Edit: zhuu
Chương 59: Trà không tệ
Đây chắc là giấc ngủ ngon nhất của Lâm Diệu trong khoảng thời gian dài như thế, đồng hồ sinh học cũng bị khoá lại. Quan Trạch ra ngoài chạy bộ một vòng mua đồ ăn sáng về rồi mà cậu vẫn còn trùm chăn ngủ mê mang.
"Lâm Diệu," Quan Trạch kéo chăn ra, kéo cánh tay cậu xách lên, "Trưa nay đến nhà em đúng không?"
"Ư....." Lâm Diệu không quá phối hợp, Quan Trạch kéo cánh tay cậu nên cậu cứ như vậy mà treo nửa thân mình trên tay Quan Trạch xiêu vẹo mà tiếp tục mơ màng, "Sao á anh....."
"Anh nói là hôm nay đến nhà em đúng không!" Quan Trạch nắm tóc cậu lắc lắc, "Đừng ngủ nữa."
"..... Đến nhà em?'" Lâm Diệu nhìn hắn một cái, ngơ ra một hồi mới mở to mắt, "Đù má hôm nay phải đi gặp ba em!"
"Tỉnh rồi à?" Quan Trạch buông tay ra,xoay người ra khỏi phòng ngủ, "Ra ăn sáng đi, lát nữa ra ngoài dạo mua chút đồ nữa."
"Quan Trạch," Lâm Diệu nhảy xuống giường đuổi theo, "Làm sao đây anh, em căng thẳng."
"Không sao, anh còn không căng thẳng mà." Quan Trạch cầm bánh quẩy lên, ngồi trên ghế chầm chầm ăn.
"Em không so nổi với anh," Lâm Diệu xoay người đi rửa mặt, "Từ nhỏ đến lớn chuyện gì anh cũng trải qua hết rồi, anh có kinh nghiệm quá trời."
"Anh chưa từng ra mắt người nhà với ai cả."
"Vậy sao anh lại không căng thẳng chứ? Em cứ nghĩ đến ba em là em run, trong đầu em giờ toàn là cảnh tượng ba treo anh em trên cây rồi cầm thắt lưng đánh, anh không biết anh em gào thảm thế nào đâu anh...."
"Một mình em căng thẳng là được rồi, anh mà cũng căng thẳng theo thì chúng là cứ run cầm cập mà đi gặp ba em, chưa vào cửa đã bị ba em đuổi ra ngoài rồi," Quan Trạch uống một ngụm sữa đậu nành, "Tiền đồ đâu?"
Tuy là Lâm Diệu căng thẳng nhưng quyết định đối mặt giải quyết vấn đề với ba vẫn không thay đổi. Từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên cậu có quyết tâm muốn gánh vác một chuyện như thế, cho dù đối thủ có là ba thì cậu cũng phải gánh.
Lúc theo sau Quan Trạch đi dạo trung tâm thương mại mua đồ trong đầu Lâm Diệu vẫn luôn nghĩ nên nói như nào với ba.
Thật ra ba không giống mẹ thường hay trò chuyện cùng anh em họ lắm, bình thường ba luôn bận rộn, thời gian ở nhà không có bao nhiêu, Lâm Diệu không đoán ra được trọng điểm của ba ở cái chuyện này rốt cuộc là gì.
"Cũng tàm tạm rồi, máy bay cũng nên đáp rồi," Quan Trạch nhìn thời gian, "Em nhìn xem còn thiếu gì không?"
"Thật ra có cái hộp trà kia của anh là được rồi," Lâm Diệu nhìn xe mua sắm, "Trọng điểm của ba em chắc chắn không nằm trên đồ vật."
"Vô nghĩa, đương nhiên là không ở rồi," Quan Trạch vỗ vỗ cậu, đi về phía quầy thu ngân, "Nhưng nếu đồ không hợp ý ba em thì ông ấy sẽ càng khó chịu."
Lâm Diệu nhìn thời gian đã hòm hòm, cậu gọi cho Lâm Tông: "Anh, tụi em xuống cao tốc sân bay rồi, chắc là một tiếng nữa về đến nhà."
