Từ lúc trong cung đi về, Vân Nguyệt đều ở trạng thái trầm tĩnh, nàng không ngờ Hoàng Hậu lại thẳng thắn như vậy, chỉ để không hiểu lầm hay còn có ý sâu xa nào khác.
“Trước khi ta xuất giá thành Hoàng Hậu, cũng từng là một nữ nhi tự do bay nhảy, một lần vào rừng chơi săn bắn, vô tình ta vướng vào bẫy thú. Muội có biết làm sao ta thoát ra không?”
“… là Vương gia?...”
Thượng Vân Nguyệt ngờ vực hỏi, chuyện này nàng cũng chỉ nghe mấy nha hoàn đồn đại, cứ nghĩ nó chỉ là câu chuyện thêu dệt có ai ngờ.
“Ta cũng không nghĩ là trùng hợp như vậy, ta rơi ở đó phải nửa ngày trời, đến khi ta sắp không chịu được, luồng ánh sáng lấp ló hiện qua củi che đậy bẫy, lúc đó Vương đệ như tia hy vọng cứu thoát ta.”
“Muội cũng biết đệ đệ trước giờ không ở trong cung, thường đi ra ngoài nhưng võ công của đệ ấy không thể coi thường. Cho nên Tiên Hoàng và Hoàng Thượng mới yên tâm giao cả đội quân triều đình. Cũng vì lý đó đệ ấy không biết ta là ai, và chính ta cũng không rõ mặt nhị hoàng tử như nào… Thế nên mới dẫn đến chuyện hiểu lầm không đáng có.”
“Do ta bị rơi xuống bẫy khiến chân bị thương không đi được, cuối cùng Vương đệ đành cõng ta đi ra ngoài... Nơi săn bắn khá xa kinh thành, do vậy ta chọn ở trọ tránh đi lại, không ngờ đệ ấy vẫn qua lại xem tình hình chân ta... Phải đến gần tháng ta mới có thể đi lại, trước đó ta có hỏi xưng hô, tiếc là đệ ấy lại nói mình là Hàn Vương cho nên ta mới không nhận ra.”
“Chuyện về sau chắc muội cũng biết, không biết kẻ nào nhìn thấy mà bịa ra rằng ta với đệ ấy có tư tình… Nhưng sáng nay có thể thấy, đệ ấy đã có à không phải là chắc chắn đã có tình cảm với muội. Ta nói cũng chỉ muốn không có khúc mắc giữa chúng ta.”
Thượng Vân Nguyệt lăn lộn trên giường mãi vẫn chưa ngủ được, người ta cũng qua lại gần tháng, kiểu gì mà chả phát sinh tình cảm…
“Aaa, sao ta lại nghĩ linh tinh vậy chứ, hắn có tình cảm với ai thì liên quan gì đến nàng.”
Vân Nguyệt lẩm bẩm, nàng cố nhắm mắt mà vẫn cảm thấy thiếu thiếu, không lẽ mọi ngày có người ngủ cùng… Vân Nguyệt ôm đầu chùm chăn để tránh nghĩ linh tinh.
“Tiểu thư, hôm qua người ngủ không ngon?”
Vân Nguyệt bước ra ngoài suýt doạ A Ly, cô bé bẽn lẽn hỏi, nàng sao có thể thừa nhận hôm qua suy nghĩ linh tinh mà đến tận sáng nàng mới chợp mắt.
“À… ha… ta chỉ cảm thấy không khoẻ… em đừng lo.”
Nói xong nàng lại vòng về phòng, nếu còn đi nữa không biết mọi người sẽ nghĩ và nhìn nàng ra sao.
Vân Nguyệt quên mất mà ngồi luyện hoả khí đến khi nàng kiệt sức mà ngất đi, may mà Dạ Thu đi tìm để đưa con rắn mới phát hiện nàng đang mê man trên giường.
Dạ Thu nhanh chóng đặt con rắn xuống, cô bé đưa tay ra truyền linh khí trên người mình sang cho nàng, một luồng khí đỏ cam chiếu lên người Vân Nguyệt.
“Tỷ, tỷ sao rồi.”
Vân Nguyệt cuối cùng cũng có ý thức lờ mờ mở mắt ra, hình ảnh Dạ Thu mờ ảo rồi dần rõ nét. Nàng gượng ngồi dậy, Dạ Thu thấy vậy cũng đỡ nàng, Vân Nguyệt tưởng như nay nàng xong đời rồi, khi nãy nàng như bị bao trọn trong không gian trắng xoá bốn bề là lửa, dù nghe tiếng gọi nhưng nàng không thể thoát ra được.
“Ta không sao…”
“Muội đã dặn hiện tỷ không thể tập một mình rồi mà.”
“Rồi, hôm nay vì chán quá mà ta quên mất, lần sau không thế nữa.”
Dạ Thu cũng không đôi co nữa, nhìn con rắn đang cuộn tròn bên kia mới nhớ ra việc chính.
“Tỷ, muội nghĩ con rắn mà tỷ cứu… không bình thường…”
“Hả, sao lại không bình thường.”
Vân Nguyệt ngạc nhiên rồi chuyển tầm mắt sang con rắn, nhìn như nào cũng chỉ là con rắn bình thường.
“Tuy bề ngoài là như vậy, nhưng hôm trước khi tỷ để muội mang về, nửa đêm nó đã truyền vào mộng nói muốn nhận tỷ.”
Điều này đúng là có vấn đề vì có thể điều khiến trí óc, giấc mộng của Dạ Thu là rất khó, Vân Nguyệt bước đến chỗ con rắn, cô khẽ chạm vào đầu nó.
“Ngươi muốn nhận ta?”
Con rắn cũng như hiểu ý liền cọ đầu vào tay nàng, Vân Nguyệt suy nghĩ chút rồi xoa đầu nó.
“Vậy ta gọi ngươi là tiểu lục nhé.”
“Vậy là xong chuyện này, còn một chuyện nữa… ở ngoại thành có một người đang mắc bệnh, tỷ có muốn chữa không?”
Dạ Thu cảm thấy ổn liền đổi chủ đề, dù sao trong thời gian này Vương gia cũng không có đây, để tiểu lục lại cũng không sợ phát hiện.
“Muội nói cụ thể ta xem.”
“Trên người nổi nhiều vết đỏ, thi thoảng phát sốt, nghe nói còn lây cho người khác.”
Vân Nguyệt liền nhận ra nó giống như sốt phát ban thời nàng sao, tuy nhiên ở đây lại không có thuốc chữa.
“Ta sẽ suy nghĩ, giờ thì muội đi ăn với ta nhé.”
“Hm, nay không có người ăn cùng nên mới nhớ đến muội ha.”
“Nha đầu muội, vậy ta đi ăn một mình.”
“Chờ muội với.”
Tà chiều, Vân Nguyệt suy ngẫm về chuyện Dạ Thu đã nói, nàng cũng không ngại chỉ có điều hiện giờ vẫn không có thuốc đặc trị. Bất chợt tay nàng bị quấn lấy, nàng nhìn xuống thì tiểu lục đang cuốn tay nàng, cái đầu nhô về phía trước. Nàng khó hiểu, cúi xuống hỏi.
“Tiểu lục, ngươi làm gì thế… ngươi muốn dẫn ta đi?”
Như đạt được ý muốn, nó thả tay nàng không quấn nữa, biết ý nàng liền gọi Dạ Thu đi cùng.
Mn đừng quên like vote và góp ý cho truyện nhé😘