Thượng Vân Nguyệt thấy động tĩnh liền ngẩng đầu lên, do tư thế ngủ sai nên nàng hơi đau người, đưa tay dụi mắt để tỉnh ngủ. Nhìn hành động đáng yêu này, nam nhân mỉm cười.
“Vương gia… người tỉnh rồi… còn thấy khó chịu đâu không?”
Vân Nguyệt nhất thời lo lắng mà quên mất, đến khi nàng không nhận được câu trả lời mới biết mình hố, liền đứng lùi xa giường một khoảng.
Vương Tử Dực còn đang vui mừng vì nàng vẫn quan tâm hắn, nhưng chưa được bao lâu thấy hành động xa cách hắn liền trùng xuống.
“Nàng… sao nàng không lên giường nằm?”
“Ta nào dám… đáng lý hiện giờ người đang trên giường Tu phu nhân mới đúng?”
Vân Nguyệt không nhìn hắn nàng quay đầu sang nơi khác trả lời, Vương gia nghe xong mắt liền loé sáng.
“Vậy ư… thế nàng cho ta hỏi sao ta lại ở đây?”
Lúc này Vân Nguyệt mới nhận ra nàng bị hố tiếp, vừa ngượng vừa bực nàng quay mặt lại tỏ ra ghét bỏ.
“Hừ… chẳng qua ta không muốn một minh quân người người ngưỡng mộ lại thành hôn quân thôi…”
Vương Tử Dực biết nếu hắn còn lôi thôi nữa thì từ nay một bước vào phủ cũng không có.
“Nguyệt Nguyệt… nàng biết ta…”
Câu nói đang dang dở liền bị tiếng gõ cửa phá vỡ, hắn liền đen mặt. Vân Nguyệt được gọi lại bởi nhũ danh đó hơi sững lại nhưng tiếng gõ cửa đã kéo nàng tỉnh lại.
“Vào đi.”
A Ly bước vào với mâm cơm, đặt lên bàn rồi cung kính nói.
“Tiểu thư, trưa nay người không ăn gì rồi,… em mang cả thuốc của Vương gia…”
“Ta biết rồi.”
A Ly hành lễ rồi ra ngoài đóng cửa lại. Nhìn qua nhìn lại, Vân Nguyệt bước lại cầm bát thuốc lên, mùi thuốc bay ra sau khi nàng mở.
Vương phi liền nhíu mày vì mùi hơi khó ngửi, đưa đến trước mặt hắn.
“Vương gia, thuốc của người.”
Chờ mãi không có người cầm, nàng nhíu mày, Vương gia thấy thế muốn nắm bắt thời cơ.
“Nguyệt Nguyệt… ta muốn nàng đút…”
Thế nhưng có lẽ Vương gia chọn nhầm lúc, nàng không những không đồng ý còn để bát lên ghế chờ cạnh giường thản nhiên đáp.
“Vậy Vương gia cứ đợi thuốc phát tán… lúc đó có Tu phu nhân đút cho người…”
Nàng nói xong liền ra bàn ăn cơm, để lại gương mặt ngẩn tò te. Vương gia buồn chán đành cầm bát thuốc lên uống. Xong xuôi muốn đứng lên để bát ra ngoài, nhưng do di chứng hôm qua mà hắn suýt ngã.
“Làm gì vậy… để ta…”
Vân Nguyệt tuy miệng nói không để ý, nhưng mắt lại vẫn lén lút theo dõi, nhìn thấy hắn uống hết bát thuốc nàng khẽ cười, chưa được lâu liền hốt hoảng nhìn hắn sắp ngã.
“Vương gia, ăn cơm.”
Sau khi đỡ hắn an toàn ngồi xuống ghế, chưa đợi để hắn nói, Vân Nguyệt đã chặn ngay làm lời chuẩn bị nói ra liền nuốt vào.
Cả buổi đó Vân Nguyệt ra ngoài không thấy đâu, Vương Tử Dực không tiện ra ngoài nên hắn trong phòng nàng cả buổi mà bứt dứt. Chợt một thứ gì đó mềm mềm ở dưới chân hắn, Vương gia giật mình rụt chân lại.
