Edit: zhuu
Chương 55: Người nhà bệnh nhân
Lâm Diệu chỉ vào Quan Trạch hét xong thì không biết nên làm gì nữa, não cứ như chạy một chuyến trên đường sắt cao tốc vậy, xoẹt xoẹt xoẹt không biết là xoẹt cái gì, dù gì thì cũng loạn hết cả lên.
Tai cũng không nghe thấy gì, trừ ầm ầm ầm ra thì chính là rầm rầm rầm, cảm giác huyệt thái dương cứ giật băng băng theo nhịp đập loạn xạ của trái tim.
Ngay cả cơ thể cũng lắc lư theo nhịp đập của tim cậu, cậu không thể không bước về phía trước nửa bước, gồng chân lại để đứng vững.
"Sao cậu như thế!" Trương Hưng là người đầu tiên phản ứng lại sau khi Lâm Diệu hét lên, khi Trương Hưng quay đầu lại nhìn thấy Lâm Diệu đang đứng sau lưng mình quả thật là suýt nữa móc mắt ra cầm trên tay mà kiểm tra thử luôn, "Sao cậu lại đến đây!"
"Một đường đến cùng anh cũng không dễ lắm," Lâm Diệu nhe răng cười với Trương Hưng một cái, lại dời mắt đến nhìn biểu cảm có hơi kinh ngạc của Quan Trạch, giọng vẫn có hơi cao vút như cũ còn mang theo run rẩy, "Quan Trạch anh cũng giỏi ghê nhỉ!"
"Lâm Diệu, em……" Kiểu gì Quan Trạch cũng không ngờ được Lâm Diệu sẽ đi theo Trương Hưng, không hề có chút dự báo trước nào mà xuất hiện trước mặt hắn, đây chắc là lần mà hắn kinh ngạc đến không nói nên lời nhất trong suốt mười năm nay.
"Em làm sao?" Cuối cùng Lâm Diệu cũng hoàn hồn lại từ trong kích động, cậu đi đến trước mặt Quan Trạch, ba bước, từ cửa đi đến trước mặt Quan Trạch chỉ cần ba bước nhưng tất cả các loại cảm xúc cậu đã từng trải qua trước cái ba bước này lại mãnh liệt dâng trào, "Em làm sao hả? Sao em lại chạy đến đây? Sao em lại chạy đến đây hả?"
Quan Trạch không nói gì, giọng của Lâm Diệu rất vang những cả người nhìn rất tiều tụy, sắc mặt không tốt lắm, trong mắt còn có tia máu, làm hắn thật sự rất đau lòng.
"Anh chạy cái gì? Anh cảm thấy mấy chuyện này anh chỉ cần bỏ chạy ném em lại đau khổ mấy ngày là xong hả? Anh cho rằng em là thằng nhóc 3 tuổi mất món đồ chơi cái ngồi khóc lóc một hồi là gạt nước mắt quay đầu sờ món đồ chơi tiếp theo đó hả?" Lâm Diệu trừng mắt nhìn Quan Trạch, trừng cái đầu trọc của hắn xong thì trừng mũi hắn, "Em nói cho anh biết! Một cái xe ôtô nát tiểu gia đây chơi đến mất cái bánh xe luôn mà em còn xem như bảo bối đấy, lúc ba em đem vứt mẹ nó em buồn cả năm trời vì cái xe chỉ còn một bánh kia của em thôi đấy, huống chi là người!"
Quan Trạch vẫn không nói gì.
Trương Hưng đang đứng bên cạnh chắc là không thích ứng được cách nói chuyện của Lâm Diệu, nghe có hơi ngốc, muốn nói gì đó nhưng lại không làm rõ tình hình, Trương Hưng ngơ ra một hồi thì xoay người ra ngoài đóng cửa lại.
"Em từng nói từ đầu em không nghĩ đến chuyện sau này sẽ như thế nào nhưng không có nghĩa là vĩnh viễn em cũng không nghĩ!" Lâm Diệu nghiến răng, "Quan Trạch anh coi thường em quá rồi, anh đừng có cả ngày thôi miên chính mình rằng em thật sự là một đứa con nít!"
