“Nếu tiểu thư đây không phục… vậy người này thì sao?”
Vân Nguyệt tự tin hỏi lại nàng ta, không hiểu sao Lạc Vân thấy bất ổn mà quay người lại, nàng ta trợn mắt giơ tay chỉ.
“Ngươi… ngươi đến đây làm gì?...”
Một trong những nha hoàn thân cận đi cùng Lạc Vân hôm đó, ánh mắt né tránh không dám nhìn mà cúi đầu, vừa ngẩng lên đã bắt gặp ánh mắt của nàng liền ấp úng kể lại. Mọi lời nói không sai so với nha hoàn trước, tất cả ánh mắt đổ dồn lên Lạc Vân, lúc này chẳng ai có thể cứu nàng ta ngoài nghĩa phụ cả, vội nói.
“Nghĩa phụ… nữ nhi biết sai rồi, người cứu con…”
Mặc dù Hoàng Thượng cùng Thái tử nghe được mọi chuyện có phần khó chịu nhưng trường hợp này nói hay không nói đều không ổn. Hoàng Minh Bảo tinh ý nhìn Vương Tử Dực gian xảo nói.
“Chuyện này là giữa Lạc tiểu thư và Công chúa, để Công chúa và Phò mã quyết định… Ý mọi người thế nào?”
Thượng Vân Nguyệt lại không biết tỏng ý định, liếc xéo hắn, nàng nhìn Vương Tử Dực rồi suy ngẫm.
“Vương Tử Dực, giao cho chàng đó.”
Cái tật gọi của nàng vẫn không sửa được dù đang ở đâu, hắn bất lực cười.
“Không biết thì không có tội… Nể mặt Lạc tướng, chỉ cần Lạc tiểu thư xin lỗi Công chúa đây cũng như biết hối cải trong phòng một tuần, mọi chuyện coi như không có gì.”
Vân Nguyệt che miệng cười, ai không biết Lạc tiểu thư là người thích bay nhảy có bao giờ chịu ở yên một chỗ, bây giờ còn bị nhốt không phải ngày mà cả tuần.
Lạc Vân còn đang muốn nói thì Lạc tướng đã cúi đầu cảm tạ, liếc sang thấy Lạc Vân vẫn ngồi thừ đó mà khẽ quát.
“Đa tạ Công chúa và Phò mã nhân từ… Còn không mau cảm ơn.”
Mọi chuyện coi như được giải quyết, bất chợt Vân Nguyệt nói.
“Lạc tướng, dù sao người cũng cất công đến đây, ở lại dùng bữa với Phụ hoàng không biết được không?”
Hoàng Thượng lắc đầu trước độ tinh ranh, lấy ông ra thì Lạc tướng sao dám thẳng thừng từ chối, vậy là một bữa tiệc nhỏ diễn ra ngay trong hoàng cung.
“Khoan đã, vẫn còn người nữa.”
Chuẩn bị dùng bữa thì Vân Nguyệt lại nháy mắt nói, bên ngoài một cô nương bước vào.
“Tham kiến Hoàng Thượng. Tham kiến Thái tử. Tham kiến Công chúa và Phò mã.”
“Được rồi, người quen cả, nào muội mau lại đây…”
Vân Nguyệt kéo tay người đó vào chỗ bên cạnh không biết do nàng cố ý hay trùng hợp chỗ đó ngay cạnh Minh Bảo. Ánh mắt Lạc Vân liền thay đổi, vừa ngồi một góc lo sợ mà giờ đã giương ánh mắt ghen ghét căm tức rồi. Điều này sao qua được mắt Vân Nguyệt, nàng mỉm cười cúi đầu dùng bữa.
Cạch
Và phản ứng nàng mong chờ đã đến, ngay khi người vừa vào tháo khăn che mặt xuống, Lạc lão bất động như ai điểm huyệt, bất cẩn rơi chiếc thìa, ông lắp bắp hỏi.
“Công chúa… vị… vị này là?”
“Xem kìa dạo này ta hấp tấp quá, người này chính là Thượng Khả Hân, muội muội của ta ở Đại Tần và cũng chính là… Thái Tử phi sắp tới.”
Nàng vừa dứt câu, một người không kiềm chế được mà đứng bật dậy, Lạc lão còn đang hoang mang bất ngờ cũng phải ngước lên nhìn.
