Có Ngon Thì Đụng Cái Nữa Đi

Chương 65: Ngoại truyện 2




Edit: zhuu
Ngoại truyện 2:
Quà sinh nhật Lục Đằng tặng Quan Trạch chính là một con heo làm bằng ống hút nhựa mà các cô ở viện phúc lợi dạy cậu bé làm, rất là xấu, lúc mới nhìn Lâm Diệu còn không nhìn ra được đó là con heo hay là cái gì khác, có điều nhóc con làm rất nghiêm túc còn đưa cho Quan Trạch thiệp chúc mừng.
Bắt đầu từ lúc lên xe là Lục Đằng không ngừng nói chuyện, nói được mấy phút là lại chen vào một câu "Chúc ba sinh nhật vui vẻ", Quan Trạch ôm cậu bé ngồi ở ghế sau, từ đầu đến cuối đều mỉm cười ứng phó.
"Lục Đằng, lát nữa đến công viên giải trí muốn chơi gì nào?" Lâm Diệu nhìn Lục Đằng từ gương chiếu hậu, trẻ con vĩnh viễn sẽ tràn đầy phấn khích với sinh nhật cho dù có là sinh nhật của người khác.
Lúc nhỏ cậu cũng y như thế, ba ngày trước khi đến sinh nhật của Lâm Tông là cậu đã bắt đầu phấn khích rồi, cho dù Lâm Tông vẫn luôn nói "sinh nhật của anh thì liên quan cái gì đến mày?" thì cậu vẫn cứ không nhịn được mà lảm nhảm mãi với Lâm Tông, sinh nhật ớ, được ăn bánh kem nè, có quần áo mới nữa nè….
"Em muốn chơi nhà ma." Lục Đằng không hề suy nghĩ đã trả lời ngay.
"Em không đủ tuổi." Lâm Diệu bật cười, lần nào dẫn Lục Đằng đến công viên giải trí hỏi cậu bé muốn chơi gì thì cậu bé đều trả lời như thế, "Có muốn chơi gì khác không?"
"Chỉ là hôm nay sinh nhật ba mà anh, không có ngoại lệ gì ạ?" Lục Đằng hỏi, "Em cực kì muốn biết trong nhà ma có gì luôn."
"Em lớn thêm mấy tuổi nữa là đi được rồi, không thì chút nữa chúng ta đi chơi thuyền đụng nhé?" Lâm Diệu nghĩ nghĩ.
"Anh ơi." Lục Đằng ghé vào chỗ tựa lưng của ghế lái gọi cậu.
"Gọi bằng chú." Lâm Diệu sửa đúng lại cho cậu bé.
"Anh chú ơi."
"Này không phải vẫn là anh à?"
"Chú anh ơi."
".... Được rồi, tốt xấu gì thì cũng là chú rồi, sao đấy?" Lâm Diệu có hơi bất đắc dĩ.
"Trong nhà ma có gì thế?" Dường như Lục Đằng không hề nghe thấy đề nghị đi chơi thuyền đụng, vẫn còn đang suy nghĩ về nhà ma.
"Không biết nữa, anh chưa vào bao giờ." Lâm Diệu chả có hứng thú gì với nhà ma, cậu không tin có ma quỷ gì nhưng sự tồn tại của nhà ma là dành để hù người ta như này cậu cảm thấy mình không chịu nổi.
"Anh cũng không đủ tuổi à?" Lục Đằng rất đồng tình mà hỏi cậu.
Quan Trạch ngồi ở ghế sau bật cười, tay chống thái dương vô cùng hứng thú nhìn hai người họ.
"Anh…." Từ gương chiếu hậu Lâm Diệu có thể nhìn thấy ánh mắt của Lục Đằng, "Là tại anh không đi, không phải tại anh không đủ tuổi người ta không cho vào."
"Vậy anh vào xem thử giúp em nhé? Em chỉ muốn biết bên trong có gì thôi, được không?" Lục Đằng cắn cắn môi quay đầu lại nhìn thoáng qua Quan Trạch lại quay đầu lại nói nhỏ bên tai Lâm Diệu, "Gan ba lớn lắm, ba vào chung với anh, anh sẽ không sợ nữa, được không anh?"
"Không phải anh sợ!" Lâm Diệu vỗ một cái lên tay lái, thở dài, "Được rồi, anh vào xem giúp em được chưa?"
