Có Ngon Thì Đụng Cái Nữa Đi

Chương 58: Đồ Không biết xấu hổ nhà anh (H - PHẢN)




CẢNH BÁO QUAY ĐẦU LÀ BỜ
NỘI DUNG CHƯƠNG TRUYỆN CÓ TÌNH TIẾT PHẢN CÔNG CỰC MẠNH, CÂN NHẮC TRƯỚC KHI ĐỌC.
AI KHÔNG ĐỌC ĐƯỢC PHẢN CÔNG THÌ XIN ĐỪNG CỐ CHẤP, XIN ĐỪNG CỐ CHẤP Ạ, MẶC DÙ H HỀ VLER NHƯNG PLS HÃY QUAY ĐẦU HOẶC LÀ BỎ QUA CHƯƠNG NÀY LUÔN ĐI Ạ.
Edit: zhuu
Chương 58: Đồ không biết xấu hổ nhà anh (H - PHẢN)
Lâm Diệu dựa vào cửa sổ trong phòng bệnh nhìn bác sĩ dặn dò Quan Trạch những việc cần chú ý sau khi xuất viện, thủ tục xuất viện cũng đã làm xong nhưng vì ông cụ nhà Trương Hưng có đánh tiếng qua nên bác sĩ điều trị chính của Quan Trạch rất chiếu cố hắn, hoàn toàn là đại ngộ của bệnh nhân bệnh nặng, chỉ xuất viện thôi mà chạy đến tận ba lần rồi.
Chờ đến khi bác sĩ dặn dò xong, cuối cùng cũng rời khỏi phòng bệnh Lâm Diệu mới duỗi người: "Ôi ba Trương Hưng có chức vị gì vậy anh? Làm anh cứ như là cái gì luôn á."
"Lão đại khoa não," Quan Trạch lấy mũ trượt tuyết từ trong balo của Lâm Diệu ra, "Cái này em không đội đúng không? Anh đội."
"Sao em không đội, em đội," Lâm Diệu tươi cười nhìn cái khăn choàng cổ lấy từ trong balo mình ra, "Vợ ơi anh đội cái này đi."
Lâm Diệu bọc khăn choàng lên đầu Lâm Diệu rồi cột lại dưới cằm hắn, cười đến sắp không đứng nổi nữa: "Úi chà, đúng là vầy nè, cứ đi như thế này đi!"
"Được." Quan Trạch cười cười cầm balo xoay người ra khỏi phòng bệnh.
"Này!" Lâm Diệu nhanh chạy theo sau, cậu còn đang trông chờ Quan Trạch tức giận với cậu đây này, không ngờ rằng cái người này xoay người cứ vậy mà đi ra ngoài như thế.
"Úi... Quan Trạch à?" Một y tá đi ngang qua bị Quan Trạch làm giật mình, cả buổi trời mới nhận ra được hắn, "Anh làm cái gì vậy nè?"
"Em trai tôi sợ đầu tôi lạnh." Quan Trạch thản nhiên nói, tay chỉ vào Lâm Diệu đi ở phía sau, mặt không biến sắc tiếp tục đi về hướng thang máy.
Muốn đi đến thang máy thì phải đi qua chỗ của mấy y tá, ở đấy toàn là mấy y tá mà bình thường hay gặp mặt, Lâm Diệu gấp lên đuổi theo túm cánh tay hắn, kéo khăn choàng trên đầu hắn xuống: "Anh thì đỉnh rồi, em không đấu lại anh."
"Mũ." Quan Trạch đưa tay ra.
Lâm Diệu đưa mũ của mình cho hắn: "Sao mặt của anh lại dày như vậy hả?"
"Cũng có ai quen biết anh đâu sau này nếu mà có nhớ đến cùng lắm chỉ nhớ rằng cái người mà viện trưởng Trương giới thiệu đến kia hình như có hơi khùng," Quan Trạch cười lên ấn nút thang máy, "Ôi có lỗi với ông cụ quá đi."
Lúc ra khỏi cổng bệnh viện Lâm Diệu nhìn trời, một trận tuyết vừa rơi xong bầu trời màu xanh bây giờ thật sự rất đẹp.