"Anh có biết mới tối hôm trước em còn nói ngủ ngon với anh hôm sau đến công ty là anh đã mất biệt, em đến nhà cũng không tìm thấy anh, em gọi anh cũng không liên lạc được em có cảm giác gì không hả? Bị người ta vứt bỏ là cảm giác gì anh hiểu mà!" Lâm Diệu nói nói thì mắt liền bắt đầu cay cay, cậu lau lung tung lên mắt, cậu không muốn lúc mắng người ta mà còn khóc, "Anh nói đi chứ! Anh có nghĩ đến em bị anh vứt bỏ tìm không thấy anh em sẽ cảm thấy thế nào không hả!"
Lâm Diệu nắm cổ áo Quan Trạch hét lên: "Anh nói đi chứ đồ trọc đầu nhà anh!"
Quan Trạch nắm tay đang nắm cổ áo hắn của Lâm Diệu ra, ồm chầm lấy cậu, cánh tay siết lại thật chặt.
Trong giây phút Quan Trạch ôm chầm lấy cậu kia, nước mắt của Lâm Diệu rốt cuộc cũng không khống chế nổi nữa mà chảy xuống, hơi thở quen thuộc lại dường như là qua mấy trăm năm không được cảm nhận khiến cậu không chịu nổi, cậu gác cằm lên vai Quan Trạch: "Em thật sự muốn đánh anh…"
"Anh xin lỗi." Môi Quan Trạch chạm nhẹ lên vành tay cậu, giọng rất thấp, "Thật sự xin lỗi em."
"Xin lỗi thì có tác dụng mẹ gì đâu hả?" Giọng của Lâm Diệu run rẩy dữ dội, cậu nâng tay lên ôm eo Quan Trạch, cánh tay cũng run theo, "Mẹ nó anh gầy nhiều quá đi bệnh viện không cho anh ăn cơm à?"
"Không thể ăn, ăn thanh đạm quá thì chẳng có muốn ăn," Quan Trạch cúi đầu vùi mặt vào hõm vai của Lâm Diệu mũi cọ cọ lên cổ cậu, "Anh hỏi em, sao em tìm đến được?"
"Đừng có hỏi dù sau cũng khổ dữ lắm." Lâm Diệu nhắm mắt lại, nước mắt không ngừng chảy đến miệng cậu, cậu liếm liếm môi.
"Em ăn gì chưa?" Quan Trạch vỗ vỗ lên lưng cậu, buông tay ra nhìn cậu, trút tờ khăn giấy trên bàn nhỏ xoa xoa mắt cậu, "Khóc như là vỡ đê luôn rồi."
"Sáng em còn chưa kịp ăn gì, vội đến sân bay, anh em của anh đỉnh ghê luôn, đặt vé chuyến bay còn chưa đến 10 giờ làm 6 giờ em đã phải ra ngoài, sợ đường bị kẹt xe," Lâm Diệu cầm khăn giấy lau nước mắt, cậu không thể nói rõ cảm giác của mình bây giờ chỉ cảm thấy mơ hồ cứ như đang nằm mơ vậy, "Có điều em không đói."
"Anh thay quần áo xong thì ra ngoài ăn gì đó đi," Quan Trạch xoa đầu cậu, "Chắc là Trương Hưng cũng chưa ăn gì."
"Vâng," Lâm Diệu quay đầu nhìn ra ngoài qua cửa kính, không thấy Trương Hưng đâu, quay đầu lại nhìn Quan Trạch một cái là cậu lại không kiềm được nước mắt, cậu nhanh chóng dùng khăn giấy đè vào mắt, "Rốt cuộc anh bị bệnh gì thế?"