"Ba ơi ba vào với anh được không?" Lục Đằng quay đầu lại nhào lên người Quan Trạch.
"Không cần! Anh không sợ!" Lâm Diệu hét lên.
"Vào cùng thôi," Quan Trạch ôm Lục Đằng nghĩ nghĩ, "Ba không sợ anh sợ ba chỉ sợ anh lạc đường."
Đứng trước cửa vào của nhà ma, Lâm Diệu quay đầu lại nhìn Lục Đằng đang ôm một đống đồ ăn ngồi trên ghế dài ở khu nghỉ ngơi, vẻ mặt Lục Đằng mong chờ mà vẫy tay với cậu, cậu cũng vẫy lại.
"Em thật sự không cần người đi cùng." Lâm Diệu liếc mắt nhìn Quan Trạch đứng bên cạnh. Trước đó lúc xếp hàng chờ, Lục Đằng hét một câu "anh ơi đừng sợ nha" với cậu làm cho mấy cô gái đều nhìn cậu cười, làm cậu rất quê.
"Một mình vào chán lắm," Quan Trạch nhỏ giọng nói, "Hơn nữa anh muốn vào xem, trước giờ anh cũng chưa từng đi."
"Thế á?" Tinh thần đột nhiên phấn chấn lên, "Anh có sợ không? Anh mà sợ thì ôm cánh tay em."
"Được," Quan Trạch cười nhìn cậu, "Có khi nào đột nhiên ôm cánh tay em sẽ doạ em không?"
"Doạ con khỉ," Lâm Diệu rất không để bụng mà xua tay, ngẫm nghĩ lại bổ sung một câu, "Không thì vào cái anh ôm ngay luôn đi….."
Nhà ma ở công viên giải trí cũng không lớn lắm, một lần có bốn năm người vào, Lâm Diệu và Quan Trạch theo sau mấy cô gái đi vào.
Vào bên trong là một hành lang không dài lắm có ánh đèn u ám, trên tường vẽ đầy rẫy thứ gì đó như là máu, Lâm Diệu còn đưa tay lên sờ thử: "Máu gà à anh? Hay là thuốc màu nhỉ?"
"Lát nữa…." Cô gái ở phía trước đột nhiên quay đầu lại nhìn hay người họ, "Mấy người chúng ta đừng tách nhau ra nha."
"Hả?" Lâm Diệu ngớ người, nhìn vẻ mặt căng thẳng của cô gái mà có hơi buồn cười, cậu gật đầu, "Được."
"Vậy hai anh đi lên chút được không?" Một cô gái khác dừng chân dựa vào tường nhường đường cho hai người họ.
"...Được." Lâm Diệu đi đến phía trước mấy người họ, vốn là cậu không sợ nhưng bị mấy cô gái giày vò một hồi thì trong lòng cậu bắt đầu thấy hơi hãi hãi cũng may là có Quan Trạch ở ngay bên cạnh cậu.
Đi chưa được mấy bước thì đã đến cuối hành lang, ngã rẽ là một mảnh đen thui, không chờ Lâm Diệu nhìn rõ cái gì thì đèn ở hành lang đã đột nhiên tắt đi.
"Má," Lâm Diệu nhỏ giọng nói nhỏ, lấy điện thoại từ trong túi ra, "Soi chút, đi hướng nào cũng không nhìn rõ."
Ngay lúc Lâm Diệu muốn ấn cho màn hình sáng lên thì trong phòng đột nhiên truyền ra âm thanh kì lạ, tiếng rất nhỏ như là có người kéo lê chân mà đi, đi rất chậm và cả tiếng hít thở nặng nề.
"Xuất hiện rồi…." Giọng nói run rẩy của một cô gái ở phía sau còn lẫn vào một chút hưng phấn.
"Gì….." Lâm Diệu vừa định nghe kĩ một chút thì đèn trong phòng lại đột nhiên hơi loé lên nhưng chỉ trong phút chốc lại tối đen lại.
Nhưng chỉ một chút ấy thôi thì Lâm Diệu cũng đã đã nhìn thấy một người toàn thân trắng toát đứng trước mặt cậu, khoảng cách chỉ có mấy cm, nữa mặt toàn là máu đang nhìn chằm chằm cậu.
"Á——" Sau một giây sửng sốt thì Lâm Diệu phát ra tiếng hét thảm thiết, quay đầu muốn chạy đi.