"Quan Trạch," Cậu nhắm mắt lại hít sâu một hơi, "Tâm trạng của em rất không tệ."
"Anh cũng thế," Quan Trạch ôm eo cậu, "Đi thôi."
"Đột nhiên em có hơi căng thẳng," Lâm Diệu chạy bước nhỏ, "Không biết thái độ của ba em như nào nữa, em sợ ông ấy đánh em."
"Ông ấy từng đánh em rồi à?"
"Chưa nhưng ông ấy đánh anh em chẳng nương tay tí nào, đánh y như là đánh ăn trộm vậy, anh em mà còn để ba đánh thêm hai năm nữa thì không chừng có thể hát giọng nam cao luôn." Lâm Diệu sờ sờ mũi.
"Không sao đâu để ông ấy đánh anh." Quan Trạch vẫy một chiếc taxi, "Ông ấy vừa giơ tay lên là anh ngã vật xuống đất ngay."
Lâm Diệu nói với mẹ ngày mai về nhà, cậu cần chút thời gian để an ủi chính mình. Khoảng thời gian này ở đâu cũng đóng băng, mấy công trình của ba đều đã nghỉ đông cả rồi, nghe nói ba đã ở nhà rất nhiều ngày, Lâm Diệu cứ cảm thấy ba đang ở nhà nghỉ ngơi dưỡng sức chờ hai người họ.
Từ lúc lên máy bay là Lâm Diệu đã bắt đầu căng thẳng, lúc xuống máy bay cậu càng căng thẳng, cũng không nói năng gì.
Xe ngừng dưới lầu nhà Quan Trạch rồi cậu mới đột nhiên hoàn hồn lại kéo Quan Trạch đi về phía toà nhà.
"Em làm gì đó?" Quan Trạch không hiểu.
Lâm Diệu không nói gì, lấy chìa khoá xe của Quan Trạch ra mở cửa xe sau đó bò lên ghế sau, cong chân cuộn tròn trên ghế cũng không thèm nhìn Quan Trạch, chỉ nhắm mắt lại.
Quan Trạch vịn cửa xe đứng một lúc, ném balo trên vai lên xe, nửa quỳ bên người Lâm Diệu sờ môi cậu: "Em đây là đang muốn tính sổ với anh à?"
Lâm Diệu hừ một tiếng không nhúc nhích.
"Xin lỗi em," Quan Trạch cúi người hôn cậu một cái, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve trên lưng cậu, "Anh đảm bảo sau này sẽ không có chuyện như thế nữa."
"Con mẹ nói lúc anh nhận lỗi mà còn giở trò lưu manh à?" Lâm Diệu hé mắt nhìn hắn.
Quan Trạch bật cười: "Đây không phải là tôi đang an ủi em à? Em nằm sấp cứ như cún con ấy, tôi muốn sờ mấy cái."
Lâm Diệu cười cười ngồi dậy, ngón tay ngoéo cằm Quan Trạch: "Nói đến nằm sấp làm em nhớ đến một chuyện."
"Hửm?"
"Lát nữa anh lên giường nằm sấp đi."
"Tôi nằm?" Quan Trạch áp sát lại hôn cậu rồi nhảy xuống xe, "Em không hỏi xem tôi có còn yếu không à?"
"Anh dám không giả vờ yếu ớt không hả?" Lâm Diệu híp mắt.
Lâm Diệu theo sau Quan Trạch cả đường về nhà, nhớ lại tâm trạng ngày hôm ấy mình tìm Quan Trạch, đột nhiên cậu có hơi sợ hãi, thật sự thì chút nữa thôi là cậu không tìm thấy Quan Trạch rồi....
Quan Trạch đứng trước cửa quay đầu lại nhìn cậu: "Em có mang theo chìa khoá không?"
"Đù má!" Lâm Diệu lấy chìa khóa trong balo ra, "Anh thật sự không định về đấy à?"
"Không phải," Quan Trạch né sang bên cạnh nhường, "Anh quên mang thật, lúc đi có hơi rối."
"Rối?" Lâm Diệu quy đầu nhìn hắn, mở cửa ra.
"Ừm, cảm xúc rất rối bời."
