Cô Nhiên Tùy Phong

Chương 12: • Kinh biến• (Hạ)




Nhìn thấy người ngã xuống trên đất, Phong Khiếu Nhiên chạy vội về trước, dự cảm bất an làm cho tâm hắn kinh hoàng. Đem người từ trên mặt đất ôm vào lòng, cảm giác chóp mũi yếu ớt, hơi thở mỏng manh lẫn thân thể đã lạnh lẻo, Phong Khiếu Nhiên dị thường hoảng loạn.
” Tiểu Nhiên!” Vài đạo thanh âm kinh hoảng truyền đến, một bóng dáng bạch y bay nhanh tới dừng ở bên người Cô Nhiên, rồi mới nắm cổ tay Cô Nhiên lên bắt mạch,” trời ạ! Mau! Tiểu Nhiên đang rất nguy hiểm, mau trở về!” Âu Dương Húc kinh hoảng thét lên, Phong Khiếu Nhiên vừa nghe thấy liền lập tức ôm lấy Cô Nhiên hướng Thích Nhiên lâu phóng đi, những người khác cũng lập tức theo sau, Âu Dương Húc vội vàng hướng Phong Hải hô to một tiếng:” Tiểu Hải, nhanh đi đến phòng ta lấy trúc tương (thùng thuốc) tới!” Phong Hải vừa nghe liền quay đầu lại bay ra ngoài.
Một cước đá tung cửa phòng mình ra, Phong Khiếu Nhiên vội vàng đem Cô Nhiên đặt ở trên giường, để hắn tựa vào người mình, tiếp đó lấy bàn tay đặt ngay phía sau tim Cô Nhiên đem nội lực chậm rãi truyền vào. Đôi tay run rẩy đã tiết lộ ra trong lòng hắn lúc này đang cực độ khủng hoảng và bất an.
Âu Dương Húc Theo đuôi tiến vào ngồi ở bên giường cẩn thận xem xét tình trạng của Cô Nhiên, đôi mày nhíu chặt.
” Như thế nào?” Phong Khiếu Nhiên lớn tiếng hỏi
” Thật không tốt,” Âu Dương Húc cảm nhận mạch tượng có chút yếu ớt, vô cùng sợ hãi hét to,” Ngươi đến tột cùng là đối xử với y thế nào!! Một người đang khỏe mạnh sao lại đột nhiên biến thành bộ dạng này!” đôi mắt Âu Dương Húc đỏ ửng lên, một đứa nhỏ đáng yêu hiểu chuyện sao lại trở nên thế này…..
” Âu Dương! Tiểu Nhiên đến tột cùng xảy ra chuyện gì?!” Lục Văn Triết cuối cùng cũng đuổi tới vội vàng truy vấn,” Sao lại đột nhiên…”
” Cái gì mà đột nhiên! Thân thể của tiểu Nhiên đã mục ruỗng từ lâu! Các ngươi không phát hiện ra sao?! Tiểu Nhiên… tiểu Nhiên sắp chết!!” Âu Dương Húc thương tâm hét ra,” Chỉ trách ta…chỉ trách ta không phát hiện thân mình của hắn kém ra sao, đều là ta…”
“….Âu Dương?” bọn người Lục Văn Triết không dám tin nhìn sắc mặt người ở trên giường vẫn hồng nhuận như trước, sao lại như vậy… tiểu Nhiên đang rất tốt sao đột nhiên sẽ chết?!! Trong khoảnh khắc đó sắc mặt Phong Khiếu Nhiên tái nhợt lại , tiếp đó ánh mắt trầm xuống, dùng tay áo ở trên mặt Cô Nhiên xoa xoa, tiếp đó khuôn mặt hé ra trắng bệch như tuyết… Phong Khiếu Nhiên thở một ngụm lãnh khí…
” Âu Dương đại ca!” Phong Hải vừa lấy trúc tương chạy đến, nhìn thấy sắc mặt Cô Nhiên liền kinh hô ra tiếng.
