Cố Nhân Hà Tại

Chương 1:




1.
"Tiểu Nghi, nên thức giấc rồi."
Một người đàn ông khuôn mặt tràn đầy vẻ dịu dàng nhìn về phía tôi, hắn vươn tay, muốn giúp tôi vuốt thẳng lại phần tóc rối trước trán.
Tôi nghiêng đầu, tránh đi bàn tay của hắn.
Nhìn gương mặt quen thuộc suốt bảy năm trước mắt, tôi lạnh lùng mở miệng:
"Chúng ta ly hôn đi."
Hắn dường như không tin vào tai mình, biểu cảm trên mặt đông cứng lại.
Tôi không chút để ý, đứng dậy đi đến bên cửa sổ, vươn tay muốn cảm nhận ánh mặt trời mà bản thân đã lâu không cảm nhận được.
Bảy năm rồi, tôi đã phải chứng kiến người phụ nữ đó làm ổ trong cơ thể tôi suốt bảy năm kể từ sau vụ tai nạn ô tô.
Cô ta cưỡng ép, bắt linh hồn tôi phải rời khỏi cơ thể.
Còn cô ta, mang theo thân xác của tôi, ngụy trang thành tôi, hưởng thụ tình yêu thương của gia đình tôi, dùng tình yêu đích thực của tôi làm bàn đạp để lót đường.
Cô ta hết lần này đến lần khác lợi dụng anh, tham lam h.út từng giọt m.áu của anh rồi lại mỉm cười nói không yêu anh.
Nói tình yêu của cô ta đối với anh đã tan biến rồi.
Tôi chỉ có thể giương mắt bất lực nhìn người mình yêu tường chút từng chút rơi vào trạng thái điên loạn, tự hại bản thân. thậm chí còn mắc t.rầm c.ảm nghiêm trọng, một mực muốn tự k.ết l.iễu sinh mệnh của bản thân.
Khi anh bệnh nặng nằm trong phòng bệnh, miệng không ngừng lặp đi lặp lại tên tôi, chú bác cầu xin cô ta đến thăm anh một lần nhưng chỉ nhận lại được một câu nói:
"Hiện tại tôi đã có bạn trai mới. Tôi không thể tiếp tục liên lạc với bạn trai cũ được nữa, nếu không bạn trai tôi sẽ ghen, trái tim của anh ấy rất yếu đuối."
Kể từ đó, tình cảm giữa hai gia đình triệt để cắt đứt, mấy mươi năm giao tình cứ thế bị hủy hoại không còn gì.
Đối diện với ánh mắt nghi ngờ của cha mẹ, cô ta thậm chí còn thêm dầu vào lửa, giường như chỉ cầu mong tất cả mọi người không còn ai để ý đến cô ta nữa.
Như vậy, cô ta mới có thể không cần tiếp tục ngụy trang thành dáng vẻ của tôi nữa, có thể không kiêng dè gì được làm bản thân, lợi dùng ngoại hình, danh tiếng và thậm chí cả sự nghiệp của tôi để theo đuổi nam thần của cô ta.
Tôi kiểm tra cơ thể bản thân từng chút một, dấu vết luyện tập chăm chỉ trên tay tôi đã mờ đi gần như không còn chút gì.
Bàn tay tôi đã bị cô ta phủ đầy bằng những bộ móng đủ màu sắc đính kết đầy kim cương.
Mái tóc đen dài của tôi cũng bị sửa cho hơi xoăn.
Đây đều là những vết tích mà cô ta đã lưu lại trên cơ thể tôi.
Cho đến khi tôi nhìn tới chiếc bụng vốn phẳng lì của bản thân vậy mà đã hơi phình ra, tôi nhịn không được mà muốn n.ôn m.ửa.
"Cô ta" mang thai rồi.
Niềm vui giành lại được cơ thể trong nháy mắt biến thành cảm giác ghê t.ởm đến b.uồn n.ôn, giống như trực tiếp bị dội cho một gáo nước lạnh ép cho tỉnh lại.