“A… sao lại có thứ gì đầy lông ở trong này vậy…”
Cùng lúc đó cánh cửa phòng bật ra, Vân Nguyệt nhìn cảnh một vật một người đấu mắt cảm thấy thật buồn cười. Vương Tử Dực đang co người trên giường trừng mắt với hắn, tiểu lục ở dưới cũng giơ chân giương mắt nhìn.
“Tiểu lục.”
Nghe thấy nàng gọi, tiểu lục đang trong tư thế sẵn sàng chiến đấu liền thu lại ngoan ngoãn đi đến chui vào lòng nàng.
“Nguyệt Nguyệt… đó là thứ gì vậy?”
“Đây là mèo vật cưng của ta… đừng nói Vương gia sợ?”
Vân Nguyệt như tìm ra thứ hay ho liền nhướn mày lại gần hắn, Vương gia ngoài miệng nói không sợ nhưng nàng càng lại gần sắc mặt hắn càng tái nhợt.
Khi nãy nàng đang ở phòng A Ly đột nhiên nhớ ra tiểu lục vẫn trong phòng, chỉ sợ hắn phát hiện chuyện gì nên mới mau mau đi về. Từ cách hắn xưng hô có thể nhận ra dược đấy đang được loại bỏ dần, nhưng thế thì sao nàng là vẫn còn nhớ mọi chuyện hắn làm nhá.
Nhìn nàng vuốt ve thứ lông lá đó, còn nó thì híp mắt hưởng thụ, vì muốn gần nàng, hắn bất chấp nỗi sợ mà tiến lại. nhưng chuẩn bị gần nàng, đột nhiên tiểu lục mở mắt ra, đôi mắt xanh như hút hồn hắn. Mọi chuyện xảy ra với nàng, tiểu lục vẫn biết rõ nên người trước mắt liền bị nó ghét bỏ.
“Người bế thử xem, tiểu lục dễ thương mà ôm rất thích.”
Vân Nguyệt vuốt nhẹ đầu tiểu lục rồi giơ ra trước mặt hắn làm Vương Tử Dực giật mình, nhưng nhìn nàng như vậy hắn đành giơ tay ra ôm thứ lông lá đó. Hắn cũng học theo nàng vuốt ve nó, tiểu lục liền hưởng thụ mà không nhằm nhè nữa.
“Thấy không nó thật đáng yêu.”
Vân Nguyệt nở nụ cười khiến hắn cũng vui theo, nhưng chưa được bao lâu Vương Tử Dực liền đau đớn. Hắn thấy tiểu lục có cái đuôi cứ nghoe nguẩy liền cầm vào, mắt tiểu lục đang lim dim bất chợt mở to, cào vào tay hắn rồi nhảy xuống.
Thượng Vân Nguyệt chưa kịp lên tiếng thì hắn đã cầm vào, nhìn vết cào trên tay đang rớm máu, lòng nàng như có kim châm.
“Vương gia… ngài không biết động vào đuôi mèo là cấm kỵ của chúng sao?”
Dù tiểu lục không thật sự là mèo nhưng nó biến đổi thành mèo thì có vẫn có đặc tính của loài mèo. Nàng ôm tiểu lục lại rồi thả nó vào ổ rồi bước ra ngoài, một lúc sau nàng bước vào.
“Đưa tay cho ta.”
Vương gia im lặng làm theo, nàng dùng nước lau qua vết thương, nàng nhớ không dùng thuốc sát trùng có thể dùng nước muối nên có hơi xót. Nhưng biểu cảm của hắn vẫn vậy, phải ha có vết thương nhỏ này đáng gì với hắn. Sau đó nàng để ít lá gĩa lên vết thương cho mau lành.
Sau bữa tối, tình cảnh lại giống khi trước, nàng vào giường nằm quay lưng lại với hắn. Dù nàng nhắm mắt điều chỉnh hơi thở giống như đang ngủ, nhưng ai biết tim nàng đang đập như muốn rớt ra ngoài. Một lúc sau lưng nàng liền áp vào lồng ngực ấm áp.
Vương Tử Dực vẫn như cũ đợi nàng ngủ hẳn mới dám ôm nàng, hắn khẽ thì thầm.
“Nguyệt Nguyệt… xin lỗi không nhận ra nàng.”
➡️👍👍👍