"Á——" Mấy cô gái còn hét thảm hơn cả cậu.
Vốn dĩ Lâm Diệu hét nửa chừng đã nghĩ ra đây là do người giả dạng rồi nhưng không chờ cậu bình tĩnh lại thì tiếng hét của mấy cô gái đã đem cậu về lại với nỗi kinh hoàng, cậu sợ đến mức xoay người lại đập mũi mình lên cằm của Quan Trạch ở phía sau.
"Ôi…. Đây mới là phòng đầu tiên thôi mà," Quan Trạch nhanh chóng ôm cậu, nhanh tay xoa xoa lên lưng cậu mấy cái, "Mũi có sao không?"
"Vâng." Lâm Diệu bụm mũi cả buổi mới bình tĩnh lại được.
Mấy cô gái hét lớn cũng yên tĩnh lại, Lâm Diệu ấn sáng điện thoại rọi trong phòng, cái người mặc đồ trắng nửa mặt đỏ đã biến mất. Ánh sáng của điện thoại cũng chẳng sáng bao nhiêu nhưng vẫn có thể nhìn thấy trên bức tường bên cạnh có một mũi tên dường như là được vẽ bằng máu chỉ về hướng một cánh cửa, còn có mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, đường thoát, phía bên kia cửa là đường hẹp, cuối đường có ánh sáng mờ mờ.
"Bên này đi." Quan Trạch xoa cằm mình, cảm thán rằng mũi của Lâm Diệu cũng có sức ghê đụng hắn đau cả buổi rồi.
Quan Trạch đi đến phía trước, hắn không muốn bị Lâm Diệu đụng thêm cái nữa. Đi về phía trước mấy bước, vừa mới ra khỏi căn phòng này thì đã nghe thấy tiếng cười của một người phụ nữ.
Tiếng cười này nghe rất rợn người, bén nhọn mà quỷ dị, giống y như là tiếng móng tay xẹt qua thủy tinh. Ngay lúc Quan Trạch đang suy nghĩ coi lần này có khi nào lại có người xuất hiện không thì đã cảm thấy lưng mình bị người ta nắm lấy, tim hắn giật một cái, bị giật mình theo phản xạ có điều kiện mà muốn trở tay đánh, cũng may rất nhanh hắn đã phản ứng lại được đây là Lâm Diệu.
"Em đừng buông tay." Quan Trạch bóp bóp cổ tay Lâm Diệu.
"Vâng," Giọng Lâm Diệu rất nhỏ, "Người đẹp ở phía sau cô cũng đừng buông tay, đột nhiên nắm lại như thế làm tôi sợ đến mức muốn đi vệ sinh luôn."
Tiếng cười của phụ nữ như gần như xa mà lảng vản xung quanh họ, mọi người đều không nói gì đi theo sau Quan Trạch đến phòng tiếp theo.
Phòng rất nhỏ, trên trần nhà có một cái đèn cảm giác sắp hỏng đến nơi, lúc sáng lúc tối cứ chớp tắt như thế.
Quan Trạch dừng chân, Lâm Diệu vẫn luôn cúi đầu đi theo sau hắn, lợi dụng cơ thế Quan Trạch để ngăn tầm mắt của mình phòng ngừa lại có thứ gì đó nhảy ra khiến cậu hoảng sợ, nhìn thấy Quan Trạch dừng lại cậu mới ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua vai Quan Trạch nhìn một vòng trong phòng.
"Má…… nó……" Nhìn thoáng qua cái này thôi mà giọng của Lâm Diệu đều run lên.
Trong phòng chỉ có hai cánh cửa, từ bên này đi vào một cái, một cái ở đối diện để đi ra, trong phòng đặt mấy cái giường nhìn như là giường giải phẫu, ga giường màu trắng đều bị nhuộm thành màu máu, phía trên vẫn còn mấy người đầm đìa máu nằm không nhúc nhích, ở góc phòng còn có mấy người gầy trơ xương nằm thành một đống, toàn bộ đều không nhúc nhích gì như thế.
"Tôi không dám đi qua đó." Tay cô gái vẫn luôn nắm áo của Lâm Diệu run run, run đến mức vẫn luôn quạt gió vào người Lâm Diệu.
"Toàn là ma nơ canh cả," Lâm Diệu an ủi cô nàng, lại kéo lưng quần Quan Trạch, "Đi qua?"