Một kẻ trộm cùng với một người đàn ông xa lạ, bọn chúng lợi dụng thân x.ác của tôi để làm những việc mà chỉ những người thân mật nhất mới dám làm. Sau đó còn để lại kết quả của tội ác đó trên cơ thể tôi.
Tôi cầm lấy điện thoại đặt bên cạnh, chuẩn bị rời khỏi cái nơi g.hê t.ởm này, chỉ cần ở lại đây thêm một giây thôi tôi cũng muốn dùng một mồi lửa t.hiêu đ.ốt đi tất cả.
Hơn nữa, tôi còn có một việc quan trọng cần phải làm.
Người yêu của tôi, thanh mai trúc mã lớn lên cùng tôi từ nhỏ, Cố Hi, người mà hiện tại thậm chí tôi còn không biết là còn sống hay đã c.hết.
Tôi muốn đi tìm anh, đi nói cho anh biết, tôi vẫn yêu anh.
Cái người mà đã làm tổn thương anh đó, không phải tôi.
2.
"Tiểu Nghi, em vừa nói đùa phải không?"
Lâm Thần Hạo kéo tay tôi, cười gượng.
Tôi đưa tay gỡ cánh tay hắn ra, nhìn thẳng vào mắt hắn, nói từng chữ từng chữ một:
“Nhìn cho rõ, tôi là Giang Chỉ Du.”
"Không phải Tiểu Nghi của anh. Giang Chỉ Du đi không đổi tên ngồi không đổi họ. Tiểu Nghi là cái quái gì?"
Hắn nhìn tôi, vẻ mặt hơi bối rối.
“Tiểu Nghi, công việc của anh đều sẽ nghe lời em, anh sẽ không tham gia bộ phim kia nữa, hai tháng tới sẽ ở nhà cùng em được không?”
“Bộ phim vừa rồi đều là cảnh diễn, anh không có hôn người phụ nữ khác.”
“Đừng làm anh sợ, chúng ta sẽ không ly hôn đâu.”
Nhìn ánh mắt của hắn, tôi dằn mạnh cơn tức giận trong lòng. Tự nhủ rằng hắn cũng chỉ là nạn nhân của cô ta mà thôi.
"Lâm Thần Hạo, tôi là Giang Chỉ Du, người tôi yêu là Cố Hi.”
"Còn Tiểu Nghi của anh, cô ta chỉ là cái lại ăn trộm ăn cắp, chiếm đoạt cơ thể của tôi trong khi tôi bất tỉnh trong vụ tai nạn ô tô bảy năm trước.”
"Hiện tại tôi đã lấy lại được cơ thể này, Tiểu Nghi của anh đừng hòng quay lại."
Hắn cố ôm tôi nhưng tôi nhanh chóng tránh thoát, đẩy hắn một cái,
"Tâm thần phân liệt phải không? Không sao đâu Tiểu Nghi, chúng ta có thể đến bệnh viện chữa bệnh, anh sẽ luôn ở bên em."
Tôi lắc đầu, thờ ơ nói,
“Luật sư sẽ tới bàn chuyện ly hôn với anh.”
Sau đó tôi nhanh chóng rời khỏi đây.
"Tiểu Nghi!”
Tôi mở điện thoại và xem nhanh danh bạ bên trong.
Trong đó không còn bất kỳ dấu vết nào về gia đình và bạn bè của tôi, đây đều là những người mà cô ta đã kết bạn trong bảy năm qua.
Tôi ấn vào con số đã khắc sâu trong lòng, ngón tay run run.
Nghe tiếng bíp phát ra từ điện thoại, tim tôi đập như trống.
Làm ơn, nghe máy đi mà.
“Xin lỗi, số máy hiện tại đang không liên lạc được.”
Tôi gọi nhiều lần nhưng không có bất cứ ai trả lời.
Tôi liền bấm số gọi cho anh trai.
"Xin chào.”
"Là em đây, anh trai."
Nghe được giọng nói của Giang Lương, toàn thân tôi run lên, sau bảy năm bị nhốt trong cơ thể này, cuối cùng tôi cũng có thể nghe được giọng những người thân của mình.