Âu Dương Húc run rẩy mở trúc tương, từ bên trong xuất ra vài bình dược, mở nắp lấy ra vài viên thuốc, há miệng Cô Nhiên ra bỏ vào:” Mau! Mau làm tiểu Nhiên nuốt vào!” Long Thiên Hành đang đứng một bên bước lên phía trước đem đầu Cô Nhiên nâng lên, liều mạng thuận thuận cổ, Lục Văn Triết cũng lấy nước trà qua cho Cô Nhiên uống một ít, Phong Khiếu Nhiên vẫn thủy chung bắt lấy tâm mạch của Cô Nhiên .
Sau khi Cô Nhiên nuốt dược xong, hai người lập tức đi ra, Âu Dương Húc liền tiến lên đem quần áo Cô Nhiên cởi bỏ, lấy một cây ngân châm trát lên mấy chỗ mệnh huyệt trên người Cô Nhiên, ngay thời điểm trát châm lên bụng lập tức hét lên kinh hoảng:” Đây là sao thế này!!!” Những người khác nhìn về trước, mồ hôi lạnh từ trên người tuôn như sấm, một miệng vết thương xuất hiện trước mắt mọi người, vừa thấy cũng biết đó là do một hung khí hung hăng xuyên thấu, tuy là vết thương cũ nhưng vài vệt máu ẩn ẩn xuất ra xung quanh lại làm cho người ta biết đây là một vết thương trí mệnh, là một miệng vết thương chưa khỏi hẳn .
” Tiểu Nhiên… tiểu Nhiên… ngươi phải kiên trì…” Âu Dương Húc run rẩy hướng  Cô Nhiên đang hôn mê nói, rồi mới đem ngân châm trát lên huyệt đạo trên bụng bị xuất huyết,” Làm sao đây?” Nhìn về phía Phong Khiếu Nhiên ở phía sau Cô Nhiên, Âu Dương Húc khóc ra,” Làm sao đây?!! Phong Khiếu Nhiên, ta không có biện pháp… ngô… ta không có biện pháp…Thân thể của tiểu Nhiên đã từng bị thương nặng, mệnh của hắn là giật lại từ tay diêm vương gia , thương này… thương này là vết thương trí mệnh của tiểu Nhiên, ta không có dược cứu hắn..” Thân là thần y lại không thể cứu đứa nhỏ thiện lương động lòng người này, Âu Dương Húc thống khổ khóc lớn.
” Âu Dương…Cô Nhiên không thể chết được, ngươi mau nghĩ ra biện pháp…” Phong Khiếu Nhiên nghẹn lời hướng Âu Dương Húc nói, nội lực của mình nếu không thể tiến vào thì sinh mệnh người này đã dần dần rời đi…
” Cha!” Phong Nham lúc này chạy đến,” Cha! Đây là thứ tiểu Nhiên lưu cho ngài .” Nói xong đem bình sứ trên tay đưa về trước. Âu Dương Húc một đường đoạt tới mở ra ngửi ngửi, thần sắc đột nhiên cả kinh, vội vàng đem thứ từ trong bình đổ ra trên tay vừa cẩn thận ngửi ngửi, tiếp theo càng thêm run rẩy  nói:” Có thể cứu… có thể cứu.” Nói xong đem một viên thuốc nhét vào miệng Cô Nhiên, Lục Văn Triết lập tức lại lấy một ít nước trà liều mạng giúp Cô Nhiên thuận khí, làm hắn nuốt xuống.
Bất chấp hỏi Âu Dương kia rốt cuộc là cho ăn cái gì, lâu chủ bình khí ngưng thần xem xét Cô Nhiên, quá nửa ngày chợt nghe Cô Nhiên rên rỉ một tiếng, tiếp đó ngực kịch liệt phập phồng vài cái rồi mới” Phốc”  một tiếng một ngụm huyết bắn ra đổi lấy mọi người lại một lần nữa kinh hô. Phong Khiếu Nhiên mềm nhẹ đem vết máu bên miệng Cô Nhiên lau đi, Âu Dương Húc cũng vội vàng bắt mạch, sau đó thở ra khẩu khí:” Không có việc gì, vừa rồi là ngực ứ huyết, nhổ ra liền không có việc gì.”
” Âu Dương,” Lúc này Lục Văn Triết lại đưa qua một cái bình sứ,” đây là thứ từ trong bao hành lý của tiểu Nhiên tìm được, tổng cộng có mười bình, toàn bộ đều trống rỗng…” Lục Văn Triết tự trách nhìn người trên giường đang hôn mê , tiểu Nhiên bị thụ thương tra tấn mà bọn họ lại không có một người phát hiện, ngay cả giả vờ trên mặt hắn nhằm che dấu bệnh thái cũng chưa từng phát hiện ra.