"Ừm, anh nói mẹ chuẩn bị cơm." Giọng nói như đang ngậm thuốc lá của Lâm Tông nghe rất nhẹ nhàng.
"Trạng thái ba như nào thế?" Lâm Diệu cẩn thận hỏi.
"Trạng thái uống trà xem TV, chút nữa thì ông ấy sẽ vào trạng thái giúp việc bếp núc."
"Tâm trạng ba như nào? Sáng nay anh không cãi nhau với ba chứ?" Lâm Diệu nhìn thoáng qua vẻ mặt bình tĩnh đang đẩy xe của Quan Trạch, "Em...."
"Yên tâm đi," Lâm Tông hạ thấp giọng, "Sau khi mẹ bỏ nhà đi trở về thì tâm trạng của ba vẫn luôn không tệ."
"Vậy được rồi, anh giúp em canh chừng tí nha." Lâm Diệu nhíu mày cắn môi.
"Được."
Lúc xe của Quan Trạch dừng ở bên ngoài, Lâm Diệu nhìn thấy rèm cửa sổ ở phòng khách hơi động đậy, không biết là ai nữa. Cậu nhắm mắt lại hít sâu một hơi rồi chầm chậm thở ra, cậu lấy chìa khoá ấn điều khiển từ xa.
Lúc cổng lớn chậm rãi mở ra, Lâm Diệu vỗ chân mình cái bốp: "Cứ như thế đi!"
Quan Trạch cười lái xe vào trong sân, Lâm Diệu vừa mới xuống xe đã nghe thế phía sau truyền đến giọng của mẹ: "Con trai về rồi đấy à?"
"Về rồi ạ!" Lâm Diệu hô một tiếng, xoay người tránh khỏi cái sạn mẹ cầm trên tay, "Ba con đâu?"
"Đang giúp mẹ nấu ăn ở trong bếp ấy," Mẹ tươi cười sờ mặt cậu, lại nhìn phía sau cậu, "Quan Trạch cắt chỉ rồi đấy à?"
"Chào dì," Quan Trạch lấy đồ đã mua để trong xe ra, đi đến, "Cắt lâu rồi dì."
"Sao mà mua nhiều đồ như thế cơ chứ, cứ đến là được rồi mà, vào nhà đi trời lạnh quá, con còn không có tóc nữa." Mẹ vẫy tay, đi vào nhà, "Tóc này bao lâu mới mọc ra thế?"
"Nhanh lắm dì," Quan Trạch cười trả lời một câu, lại gần bên tai Lâm Diệu thấp giọng nói, "Nếu như không bị người ta sờ mãi."
"Cút." Lâm Diệu đè thấp giọng mắng một câu.
Vào trong nhà Lâm Diệu không nhìn thấy ba chỉ có Lâm Tông đang đứng ở cửa.
"Anh hai," Trong lòng Lâm Diệu có hơi sợ, ba đang thị uy, nhà cậu từ nhỏ đã dạy rằng có khách là phải ra chào đón, bây giờ lại không thấy ba đâu.
"Về rồi đấy à," Lâm Tông vỗ vai cậu, lại gật đầu với Quan Trạch, nhận đồ trên tay hắn, quay đầu gọi với về hướng phòng bếp, "Ba, con trai ruột ba về rồi kìa."
"Ba!" Lâm Diệu cũng gọi theo, "Con.... dẫn theo.... bạn về...."
"Ngồi đi, đang bận đây này." Ba ở trong bếp lên tiếng.
Sau khi ngồi ổn định trong phòng khách thì ba mới đeo tạp dề chậm rãi lắc lư đi ra: "Về rồi đấy à?"
"Ba," Lâm Diệu nhanh chóng đứng lên giới thiệu với ba, "Đây là bạn con Quan Trạch."
"Chào chú." Quan Trạch cũng đứng lên theo.
"Ờ," Ba cởi tạp dề ra ngồi xuống đối diện hai người họ, hừ một tiếng, cũng không nghe ra được tiếng hừ này là thể hiện điều gì, "Ngồi đi."