“Cô Giang, sao cô lại gọi cho tôi? Cô muốn tôi tức chết phải không? Muốn nhanh chóng thừa hưởng tài sản của tôi đến thế à?”
Đúng.
“Hay là thằng chồng diễn viên của cô lại bị bắt quả tang ngoại tình, nó đuổi cô ra khỏi nhà rồi à?”
"Nếu đó là sự thật thì tôi sẽ mua pháo hoa và ăn mừng một bữa thật to đấy."
Đúng những lời mỉa mai này.
Anh vẫn tràn đầy năng lượng, cho thấy hiện tại đang sống một cuộc sống tốt.
“Anh ơi, em là Giang Chỉ Du đây.”
"Em không thể giải thích ngay được, bây giờ em đang đến công ty để tìm anh đây."
"Đừng tới, cô có đến tôi cũng không gặp.”
Anh chưa kịp nói xong thì tôi đã cúp máy.
Tôi bắt taxi và đi thẳng tới công ty.
Những tòa nhà cao tầng, vành đai, công viên,.. mọc lên vô kể lướt qua mắt tôi.
So với bảy năm trước, toàn bộ thành phố đã khác xưa rất nhiều.
Bánh xe thời gian vẫn luôn chạy.
Mà tôi, đã bị nó bỏ lại, kẹt trong cơ thể suốt 7 năm trời.
3.
"Cô Giang, chủ tịch Giang đang họp nên không thể gặp được cô." Thư ký Điền nhìn tôi với vẻ mặt khó xử, cố gắng yêu cầu tôi rời đi.
Tôi đã đợi ở đây được nửa tiếng, sự kiên nhẫn của tôi thực sự đã cạn kiệt rồi.
Sau khi tôi đứng dậy, trên mặt thư ký lộ ra chút vui mừng, nhưng ngay sau đó lại bắt đầu cầu xin.
"Cô Giang, chủ tịch Giang thật sự đang gặp khách hàng, không tiện gặp, xin đừng làm tôi khó xử."
Tôi đi về phía văn phòng của Giang Lương, an ủi Thư ký Điền:
"Đừng lo lắng, không sao đâu. Nếu có chuyện gì thì tôi sẽ chịu trách nhiệm. Tôi thực sự có việc gấp cần tìm anh ấy."
"Nếu anh ấy tức giận, hãy đến gặp tôi, tôi sẽ bồi thường gấp đôi.”
Thư ký Điền hoàn toàn không tin, cảm thấy tôi chỉ đang nói điêu.
"Giang Lương.”
Tôi mở cửa, gặp khách hàng mà phòng trống không.
Gặp ma bàn công việc à.
Tôi đẩy thư ký Điền ra khỏi cửa.
Anh trai và tôi là những người duy nhất còn lại trong phòng.
Đã lâu không gặp, con ả trộm cơ thể tôi đã ba bốn năm không về nhà, cũng chưa từng đến thăm gia đình tôi.
Người trước mặt trưởng thành và vững vàng hơn rất nhiều so với chàng trai thanh niên lúc trước.
Đặc biệt là lượng tóc giảm đi rõ rệt chỉ nhìn bằng mắt thường. =))
Có lẽ đây chính là tiêu chuẩn dành cho những người đàn ông thành đạt.
"Cô dám xông vào đây à?
"Nói đi, cô muốn gì?"
Giang Lương nhìn tôi từ trên xuống dưới với nụ cười khinh thường.
"Cố Hi thế nào rồi? Anh ấy ở đâu? Em muốn gặp anh ấy."
"Cô còn muốn gặp hắn sao? Cô cảm thấy cô hại hắn còn chưa đủ thảm à? Giang gia chúng ta sao lại sinh ra cái loại người như cô cơ chứ."
Giang Lương rõ ràng là mắng đến vui vẻ, trên cổ nổi cả gân xanh.
"Anh ơi, bây giờ em có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh. Anh có thể nghĩ em là kẻ mất trí, nhưng những gì em nói, tất cả đều là sự thật.”