"Có một cái khối u lành tính," Quan Trạch cười cười, mặc áo khoác vào, "Sáng mai phẫu thuậ……"
"Gì cơ! Ngày mai phẫu thuật?" Lâm Diệu giật mình hét lên một tiếng, suýt nữa thì cậu cũng phun cái lưỡi của mình ra luôn rồi, "Con mẹ nó anh….. Con lừa trọc nhà anh ngon quá nhỉ? Đến chuyện này anh cũng…."
Quan Trạch đi đến trước mặt cậu, bóp nhẹ cằm cầm hôn lên môi cậu một chút: "Đạo trưởng bớt giận."
"Giận….. Giận ông nội anh á." Lâm Diệu bị mấy cái hôn lướt lướt này của hắn làm cho choáng váng, "Đạo trưởng dùng phất trần đánh anh bây giờ."
Trương Hưng đứng ngoài hành lang bên cạnh cửa sổ, nhìn thấy hai người họ đi ra thì dùng ánh mắt dò xét nhìn Quan Trạch.
"Không sao," Quan Trạch cười cười với Trương Hưng, "Chính thức giới thiệu với ông một chút, đây là….."
Lâm Diệu rất cảnh giác mà nhìn Quan Trạch, cậu không muốn để Trương Hưng biết quan hệ thật sự của mình với Quan Trạch. Cái hành vi ngày nào cũng đi theo Trương Hưng như thằng điên trước đó của mình còn thêm cái quan hệ này vào thì lập tức sẽ khiến cậu không có cách nào đối mặt với Trương Hưng được nữa.
"Em trai nhỏ của tôi," Quan Trạch nhìn cậu một cái, lại vỗ vỗ vai Trương Hưng, "Trương Hưng Trương thiên sứ, anh em của anh, chuyện bệnh của anh lần này đều là cậu ấy giúp."
"Anh Trương," Lâm Diệu hơi do dự, cậu vươn tay với Trương Hưng, "Em có chuyện gấp cần tìm Quan Trạch, chuyện trước đó thật sự ngại quá, ngàn vạn lần xin anh đừng để ý."
"Không sao không sao," Trương Hưng bắt tay cậu, lại nhìn về phía Quan Trạch, "Quan Trạch ông……"
"Cảm xúc bây giờ của tôi rất ổn định," Quan Trạch xoay người đi về phía thang máy, "Tâm trạng rất không tệ, ra ngoài ăn chút gì đó đi."
Lúc ăn cơm Trương Hưng không có nói chuyện trước đó Lâm Diệu cứ như kẹo cao su dính lấy mình để hỏi chuyện của Quan Trạch chỉ nói chuyện phẫu thuật với Quan Trạch còn gọi cho ông cụ ở nhà giúp trông nom.
Lâm Diệu vẫn luôn không nói gì, trong lòng cậu vẫn còn đang quay cuồng, ăn một miếng là ngước lên nhìn Quan Trạch một cái nếu không phải Trương Hưng đang ngồi đối diện thì chắc đến ăn cậu cũng chẳng thèm giả vờ mà cứ nhìn chằm chằm Quan Trạch không làm gì.
"Nãy tôi mới đến chỗ y tá hỏi rồi, để một người chăm sóc có kinh nghiệm chăm sóc ông," Trương Hưng ăn một miếng đồ ăn, "Sau khi ông phẫu thuật thì sẽ có một khoảng thời gian không động đậy được, phải có người giúp đỡ, tôi liên hệ một người nam cẩn thận chút, nữ tôi sợ không làm lại ông……"
"Ừm." Quan Trạch gật đầu, nhìn Lâm Diệu, dường như là đang đợi cậu cho ý kiến.
Trong đầu Lâm Diệu toàn cái cái thứ lung tung gì đâu không, nội dung mà Quan Trạch và Trương Hưng nói chuyện cậu chỉ chọn nội dung có liên quan đến bệnh của Quan Trạch mà nghe, cái khác cũng chẳng để tâm lắm, giờ tự nhiên Quan Trạch nhìn cậu cậu ngơ ra cả buổi mới hỏi một câu: "Đầu anh không lạnh à?"