"Ừm," Quan Trạch nhìn chằm chằm người nằm trên bàn mổ, thật ra hắn không sợ mấy thứ này nhưng dưới hoàn cảnh với bầu không khí này hắn vẫn căng thẳng, cho dù tất cả đều là giả nhưng cũng không thể nào đoán được thứ gì sẽ xảy ra sau đó.
"Vậy được, nhanh chút đi." Lâm Diệu đẩy đẩy Quan Trạch, cậu thật sự không muốn ở đây lâu thêm nữa, tiếng cười bên tai, ánh đèn chớp loé và cảnh tượng máu me đầm đìa trước mặt nhìn qua đáng sợ kinh khủng.
Mấy người đi xuyên qua giữa mấy giường phẫu thuật, không ai nói gì chỉ nghe những tiếng hít thở căng thẳng.
Lâm Diệu cảm thấy mình vô cùng nhàm chán, rõ là đang sợ muốn chết lại còn cẩn thận nhìn thật kĩ lúc đi ngang qua, cậu muốn nghiên cứu thử coi này là người thật hay là đạo cụ thôi.
Cậu cảm thấy chính là đạo cụ, đặc biệt là mấy người bị chém đứt đôi nửa người kia…. Nghĩ như thế cậu đã bình tĩnh không ít.
Chưa đi được mấy bước thì cậu đã để ý thấy một người phụ nữ dường như rất xinh đẹp nằm trên giường, đạo cụ mà làm tỉ mỉ như vậy á? Cậu đang muốn nhìn nhiều thêm chút thì đôi mắt vẫn luôn nhắm nghiền của người phụ nữ kia đột nhiên mở ra, đôi mắt trống rỗng chạm nhau với anh mắt của Lâm Diệu.
Lâm Diệu thật sự không ngờ sẽ có chuyện như vậy xuất hiện, cậu sợ đến mức suýt nữa là quỳ xuống lạy người phụ nữ kia, đến tiếng hét cũng bị kẹt trong cổ họng không có cách nào thoát ra được chỉ có thể vừa chỉ vào bên đó vừa lùi về phía sau.
Người phụ nữ kia mặc đồ bệnh nhân, cả mặt cả người toàn là máu, đột nhiên ngồi bật dậy từ trên bàn phẫu thuật giống như cương thi, ngồi trên bàn phẫu thuật trừng mắt nhìn bọn họ.
"Á——"
"Trời ơi——"
"Á—— Cứu——"
Mấy cô gái quay mặt lại nhìn thấy cảnh tượng như thế thì đồng thời hét thảm, liều mạng chen đến bên người Lâm Diệu và Quan Trạch.
Vốn dĩ Lâm Diệu đang lùi về phía sau, trong tâm không vững rồi lại còn bị mấy cô gái chen như thế nữa cho nên trượt chân, đụng vào phía cuối bàn phẫu thuật, một đống lung tung beng làm cho cậu không thể không dùng tay chống một chút nhưng lại phát hiện thứ cậu chống lên không phải mặt bàn phẫu thuật mà là thứ gì đó mềm mềm.
Lông tơ toàn thân cậu lập tức dựng hết cả lên, nhanh chóng quay đầu qua nhìn, phát hiện tay mình đang chống lên lòng bàn tay của cương thi nữa người đang nằm trên bàn phẫu thuật, cậu giật cả mình mới vừa giơ tay lên định né thì bàn tay kia đột nhiên giật giật, chưa chờ cậu phản ứng lại thì đã trở tay nắm lấy tay cậu.
"Á đ* má——" Vốn dĩ Lâm Diệu không muốn gào thảm như thế, ngay trước mặt Quan Trạch thì thôi đi, quan trọng là còn có cả mấy cô gái không quen biết ở đây nữa, cậu muốn chừa chút mặt mũi cho mình. Nhưng nửa người mà còn động đậy được thật sự vượt qua tưởng tượng của cậu, trong giây phút ấy cậu thật sự không chịu nổi nữa, tiếng gào này còn gào đến vỡ giọng, vung mạnh cánh tay kia ra, "Đ* má mày——"
Trong phòng lập tức loạn hết cả lên trừ Quan Trạch ra thì ai cũng hét, vừa hét vừa giành nhau chạy ra ngoài.
