Mới sáng sớm, Vân Nguyệt đã bị nha đầu A Ly lôi dậy từ sớm, do không quen sự phục vụ mà nàng đã từ chối chỉ để cô bé mặc trang phục giúp. Vì hôm nay đi thỉnh an Thái Hậu nên Vân Nguyệt không thể mặc qua loa được.
Từng lớp mặc vào người đã khiến Vân Nguyệt mệt mỏi, cuối cùng cũng xong với trang phục màu hồng phấn điểm nhấn những bông hoa thêu nổi chìm không quá thô thiển, làm nổi bật làn da mịn màng trắng nõn. Phần thắt lưng giữa áo mềm mại ẩn hiện vòng eo thon gọn.
“Tiểu thư, xong rồi ạ.”
Nghe A Ly nói, Vân Nguyệt nhìn vào gương, tóc nàng đã được A Ly búi gọn gàng với những trâm cài bắt mắt, đôi mắt to tròn cùng với đôi môi nhỏ nhắn được thoa lớp son mỏng. Thượng Vân Nguyệt mỉm cười hài lòng, đột nhiên nàng với lấy chiếc hộp trong cùng, mở ra đưa cho A Ly.
“Cài lên đầu cho ta.”
Chiếc trâm phượng tượng trưng Vương phi đã được nàng thay bằng trâm hoa mai vàng, A Ly có chút thắc mắc nhưng không dám trái ý. Hộp đựng này có phần hơi cũ, Vân Nguyệt cũng không nhớ từ đâu mà nàng có cái này. Nàng muốn xem, người Thái Hậu này có là thật lòng với thân chủ này không.
Cung Tôn Ninh.
“Bẩm Thái Hậu, có Vương phi xin thỉnh an.”
Ngồi trên ghế tựa có hai con phượng hoàng, Thái Hậu nghe vậy có chút bất ngờ rồi vui mừng ra lệnh.
“Cho vào.”
An công công nghe lệnh liền cất giọng the thé của mình.
“Truyền Vương phi vào thỉnh an.”
Thượng Vân Nguyệt khẽ cúi người hành lễ, giọng nói ngọt ngào vang lên.
“Nhi thần tham kiến mẫu thân, chúc người bách niên giai lão.”
“Nguyệt nhi ngoan, không cần đa lễ. Mau lại đây với ta.”
Lúc này nàng mới có cơ hội nhìn người được coi là mẹ chồng thời của mình. Khuôn mặt có chút nếp nhăn người có tuổi nhưng có thể nhìn ra lúc trẻ là tuyệt sắc giai nhân, ánh mắt khi nhìn nàng luôn yêu thương nhưng ẩn trong đó có chút đau lòng.
“Nguyệt nhi, ta nghe con ở trong Vương phủ bị người ta ức hiếp. Có phải không?”
Lần đầu đứa bé này chủ động đến thăm, Thái Hậu có chút ngạc nhiên, cách ăn mặc cũng khác hẳn, nhẹ nhàng mà tươi trẻ.
“Mẫu thân, người đừng lo, từ giờ không ai dám ức hiếp con nữa.”
Phải bây giờ nàng là Thượng Vân Nguyệt khác xa với trước đây, nghe Vân Nguyệt nói, Thái Hậu cũng hết cách sự việc hôm qua bà cũng có nghe qua. Liếc nhìn cây trâm trên đầu nàng, bà liền hoài niệm.
Đáng lý Thái Hậu hiện tại là mẫu thân quá cố nàng nhưng Thái Thượng Hoàng lúc đó lại mê đắm người đi theo công chúa, đích nữ thừa tướng nước láng giềng, chính là Thái Hậu hiện tại. Mà công chúa lúc đó thích nét tuấn tú tài giỏi của Thượng thư bộ hình, cùng lúc biết chuyện của muội muội. Cả hai cùng bàn kế hoạch tráo đổi, thật không ngờ Thái Thượng Hoàng không hề trách phạt mà còn giữ kín chuyện này. Nhưng để có được ngôi vị Thái hậu bây giờ không biết bà đã trải qua bao chuyện.
Vì đều là phận nữ nhi chưa gả nên cả hai khi sang cầu hoà đều đeo khăn che mặt, chỉ đến khi sắc phong mới cho bàn dân thiên hạ nhìn thấy. Bí mật này chỉ có Thái Hậu, Thái Thượng Hoàng và công chúa biết, ngoài ra không một ai kể cả Thượng Vân Nguyệt.
Mọi chuyện không hề đơn giản, công chúa của bà không tránh khỏi tranh đấu mà uất ức chết, may mắn bà được Thái Thượng Hoàng che chở nên mới yên ổn. Trước khi công chúa mất đã giao phó đứa con gái duy nhất là Thượng vân Nguyệt cho bà.
