“Tiểu thư Lạc phủ không bao giờ nhún nhường, coi người khác vào mắt đâu rồi?”
Lúc này mới phát giác ra có người đến gần mình, nàng ta quơ tay lau sạch hết lem nhem trên mặt, một con người tự kiêu nay lại bày vẻ xấu xí cho người khác nhìn còn là người nàng ta ghét nữa.
“Nghĩ mình thành Lạc tiểu thư thật rồi sao? Dù như nào chắc chắn đứa con bên mình như ta bao nhiêu năm vẫn hơn là xa cách không rõ tăm tích.”
Lạc Vân đứng dậy cố lấy dáng vẻ như cũ, điêu ngoa nói nhưng trong lòng đã nơm nớp lo sợ bởi nàng ta đã bao lần nhìn thấy dáng vẻ, gương mặt mong chờ của ông nên bản thân biết rõ hơn ai khác, tiếc là Khả Hân không có chút thay đổi.
“Lạc Vân ơi Lạc Vân, ngươi nghĩ danh Lạc tiểu thư với Thái tử phi, cái nào hơn, hửm?”
Không ngờ nàng chọc đúng chỗ tức của nàng ta, Lạc Vân giơ tay lên mà không nói.
“Ngươi… Ngươi…”
“Thôi đi, ta đến không phải để tranh cãi với ngươi, cũng không phải để tranh giành lại bất cứ thứ gì không thuộc về mình.
Ngươi nói đúng, ta và ngươi không thể so sánh được trong lòng ông ấy, tình cảm, sự yêu thương ngươi nhận được lâu nay ai cũng nhìn ra, cho nên đừng làm tổn thương đến người bao bọc ngươi vô điều kiện. Đừng quên vì sao ngươi có ngày hôm nay.”
Thượng Khả Hân gạt tay nàng ta ra, không hề để nàng ta xen vào lời nào, nói xong nàng liền quay người rời đi nhưng được nửa chừng dừng lại. Khả Hân đi đến đâu Lạc Vân lùi lại đến đó, không hiểu sao nàng ta cảm nhận áp lực này quen quen.
“Nhớ, dùng những thứ thuộc về mình, dùng nhầm coi chừng… mất mạng.”
Từng từ, từng chữ Khả Hân nói sát bên tai nàng ta, nàng còn cố ý nhấn mạnh hai từ cuối, sau cùng mỉm cười rời đi. Để lại Lạc Vân giật mình tròn mắt nhìn theo, nàng ta cuối cùng không trụ được mà khuỵ xuống, nhưng không phải xuống đất mà rơi vào vòng tay ai kia.
“Không sao chứ?”
Lạc Vân mới đầu bất ngờ rồi ngượng ngùng đẩy ra với gương mặt bực tức, chẳng lẽ cảnh tượng nãy giờ đã bị hắn ta nhìn thấy. Thực chất Tạ Lâm vẫn như mọi ngày đến Lạc phủ từ sớm, có điều hắn ta không còn cảm thấy ép buộc như lúc đầu nữa, khi nhìn Lạc Vân ôm gối dưới gốc cây hắn ta đã muốn tiến đến nhưng sự xuất hiện của Khả Hân đã ngăn lại.
“Đi thôi.”
Tạ Lâm kéo Lạc Vân nhưng nàng ta dựt lại cau mày chất vấn.
“Đi đâu? Nay ta không có tâm trạng, đừng làm phiền ta.”
Nói xong nàng ta quay người đi nhưng lại bị Tạ Lâm kéo lại hắn nhởn nhơ không để ý nàng ta vừa nói gì.
“Giải sầu, lần trước bảo mời rồi cuối cùng vẫn là ta trả, nay đến lượt tiểu thư đây trả cho ta, thế nào?”
Không nhắc chắc Lạc Vân đã quên từ lâu, nàng ta chỉ nhớ hôm đó nha hoàn nói hắn ta đưa mình về nhưng vẻ mặt của bọn họ không đúng lắm, không biết mình có gây ra chuyện gì không. Nói nãy giờ có vẻ như tâm trạng nàng ta ổn hơn, Lạc Vân quay người đi trước, mãi vẫn không thấy động tĩnh,
“Có đi không?”
Hắn ta gật đầu bước theo, không ai nhìn ra đôi môi vốn không bao giờ cười nay lại nhếch lên một đường.
Trong tửu lầu, họ chọn căn phòng kín trên lầu hai, đúng là hắn ta rủ đi nhưng nhìn nàng ta rót nãy giờ mà nóng mắt.
“Đừng cản ta… Ta khổ sở từ nhỏ cứ tưởng được sung sướng ai ngờ... ự, nàng ta từ đâu xuất hiện phá hỏng mọi thứ…”
Lạc Vân vừa nói vừa trút hết rượu vào cổ họng mặc nó cay nóng như nào, Tạ Lâm ngồi bên lóng ngóng muốn cản nhưng rồi lại thôi, hắn ta ngồi im nghe tiếp.
“Ngươi biết Thái tử đúng không?... Huynh ấy trước giờ luôn dịu dàng nhường nhịn ta, nữ nhân duy nhất ngoài Hoàng Hậu được lại gần nhưng…ự… nhưng chỉ vì nàng ta huynh ấy đã thay đổi… Ta cứ nghĩ chỉ cần một thời gian nữa thôi, ta không phải đứng từ xa hay mỗi đêm mơ mộng nữa, ta có thể đứng bên cạnh huynh ấy…”
“Vậy tại sao không hỏi thẳng Thái tử, biết đâu người làm vậy là có lý do… Với cả tình cảm đâu có thể quyết định bằng lý trí… Ta thấy tiểu thư đây là nhầm lẫn giữa tôn thờ kính trọng người huynh trưởng với tình cảm trai gái.”
Cuối cùng Tạ Lâm không nhịn được mà nói, Lạc Vân gật gật nàng ta tiếp tục trút rượu vào người rồi nhìn hắn ta.
“Được, được, coi như ta nhầm, ta sai do hoang tưởng ngộ nhận, vậy nghĩa phụ thì sao?... Bao nhiêu năm trời ta cố gắng nhẫn nhịn để trở thành tiểu thư Lạc phủ, trở thành đứa con ngoan ngoãn nhưng rồi sao… Chỉ cần ta làm trái ý nghiễm nhiên ta thành đứa con hư hỏng… Ha, giờ thì đứa con gái bé bỏng mong chờ bấy lâu đã quay lại, ta sắp thành kẻ đầu đường, là kẻ thế thân đáng thương nhất… Hahaaa…”
“Tiểu thư không nghĩ đến người khác sao? Lúc được nhận vào Lạc phủ liệu sau này có bao giờ tự hỏi người vốn dĩ là Lạc tiểu thư thật sự đang ở đâu, sống như nào không?... Đến cả khi người ta quay lại, có ý muốn lấy lại hay làm khó tiểu thư không?...”
Cũng không biết Lạc Vân có nghe hắn ta nói không, nhưng hôm nay coi như nàng ta tìm được người trút tâm sự, một người nói giãi bày một kẻ nghe phản bác hay an ủi.
Có ai muốn ship cặp này k, có chút đáng ghét xen lẫn đáng thương ha😄
➡️👍👍👍