Lòng bàn tay Lâm Diệu bắt đầu đổ mồ hôi, mẹ đặt nước trái cây không thấy rõ màu sắc lên bàn, cậu cằm lên uống một ngụm, mùi vị gì cũng chưa kịp nếm ra mà cứ cảm thấy cái ly cứ muốn trượt ra khỏi tay, vì đề phòng cậu cầm không chặt làm rơi xuống đất nên cậu đặt ly lại lên bàn.
"Chú biết nấu ăn luôn ạ?" Quan Trạch nhìn tạp dề trên người ba, cười cười.
Ba không nói gì, không hề khách khí mà nhìn chằm chằm Quan Trạch đánh giá, trong ánh mắt là sự sắc bén mà Lâm Diệu chưa từng thấy, nhìn cỡ chừng ba phút, Lâm Tông ngồi bên cạnh cũng không chịu nổi nữa rồi, y hơi cúi người chuẩn bị nói chuyện thì ba mới nói: "Ừm, giúp đỡ thôi."
"Ba em nấu ăn giỏi hơn mẹ em." Khoé mắt Lâm Diệu lén nhìn Quan Trạch một cái, vẻ mặt Quan Trạch rất bình tĩnh, ba nhìn chằm chằm hắn vài phút kia dường như không làm hắn xấu hổ hay khó chịu gì.
"Dì giỏi sáng tạo hơn." Quan Trạch dựa vào sofa nói một câu.
"Cái này không sai," Lâm Tông nghe thì cười, cầm điếu thuốc châm lên, "Hút không?"
"Không biết hút." Quan Trạch cười cười.
Lâm Tông ném thuốc đến trước mặt Lâm Diệu: "Nghẹn cả đường chứ gì."
Ba tiếp tục im lặng, ánh mắt cứ liên tục quét qua quét lại trên mặt Quan Trạch và Lâm Diệu, lúc Lâm Diệu châm thuốc phải quẹt bốn năm cái mới châm được, cậu hút mạnh mấy hai hơi, sau khi phả hai vòng khói xuống dưới bàn cậu mới ngẩng đầu nhìn ba: "Ba, mình nói chuyện chính đi."
"Ừm, nói đi." Ba nhìn cậu.
"Chuyện của con với Quan Trạch," Lâm Diệu búng búng tàn thuốc, chắc là vì cậu căng thẳng búng cả ba lần mà cũng không búng xuống được, cuối cùng cậu hơi dùng sức tàn thuốc lướt qua gạt tàn, rơi xuống trước mặt ba, "Mẹ nói với ba rồi ạ?"
Lâm Diệu nhìn nhúm tàn thuốc kia, khoé mắt cậu nhìn thấy Quan Trạch thế mà đang giơ tay lên che mặt, cậu cực kỳ quen thuộc cái động tác này của Quan Trạch, Quan Trạch đang cười, trời má ơi dưới loại tình huống này mà hắn còn dám cười trộm!
"Có nói chút, con nói lại lần nữa đi." Ba phủi tàn thuốc bị Lâm Diệu búng đến trước mặt mình xuống sàn.
"Này!" Mẹ đi ra từ trong bếp vừa lúc thấy cái động tác này của ba, hét lên, "Hút thuốc thì thôi đi, búng tàn thuốc xuống sàn nhà làm cái gì!"
"Tàn thuốc của con em." Ba bất đắc dĩ mà cúi người nhéo tàn thuốc trên sàn lên.
"Tàn thuốc của con trai em sao lại chạy đến trước mặt anh được?" Mẹ đi đến rút tờ giấy lau sạch, xoay người tươi cười nói với Quan Trạch và Lâm Diệu, "Nói chuyện trước nha, lát nữa là ăn cơm được rồi."
"Vâng." Lâm Diệu gật đầu, đầu cậu đang suy nghĩ xem coi nên nói với ba như nào, vốn dĩ cậu hỏi như thế là vì không muốn lặp lại quan hệ của mình với Quan Trạch, ngại quá trời nhưng cậu không ngờ ba sẽ trả lời như thế.