“Bảy năm trước em bị tai nạn xe hơi, thân thể của em đã bị một cô gái tên là Bạch Gia Nghi chiếm lấy, cô ta đã làm những chuyện đó bằng cơ thể của em.”
“Kể từ lúc cơ thể đó tỉnh dậy sau vụ tai nạn xe hơi, người đó không phải là em, mọi lời nói và mọi việc đều là cô ta làm, không phải là em.”
Vẻ mặt của Giang Lương thoải mái hơn một chút, bước đến gần và đặt tay lên đầu tôi.
"Cũng không có sốt, còn nói nhảm làm gì?
"Anh không cần phải tin em ngay, nhưng tất cả những gì em nói đều là sự thật. Anh không thấy em của trước đây và trong 7 năm trở lại đây, là hai người khác hoàn toàn nhau sao?”
Tôi biết điều này thật khó chấp nhận, nhưng đó là sự thật.
Tôi chỉ có thể chứng minh điều đó bằng hành động.
Nhìn thấy thái độ chân thành của tôi, Giang Lương có chút do dự.
Suy cho cùng, chúng tôi là anh em, đã sống với nhau 23 năm, anh ấy biết rất rõ tính cách của tôi trước đây.
Tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn Bạch Gia Nghi trong cơ thể tôi làm ra những hành động không thể tưởng tượng nổi.
Mà Lâm Thần Hạo, nam diễn viên xuất sắc nhất mà cô ta theo đuổi, là thắng lợi lớn nhất của cô ả.
“Vậy sao hôm nay cô lại tới gặp tôi?”
Ánh mắt anh vẫn còn do dự, anh vẫn không tin, có lẽ anh nghĩ tôi lại nói dối.
Dù có chút thất vọng nhưng tôi chỉ có thể tự nhủ rằng điều đó không quan trọng, cứ từ từ thôi.
"Em muốn gặp Cố Hi, nhưng không thể liên lạc được với anh ấy.”
"Em muốn anh giúp em."
Giang Lương nghe xong lời tôi nói, vẻ mặt lập tức trở nên thờ ơ.
“Đi gặp mối tình đầu khi đang mang thai đứa con của người đàn ông khác?”
Ánh mắt anh ấy dán chặt vào bụng tôi.
Tôi nắm tay Giang Lương bước ra ngoài.
"Bỏ tay ra, cô kéo tôi đi đâu đấy."
Tôi nhìn anh và kiên quyết nói: "Đi phá bỏ nó."
Tôi không đủ tư cách để gặp Cố Hi khi tôi đang mang thai đứa con của người đàn ông khác.
"Cô đang đùa à?" Giang Lương muốn thoát ra, không tin rằng tôi sẽ làm ra chuyện như vậy.
Bạch Gia Nghi đó là kẻ theo đuổi cuồng nhiệt của Lâm Thần Hạo, đơn giản là ch.ó liếm.
Những điều điên rồ cô ta làm trước đây khiến ai cũng nghĩ làm sao cô ta dám phá bỏ đứa con của Lâm Thần Hào.
Nhưng tôi không phải là cô ta, và đứa trẻ này cũng không phải là điều tôi mong đợi.
Đây là bằng chứng cho thấy tôi đã bị “c.ưỡng h.iếp”.
Khoảnh khắc tôi lấy lại cơ thể mình, nó sẽ không bao giờ bị bỏ lại phía sau.
"Cô điên rồi à?" Giang Lương kinh ngạc, không thể tin được.
"Em không điên, em đang rất tỉnh táo." Tôi đứng ở cửa, nắm chặt cánh tay Giang Lương.
"Anh ơi, nếu ca phẫu thuật của em có vấn đề gì, anh hãy nói với bố mẹ và Cố Hi những điều em vừa nói.”
"Em vẫn luôn yêu tất cả mọi người."
Giây tiếp theo, tôi mở cửa văn phòng và kiên quyết bước ra ngoài.
Tôi sẽ lột bỏ mọi dấu vết cô ta đã gây ra, sống lại một cuộc đời hoàn toàn mới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.