Lâm Diệu vào nhà thay dép lê gấu trúc, trong nhà rất ấm áp chẳng khác lúc cậu đi bao nhiêu nhưng ánh đèn màu vàng mà trước đó cậu cảm thấy lạnh lẽo nay lại ấm áp trở này, khiến cho người ta thả lỏng.
Lâm Diệu đứng giữa nhà nhìn Quan Trạch thay giày, gỡ mũ xuống..... Mỗi một động tác của Quan Trạch đều khiến cậu rất quen thuộc, cái loại quen thuộc này không giống với trước đây, thứ cảm giác mất đi nhưng lại có thể tìm lại được khó mà hình dung.
Cậu đột nhiên ôm lấy Quan Trạch, câu lấy cổ hắn hung hăng hôn lên miệng hắn.
Tuy là Quan Trạch hồi phục rất không tệ nhưng suy cho cùng thì hắn cũng nằm trên giường gần một tháng, trên người chẳng có sức lực gì, bị cậu ôm một cái này cánh tay hắn phải căng chặt chống bàn ở phía sau mới xem như đứng vững.
Tay Lâm Diệu thò vào áo sơ mi của hắn, dùng sức xoa nắn eo và lưng hắn, đầu ngón tay cậu còn hơi run rẩy.
Một tay Quan Trạch chống bàn đề phòng Lâm Diệu làm cho cả hắn và bàn đều ngã, một tay khác ôm chặt eo Lâm Diệu. Hắn biết cảm giác bây giờ của Lâm Diệu, hắn cũng thế, khi hơi thở trên người Lâm Diệu bao quanh hắn một lần nữa, hắn có ý nghĩ mãi ôm Lâm Diệu như thế này, không bao giờ buông tay.
Nụ hôn của Lâm Diệu có thể dùng lung tung cả lên để hình dung, đầu lưỡi đảo lung tung trong miệng hắn, điên cuồng liếm mút môi hắn, đầu lưỡi hắn, thậm chí còn cắn hai cắn rất mạnh.
Điều này làm cho dục vọng của Quan Trạch đã vọt lên rất nhanh.
Lâm Diệu buông hắn ra, lùi về sau một bước, nhanh nhẹn, thần tốc cởi áo của mình ra ném mạnh áo lên sàn rồi nhào đến nắm cổ áo sơ mi của hắn.
"Nữa hả?" Quan Trạch ngớ người, không chờ hắn tránh đi thì hai tay Lâm Diệu đã dùng sức kéo qua hai bên, cúc áo nhao nhao bay ra, Quan Trạch có hơi bất đắc dĩ: "Lần thứ hai rồi, ngài xé nghiện luôn rồi ấy à?"
Lâm Diệu không nói gì cởi áo sơ mi của hắn xuống, phất mấy cái rồi quăng qua một bên, thở dốc nhào đến ôm hắn, cắn lên vai, lên ngực hắn, cắn cái nào là đau cái đó.
"Lâm Diệu.....". Quan Trạch nắm tóc Lâm Diệu kéo về sau để cho cậu đối diện với mình, Lâm Diệu cắn mấy cái này cắn đến mức hắn mất khống chế: "Cái đồ động dục nhà em."
"Không sai, mẹ nó em động dục đấy, làm sao?" Lâm Diệu cào lên người hắn mấy cái, tay trượt xuống lưng quần hắn. Hôm nay Quan Trạch mặc một cái quần thoải mái, cái thứ này không có thắt lưng cũng không có khoá kéo cậu cứ vậy mà duỗi tay vào, "Ngài không động dục sao mà cũng cứng vầy nè?"
Lâm Diệu nắm lấy, hô hấp của Quan Trạch đột nhiên có hơi loạn, hắn ôm Lâm Diệu vào lòng, dán sát bên tai cậu: "Cởi quần ra đi."
Giọng nói trầm thấp từ tính của Quan Trạch xuyên qua cơ thể Lâm Diệu, cậu cắn chặt răng, thiếu chút nữa là trượt xuống chân Quan Trạch như tờ giấy luôn rồi.
Lâm Diệu mày phải chịu đựng! Mẹ nó giờ ảnh yếu như thế không có đánh lại mày đâu!