Quan Trạch bật cười, sờ đầu mình: "Em cứ gây khó dễ với cái đầu này của anh đúng không?"
"Không có, thật ra anh đầu trọc đẹp hơn tưởng tượng của em nhiều," Lâm Diệu có hơi ngại, lấy mũ trượt tuyết trong balo của mình đưa cho hắn, "Anh đội lên đi, cứ thấy mãi làm em không nhịn được mà cứ nhìn lên đầu anh."
Ăn cơm xong Trương Hưng muốn đến nhà của ông cụ nên không về bệnh viện với hai người họ, lúc đến cổng bệnh viện Trương Hưng gọi Quan Trạch sang một bên: "Tôi không hỏi ông chuyện như nào dù sao thì tôi thấy tâm trạng ông cũng không tệ lắm, có điều tôi phải nhắc nhở ông, ông đừng có kích động quá đó nhé? Phải nghỉ ngơi cho đàng hoàng, ngày mai phẫu thuật rồi đừng để có chuyện gì."
"Tôi biết rồi," Quan Trạch cười cười, vỗ mấy cái lên cánh tay Trương Hưng, "Khoảng thời gian này ông phí không ít lòng vì tôi rồi, đoán chừng đứa nhỏ kia cũng không để ông yên, trở về tôi phải cảm ông cho đàng hoàng mới được."
"Chúng ta không nói mấy cái này," Trương Hưng chậc một tiếng quay đầu nhìn Lâm Diệu, biểu cảm trên mặt rất bất đắc dĩ, "Cũng may là ông không có nợ tiền cậu ta đó, nếu không cho dù ông có chạy lên tận mặt trăng thì đoán chừng cậu ta cũng có thể chế tạo cái phi thuyền mà đuổi theo ông."
Trở lại phòng bệnh Quan Trạch thay lại đồ bệnh nhân, y tá đưa thuốc đến, sau khi lăn lộn đo huyết áp và nhiệt độ cơ thể xong thì nhìn Lâm Diệu đang đứng bên cạnh: "Cậu là người nhà bệnh nhân à?"
"Vâng," Lâm Diệu bị hai cái chữ người nhà này làm cho giống ý như cắn thuốc mà liên tục gật đầu, "Vâng vâng vâng vâng…."
"Có người nhà ở đây thì tốt, tôi nói với cậu, ngày mai phẫu thuật phải gây tê toàn diện, sau khi xong thì phải đặt ống thông tiểu, còn phải có thiết bị theo dõi nên cậu phải chăm sóc vất vả chút."
"Yên tâm đi, anh ấy ở đâu tôi ở đó đảm bảo không rời đi một tấc."
"Cũng không cần như thế, không phải còn thuê người chăm sóc à? Cậu chỉ cần trông chút là được, buổi tối cố chịu mệt ngủ ít chút là được," Y tá không biết cậu đang kích động cái gì, nhìn cậu một cái rồi đi ra ngoài, "Nghỉ ngơi đàng hoàng, đừng để anh ta chạy khắp nơi nữa biết không?"
"Biết rồi ạ!" Suýt nữa là Lâm Diệu cúi đầu chào luôn.
"Em xin nghỉ mấy ngày?" Sau khi y tá ra ngoài thì Quan Trạch dựa vào giường hỏi một câu.
"Ba ngày," Lâm Diệu cầm ghế dựa ngồi ở bên cạnh giường, chống tay lên mép giường nắm lấy tay Quan Trạch, "Cái này không quan trọng, trong 3 ngày chắc chắn là em không về, cùng lắm thì em nghỉ việc."
Quan Trạch thở dài khe khẽ, bóp bóp tay cậu: "Mấy hôm nay giày vò dữ lắm đúng không? Sắc mặt em tệ quá."