"Không cần nói lại mà không phải là mẹ....." Lâm Tông ở bên cạnh chơi điện thoại, cũng không biết là y đang chơi thật hay giả vờ.
"Có chuyện còn con à?" Ba ngắt lời Lâm Tông.
"Con sợ để Diệu Diệu kể dài dòng quá làm con phải ăn cơm trễ." Lâm Tông buông điện thoại xuống.
"Con im miệng ngồi đó đi." Ba liếc mắt nhìn y.
"Rồi." Lâm Tông duỗi người, mở TV lên, dựa một bên xem TV.
Tiếng TV làm không khí căng thẳng có hơi hoà hoãn lại Lâm Diệu điều chỉnh cảm xúc một chút, dụi thuốc vào gạt tàn, cắn răng nói: "Ba, ba cũng biết là con chưa từng có bạn gái, con không có hứng thú với con gái, con thích con trai."
"Thế à." Ba khoanh tay.
"Vâng, con thích con trai." Lâm Diệu lặp lại một lần, quay đầu qua nhìn Quan Trạch, ánh mất bình tĩnh của Quan Trạch làm cậu yên tâm hơn rất nhiều, "Con thích Quan Trạch, giống y như là ba thích mẹ vậy, con muốn mãi mãi ở cạnh anh ấy, cả đời."
"Khẩu khí không nhỏ nhỉ," Ba chậc một tiếng "Con muốn cả đời, người ta muốn sống cả đời với con không chứ?"
"Không muốn thì đã không theo em ấy đến rồi," Quan Trạch cầm ly nước trái cây đặc chế của mẹ trước mặt lên uống một ngụm, chắc là mùi vị chả ra sao, Lâm Diệu thấy Quan Trạch nhíu mày, "Chú, cháu làm chuyện gì cũng nghĩ kĩ rồi mới làm, tình cảm cũng thế."
"Thái độ người nhà cậu như thế nào?" Ba hỏi.
"Cháu không có người nhà," Quan Trạch cười cười, trả lời rất bình thản, "Cha mẹ cháu đều qua đời, họ hàng thân thích cũng không có liên lạc gì."
"Tự lăn lộn lớn lên à." Rõ là ba có hơi bất mãn.
"Cũng gần như thế," Quan Trạch cũng không để ý đến thái độ của ba, từ đầu đến cuối đều tươi cười, "Cho nên cháu càng để tâm đến "cùng nhau" hơn bất cứ ai, cháu không muốn phá hoại sự yên bình của bất cứ ai nhưng cháu càng hy vọng sẽ mang có thể mang đến yên bình cho người mình muốn "ở bên"."
"Tôi vẫn giữ nguyên ý kiến với người từ nhỏ đã không có ai quản mà lớn," Ba uống một ngụm trà, "Não của con trai tôi dùng không được lắm....."
"Ba." Lâm Diệu thở dài.
"Từ nhỏ nó đã không phân biệt được ai tốt ai xấu, nhìn không thấu nội tâm người khác....." Ba cực kì không khách khí mà nhìn Quan Trạch.
"Cho nên cháu mới đến." Quan Trạch ngắt lời ba, lòng Lâm Diệu chấn động, lúc ba nói chuyện trừ mẹ ra không ai dám ngạo mạn ngắt lời ba như thế, cậu do dự không biết có nên chuẩn bị nhào lên bảo vệ đầu Quan Trạch một chút lúc ba ném ly đến không.
Ba không bùng nổ không biết có phải là vì chưa phản ứng kịp vì lần đầu tiên bị người khác ngắt lời trong chính ngôi nhà của mình không, chỉ nhìn Quan Trạch như thế, giống như là đang chờ hắn nói tiếp.
"Đúng là Lâm Diệu ngốc nhưng chú hiểu rõ em ấy có thật sự ngốc hay không," Quan Trạch đối mặt với ba, "Lùi một bước mà nói, Lâm Diệu ngốc thật đi, cho nên cháu đến đây, chú từng gặp nhiều người, chú đoán cháu là loại người thế nào là thích hợp nhất."