Cậu nhanh chóng cởi quần mình ra, cởi còn nhanh hơn lúc bị tiêu chảy chạy đi WC nữa, cậu cũng phải chào thua tốc độ của mình luôn.
Cởi quần xong cậu kéo tay Quan Trạch dán vào phía dưới của mình, câu lấy cổ Quan Trạch: "Làm cho đàng hoàng, làm không thoải mái là em đánh anh đó."
Quan Trạch hôn môi cậu, nhẹ nhàng vuốt ve từ bụng nhỏ xuống phía dưới.
Cơ thể Lâm Diệu đột nhiên căng chặt, bàn tay đang nắm của Quan Trạch có hơi dừng lại, ngón tay Quan Trạch nhẹ nhàng vẽ một vòng: "Em đừng dừng."
"Mẹ anh," Lâm Diệu nhỏ giọng mắng một câu, đông tác của Quan Trạch rất quen thuộc khiến cậu không có cách nào tập trung lực chú ý được, "Lão lưu manh!"
"Thoải mái không?" Quan Trạch vẫn dán sát bên cậu như cũ, nhẹ nhàng hôn từ vành tai đến cổ cậu, tay vẫn luôn khiêu khích không ngừng.
"Ừm." Lâm Diệu thở dốc đáp lời, những cái hôn của Quan Trạch mang theo tê dại nhanh chóng lan ra toàn thân cậu.
"Em muốn không?" Lưỡi Quan Trạch chạm nhẹ lên vai cậu, lại liếm từ cổ về lại tai cậu, cắn nhẹ lên vành tai, nhỏ giọng hỏi.
Muốn! Lâm Diệu nhích lại gần Quan Trạch hơn nữa, răng cắn chặt đến sắp thành bốn hàm luôn mới ngăn mình không nói cái chữ này ra.
Lâm Diệu mày bị ngu à! Mày muốn cái mẹ gì?
"Quan Trạch," Lâm Diệu trở tay bắt lấy tay Quan Trạch, lại để tay Quan Trạch xuống dưới lấy cái trạng thái hưng phấn đến mức trong mắt có hai ngọn lửa này của cậu chắc chắn không chờ đến khi cậu có bất kỳ hành động thực tế nào thì đã bại dưới tay Quan Trạch luôn rồi, "Em muốn anh, ngay bây giờ!"
Quan Trạch không nói gì, ánh mắt nhìn cậu hiện lên ý cười.
"Cười con mẹ anh!" Lâm Diệu hung hăng trừng hắn, giơ tay lên bóp cằm Quan Trạch, "Cho anh năm giây, thành thật nằm sấp trên giường cho em!"
"Anh là bệnh nhân đó." Quan Trạch cười cười, cánh tay vòng ra phía sau ôm lấy cậu, cọ cọ nhẹ lên người cậu.
"Cút! Lúc này anh là người bệnh cơ đấy!" Lâm Diệu đẩy hắn ra kéo tay hắn đi vào phòng ngủ, "Con mẹ nó lúc anh muốn làm em sao không phải là bệnh nhân hả? Đến lượt em làm cái anh là bệnh nhân ngay!"
Lâm Diệu kéo Quan Trạch vào phòng ngủ, lúc đè người lên giường cậu rất cẩn thận, Quan Trạch mới cắt chỉ không bao lâu, miệng vết thương vẫn còn quấn băng gạc.
Quan Trạch không chống cự gì, thuận theo cậu nằm lên giường, bày ra mấy chữ to: "Em định làm anh như nào đây?"
"Trước đây anh làm em thế nào thì hôm nay em làm anh thế ấy." Lâm Diệu trả lời rất kiên quyết, kéo ngăn kéo tủ đầu giường ra, lấy ra bôi trơn, huơ huơ trước mặt Quan Trạch ra oai.
"Lâm Diệu." Quan Trạch híp mắt nhìn cậu, "Lại đây."
"Sao? Anh sợ à?" Lâm Diệu lên giường, áp sát lên người hắn, hôn lên mặt, lên môi hắn.
Quan Trạch ôm cậu, vuốt ve lưng cậu: "Em muốn thật à?"
