông.
"Ngày mai em phải đến nhà ông bà nội," Lâm Diệu nhìn xung quanh, "Chắc là phải một ngày lận, tối em gọi cho anh nha?"
"Ừm," Quan Trạch gật đầu, "Ngày mai tôi ngủ cả ngày."
"Ngủ ngon nha vợ." Lâm Diệu nhảy xuống xe, ghé vào cửa sổ xe nói.
"Ngủ ngon Trư Nhị ca." Quan Trạch hôn gió.
"Gọi đàng hoàng nào!"
"Ngủ ngon nha chồng."
"Ngoan quá."
Quan Trạch về đến nhà tắm rửa sơ qua xong thì ngã xuống giường nằm, hắn cảm thấy rất mệt, đầu thì nhức còn có hơi đau, đầu óc nặng trĩu nhưng có thể cách một cái gối đầu mà nện nệm ra một cái lỗ luôn vậy. Cứ tối là hắn sẽ đau đầu không biết có phải là vì trong đầu có cái gì đó không, chuyện này làm hắn rất phiền, đau đầu không ngủ được là cái thứ khó chịu nhất.
Hắn nhắm mắt lại nằm một lúc thì dậy lấy hai viên thuốc giảm đau uống vào, hắn sợ lát nữa đau thêm thì uống vào sẽ không áp được.
Điện thoại vang lên một tiếng thật thấp, hắn lục lọi lấy điện thoại từ trong đống quần áo ra nhìn, có một cuộc gọi nhỡ từ chú Ninh, hắn nhìn giờ rồi gọi sang.
"Chú Ninh," Quan Trạch nằm lại xuống giường, "Chú gọi con?"
"Ừm, cũng không có gì chỉ là còn một mình muốn tìm ai đó nói chuyện chút thôi," Chú Ninh cười, "Muộn vậy rồi mà sao còn chưa ngủ?"
"Mới về nhà ạ, ra ngoài với bạn," Quan Trạch rất bằng lòng nói chuyện với chú Ninh, đặc biệt là trước đây lúc nói chuyện phiếm với chú Ninh thì thỉnh thoảng hắn sẽ có cảm giác như đang nói chuyện với cha, hắn thích cái sự ấm áp khó có được này, "Chú không ra ngoài đi dạo à?"
"Mới ra ngoài dạo một vòng, cũng không thấy đỡ hơn bao nhiêu, mấy đứa đều không ở cạnh, ngần ấy năm chú cũng lười," Trong giọng nói của chú Ninh có hơi bùi ngùi, dừng lại một chút mới lại nói, "Quyên nó có nói chút chuyện của con."
"Thế ạ?"
"Nó rất khó chịu, có điều," Chú Ninh hơi dừng lại, "Chuyện tình cảm ấy à, vẫn là không nên tạm bợ mới tốt, con muốn ở bên ai thì ở bên người đó, không cần có gánh nặng gì cả."
"Vâng." Quan Trạch gật đầu.
"Chú cũng khuyên nó mãi nhưng Quyên ấy, đứa nhỏ này có hơi cố chấp, đã sa vào rồi thì kéo ra cũng không dễ gì," Chú Ninh thở dài, "Con thứ lỗi cho nó."
"Chú yên tâm đi ạ," Quan Trạch đè đè giữa chân mày, "Chuyện này con rõ."
"Con nghỉ ngơi sớm đi, nghe con nói chuyện chẳng có tinh thần gì cả, trước đây con ra ngoài đi bộ gì đó cũng không như thế," Giọng của chú Ninh có hơi lo lắng, "Con không khỏe à?"
"Chú…….." Quan Trạch rất ít khi tỏ ra yếu đuối với người khác, cho dù có là chuyện gì thì hắn càng muốn tự mình gánh chịu hơn nhưng lần này có hơi quá sức, trong nháy mắt nói chuyện với chú Ninh này hắn đột nhiên cảm thấy mình thật sự rất yếu ớt.
Thời gian hắn do dự rất ngắn chỉ trong nháy mắt, hắn vẫn chọn không nói với chú Ninh, ngoại trừ việc sẽ làm chú Ninh lo lắng ra thì chuyện này chẳng còn bất kì ý nghĩa nào cả.
"Con mệt thôi, đổi công việc mới áp lực lớn." Quan Trạch nói.
"Thế à?" Chú Ninh thở dài khe khẽ, "Con ấy…….. nghỉ ngơi đi."
Vì đề phòng mình nghĩ nhiều mất ngủ nên trước khi ngủ Quan Trạch lại uống thêm hai viên thuốc ngủ.