Âu Dương Húc đi tới lấy thứ trên tay Văn Văn, vẻ mặt nghiêm túc:” Dược này  là tục mệnh chỉ đau, tiểu Nhiên có lẽ là liên tục dùng dược này mới có thể sống đến bây giờ… một khi dược hết…thì mệnh cũng hết…” Tiếp theo hung hăng trừng mắt với Phong Khiếu Nhiên,” cái tên Tử nhân kiểm ngươi! Ngươi rốt cuộc là đối với hắn thế nào! Mười bình dược! Ngươi làm hắn trong mấy tháng ngắn ngủn đã ăn hết! Làm hắn tình nguyện đem ‘ Ngưng hồn đan’  lưu cho ngươi cũng không muốn cứu lấy mệnh của chính mình! Phong Khiếu Nhiên! Lần này ta nhất định phải đem tiểu Nhiên đi!” Nghe thấy lời Âu Dương Húc ,trong lòng  Phong Khiếu Nhiên thất kinh,” Ngưng hồn đan” Là trân phẩm tuyệt thế khiến một người chết vừa ăn xong có thể lập tức khởi tử hồi sinh, người luyện võ ăn một viên công lực sẽ tăng mười năm. Bốn mươi năm trước do tuyệt thế y tiên Cổ Hoài Ý nghĩ ra chế thành, nhưng sau đó vì Cổ Hoài Ý tự  sát mà cũng biến mất trên nhân thế,… một bình ” Ngưng hồn đan”… tiểu Nhiên sao lại có được …
” Tiểu Nhiên là người của ta, không có ta cho phép ai cũng không thể dẫn hắn đi!” Phong Khiếu Nhiên thu hồi song chưởng đem Cô Nhiên ôm chặt trong lồng ngực, gương mặt lạnh lùng nhìn Âu Dương Húc.
” Ân…” Lúc này, một bàn tay nhỏ bé lạnh lẻo đặt trên đầu gối của Phong Khiếu Nhiên, thanh âm Cô Nhiên thống khổ rên rỉ truyền đến,” Ngô… lão cha… Nhiên nhi đau…” Nói xong tay trái liền hướng phía bụng mà chạm lên, còn chưa đụng tới miệng vết thương đã bị một bàn tay lớn ấn lại.
” Nhiên nhi… nhẫn nhẫn… hiện tại không thể đụng vào…” Phong Khiếu Nhiên bắt lấy tay Cô Nhiên, ôn nhu ở bên tai Cô Nhiên nói, không để ý tới ánh mắt những người khác đang kinh ngạc, Phong Khiếu Nhiên nhìn về phía Âu Dương Húc,” ngân châm trên người Tiểu Nhiên còn cần bao lâu…” nhìn người trước ngực thống khổ rên rỉ làm sắc mặt Phong Khiếu Nhiên trở nên dị thường khó coi.
” Ta trước kê chút dược, tuy không bằng dược mà hắn thường dùng nhưng có thể làm tiểu Nhiên bớt đau.” Âu Dương Húc nói xong đứng dậy đi đến bên cạnh bàn viết xuống phương thuốc, sau khi viết xong giao cho Mạc Lâm đang đứng một bên, Mạc Lâm vội vàng đi ra ngoài phân phó người lấy thuốc,” dược của Tiểu Nhiên thực kỳ quái, ta chế không được, phải chờ hắn tỉnh lại mới có thể biết, tiểu Nhiên khẳng định biết dược này chế thế nào.” Âu Dương Húc trở lại ngồi bên giường, từ trên miệng vết thương của Cô Nhiên giữ lại trát châm tiếp theo, một lát sau Cô Nhiên đình chỉ rên rỉ lại tiếp tục hôn mê.