"Vâng, em muốn," Lâm Diệu vùi mặt vào hõm vai hắn, đẩy đẩy mấy cái lên người hắn, tay sờ lung tung lên đùi hắn, nói bằng giọng buồn bã, "Từ lúc em bắt đầu có ý với anh là em vẫn luôn muốn..... ch*ch anh."
"Chú ý tố chất tí đi." Quan Trạch bật cười, vỗ lên mông cậu một cái.
"Tố chất con khỉ á, ở trên giường mà tố chất cái khỉ gì," Lâm Diệu thúc thúc hắn, cánh tay chống lên giường thẳng người lên, "Vợ ơi cho em đâm một xíu đi anh."
Quan Trạch cười cười, giơ tay sờ mặt cậu, đầu ngón tay chậm rãi trượt xuống cằm cậu, ngực cậu, bụng cậu rồi đến bụng dưới, cuối cùng hắn nhẹ nhàng nắm lấy của cậu vuốt ve mấy cái, sau khi nghe thấy hô hấp bắt đầu trở nên gấp gáp của cậu Quan Trạch mới nói một câu: "Đến đi."
Lâm Diệu cảm thấy não mình choáng kinh khủng, Quan Trạch ở bất cứ trạng thái nào đều sẽ khiến cậu không khống chế được mà hưng phấn, cậu thích cơ bắp săn chắc của Quan Trạch, thích eo mảnh khảnh của hắn, thích đôi chân dài của hắn....
Bây giờ Quan Trạch nằm trước mặt mình như thế cậu cảm thấy máu cả người mình đều sôi sục cả lên, tai nóng hầm hập, cả người căng chặt, lúc cúi đầu nặng bôi trơn còn hơi run.
"Không dạo đầu luôn à?" Ngón tay Quan Trạch vuốt nhẹ lên đùi cậu.
"Không," Quan Trạch hít sâu một hơi, chậm rãi nặng bôi trơn ra, cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên, "Em không nhịn được nữa, hủy bỏ dạo đầu thôi."
"Tiền đồ đâu?" Quan Trạch cong môi.
Lâm Diệu ném chai bôi trơn qua một bên, nâng chân Quan Trạch lên chậm rãi đâm vào.
Quan Trạch thích ngắm Lâm Diệu lúc ánh mắt cậu loé lên dục vọng cho dù là hắn có không tình nguyện bị nâng chân lên, bị đè ở dưới nhưng trạng thái này của Lâm Diệu khiến hắn mềm lòng, hắn hiểu ý nghĩ của Lâm Diệu, từ lần đầu tiên đến giờ hắn biết ý nghĩ đè hắn của Lâm Diệu chưa từng bị đứt đoạn bao giờ.
"Em vào nha." Lâm Diệu đè chân hắn, thấp giọng nói một câu.
"Ừm." Quan Trạch nhắm hai mắt lại.
Nhiệt độ nóng rực của Lâm Diệu khiến hắn hưng phấn một trận, hô hấp hơi gấp gáp.
Nhưng Lâm Diệu không có kinh nghiệm, mặc dù cậu đã cẩn thận khống chế nhưng cái loại mà không có bất kì nới lỏng nào đã bất thình lình tiến vào như này khiến Quan Trạch cảm thấy đau, hắn nhíu mày.
"Đau à anh?" Tay đang đè chân hắn của Lâm Diệu run cực kì, nếu không phải vì cậu sợ Quan Trạch đau thì cậu thật sự không muốn dừng lại lúc vừa cảm nhận được khoái cảm vây lấy, quả thật là muốn chết mà.
"Ừm." Quan Trạch nhắm hai mắt lại, đáp lời.
"Đau ở đâu? Đầu à?" Lâm Diệu thuận miệng trả lời một câu, cậu cần phải phân tán lực chú ý của mình đang tập trung ở phía dưới của Quan Trạch.
"Nói nhảm," Quan Trạch nhíu mày, "Em đang đâm vào đầu của anh chắc...."
"Má....." Lâm Diệu cắn môi, nằm lên người Quan Trạch, nắm chặt cổ tay hắn, "Làm sao bây giờ đây anh? Em sắp nghẹn chết mất thôi."
"Tiếp tục đi," Quan Trạch nâng nhẹ chân lên, "Chậm chút."