Có lẽ là vì mệt, hắn cảm thấy thậm chí thuốc ngủ còn chưa có tác dụng là hắn đã ngủ mất rồi nhưng giấc ngủ này cũng chẳng yên như hắn mong chờ, từng giấc mơ hỗn loạn liên tiếp xuất hiện khiến hắn mệt không chịu nổi, những kí ức hoặc gần hoặc xa phát lại trong giấc mơ của hắn, thỉnh thoảng còn xuất nhiên một hai cái ác mộng vô cùng đáng sợ.
Hắn mơ thấy trong bóng tối mình không ngừng chạy về phía trước, bốn phía không một bóng người, không nhìn thấy gì cũng không nghe thấy âm thanh nào, cảm giác bất lực lan ra từ trong lòng, hắn bị vây trong tuyệt vọng rồi dừng chân, cuối cùng thì không chạy nổi nữa.
Không chờ hắn nghĩ ra nên rời khỏi bóng đêm vô tận ấy như thế nào thì một bóng người đột nhiên vọt ra, tay cầm gậy gỗ hung hăng vung về phía hắn, hắn muốn tránh nhưng cả người như nhũn ra, tay chân nặng trĩu cứ như bị thứ gì trói chặt chỉ có thể trơ mắt mà nhìn gậy vung về huyệt thái dương của mình.
Cảm thấy được một chút đau đớn, càng ngày càng dữ dội hơn, làm cho người ta không thể chịu nổi nữa.
Quan Trạch giãy giụa mở mắt ra, đau đớn như sắp nứt ra trên đầu càng rõ ràng hơn làm nhắn nhịn không được nhíu mày hít sâu một hơi.
"Mẹ nó……" Quan Trạch xốc chăn lên chuẩn bị xuống giường nhưng chân vừa mới đặt xuống mép giường thì đã đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng, hắn ngã lại giường, không dám mở mắt ra, cảm giác muốn nôn sinh ra từ choáng váng mãnh liệt làm cho hắn rất khó chịu.
Hắn mò tìm điện thoại gọi vào số Trương Hưng.
"Trương thiên sứ ơi," Giọng của Quan Trạch khàn khàn cũng không biết là vì mới thức dậy hay vì khó chịu, "Có kết quả kiểm tra chưa? Tôi thấy rất khó chịu."
"Tôi đang định đi lấy đây," Trương Hưng có hơi lo, "Tình trạng cậu như nào rồi."
"Chỉ đau đầu, choáng kinh khủng," Quan Trạch hít sâu một hơi rồi chậm rãi thở ra, "Thiên sứ, chúng ta dời phẫu thuật sớm hơn được không? Sao tôi cứ có cảm giác tôi mà cứ như này là sống không đến sang năm được."
"Nói cái khỉ gì vậy," Trương Hưng mắng một câu, "Tôi xem kết quả kiểm tra trước rồi nói, sớm hơn cũng không phải là không được chỉ là phải chen hàng……. Tôi liên lạc ông cụ nhà tôi làm phẫu thuật cho cậu, bệnh viện của ông ấy."
"Lại liên hệ với ông cụ thêm tí đi," Quan Trạch thở dài, "Tôi chen hàng một lần, như vậy tôi thật sự không chịu nổi nữa."
"Ông đến bệnh viện một chuyến đi, gọi xe ấy không cần tự mình lái xe."
"Được."
Hôm nay tâm trạng của mẹ không tệ đang mặc trang phục diễn xuất của bà nội học múa quạt.
"Hai người có thể không nhảy ở phòng khách không?" Vẻ mặt của ba rất bất đắc dĩ, "Trong sân rộng biết bao, ra ngoài nhảy đi."
"Trời lạnh căm căm có điên mới ra sân nhảy." Mẹ trợn mắt, tiếp tục học theo bà nội múa quạt, "Mẹ nói phải không mẹ?"
"Ngày nào mẹ cũng ra sân nhảy đó thôi." Ba trả lời một câu.
"Ba đang muốn bị đánh đó à?" Lâm Tông nghe xong câu này thì vui vẻ, "Bà nội đứng về phía của mẹ đó."
"Đừng để ý đến nó," Bà nội chả thèm nhìn ba, "Con nhìn này, cái động tác này phải nâng khuỷu tay lên……."
Lâm Diệu ngồi trên máy sưởi cạnh cửa sổ lồi, bên ngoài tuyết rơi rồi, cậu nhìn ra bên ngoài cửa sổ xuất thần, Lâm Tông đẩy đẩy cậu qua một bên rồi ngồi xuống đối diện cậu, cậu mới hoàn hồn lại nói một câu: "Tuyết rơi rồi kìa."
"Chờ sáng hôm sau rồi mày hãy nhận ra, mắt mày cũng tốt ghê đó." Lâm Tông dựng ngón tay cái với cậu.
