“Bà làm gì ở đây?”
Trân phu nhân được báo tin nàng về vội vàng đến nhưng bị A Tứ cùng A Ly chặn lại, trong lúc giằng co mới phát ra tiếng khi nãy.
“Lão gia, ta… ta nghe Nguyệt nhi về… muốn đến thăm mà hai người này…”
Bà ta đảo mắt tìm lý do sau đó muốn đổ tội cho người của nàng ai ngờ bị Vân Nguyệt chặn họng.
“Là ta sai họ làm như vậy, bà có ý kiến? Còn nữa, gọi ta là Vương phi.”
“Con… con…”
Bà ta trợn mắt lắp bắp, Thượng lão gia thở dài, ông cũng không ưa nhưng vẫn phải giữ chút mặt mũi cho bà ta.
“Đủ rồi, đừng ầm ĩ đây nữa. Có gì lên kia rồi nói.”
Thượng lão gia gắt nhẹ rồi bước đi, Vân Nguyệt cũng theo chân phía sau là A Tứ và A Ly. Trân phu nhân tức điên người mà không làm được gì, gương mặt vặn vẹo đến đáng sợ.
“Tỷ…”
Thượng Khả Hân nghe tỷ tỷ về liền vui vẻ muốn chào đón, nhưng vừa thốt lên đã bị ánh mắt Vân Nguyệt chiếu vào liền thức thời rút lại.
“Khả Hân, tiểu thư của phủ Thượng thư mà không biết lễ nghĩa, con có còn coi ta ra gì?”
Thượng lão gia trước giờ luôn thiên vị Vân Nguyệt nhiều hơn một phần cũng là do thương cho số phận của nàng và cũng do nàng là đứa con lúc sinh thời mẫu thân luôn yêu quý. Có lẽ lý do đó mà Khả Hân trước đó luôn ganh ghét cộng thêm luôn bị người mẫu thân tiêm nhiễm những thứ xấu vào đầu.
“Phụ thân,… con không dám… Chẳng qua con chưa kịp…”
Khả Hân giật mình lắp bắp nói, trước đó vì tránh để Trân phu nhân nghi ngờ mà cả hai quyết định sẽ đối lập nhau như trước.
“Lão gia, ông sao lại nặng lời như vậy… đều là con cả, nó vẫn còn bé chưa hiểu chuyện…”
Trân phu nhân vừa đến nghe thấy đứa con bị trách mắng liền cao giọng bênh vực, nhận được ánh mắt, Khả Hân liền hùa theo.
“Phải, phụ thân con là chưa kịp chào… Dù sao cũng chỉ là chào hỏi chắc tỷ tỷ không để ý?”
“Để ý, hơn nữa hình như nhị tiểu thư gọi sai rồi, ta là Vương phi.”
Khả Hân khó chịu, cắn răng cúi đầu đáp.
“Vương phi thứ lỗi.”
“Hừ, cứ làm ra vẻ cao quý lắm, cũng chỉ là Vương phi thất sủng…”
Trân phu nhân vẫn chưa chịu thua mà mỉa mai nhưng dần về sau nhỏ lại vì bị ánh mắt sắc bén của nàng chiếu vào. Thượng lão gia cũng không chịu nổi mà gắt lên.
“Hai người có thôi đi không, chưa đủ mất mặt à?”
Thượng Vân Nguyệt cũng không muốn làm khó ông, nàng cúi đầu,
“Phụ thân, nữ nhi còn có việc khi khác lại đến thăm người.”
“Con… thôi được rồi nhớ về thăm ta.”
Thượng lão gia tiếc nuối nhưng rồi không cản lại, hai người kia nhận được ánh mắt của ông bất mãn chào nàng. Đến khi chỉ còn nhà ba người, Thượng lão gia cảnh cáo rồi rời đi.
“Thượng phu nhân không phải là cái danh cho bà bôi nhọ, cái phủ này đừng khiến người ngoài chê cười nữa.”
“Hừ, tại sao lúc nào phụ thân cũng bênh ả ta… mẫu thân người làm gì đi chứ…”
Thượng Khả Hân lẩm bẩm đủ cả hai nghe rồi lay tay bà ta, thấy đứa con thay đổi thái độ không như mấy hôm trước bà ta liền vui mừng. Vỗ tay trấn an, giọng nói cùng ánh mắt độc ác hiện lên.
“Hài nhi ngoan, mẫu thân không để con thiệt đâu.”
“Mẫu thân, người định làm gì?”
Khả Hân bên trong lo lắng nhưng vẻ ngoài tò mò dò hỏi.
“Tạm thời cứ để con tiện nhân đó hưởng phúc đi, hoạ sẽ đến lúc nào không hay.”
“Vậy sao, mẫu thân yêu người nhất.”
Bên ngoài vui vẻ nhưng ai biết nội tâm Khả Hân đang muốn dằn mặt người trước mặt, nàng phải rất kìm nén để tránh sơ hở.
Thượng Vân Nguyệt về phủ cũng đã trưa, thời tiết đang chuyển mùa, lá vàng rơi khá nhiều ngoài sân của phủ. Nàng kêu A Ly dọn cơm trong phòng, hôm nay nàng không muốn ra ngoài.
“A Ly, em ngồi ăn cùng đi.”
“Dạ.”
A Ly đã quá quen thuộc nên không còn chần chừ như lúc đầu, bữa ăn gần xong thì Vân Nguyệt buông đũa xuống, A Ly thấy vậy cũng dừng theo.
“A Ly, ta muốn nghe về xuất thân của mình.”
Nàng chậm rãi lên tiếng nhưng đầu vẫn cúi xuống chỉ đến khi nghe A Ly chuẩn bị nói không biết, ánh mắt sâu thẩm chiếu lên người A Ly.
“A Ly, em ở bên ta nên hiểu rõ, ta ghét kẻ nói dối và phản bội. Lần trước ta hỏi em chẳng qua để cho em thời gian suy nghĩ… Em nghĩ ta là kẻ ngủ hay sao?...”
Vân Nguyệt cũng đã nắm được phần nào câu chuyện, từ lúc nàng chỉ là đứa bé bên đường mà lại có người bảo vệ bên mình, thêm nữa khi nãy trước lúc ra ngoài, phụ thân đã để lại câu: “Nếu con muốn biết rõ hơn, ta nghĩ A Ly sẽ cho con câu trả lời.”
A Ly hốt hoảng vội quỳ xuống lắc đầu.
“Tiểu thư… em không có ý đó… thực ra… thực ra tiểu thư là… công chúa của nước Biệt Vĩ,…”
Biệt Vĩ không phải là đất nước độc lập không qua lại với nước nào, sao nàng lại là công chúa nước đó được. Nhìn ánh mắt nghi hoặc của nàng, A Ly đưa ra miếng ngọc bội mà cất giữ cẩn thận lâu nay.
“Tiểu thư, người thực sự là công chúa,... đây là tín vật nhận định thân phận người.”
Vân Nguyệt đưa tay nhận lấy, trên miếng ngọc có hình trăng tròn bao quanh toà tháp, hiện giờ không từ nào có thể tả được tâm trạng nàng. Cứ nghĩ mình chỉ là đứa trẻ bị vứt bỏ đùng cái nàng biến thành công chúa.
“Vậy tại sao ta lại ở đây?”
Câu hỏi này không chỉ thắc mắc mà còn có ý nếu nàng là công chúa vậy sao lại được nhặt bên lề đường, có chăng như phim nàng xem là đứa trẻ bị hoàng cung ghét bỏ.