"Anh cũng biết thế cơ à?" Vừa nhắc đến chuyện này là mũi Lâm Diệu lại cay cay, "Em thật sự không nói nổi anh luôn, hôm chúng ta call video kia vốn dĩ em có tin cực tốt muốn nói với anh, vì để chính thức một chút nên em mới nhịn để hôm sau nói, kết quả anh lại biến mất, em thật sự….."
"Tin cực tốt gì?" Quan Trạch xoa xoa mặt cậu lại xoa xoa chỗ mày đang nhíu lại của cậu.
"Anh em chịu nói chuyện với mẹ giúp em, vốn dĩ ảnh không chịu, nói là không đứng về phía em nhưng mà….." Lâm Diệu liếc mắt nhưng thăm dò một chút, cậu cúi đầu hạ thấp giọng, "Em nói là mình là đã làm với nhau rồi, em với con gái hết hy vọng rồi, đời này em chỉ có thể như thế."
Quan Trạch kinh ngạc mà nhướng mày, có hơi dở khóc dở cười: "Em nói chuyện này với anh em?"
"Nói nói một hồi cái em nói luôn, em cũng không cố ý," Lâm Diệu sờ sờ mũi "Dù sao thì anh em nghe xong thì không còn cách nào nữa, nói giúp em."
"Sau đó thì sao?" Quan Trạch nhớ lại cái khí thế bức người và thái độ cứng rắn của Lâm Tông lúc ở trong văn phòng hắn, "Anh em thật sự rất thương em."
"Cũng tạm, em để ảnh giày vò từ nhỏ đến lớn cũng không uổng công," Lâm Diệu đột nhiên cười lên, mắt đều híp lại, "Mẹ em cũng biết rồi, mẹ em không có ý kiến! Anh biết không!"
"Thế à……" Chuyện này làm Quan Trạch rất bất ngờ, hắn ngồi ngay ngắn lại.
"Vâng, tuy là mẹ khó chịu lắm," Lâm Diệu cắn môi thở dài, lại nhịn không được cười cười, "Có điều mẹ cũng chấp nhận rồi."
Quan Trạch không nói gì chỉ nhìn Lâm Diệu, cảm giác trong lòng hắn giờ không cách nào hình dung nổi.
Yên tâm, thỏa mãn, còn có hơi phấn khích.
Đột nhiên hắn phát hiện bởi vì hắn chưa từng cảm nhận qua cái loại cuộc sống có gia đình ấm áp mà kiện định này nên đã có một số chuyện nằm ngoài dự đoán của hắn rồi.
Những thứ mà tình thân có thể cho đi vượt ngoài sức tưởng tượng của hắn rất nhiều.
"Cho nên anh có biết em mang một cái tin tốt như thế đến công ty tìm anh lại đột nhiên phát hiện anh biến mất rồi là cảm giác gì không hả?" Lâm Diệu nhìn hắn, dùng sức nắm chặt tay hắn thêm một chút, "Tuyệt vọng, trời đều tối đen luôn đó anh có biết không!"
"Xin lỗi em," Quan Trạch ôm lấy cậu, nhẹ nhàng vỗ về cậu, "Xin lỗi."
"Món nợ này sau này em sẽ tính với anh," Lâm Diệu phất phất tay, "Bây giờ em căng thẳng lắm không rảnh lo đến nó."
"Em căng thẳng cái gì?"
"Anh sắp phẫu thuật, sáng mai là phẫu thuật luôn rồi," Lâm Diệu nhíu mày, "Nếu hôm nay em không theo đến thì chẳng phải là chỉ có một mình anh nằm trên bàn phẫu thuật thôi à? Anh cũng tàn nhẫn với bản thân quá trời luôn á đại hiệp, rốt cuộc anh nghĩ cái gì vậy hả!"
"Sợ em lo," Quan Trạch đè đè giữa mày cậu, "Này cũng không phải là bệnh không thể cứu, không muốn để em biết em lại lo hơn nữa…"
"Hơn nữa ngài định nhân cơ hội này bái bai em luôn chứ gì?" Lâm Diệu liếc mắt nhìn hắn, "Quần áo để tắm mà anh cũng không lấy, cứ vậy mà đi mất, anh chơi thuật che mắt với em đúng không? Có phải anh định qua một hai năm nữa em quên đi rồi cái anh lén về đúng không?"