"Nếu mà mẹ không sinh một đứa em cho anh ăn hiếp anh nói xem từ nhỏ đến giờ anh cô đơn biết bao." Lâm Diệu chậc một tiếng.
"Phải đó, may mà có mày," Lâm Tông cười cười, ném cho cậu một quả cam, thấp giọng nói, "Cả buổi sáng ngồi đây nghĩ cái gì đó?"
"Không có gì." Lâm Diệu cười cười, cúi đầu lột vỏ cam.
"Từ nhỏ anh đã không chịu nổi mày như này." Lâm Tông thở dài, đưa tay lấy quả cam mà cậu đã lột xong đi mất, lại ném một quả chưa lột sang.
"Như nào?" Lâm Diệu cầm quả cam tiếp tục lột.
"Y như bây giờ," Lâm Tông chỉ chỉ cậu, "Cực kì đáng thương, hồi nhỏ chỉ cần mày như này là anh chịu thua."
"Vậy giờ anh cũng thua một lần đi," Lâm Diệu bỏ cam đã lột vỏ vào miệng, cũng chẳng ăn ra mùi vị gì, cậu không dám ngẩng đầu nhìn Lâm Tông chỉ nhìn cánh tay của mình nhỏ giọng nói, "Được không anh?"
"Mày đừng có mà khóc ở đây đó," Lâm Tông nhanh chóng ngồi sang cạnh cậu ép cậu xích ra ngoài, sợ người trong nhà phát hiện ở đây có nhóc 24 tuổi mà còn mít ướt, "Khóc là anh đánh mày đó."
"Không có khóc mà." Lâm Diệu quay mặt qua nhe răng cười với Lâm Tông.
Lâm Tông nhìn cậu một lúc cũng cười, nhìn thoáng qua bên chỗ mẹ mới quay đầu lại: "Chuyện này anh không định có ý kiến gì, anh chả quan tâm mày dẫn về em rể hay là cái gì hết cũng không quan tâm có cháu trai cháu gái gì đó hay không, hiểu chưa? Từ khi anh biết chuyện của mày đến bây giờ đã sớm không quan tâm mấy thứ này rồi."
"Vậy……." Lâm Diệu cũng không rảnh mà quan tâm Lâm Tông phát hiện kiểu gì cậu chỉ muốn biết rõ thái độ thật sự của Lâm Tông.
"Nhưng mày không thể trông vào ba mẹ cũng giống anh," Lâm Tông ôm cậu lại đẩy đẩy về phía cửa sổ, đè giọng đến thấp nhất, "Mẹ chắc chắn không muốn con trai mình lại là kiểu mà đại đa số mọi người không thể lí giải được, mày ở bên đàn ông, hôm nay hợp nhau thì dính lấy ngày mai hết cảm giác thì tách ra, cái này y như là yêu đương chơi chơi mãi mãi cũng không có cái gì đảm bảo cũng không có ràng buộc gì, từ nhỏ mày đã giống như đứa ngốc rồi……"
"Em không phải đứa ngốc!" Lâm Diệu liếc nhìn y một cái.
"Nghe anh nói," Lâm Tông trừng mắt nhìn cậu, "Từ nhỏ mày đã y như đứa ngốc vậy, có lẽ mày sẽ đảm bảo cả đời nhưng ai kia thì sao? Cái vị người yêu kia của mày thì sao? Mày đảm bảo được không?"
"Vậy em tìm một cô gái không phải cũng có mấy vấn đề này à?" Lâm Tông buồn bã nói.
"Đúng đó, ngay cả yêu đương cô gái bình thường cũng không thể khiến người ta yên tâm, vậy ai yên tâm nổi khi mày yêu đương với con trai đây?"
"Nhưng nếu em không nói với người nhà mình cứ nghẹn như thế, em thật sự định sẽ một mình cả đời này, anh bảo em cưới một cô gái đoán chừng là em……." Lâm Diệu khẽ cắn môi cũng chả thèm quan tâm còn mặt mũi gì không nữa, "Đoán chừng là em muốn cứng cũng không cứng nổi."
"Mày đợi tí nào," Câu này làm Lâm Tông ngớ người, nhảy khỏi bệ cửa sổ, "Mày đi mua gói thuốc với anh."
"Vâng." Lâm Diệu cũng nhảy xuống theo.
Ra ngoài đi trong gió lạnh một lúc lâu Lâm Tông mới hỏi một câu: "Mày với cái người kia đến mức nào rồi?"