Người phụ nữ mặc đồ bệnh nhân nhảy xuống giường, mặt không có biểu cảm gì mà lại gần bọn hơn, trong tay thế mà còn cầm cả dao, lưỡi dao lóe lên ánh sáng trong ánh đèn chớp tắt.
"Chạy!" Lâm Diệu cảm thấy mình không phân biệt nổi đây là đâu nữa rồi, cứ cảm thấy mình như đang ở trong phim kinh dị.
Quan Trạch nắm chặt lấy cánh tay cậu kéo cậu xông ra ngoài từ cánh cửa ở đối diện.
Đời này chắc Lâm Diệu cũng chưa từng chạy nhanh như thế, cậu theo sau Quan Trạch cũng không rảnh mà nhìn đường, chân thoăn thoắt cứ như là chong chóng sắp phát ra điện đến nơi luôn rồi, lúc nhỏ cậu mà chạy nhanh một cái là mẹ sẽ nói bị như bị ma dí, không ngờ rằng có một ngày cậu bị ma dí thật.
Ra khỏi cánh cửa này là một hành lang rất dài, toàn bộ hành lang đều đỏ như máu, ánh đèn màu đỏ chiếu lên các loại dấu vết loang lỗ, hai bên hành lang là một loạt các cánh cửa đóng kín.
Lúc Quan Trạch kéo cậu xuyên qua hành lang, một cánh cửa ở bên cạnh họ đột nhiên mở ra, một người đột nhiên lao ra.
"Bà mẹ mày!" Lâm Diệu sợ đến mức tóc cũng muốn bay ra khỏi da đầu luôn, vù vù, cậu không rảnh mà chạy nữa lập tức đấm một cái về phía người nọ, vừa hay đấm vào ngay vai người nọ.
"Á!" Người nọ la một tiếng bụm vai lùi về lại phòng.
Chạy đến cuối hành lang, hai bên đều có đường đi, trên tường có mũi tên chỉ qua bên trái để là đường chết bên phải lại viết là đường sống.
"Cái này tin được à anh?" Lâm Diệu chỉ vào mấy chữ đường sống, vừa thở hổn hển vừa quay lại nhìn.
"Không biết nữa," Quan Trạch cũng chạy đến mức thở dốc, "Chạy bỏ mấy cô gái kia luôn rồi à?"
"Hả?" Đến bây giờ Lâm Diệu mới phát hiện, không biết từ bao giờ chỉ còn lại hai người họ, đến bóng dáng của một cô gái cũng không thấy, "Ù má, có lỗi với mấy cổ quá, còn nói là không tách nhau ra mà, làm sao bây giờ đây anh? Mình có cần quay lại tìm mấy cổ không? Tuy là em có hơi sợ nhưng lát nữa ra ngoài gặp mấy cổ em mất mặt, sợ đến mức chạy biến, người đâu mất cũng không biết luôn."
"Vậy quay lạ….." Quan Trạch quay đầu lại nhìn thoáng qua, nói được một nửa thì không nói tiếp.
Lâm Diệu nhìn thấy trên mặt hắn rõ ràng có chút sửng sốt, cảm xúc mới hoãn lại một chút của cậu lại sống dậy, cậu quay đầu lại nhìn về phía hàng lang, ruột gan liền có hơi run, thấp giọng nói: "Đường…. đường sống đi anh….."
Cửa ở hai bên hàng lang đều mở ra, có mấy người từ trong phòng chạy ra, chậm rãi bay về phía họ.
Đúng vậy là bay, tư thế thân trên đều bình thường nhưng nửa người dưới của mấy người họ nhìn rất…. bay bổng, dưới chân trống rỗng, không có chạm đất.
Không chờ Quan Trạch trả lời Lâm Diệu đã kéo hắn chạy về bên phải.
Quẹo sang phải chính là một căn phòng trống, đèn vẫn không sáng như cũ nhưng không có đồ gì đáng sợ, trong phòng còn có một cánh cửa đang đóng, trên cửa có có một cái bảng để là "Lối thoát".
"Chính là chỗ này," Lâm Diệu đứng trước tấm bảng, lúc đi vào nhân viên có nói rồi, trên đường chơi nếu như mà không chịu nổi thì nhìn thấy bảng như thế là có thể ra ngoài, "Em lui thôi, em không chịu nổi bị sợ như thế."
"Tùy em, vậy ra ngoài thôi." Quan Trạch bật cười, "Bộ đáng sợ thế à?"