Ba im lặng một chốc, đột nhiên bật cười, nụ cười này làm Lâm Diệu run rẩy, ba cười nhìn Lâm Tông, biểu cảm trên mặt của Lâm Tông đang trầm mê vào TV: "Thằng nhóc này không tệ đấy."
"Cho nên hôm nay cậu đến ra đề cho tôi đấy à?" Ba quay đầu tiếp tục nhìn Quan Trạch.
"Không ạ, hôm nay cháu đến làm chú yên tâm," Quan Trạch vẫn tươi cười như cũ, "Chú không định phản đối chỉ muốn xác nhận xem cháu là loại người gì, không phải ạ?"
Ba cười lạnh một tiếng: "Có tự tin nhỉ?"
"Tự tin này bắt buộc phải có," Quan Trạch cầm ly lên nhíu mày uống thêm một ngụm nước trái cây, "Vì cháu nghiêm túc mà."
Ba không nói gì nữa, giống như đang suy tư gì đó mà nhìn Quan Trạch.
Lâm Diệu đút tay vào túi, bóp chặt đến đau, cậu hít sâu một hơi: "Ba, con không ngốc mà."
"Ôi cái cung phản xạ này." Lâm Tông ngồi bên cạnh bật cười.
"Con không ngốc mà, ai nghiêm túc ai giả vờ con có thể nhìn rõ, ai thay đổi vì con con cũng cảm giác được," Lâm Diệu không phản ứng lời của Lâm Tông, "Tình cảm cho đi được đáp lại như nào tự con hiểu rõ, Quan Trạch có thể làm con yên tâm và an toàn, con...."
"Một thằng con trai như con còn cần người khác cho cảm giác an toàn á?" Ba đột nhiên hỏi một câu.
"Vâng? Cái này có liên quan gì đến chuyện con có phải là con trai đâu," Lâm Diệu ngớ người sau đó đột nhiên cảm thấy những lời này của ba có nội dung khác, "Ba, ba có ý.... gì thế?"
"Lâm đại ca ơi," Mẹ thò đầu ra từ trong bếp gọi bố, "Vào giúp em bưng canh ra ngoài đi, nóng quá trời."
"Ừm," Ba đứng lên liếc nhìn Lâm Diệu mốt cái, "Đi ăn cơm."
Lâm Diệu trừng mắt nhìn ba đi vào bếp, cái loại cảm giác trong lòng ào ạt trào lên, cậu ghé sát bên tai Quan Trạch thấp giọng hỏi: "Má nó, sao anh không nói gì thế?"
"Nói gì cơ?" Quan Trạch nhìn cậu giọng cũng rất thấp, "Ba em đã nói gì đâu? Giờ em muốn anh chạy theo nói với ông ấy rằng em ở trên ấy à?"
"Má nó!" Lâm Diệu nghiến răng.
Lâm Tông đứng lên, dọn dẹp sơ đồ đạt trên bàn: "Ăn cơm thôi, Quan Trạch từng thưởng thức tay nghề của mẹ tôi chưa?"
"Từng ăn điểm tâm rồi." Quan Trạch giúp Lâm Diệu sắp xếp lại sofa.
"Đó là sơ cấp thôi," Lâm Tông đi về phía phòng bếp, "Từ từ làm quen với cao cấp đi."
Hôm nay mẹ nấu ăn vô cùng phong phú, có thể nhìn ra đã tiêu tốn rất nhiều tâm tư, có mấy món đều là có lợi đối với miệng vết thương trong truyền thuyết nhưng mùi vị vẫn cứ trước sau như một khiến người ta không biết nên nói gì cho phải.
"Quan Trạch vẫn luôn sống một mình nhỉ? Biết nấu ăn không?" Mẹ hỏi.
"Mấy món đơn giản cũng tạm ạ, nấu mì hay gì đó." Quan Trạch cười.
"Vậy không dinh dưỡng biết bao, sau này có rảnh thì đến đây dì làm cho ăn, tiện thể con cũng học mấy món, tự mình làm ăn không cần phải ăn mì mãi." Mẹ tự tin nói.