Quan Trạch không nói gì, rất nghiêm túc mà nhìn cậu.
"Quan Trạch," Lâm Diệu sát lại gần hắn, "Tụi mình nói rõ rồi nha?"
"Ừm, sao?"
"Sau này anh đừng như thế nữa được không anh? Cho dù là có chuyện thì thì chúng ta cũng phải cùng nhau gánh chứ, em biết anh có thói quen chuyện gì cũng đều tự mình xử lý nhưng đó là trước đây mà," Lâm Diệu nhìn mặt Quan Trạch lại lại nhìn lên đầu hắn, không nhịn được mà đưa tay lên sờ, "Bóng loáng quá trời luôn."
"Em đừng lạc đề." Quan Trạch dùng ngón tay sờ sờ cổ cậu.
"Bây giờ anh có em rồi, em thừa nhận là em không đủ chín chắn, em còn thích khóc nữa nhưng em cũng là một thằng đàn ông mà, em không phải con gái em không cần ai bảo vệ em như bảo vệ con gái," Lâm Diệu nắm tay Quan Trạch hôn một cái, "Ngoài miệng em cứ gọi anh là vợ…. Ặc, em cũng không xem anh là vợ em thật mà, em cũng không định sẽ đối xử với anh như vợ, anh hiểu ý của em không? Chuyện của hai người thì hai người nên cùng nhau gánh vác nếu đến lúc ấy không qua được cửa của ba em thì cũng không phải một mình gánh, anh phải gánh vác chung với em, anh hiểu không hả Trọc Trọc?"
"Hiểu." Quan Trạch gật đầu, lời nói của Lâm Diệu và độ ấm trên tay cậu khiến hắn cảm thấy rất ấm áp.
"Vậy được rồi, còn chuyện này nữa," Lâm Diệu chỉ chỉ balo của mình, "Trong balo em còn có một món quà lớn chuẩn bị cho anh, anh muốn xem không?"
"Muốn."
Lâm Diệu đứng lên đi qua mở balo ra, xách túi ra ngoài: "Vốn dĩ là có đóng gói nữa nhưng balo của em không đủ lớn nên không gói nữa."
"Cái này…" Quan Trạch nhìn túi trên tay Lâm Diệu, bên trong là cái gì hắn nhìn cả buổi trời cũng không hiểu nổi, "Còn có đóng gói á?"
"Vô nghĩa, không đóng gói thì sao ông chủ bán bữa sáng được chứ," Lâm Diệu đưa túi đến trước mặt hắn, "Nhìn đi đây là hôm đó em chuẩn bị để khi em báo tin tốt cho anh rồi thì hai đứa mình ăn."
"Bữa sáng?" Quan Trạch không thể hiểu nổi mà cầm túi mở ra nhìn vào bên trong, giọng cao lên không ít, "Sủi cảo à?"
"Đúng vậy, sủi cảo hấp, sáng hôm đó em thật sự không tìm ra chỗ mua quà để chúc mừng nên thuận tiện mua sủi cảo hấp trên đường đi làm luôn, em còn mua cả lồng hấp nhưng cái thứ đồ kia chiếm chỗ quá trời nên em không mang đến."
"Cũng một tuần rồi nhỉ?" Quan Trạch ngửi ngửi, không ngửi ra được mùi gì, trước đó hẳn là để tủ đông nhưng nhìn thật sự có hơi ghê.
"Vâng," Lâm Diệu ghé quá nhéo nhéo sủi cảo, "Hôm đó em không tìm thấy anh nên đem sủi cảo bỏ ngăn đông, vốn dĩ em muốn ăn luôn cho rồi dù sao thì anh cũng đâu có đây em tự chúc mừng một chút cũng được nhưng em không nỡ, em chỉ nghĩ là em muốn tìm được anh thì nhất định là có thể tìm được, nếu mà cách này này không giữ được nữa thì em sẽ đóng gói hút chân không cho nó gì đó……"
Quan Trạch không nói gì đột nhiên ngã xuống giường bệnh, đưa tay lên che hai mắt mình lại.