“À… con… con hơi bất ngờ, lần đầu gặp xin chỉ giáo Thượng tiểu thư.”
Lạc Vân nhận ra hành động vội vàng của mình, ấp úng lấp liếm cho qua, thế nhưng Vân Nguyệt không cho qua, nàng cười tươi hướng nàng ta nói.
“Lạc tiểu thư cũng nên đổi xưng hô đi, ừm… gọi là Thái Tử phi người thấy sao, Phụ hoàng?”
Hoàng Thượng cười to gật đầu với nàng, tay còn vỗ vai Hoàng Minh Bảo.
“Tốt, tốt lắm.”
Vân Nguyệt nói khiến một người ngại ngùng còn một người đang cố giữ hình tượng nhưng móng tay đã cắm sâu trong lòng tay rồi.
“Tỷ…”
Thượng Khả Hân kín đáo dựt tay áo nàng nhỏ giọng nói, ai biết tai nàng đã đỏ ửng như trái cà. Hoàng Minh Bảo còn gắp thức ăn cho mình, lén nháy mắt tán thưởng Vân Nguyệt.
“Muội ngại cái gì, người ca ca thương ta bây giờ chuyển hết sang muội rồi.”
Vân Nguyệt giả bộ giận dỗi, chưa bao lâu trong bát đã có món nàng thích ăn, ngay tức khắc nàng ngồi im không dám trêu ghẹo nữa. Hoàng Minh Viễn ấm lòng nhìn hai đứa con của mình đều hạnh phúc, tìm được người yêu thương chúng như vậy, ông mãn nguyện rồi, khi sang kia cũng không thấy tội lỗi với nàng ấy.
“Lạc lão, người sao thế? Đồ không hợp khẩu vị sao, để ta đổi…”
Nàng ngước lên thấy Lạc lão cứ nhìn chăm chăm vào Khả Hân, không chỉ nàng ai cũng cảm nhận được điều này, chỉ có Khả Hân là thắc mắc sợ rằng mình làm sai điều gì nhìn Minh Bảo nhưng nhận lại là cái xoa đầu cùng ánh mắt an tâm.
“Không,… lão già này cũng không dùng được nhiều, Công chúa đừng để ý…”
Bữa ăn ấm cúng với ai đó cũng là bữa ăn đầy khó chịu với ai kia cũng kết thúc. Hoàng Minh Bảo đã đưa Khả Hân đi đâu mất, Hoàng Thượng cũng đi nghỉ. Chỉ còn nàng với hắn đang định ra về.
“Công chúa…”
Nàng tỏ ra ngạc nhiên khi Lạc tướng vẫn đứng ngoài này nãy giờ, còn Lạc Vân không thấy đâu.
“Thẩm thẩm, người vẫn chưa về sao?”
“Công chúa, ta có một số chuyện muốn hỏi… không biết…”
“Lạc tướng thứ lỗi, Công chúa cả ngày mệt cần nghỉ ngơi.”
Chưa để Vân Nguyệt phản ứng, Vương Tử Dực đã nói tiếp thay nàng, Lạc lão sao dám cản nàng nữa.
“Phải, phải… ta hồ đồ, mời Công chúa về nghỉ ngơi.”
Thượng Vân Nguyệt gật đầu cáo từ, Lạc lão vội hành kính theo. Đi được đoạn, nàng mới thắc mắc.
“Vương Tử Dực, chàng khi nãy…”
“Ta không quan tâm nàng đang bày trò gì, nhưng nàng không được lơ là sức khoẻ… Với cả, có được nhanh quá sẽ không biết quý trọng.”
Hắn cúi đầu nói với nàng, dù nàng có làm gì đi nữa phía sau vẫn có hắn đỡ nhưng hắn không cho phép nàng bỏ qua sức khoẻ của mình. Một điều hắn suýt mất đi nàng mới nhận ra.
“Làm sao đây… ta lại yêu chàng nhiều hơn rồi.”
Bóng chiều đổ lên hai người đang chìm trong hạnh phúc của chính họ, dàn người đi sau không khỏi ghen tị. Dù trải qua nhiều trắc trở, khó khăn, họ vẫn đặt niềm tin vào nhau để vượt qua, hy vọng đoạn đường gian truân đằng sau họ cũng nắm tay nhau để đi tiếp.
Phoebe đã quay lại sau nhiều ngày bỏ bê🥲. Đừng quên like vote cho tuii chút động lực nhớ☺️