"Phải, dinh dưỡng phối hợp với nghiên cứu của mẹ tôi," Lâm Tông nhỏ giọng tiếp một câu, lúc cúi đầu ăn lại nhỏ giọng thêm một câu, "Dù sao thì rảnh lại ăn mì thì vị giác của anh chắc cũng chẳng tốt mấy."
"Con thì biết cái gì," Mẹ không đồng ý trừng mắt nhìn y, "Con ăn cơm mẹ làm hai ba chục năm nay không phải vẫn khỏe re đấy à? Hai đứa con trai của mẹ ăn cơm mẹ nấu mà lớn giờ đứa này còn có tinh thần hơn đứa kia!"
"Phải," Ba gật đầu, nhìn Quan Trạch, "Cậu học đàng hoàng."
"Vâng." Quan Trạch cũng gật đầu, gấp một đũa không biết là gì bỏ vào miệng, nhai cả buổi mới phát hiện là một miếng táo.
Bữa cơm này ăn cũng coi như nhẹ nhàng, lâu lâu ba sẽ nói mấy câu, nội dung chủ yếu là công việc của Quan Trạch, Lâm Diệu nghe mà cứ cảm thấy như là đang phỏng vấn ấy, có điều Quan Trạch nói rất thoải mái.
Chờ đến khi ăn cơm xong dọn dẹp, tuy là ba vẫn không tươi cười gì nhưng đã thu lại cái khí thế hùng hổ doạ người ta. Cục đá trong lòng Lâm Diệu rơi xuống, sau khi bưng chén đũa vào bếp thì lén nhéo tay Quan Trạch một cái: "Anh biểu hiện không tệ nha vợ."
"Bây giờ em không căng thẳng nữa chứ? Vừa nãy thấy em như thế tôi cũng muốn toát mồ hôi." Quan Trạch giúp cậu bưng chén bỏ vào bồn rửa bát.
"Cũng tạm, qua rồi," Lâm Diệu đổ nước rửa chén vào chén, "Sao anh biết ba em không phải đối thế?"
"Bị bức đến mức này rồi còn phản đối gì nữa, trong lòng ba em biết rất rõ," Quan Trạch đẩy cậu qua một bên "Anh rửa cho, em ra ngoài nói chuyện hóng chút tin tức đi."
Lúc Lâm Diệu quay lại phòng khách thì ba đang pha trà, dùng trà mà Quan Trạch mang đến.
"Sao mà con lại để Quan Trạch rửa chén hả?" Mẹ đứng lên.
"Để ảnh rửa xíu, rửa chén thôi có phải chuyện gì lớn đâu mà," Lâm Diệu ôm mẹ ngồi xuống sofa, nhìn ba, "Ba...."
"Người này có lẽ không có vấn đề gì nhưng mà," Ba cầm ly trà lên ngửi ngửi, "Trà không tệ."
"Nhưng mà trà không tệ?" Lâm Diệu ngớ người, này là cái gì với cái gì?
"Nhưng cậu ta có chủ kiến hơn con nhỉ, ba thấy cậu ta còn có chủ kiến hơn cả Lâm Tông," Ba thở dài, "Con đến con gái cũng không giữ được trong tay mà có thể tóm được cậu ta? Anh con nói trước đó có đến tìm cậu t....."
"Ba!" Lâm Tông đứng phắt dậy, cầm bình trà qua châm trà cho ba Lâm, "Uống trà đi."
"Ba có rồi mà." Ba lắc lắc ly trà trong tay.
"Lâm Tông!" Lâm Diệu phản ứng lại được thì quát sau lưng Lâm Tông một tiếng, "Anh đi tìm Quan Trạch?"
"Không phải là cái lần đến bệnh viện tìm với mẹ đấy à." Lâm Tông cầm điện thoại đi về phía cửa sổ.
"Con khỉ á!" Lâm Tông hét, đuổi theo túm cánh tay y, "Mình anh đi tìm anh ấy! Má nó, em nói chứ sao mà tự nhiên ảnh lại chạy! Lâm Tông anh là con cáo già mà!"
"Cáo già là ba mày!" Lâm Tông giãy giụa muốn rút tay ra.