"Hả?" Lâm Diệu không ngờ y sẽ hỏi câu này, sợ đến mức, bị doạ giật mình phải bày ra cái tư thế đứng tấn mới có thể đứng vững được, "Sao tự nhiên anh lại hỏi thế……"
"Tự nhiên mày nói gì mà muốn cứng cũng không cứng nổi nên anh hỏi chút thôi." Lâm Tông dừng lại, che tai đã bị gió thổi đỏ lên, nhìn cậu.
"Em……"Lâm Diệu khó khăn mà nuốt nước miếng, sau đó nhìn chằm chằm tuyết dưới chân, giọng nói nhỏ đến mức mình cũng không nghe thấy, "Làm rồi."
Lâm Tông đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, rất lâu sau mới xoay người chậm rãi bước đi, thở một hơi thật dài: "Con mẹ nó……"
"Anh hai," Lâm Diệu đi theo sau y không dám đi gần quá, cậu sợ đột nhiên Lâm Tông sẽ nghĩ không thông mà quay đầu lại đánh cậu, lúc nhỏ nếu cậu không cẩn thận mà chọc giận Lâm Tông có khi nửa tiếng sau Lâm Tông mới đến đánh cậu.
"Mày không cần nói với mẹ," Lâm Tông nhét tay vào túi, cúi đầu đi trước cậu cả nửa con đường mới nói nửa câu sau ra, "Để anh nói với mẹ."
"Thật hả anh!" Lâm Diệu hét lớn một tiếng, cậu thật sự không khống chế được giọng nói của mình.
Cậu có hơi không tin vào tai mình, trước đó Lâm Tông còn nói sẽ không đứng về phía cậu nay lại đột nhiên nói là sẽ nói với mẹ, cậu vọt tới túm cánh tay Lâm Tông lắc mạnh mấy cái.
Trên đường toàn là băng Lâm Tông không có phòng bị bị cậu lắc đến mức trượt chân, lảo đảo mấy cái, hắn giãy giụa vịn lấy cậu bên cạnh cũng không thể chống lại quán tính mà té ra đất.
"Thật hả anh?" Lâm Diệu lại vọt đến quỳ bên người y hét.
Một tay Lâm Tông chống đất nhìn vẻ mặt hưng phấn của Lâm Diệu trong nháy mắt đã có ánh nước trong mắt, y đưa tay đẩy trán cậu một chút: "Thật…… Vốn dĩ anh còn nghĩ vẫn chưa làm gì, để mày gặp một cô thử không chừng còn có hy vọng……"
"Hết hy vọng rồi, làm rồi!" Lâm Diệu ném ngại ngùng, thẹn thùng gì đó qua một bên hết, "Làm nhiều lần lắm luôn rồi!"
"Được rồi mày gào cái khỉ gì!" Lâm Tông nhíu mày đứng lên, vỗ vỗ quần, thở dài, "Mày cứ như này thế mà cũng có người thích, này là phải đui đến mức nào vậy trời."
"Anh ơi," Giờ Lâm Diệu hoàn toàn không để ý đến chuyện Lâm Tông ức hiếp cậu nữa, trong lòng đang cuộn trào dữ dội nhưng cũng chẳng biết là cái gì, "Anh sẽ nói trước thật hả? Em có thể tự nói, mấy hôm nay em nghĩ nhiều lắm……."
"Mày không cần, mày cứ để đó đi," Lâm Tông dựa vào cây nhìn thấy xung quanh không có ai mới xoa xoa mông mình, "Anh không biết mẹ sẽ phản ứng như nào, mày nói thẳng quá sẽ khích thích mẹ, anh nói được giảm xóc cho mẹ đã."
"Lâm Tông." Lâm Diệu đột nhiên không cười nữa.
"Sao?" Lâm Tông nhìn cậu.
"Cảm ơn anh, anh hai."
"Sến quá."
Lúc đi mua thuốc với Lâm Tông về Lâm Diệu cản thấy cả người mình nhẹ nhõm hẳn, nhẹ y như bông tuyết vậy cứ muốn bay bay theo luôn, tay cậu vẫn luôn đặt trong túi vuốt điện thoại mình.
Cậu rất muốn gọi ngay cho Quan Trạch nói với hắn là cánh mạng đã đến bước quan trọng rồi nhưng suy nghĩ cả buổi cậu quyết định trước tiên tạm không nói.
Ngày mai đi làm cậu sẽ mua một phần quà, cho dù là mấy cái bánh bao cũng được, chuyện quan trọng như thế phải có một phần quà chứng kiến chứ, sau khi nói xong tin vui này thì hai người họ sẽ cùng nhau ăn bánh bao nè, xem như là kỉ niệm.
Quá trời sáng tạo luôn! Lâm Diệu nhìn giày mình cười hi hi cả buổi.
___________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.