"Má nó," Lâm Diệu quay đầu nhìn hắn, kéo kéo quần, "Anh không biết đâu, lúc cái người kia bắt lấy tay em mẹ nó em lập tức bị doạ cứng luôn."
"Gõ cửa đi," Quan Trạch cười đến mức phải dựa vào tường, "Chút xíu tiền đồ này của em còn không bằng Lục Đằng nữa."
"Anh im đi, xem như là em biết tại sao con nít không được vào rồi, cái này không giống mấy cái nhà mà đặt mấy bộ xương giả, trẻ con mà vào bị doạ thì chắc chắn sẽ xảy ra vấn đề," Lâm Diệu gõ lên cửa mấy cái, "Cứu tui với!"
Cửa không mở ra cũng không ai đáp lời cậu, cậu ngớ người: "Này là ý gì thế?"
Quan Trạch đi đến bên cạnh cậu, đưa tay vặn nắm cửa một chút, cửa mở ra, bên kia là một mảnh sáng trưng yên tĩnh.
"Ôi má nó, cả người em đầy mồ hôi," Sau khi rời khỏi nhà ma Lâm Diệu mới phát hiện phần áo thun sau lưng của mình đã ướt đẫm.
"Ra mồ hôi bình thường, lát hóng gió chút là khô thôi," Quan Trạch ôm vai cậu, "Cứng lên mới đáng lo, để anh sờ xem có gục chưa nhé?"
"Cút!" Lâm Diệu đẩy hắn ra, đi về phía cửa vào bên kia, Lục Đằng còn đang ngồi chờ cậu báo cáo kìa.
Đi được mấy bước cậu đột nhiên phát hiện phía trước có ba cô gái đang vỗ ngực dáng vẻ chưa bình tĩnh được, cậu ngớ người quay đầu lại nhìn Quan Trạch: "Là mấy người vừa nãy à anh?"
"Ừm," Quan Trạch nhìn thoáng qua, "Mất mặt nhỉ?"
"Úi anh đẹp trai!" Một cô gái nhìn thấy bọn họ thì gọi lớn, "Là hai anh nhỉ? Mới nãy chạy loạn mất haha…."
"Ha ha," Lâm Diệu thấy cô nàng cười mà có hơi xấu hổ, đành phải cười theo mấy tiếng, "Mấy cô cũng ra à? Chảy được một nửa thì phát hiện mấy cô biến mất rồi."
"Bọn tôi còn chưa chạy đến hành lang thì không biết ở đâu ra xuất hiện một người, chúng tôi đành phải chạy vào cái cửa ở giữa kia, kết quả thì nhìn thấy cửa, thật sự không dám đi tiếp nữa nên ra ngoài," Một cô gái khác cười giải thích, lại chỉ chỉ Quan Trạch, "Tôi tưởng cậu có bạn trai đi cùng sẽ trụ lâu hơn chút cơ."
"Bạn trai t….." Lâm Diệu nhìn Quan Trạch rồi mới phản ứng lại được cô gái này đang nói cái gì, mặt cậu lập tức có hơi nóng, lần đầu cậu gặp phải cái kiểu bị người ta bình tĩnh mà chỉ ra mối quan hệ của cậu, bình tĩnh y như là đang nói đây là bạn gái cậu vậy, cậu có hơi không biết nên đáp như nào.
"Bọn tôi đều nhát gan." Quan Trạch cười cười.
Lúc dẫn Lục Đằng ra khỏi cửa vào, Quan Trạch mua cho Lục Đằng và Lâm Diệu mỗi người một cây kem: "Em cũng ăn cùng Lục Đằng đi cho đỡ sợ."
"Anh ơi, bên trong có phải là đáng sợ lắm không?" Lục Đằng ngồi trên cỏ ngửa mặt nhìn cậu.
"Ừm, rất đáng sợ cho nên trẻ con không nên vào," Lâm Diệu ngồi xổm xuống cười với cậu bé, "Có con ma vay tới bay lui còn có một người toàn là máu đột nhiên nhảy ra, còn cầm dao nữa…"
"Vậy anh có bị thương không!" Lục Đằng trợn tròn mắt, lo lắng hỏi.
"Không có, anh với ba em chạy nhanh lắm họ không đuổi kịp tụi anh." Lâm Diệu ăn một miếng kem, đúng là chạy nhanh thật, bỏ người ta cũng không biết luôn.