"Sao thế anh!" Lâm Diệu hoảng hốt đến mức giọng cũng lạc đi, đưa tay định ấn chuông, "Anh không khoẻ à? Em gọi y tá!"
"Đừng gọi." Quan Trạch nói một câu, cánh tay vẫn che trên mặt.
Tay đang chạm đến chuông của cậu dừng lại, cậu nghe ra được trong giọng nói của Quan Trạch có giọng mũi, nếu không phải ảo giác của cậu thì Quan Trạch……. Khóc?
"Vợ ơi!" Lâm Diệu nhào đến bên giường ôm Quan Trạch, cậu dán mặt lên ngực Quan Trạch liều mạng nhìn vào đôi mắt dưới cánh tay hắn, "Anh khóc hả?"
"Ừm." Quan Trạch lên tiếng.
Lâm Diệu nhìn thấy nước mắt chảy xuống từ khóe mắt hắn, cậu há miệng không nói nên lời. Cậu chưa từng nghĩ rằng một người vĩnh viễn bình tĩnh và chín chắn như Quan Trạch sẽ khóc, người đàn ông mà trong quá khứ cậu chẳng hề tưởng tượng được rằng sẽ khóc trước mắt cậu.
"Anh sao thế?" Tay Lâm Diệu run run nhưng cậu lại không dám trực tiếp túm cánh tay Quan Trạch chỉ có thể vuốt vuốt cánh tay hắn, "Em nói chứ sao anh lại khóc thế? Em còn chưa khóc mà, anh đừng khóc, không phải là nói anh không được quá kích động à? Anh nói xem sau này em vừa khóc một cái là anh cũng khóc theo em thì mình sống kiểu gì đây anh……"
Quan Trạch không biết tại sao mình lại đột nhiên muốn khóc hơn nữa còn cứ khóc như vậy.
Ở trước mắt hắn Lâm Diệu mãi là cái dáng vẻ ngây ngô, ngay cả khi cậu nói chuyện nghiêm túc thì cũng sẽ thấy ngốc nhưng lần nào cũng khiến hắn cảm nhận được sự ấm áp và kiên định.
Hắn không ngại khóc trước mặt Lâm Diệu, đây là người mà hắn có thể gỡ bỏ lớp ngụy trang của mình xuống, dùng bộ dạng chân thật của mình để ở bên.
Nhưng hắn không có khóc một cái là không dừng được như Lâm Diệu, đặc biệt là dưới tình huống Lâm Diệu lo lắng cứ lảm nhảm mãi như này, hắn không nhịn được mà bật cười, buông cánh tay xuống nhìn Lâm Diệu cười cả buổi.
"Anh cười cái khỉ gì? Con người của anh sao lại như thế hả….." Lâm Diệu nhíu mày rút một tờ khăn giấy xoa xoa lên mặt hắn, "Em còn không có nghẹn ra lời để an ủi anh đâu."
"Ôi," Quan Trạch ngồi dậy rất bất đắc dĩ mà búng trán cậu, "Em đúng thật là có kinh nghiệm phá hoại bầu không khí đầy mình luôn đấy."
"Anh khóc cái gì?" Lâm Diệu có hơi mờ mịt, "Em nói chứ sao anh lại khóc thế?"
"Lại đây," Quan Trạch ngoắc ngón tay, "Nói nhỏ cho em nghe."
"Em lại nè." Lâm Diệu chống mép giường tiến đến sát bên mặt Quan Trạch.
Quan Trạch vòng tay ra sau gáy cậu ôm cậu kéo về phía mình, hôn lên vành tai cậu, dán sát bên tai cậu nói bằng giọng thật thấp: "Anh yêu em."
