Từ hôm đó đến nay đã hai ngày, Vân Nguyệt luôn mang vẻ mặt vô hồn, Dạ Thu lại vào công cuộc nói muốn gãy lưỡi, nàng mới húp ít cháo cầm hơi. Dường như mọi thứ xung quanh nàng đều trở nên một màu vô vị.
Mấy nay Vương Tử Dực không thấy tăm hơi đâu, họ cũng không để tâm. Mọi người trong cung không hiểu tại sao trước đây Thiên Châu và Biệt Vĩ lại có mối liên hệ khăng khít.
Nói đúng ra chỉ có Vương Tử Dực biết mối quan hệ ở đây là của phụ hoàng hắn và vua Biệt Vĩ. Nhưng có điều hắn chưa từng gặp mặt vị Thái tử nước này, một phần là hắn không thích giao du nên chỉ có Hoàng Thượng hoặc người thân cận đứng ra đàm phán, nếu bắt buộc là hắn thì người tiếp lại là vua Biệt Vĩ.
Do là nước duy nhất biết cách móc nối với Biệt Vĩ, Thiên Châu nhiều lần đứng ra hoà giải, từ qua nay khá đông các nước đến nhờ chuyển lời và lễ vật. Vương Tử Dực phải cùng Hoàng Thượng thu xếp ổn thoả, vậy mà hắn vừa về Điện đã nghe thấy tình trạng của nàng liền cau mày.
“Thượng Vân Nguyệt, nàng lại muốn gì đây?”
Vương Tử Dực mấy ngày mệt mỏi, lại nghĩ nàng bày trò nên giọng nói có phần gay gắt, thế nhưng đáp lại hắn chỉ là ánh mắt không điểm tựa. Nhận ra vấn đề hắn vội vàng đi lại, nhưng dù hắn có ngay trước mặt nàng, Vân Nguyệt vẫn không có phản ứng.
“Nguyệt Nguyệt… nàng sao vậy… Thượng Vân Nguyệt…”
Hắn sợ hãi lay người nàng, lúc này Vân Nguyệt theo phản xạ nhìn hắn, chưa vui mừng được lâu, lời nói không rõ ràng khiến hắn vừa hoang mang vừa lo sợ.
“Mất rồi… bà ấy đi rồi… là ta… không về… ta không về… Do ta, là lỗi của ta…”
Vừa nói Vân Nguyệt vừa khua tay loạn xạ, nước mắt tự động chảy. Không rõ nàng có nhận thức được người trước mắt không, bất ngờ nàng túm lấy hắn.
“Nhìn xem, ta thật thảm hại… vì chút lòng tư không có… ta mất cơ hội thấy bà ấy rồi… là ta… LÀ DO TA…”
Nàng gào lên rồi lại tự đánh chính mình, Vương Tử Dực dù không hiểu nhưng hắn vội ngăn nàng lại. Vừa lúc Dạ Thu đi vào, vội để đồ trên tay xuống, đẩy hắn ra mà ôm lấy nàng.
“Tỷ tỷ ngoan… không sao rồi, không phải lỗi của tỷ… Nếu bà ấy nhìn thấy tỷ như này sẽ không vui đâu…”
Vân Nguyệt không biết có hiểu không, nhìn Dạ Thu rồi lẩm bẩm.
“Không vui… bà ấy không vui…”
“Đúng vậy… nên tỷ tỷ ngủ đi nhé, bà ấy sẽ rất vui.”
“Được ta đi ngủ… không để bà ấy buồn…”
Sau khi dỗ được nàng, Dạ Thu thở phào, chỉ vừa rời đi một lúc để lấy đồ ăn, vậy mà tỷ ấy lại kích động, kẻ đó còn ai khác ngoài người đứng lù ra đó.
“Vương gia, ta không biết người yêu thương hay như nào đối với tỷ ấy… ta chỉ xin ngươi buông tha cho tỷ ấy, tỷ đã quá đau khổ rồi.”
Mấy ngày nay tận mắt chứng kiến sự dày vò đau khổ của nàng, Dạ Thu không thể chịu được nữa, nếu mình không chỉ núi Ngũ Sơn cho nàng liệu mọi chuyện có khác. Dạ Thu lần đầu xưng Vương gia đúng lễ, nghiêm túc thẳng thắn.
“… Xin lỗi, ta không làm được…”
Vương gia định hỏi nàng đã xảy ra chuyện gì nhưng lời đến cổ lại nghẹn lại, Dạ Thu có chút kinh ngạc khi hắn xin lỗi nhưng rất nhanh bỏ qua. Không để ý đến hắn nữa mà đi lại gần giường, Vân Nguyệt yên tĩnh nằm đó, không rõ nàng đã thấy gì một chốc nét mặt liền hoà hoãn không còn khó chịu.
Minh Minh, muội đừng tự trách… phụ mẫu đều không muốn thấy muội như vậy…
Nghe lời huynh, muội ngoan ngoãn đợi huynh… ta và phụ thân sẽ đến… muội cũng được gặp mẫu thân…
Vân Nguyệt chớp nhẹ rồi mở đôi mắt to tròn, nó đã có hồn chứ không còn vô vọng nữa, nàng khẽ sờ lên đôi mắt vẫn còn ướt nở nụ cười nhạt.
“… Đã mấy ngày rồi?”
Dạ Thu vừa vào thấy nàng hỏi mà vừa vui vừa sợ,
“Hôm nay đã qua hai ngày rồi…”
“Ta thấy hơi đói, muội có thể…”
“Được được, tỷ đợi muội một lát…”
Chưa để nàng nói xong, Dạ Thu chạy nhanh ra ngoài. Vân Nguyệt nhẹ bước đến trước gương trong phòng, gương mặt tiều tuỵ thiếu sức sống, da dẻ hồng hào đã không còn. Có lẽ Hoàng Minh Bảo thấy được mà nhắc nhở nàng.
Vốn khi nàng nhìn mọi chuyện, Hoàng Minh Bảo đã phát hiện, hắn sợ rằng muội muội này nghĩ ngợi lung tung, nhưng phải đến khi mọi chuyện mẫu thân được sắp xếp xong xuôi hắn mới biết được tình hình của Vân Nguyệt.
Giấc mộng báo đó có mình nàng biết, dù Dạ Thu có đoán được cũng không thắc mắc, chỉ sợ gợi lại sự đau buồn cho nàng. Từ hôm đó Vương Tử Dực không dám đến gần chỉ dám đứng từ xa, theo như hôm đó cũng như lời của Dạ Thu, hắn ngầm hiểu sự kích động đó liên quan đến mình.
Có điều sau đó vài ngày, Vương Tử Dực tìm đến nàng, Dạ Thu có ý ngăn lại nhưng nhìn bộ dáng của hắn lại thôi,
“Đừng làm tỷ ấy kích động.”
Dù mấy nay Vân Nguyệt đều nhu thuận bồi dưỡng thân thể, rồi tu luyện đầy đủ, tuy nhiên Dạ Thu vẫn biết chuyện kia đã chi phối nàng mặc dù không nhiều như trước, chỉ cần lỡ miệng điệu bộ hôm trước xảy ra là điều dễ hiểu. Chính Dạ Thu cũng biết nàng đang làm theo lời người đó, cố ép bản thân theo khuôn khổ, còn thần trí nàng lại không.
👍👍👍⬅️