Giọng nói mang theo tiếng thở dốc của Quan Trạch khiến trước mắt Lâm Diệu như có một mảnh sáng chói bắn ra bốn phía, dục vọng trong cơ thể cậu múa may quay cuồng, nhảy nhót, gào thét loạn hết cả lên, cậu cúi đầu hôn lên môi Quan Trạch, hung hăng dây dưa trong miệng hắn.
Lúc này cậu không khống chế nổi mình nữa, cái nhiệt độ ấm nóng vây lấy cậu lúc tiến vào cơ thể Quan Trạch khiến cho cậu có hơi điên cuồng, cậu cảm thấy mình đã cố khiến bản thân chậm chút nhưng cả đường đâm vào Quan Trạch vẫn phải hít sâu một hơi, một tiếng rên rỉ lọt ra từ kẽ răng hắn.
Giờ mà Lâm Diệu dừng lại thì không thể lắm, sự kích thích mà tiếng rên không ngăn lại được này của Quan Trạch mang lại làm cho cánh tay đang đè chân Quan Trạch của cậu có hơi không vững.
"Đợi chút," Tay Quan Trạch ôm lấy cậu, thở hổn hển, "Bé cưng ơi đau chết mất....."
"Vâng," Lâm Diệu cũng thở dốc dữ dội, lần đầu tiên cậu cảm nhận được cái thứ kích thích do bị thít chặt và cảm giác tiến vào sâu bên trong của Quan Trạch mang lại khiến cho cậu có hơi không chịu nổi, "Mẹ nó, tự nhiên giờ cái em muốn bắn...."
Vốn dĩ Quan Trạch có hơi không chịu nổi sự đau đớn này nhưng nghe xong câu này của cậu thì lại buồn cười: "Suýt nữa là anh quên mất, bé trai tân....."
"Má," Lâm Diệu thở cực kì gấp, cả buổi trời mới dậy, đè vai Quan Trạch, chậm rãi rút ra, "Bây giờ em không rảnh hơi mà nói nhảm với anh, cái đồ không biết xấu hổ."
"Muốn bắn à?" Quan Trạch vẽ một vòng ở bụng dưới cậu.
Lâm Diệu cắn chặt răng không nói gì, eo thúc về phía trước, đâm trở vào.
"A....." Quan Trạch cau mày rên một tiếng, tay đặt trên đùi cậu bấu chặt, "Vl...."
Quan Trạch đột nhiên thít chặt khiến Lâm Diệu có hơi không kiểm soát được, vịn vai hắn bắt đầu chậm rãi ra vào, khoái cảm vì cọ xát ở nơi chật hẹp khiến cậu từ từ tăng nhanh tốc độ lên.
"Còn đau không?" Lâm Diệu sờ mặt Quan Trạch, dáng vẻ Quan Trạch nhíu mày thở dốc quyến rũ cực kì.
"Không đau nữa," Quan Trạch nghiêng mặt qua, cắn ngón tay cậu, đầu lưỡi liếm vòng quanh ngón tay cậu.
"Mẹ nó anh....." Giọng Lâm Diệu có hơi lạc đi xúc cảm mềm mại nơi đầu ngón tay làm cho dục vọng của cậu tăng lên mức cao nhất, cậu đè lên người Quan Trạch hùng hăng đâm thúc, cuối cùng cậu cắn một cái lên vai Quan Trạch.
Quan Trạch sờ eo cậu, thấp giọng rên một tiếng.
Âm thanh này khiến Lâm Diệu không không chế nổi nữa, dục vọng phun ra cứ như là vỡ đê.
Trong phòng rất yên tĩnh, Lâm Diệu nằm bò trên người Quan Trạch, nghe thấy âm thanh hô hấp dữ dội của mình, muốn khống chế cũng không khống chế nổi.
Hô hấp của Quan Trạch bình tĩnh hơn cậu nhiều, tay vẫn luôn vuốt ve trên lưng cậu khiến cậu cảm thấy rất yên tâm.
"Vợ yêu," Lâm Diệu, Lâm Diệu nằm bò một lúc lâu mới chống người dậy, "Con mẹ anh là lừa đảo."
"Hửm?" Quan Trạch cười cười, "Anh có thế à?"