"Đừng có nói leo! Anh hại chết em rồi!" Lâm Diệu nắm chặt cánh tay y không buông.
"Em làm gì thế?" Quan Trạch kéo kéo tay áo đi ra từ phòng bếp.
"Em....." Lâm Diệu nhìn Lâm Tông xong lại quay đầu sang nhìn Quan Trạch, "Anh em đến tìm anh à?"
"Ừm, có tìm," Quan Trạch đi đến kéo cánh tay đang nắm chặt Lâm Tông của cậu ra, "Tìm anh có sao đâu, em mà là em trai anh nói không chừng anh đã ra tay từ lâu rồi."
Lâm Diệu há miệng không nói nên lời, ở trước mặt ba mẹ cậu cũng không dám làm quá hơn nữa Quan Trạch nói cũng có lý, từ nhỏ Lâm Tông đã thương yêu cậu, không cần biết cậu gặp phải chuyện gì, người đầu tiên xuất hiện luôn là Lâm Tông.
"Haiz." Lâm Diệu ngồi lại sofa chuyện này mà không có Lâm Tông thì không biết giờ đã thành cái dạng gì rồi.
Lâm Tông ngồi xuống bên cạnh cậu, ôm ôm vai cậu: "Là anh lo lắng quá."
"Không," Lâm Diệu cúi đầu nghĩ nghĩ, "Có anh hai vẫn tốt lắm."
Ba vẫn luôn không nói gì, ngồi bên cạnh nhìn, lúc này mới nói một câu: "Con muốn dọn ra ngoài sống không?"
"Hả?" Lâm Diệu ngẩng đầu.
"Con muốn dọn sang chỗ cho Quan Trạch sống không?" Mẹ ở bên cạnh lặp lại lời của ba thêm một lần.
"Con..." Lâm Diệu cảm thấy câu này làm cho cậu không thể hiểu được mà muốn đỏ mặt, câu này vừa nói ra thì trong đầu cậu toàn là mấy cảnh tượng của giở trò lưu manh trong nhà Quan Trạch.
"Không thì Quan Trạch dọn về đây ở?" Ba tiếp tục hỏi.
"Thôi đi ba ơi," Lâm Tông chịu không nổi nữa, "Ba biết nêu ý kiến ghê nhỉ, nếu Lâm Diệu muốn thì nó dọn sang đó là được, vợ chồng nhà ai lại muốn ở chung trong nhà cùng hai ông bà lão chứ, không tiện bao nhiêu."
"Vậy thì dọn đi đi." Ba phất phất tay.
"Ăn tết xong rồi tính ạ," Quan Trạch cười cười hắn biết nhà Lâm Diệu thường xuyên chỉ có một mình mẹ Lâm Diệu, "Chuyện này không gấp."
"Nói đến ăn tết," Ba uống ngụm trà, "Khoảng thời gian này cậu có rảnh thì đến đây giúp đi, muốn mua gì đó hay làm gì đó thì giúp dì cậu làm chút."
"Vâng."
"Nếu Lâm Diệu quyết định rồi thì chúng tôi cũng không có gì để nói nữa," Ba rót trà cho Quan Trạch, "Cậu cũng không cần xem mình là người ngoài, người nhà chúng tôi rất dễ ở chung, cậu nhìn Lâm Diệu là biết."
"Vâng." Quan Trạch đáp lời, cầm ly lên uống một ngụm trà.
"Nhưng tôi cũng có chuyện phải nói trước với cậu," Ba nhìn hắn, "Quyết định của Lâm Diệu chúng tôi không can thiệp vào nhưng nếu tôi phát hiện cậu làm gì có lỗi với nó, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu."
"Chú yên tâm." Quan Trạch thu lại nụ cười, rất nghiêm túc mà nói.
Mặc dù ánh mắt và giọng điệu của ba Lâm đều rất nghiêm túc nhưng trong giây phút này hắn lại cảm thấy được sự thoải mái chưa từng có, trái tim như rơi xuống một tấm nệm, ấm áp mà kiên định.
___________
Úi chà ra mắt xong gòi