"Anh Lâm Diệu còn đánh một con quỷ cơ," Quan Trạch dựa vào cái cây bên cạnh, nhớ lại thì không nhịn được cười, "Rốt cuộc là gan em lớn hay nhỏ thế hả?"
"Ngoài ý muốn thôi, thật sự là doạ em hú hồn, em không đạp cho một cú đã may lắm rồi, "Đám quỷ trong nhà ma này cũng không dễ dàng gì, phải mua bảo hiểm."
"Một ngày mà có hai người như em đến thôi thì người ta cũng phải xin nghỉ luôn."
"Quan Trạch," Lâm Diệu ăn mấy miếng thì ngừng lại, "Em hỏi anh cái này."
"Ừm, gì đó?"
"Anh nói xem, vừa nãy anh cũng đâu có bị dọa đâu sau anh cũng không phát hiện mấy cô gái kia biến mất rồi" Lâm Diệu vẫn có hơi buồn bực vì mình lại chạy mấy bỏ mặt mấy người sống sờ sờ ra đó lại.
"Anh có rảnh để ý mấy cô ấy đâu, phía dưới của em không vững anh cứ sợ em ngã mất, với cả trong giờ phút ấy chỉ muốn kéo em chạy thôi." Quan Trạch cười.
"Biết nói chuyện ghê ta," Lâm Diệu rất hài lòng với câu trả lời này, ngồi xuống bãi cỏ dựa vào chân Quan Trạch, "Xoa bóp đầu cho em đi thọ tinh."
Quan Trạch đưa tay nhẹ nhàng xoa bóp đầu cậu: "Thoải mái không khách quan?"
"Cũng tạm." Lâm Diệu nhắm mắt lại, "Móng vuốt không tệ ý nhờ."
"Ừm, móng vuốt của anh lợi hại lắm đó." Quan Trạch cười cười.
"Mẹ nó anh nói chuyện chú ý chút đi!" Lâm Diệu nhìn thoáng qua Lục Đằng đang ngồi bên cạnh tập trung ăn kem, "Trước mặt con nít mà cái khỉ gì anh cũng dám nói."
"Em không phải con nít," Lục Đằng nhìn cậu một cái, "Đâu có nhỏ lắm đâu."
"Ừm, không phải," Lâm Diệu bật cười vây tay, "Lại đây anh xoa bóp đầu cho em."
"Được ạ." Lục Đằng lập tức chạy lại ngồi trước mặt cậu, dựa vào người cậu.
Lâm Diệu nhẹ nhàng ấn lên đầu Lục Đằng: "Lục Đằng nè, anh…… Chú tốt với em không?"
"Tốt lắm ạ," Lục Đằng gật đầu, "Tốt với em y như ba em vậy."
(*Đoạn này tui để xưng hô hơi lộn xộn tại hai đứa "nhóc" này đang thoả thuận cách gọi với nhau:))))
"Vậy sau này con đừng gọi bằng anh nữa được không?" Lâm Diệu xoa mặt cậu bé, "Chú không muốn cứ kém bối phận với ba con mãi đâu."
"Tại sao? Kém thì kém thôi," Lục Đằng chẳng để tâm lắm, trả lời, "Không thì sau này gọi anh bằng ba hai nha?"
"Ba gì cơ?" Lâm Diệu ngớ người.
"Hai á."
"Tại sao anh là hai chứ!" Lâm Diệu không hề có chút ý kiến nào về việc Lục Đằng gọi cậu bằng ba nhưng cái số hai này làm cậu không chấp nhận được.
"Vì anh nhỏ hơn ba, này mà anh cũng không tính được ạ?" Lục Đằng quay đầu nhìn cậu một cái.
"Bàn thêm được không? Không thêm hai vào nhé?" Lâm Diệu vừa muốn được gọi bằng ba vừa không bằng lòng làm cái thứ hai này.
"Em nghĩ đã," Lục Đằng thở dài, suy nghĩ một lúc, "Ba nhỏ, được không ạ?"
"Được!" Lâm Diệu vui vẻ ôm Lục Đằng hôn một cái, "Cái này được hơn gọi bằng anh nhiều, được hơn gọi bằng chú luôn!"
"Ba nhỏ ơi." Lục Đằng lại gọi thêm một tiếng.
_______

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.