"Có," Lâm Diệu chống dậy một lúc lại nằm bò trên người hắn tiếp, cằm đặt lên vai hắn, "Anh mà không liếm em thì em sẽ không như thế, anh thâm độc quá... Quá trời thâm độc....."
Quan Trạch kéo chăn qua đắp lên cả hai, quay đầu sang hôn lên má cậu một cái: "Chân anh tê quá, em nhóm lên một tí cho anh thẳng chân lên được không?"
"Ôi....." Lâm Diệu xuống khỏi người Quan Trạch, nằm bên cạnh hắn, "Lại phải đổi ga giường rồi anh."
"Ga giường cũng lâu rồi," Quan Trạch ôm lấy cậu, "Thoải mái không?"
"Ừm," Lâm Diệu cười cười, tuy nói là cậu bị Quan Trạch chọc cho không giữ được lâu nhưng vẫn rất là đã thèm, cậu nghĩ nghĩ lại sờ soạng phía dưới của Quan Trạch, "Em giúp anh."
"Không sao," Quan Trạch nắm lấy tay cậu bóp bóp, "Anh giữ lại chút sức, đi tắm thôi."
"Quan Trạch," Lâm Diệu cằm vòi sen cẩn thận mà phun về phía Quan Trạch, "Hồi nãy có phải là đau lắm không?"
"Cũng được." Quan Trạch chống tay lên tường.
"Em thật sự..... em nên trước......" Lâm Diệu nhíu mày, sau khi xong việc lại bắt đầu hối hận.
"Trước gì cơ?" Quan Trạch cười cười, xoay người ôm cậu, hôn lên chóp mũi cậu, "Trai tân chưa vừa đến cửa đã bắn đã không tệ lắm rồi."
"Ôi, anh câm miệng đi," Lâm Diệu thở dài, gác cằm lên vai Quan Trạch nhắm mắt lại phun nước vòi sen vào lưng hắn, "Bây giờ không phải nữa rồi."
Không chờ Quan Trạch nói gì cậu lại cười tự hi hi vui vẻ, cả buổi trời cậu mới vui vẻ hài lòng mà nhìn Quan Trạch: "Không phải anh cũng là lần đầu à?"
"Đúng," Quan Trạch gật đầu, "Cho em."
"Hôm nay cần phải đặt làm ngày kỉ niệm."
"Ừm, sang năm nhớ chúc mừng."
Cả đêm Lâm Diệu đều cảm thấy hài lòng mà đi tới đi lui trong nhà, Quan Trạch dựa vào sofa xem TV, bị cậu đi đi lại lại đến mức mắt xoay xoay theo luôn: "Em không mệt à?"
"Không mệt, em còn thêm mấy lần nữa cũng được," Lâm Diệu đứng chắn trước mặt hắn, "Một đêm bảy lần cũng không thành vấn đề."
"Ngồi xuống từ từ mà tuốt đi," Quan Trạch kéo cậu xuống sofa ôm lấy, "Anh đếm cho em."
"Em phát hiện nói anh lưu manh không sai tẹo nào." Lâm Diệu dựa vào người hắn, vuốt ve lên đùi hắn.
"Ngày mai ở trước mặt ba em anh bớt bớt xíu đi," Lâm Diệu cứ nghĩ đến ba lại có hơi sầu, "Ba em thương em lắm, chưa chắc đã làm gì em nhưng anh thì không chắc, anh em cũng là con trai ruột nhưng cũng chưa chắc có được đãi ngộ như em."
"Yên tâm đi." Quan Trạch xoa đầu cậu.
"Tư duy của ba em có lúc sẽ lạc đề, nói chuyện cũng thẳng thắn, đặc biệt là cái loại chuyện như này ông ấy chắc chắn không chừa mặt mũi cho anh," Lâm Diệu cau mày dặn dò, "Nếu như.... Lỡ như..... Em nói là lỡ như..... Có thể...."
"Anh biết."
"Biết cái gì, em đã nói đâu."
"Nếu như lỡ như lỡ như có thể ông ấy có hỏi," Quan Trạch cười lên, "Thì anh sẽ nói là em ở trên, không uổng công nuôi dưỡng con trai là ý này nhỉ?"
_________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.