Giọng nói trầm thấp của Quan Trạch xuyên qua cơ thể của Lâm Diệu.
Lâm Diệu chưa từng nghe Quan Trạch dùng giọng điệu nghiêm túc như thế để nói chuyện với cậu hơn nữa lại con là cái nội dung như này.
Trong nháy mắt cậu cảm thấy cánh tay mình có hơi không chống giường nổi nữa, cả người như muốn run lên, sau khi chịu mấy giây thì chân cậu mềm nhũn trực tiếp quỳ xuống mép giường.
"Lâm Diệu?" Quan Trạch nhanh chóng kéo cậu.
"Em….." Lâm Diệu cắn chặt răng đột nhiên đứng phắt dậy vung tay Quan Trạch ra, "Em đi vệ sinh."
Nhà vệ sinh ở khu nội trú không lớn lắm nhưng cơ bản là không có ai, Lâm Diệu vọt vào một gian riêng, đóng cửa lại ngồi xổm xuống ôm đầu bắt đầu khóc.
Cậu hoàn toàn chả để ý đến cái chuyện cậu hạ quyết tâm sẽ không khóc nữa nhưng lần nào cũng không thể kiềm được nước mắt này nữa rồi, khóc thì cứ khóc thôi, mẹ nói cứ nhịn rất là không tốt cho sức khỏe.
Nhiều ngày như thế cậu vẫn luôn cắn răng chịu đựng, cậu phải bám theo Trương Hưng, cậu phải hỏi thăm về Quan Trạch, cậu không có thời gian cũng không có tâm trạng để khóc, ngay cả trước đó lúc nhìn thấy Quan Trạch cậu cũng không dám quá tùy tiện bởi vì Trương Hưng đang ở bên ngoài.
Bây giờ cậu cứ như con chó con bị nhốt trong lồng sắt mấy tháng đột nhiên được thả ra ngoài bãi cỏ chỉ muốn khóc cho đã một trận.
Áp lực nhiều năm như thế, cẩn thận bao lâu như thế, lo lắng với tất cả những thứ không chắc chắn, chưa từng nghĩ cũng không dám nghĩ đến tương lai….
Lâm Diệu đang khóc đến cả người sảng khoái, ngay lúc mà lỗ chân lông cậu đều đang giãn ra thì câu nghe thấy tiếng có người vào nhà vệ sinh, cậu nhanh chóng nín thở, ấn tắt âm cho tiếng khóc của mình.
Người vào trực tiếp vào gian kế bên cậu, Lâm Diệu có hơi bực, người ta đang khóc vui vẻ mà tự nhiên lại có người vào đi ị!
Người nọ đóng cửa lại xong thì không phát ra âm thanh gì nữa, Lâm Diệu cũng không nghe thấy tiếng bên kia cởi quần gì đó, đang lúc cậu thấy lạ là tại sao có người lại vào nhà vệ sinh rồi đứng đấy thì người nói đột nhiên nói chuyện.
"Em khóc xong chưa?"
Là giọng của Quan Trạch, Lâm Diệu đứng bật dậy: "Mẹ nó anh chạy đến đây làm gì!"
"Anh sợ em khóc hăng quá bị ngã xuống hố." Trong giọng nói của Quan Trạch mang theo ý cười.
"Cút đi." Lâm Diệu cũng muốn cười, đưa tay lau lung tung trên mặt, cậu nhắm mắt lại hít sâu mấy cái, "Quan Trạch, câu anh vừa nói ấy anh nói lại lần nữa được không?"
"Anh có thể nào không nói cái câu đấy ở chỗ như này không em?" Quan Trạch thở dài, gõ gõ vách ngăn.
"Không thể, bây giờ em muốn nghe, nhà vệ sinh thì làm sao chứ, ở chỗ anh còn một đống sủi cảo không biết đã hỏng hay chưa đang chờ kia kìa."
"Anh yêu em."
_________
Okeeee, em cũng iu hai người hí hí, sắp xong gòi nè 🤭