Thái hậu cứ nghĩ rằng giao cho đứa con trai được coi là vẹn toàn có thể bù đắp phần nào. Nhưng không bà lầm rồi, haizzz. Thấy Thái Hậu thở dài, Vân Nguyệt khó hiểu nhưng cũng không tò mò.
“Mẫu thân, hôm nay nhi thần bồi người được không?”
“Tốt, tốt. Người đâu, chuẩn bị bữa cho ta và Vương Phi.”
Thái Hậu thoát khỏi suy nghĩ, ánh mắt buồn rầu được thay bởi sự vui vẻ, bàn tay vẫn nắm lấy tay nàng khẽ vỗ nhẹ rồi ra lệnh cho người hầu.
“Nào Nguyệt nhi, thử món gà tần này.”
Thái Hậu vui vẻ liên tiếp gắp thức ăn cho nàng, Vân Nguyệt điềm đạm ăn, bất chợt nàng gắp cá dịu dàng nói.
“Mẫu thân, không phải người thích món cá Hilsa sao, đừng gắp cho con mãi thế.”
Thấy nàng vẫn nhớ đến sở thích của mình, Thái Hậu vui mừng chưa được bao lâu liền nhìn chằm chằm cánh tay của Vân Nguyệt. Do với tay gắp thức ăn, vạt áo ở tay kéo lên cao để lộ vết thương vẫn còn trên đó.
“Nguyệt nhi, vết thương này…”
Thái Hậu cau mày cầm tay nàng vén lên, phía trên vẫn còn nhiều vết thương chưa kịp mờ, Thái Hậu không ngờ vết thương lại nặng đến vậy, bà là không biết các thân tín của mình hôm đó bị điều đi chỗ khác chỉ biết Vương phi bị ức hiếp cứ nghĩ sẽ như mọi khi.
“Mẫu thân, mọi chuyện qua rồi…”
Thượng Vân Nguyệt ngập ngừng kéo áo xuống, chết tiệt nàng không muốn mang vết thương này ra để lấy sự thương hại, ngỡ là tay áo dài có thể che nào ngờ…
“Không được, có lẽ ta phải đến Nguyệt Vân Cung một chuyến.”
Thái Hậu cắt đứt lời nói của nàng, khí thế uy nghiêm toát ra khiến Vân Nguyệt không dám phản kháng, chỉ yên lặng dùng xong bữa.
Nguyệt Vân Cung.
Nào ngờ cả hai vừa bước vào đã choáng ngợp với màn chào đón của Trắc phi, Thứ phi và Phu nhân của Vương gia. Thượng Vân Nguyệt chậc chậc vài tiếng, hậu cung cũng lớn phết, môt, hai, ba…chín. Wao có đến chín thiếp và một chính, Vương gia này cũng ghê thật.
“Thần thiếp tham kiến Thái Hậu, chúc Thái Hậu vạn thọ vô cương.”
Sau loạt lời chúc nhưng Thái Hậu vẫn không nói câu nào khiến bọn họ không dám đứng lên, tư thế ngồi không phải đứng không xong khiến mấy người liễu yếu đào tơ run run muốn ngã.
“Hình như mắt các người có vấn đề. PHI LỄ”
Lúc này Thái Hậu mới liếc mắt đến từng người mà nói, hẳn là khi Nguyệt nhi ở đây bọn họ đều làm càng hơn thế này. Hai chữ cuối cùng được bà nhấn mạnh khiến bọn họ sợ hãi vội quỳ xuống.
“Thái Hậu tha tội. Tham kiến Vương phi, xin Vương phi bỏ qua.”
Bọn họ theo thói quen nhìn thấy nàng không chào mà vênh váo bước đi, lần này xem ra ngựa quen đường cũ mà quên mất người trước mắt là ai.
“Mẫu thân, để con đưa người vào trong, ở đây thật ngột ngạt.”
Lúc này Thượng Vân Nguyệt mới cất giọng trong trẻo, cả hai vui vẻ bước qua, trước đó nàng còn nhếch môi đắc thắng với họ. Cả bọn nhìn theo mà tức không dám làm gì, vẫn tư thế quỳ như vậy không dám đứng lên. Tại sao nàng ta lại có thể thân mật với Thái Hậu như vậy, trong khi bọn họ phải quỳ gối nịnh nọt.
“Hiên phi, người làm gì chứ, không lẽ để nàng ta sỉ nhục chúng ta vậy.”
Người được gọi là Hiên phi chính là Trắc phi được người đồn Vương gia sủng ái, nàng ta tức giận, khuôn mặt méo mó trông thật xấu xí.
“Làm gì, ta sẽ không để cho nàng ta yên đâu.”
Trong tất cả đám thê thiếp đều hùa theo, chỉ có Lương phi con gái Lương Ngự Sử là im lặng không nói gì, người này không hùa theo cũng không đụng chạm đến Vân Nguyệt.
Mn đừng quên like vote và góp ý cho truyện nhé😘