” Cha…” thanh âm có chút run rẩy từ trong miệng Phong Hải phát ra, sắc mặt Phong Hải tái nhợt lộ ra vẻ mặt bối rối khó gặp, ngón tay trắng bệch cầm lá thư trên tay, chậm rãi đi đến bên cạnh cha, Phong Hải nói ra một câu làm tất cả mọi người tâm thần câu liệt:” Tiểu Nhiên… tiểu Nhiên là…đứa con thân sinh của ngài… Phong Diệp…” Phong Hải ” đông” một tiếng quỳ trên mặt đất,” Cha! Tiểu Nhiên… là Tam đệ… là… Phong Diệp…”
” Ba sát” Một tiếng, ly trà trên tay Lục Văn Triết rơi trên đất, Lâu chủ không dám tin nhìn người nhỏ gầy trên giường,  một đứa nhỏ tái nhợt…” Cha!! Tam đệ hắn trước nay vẫn biết… hắn trước nay vẫn biết thân thế của mình…” Phong Hải đem lá thư trên tay đặt trước mặt cha,” Tam đệ hắn… chưa bao giờ hận ngài, hắn thậm chí… hắn thậm chí còn nghĩ trước khi chết được gặp mặt cha một lần…đã là hạnh phúc…ngô…” lời chưa nói xong đã bị Phong Hải lấy tay che miệng, nước mắt lăn dài…
Phong Khiếu Nhiên một đường giật lấy lá thư trên tay Phong Hải lật xem , sau khi xem xong thư liền đem quần áo trên người Cô Nhiên kéo xuống, một vết ấn kí phong diệp màu đỏ trên vai trái xuất hiện trước mắt mọi người. Phong Khiếu Nhiên đưa tay tinh tế vuốt ve ấn kí kia, ánh mắt thâm u, mặt vẫn không chút thay đổi.
” Phong Khiếu Nhiên! Ta không cho ngươi thương tổn tiểu Nhiên!” một lát sau Âu Dương Húc mới phản ứng tới rồi mới lớn tiếng hướng Phong Khiếu Nhiên cảnh cáo,” Ngươi khỏi cần nói với ta cái gì mẫu trái tử thường, ngươi cũng đừng hòng đem tiểu Nhiên bỏ lên núi tự sinh tự diệt nữa, ta mặc kệ ngươi muốn xử trí hắn thế nào, ta lần này nhất định mang tiểu Nhiên đi, ngươi yên tâm, ta sẽ không làm tiểu Nhiên xuất hiện trước mặt ngươi, mất công chướng mắt lão nhân gia ngài!” Biết thái độ của Phong Khiếu Nhiên đối với Phong Diệp , Âu Dương Húc nhanh lên tiếng đoạt người.
” Cha…” Phong Nham bất an nhìn cha, mới mấy ngày trước đây cha đã nói qua nếu gặp được Tam đệ sẽ làm thế nào…hắn thật sự không nghĩ lại gặp trong tình huống như vậy. Khi mọi người ở đây chuẩn bị đem Cô Nhiên từ trên người Phong Khiếu Nhiên cứu ra thì Phong Khiếu Nhiên đột nhiên mở miệng:” Là con của ta sao? Vậy rất tốt…đời này y chỉ có thể ở lại bên người ta, một khi y đã là đứa con thân sinh của ta, vậy ‘ ngoại nhân’ cũng sẽ không có khả năng tùy ý đem y đi.” Phong Khiếu Nhiên nhìn Âu Dương Húc nhấn mạnh thêm hai chữ ” Ngoại nhân” , trong mắt hiện lên quyết liệt kiên định.
” Khiếu Nhiên…” Lục Văn Triết cùng Long Thiên Hành đồng thời thét lên, trên mặt hiện lên thần sắc bất an, bọn họ hiện tại cũng không rõ người này đến tột cùng muốn đối với tiểu Nhiên làm cái gì, mà hiện tại tiểu Nhiên lại chính là Phong Diệp… nghĩ tới đây, trong lòng hai người có chút đau đớn, đứa nhỏ này đến tột cùng là ôm tâm trạng thế nào mà lại cam nguyện ở bên cạnh thân sinh phụ thân làm phó dịch, thậm chí mỉm cười nhìn thân sinh phụ thân đem con mình trở thành người khác .” Tiểu Nhiên hắn… ngươi chuẩn bị làm thế nào?” Long Thiên Hành đầu tiên hỏi ra, những người khác cũng nhìn Phong Khiếu Nhiên, yêu thương đối với Cô Nhiên làm mấy kẻ hán thô như bọn họ cũng không tự chủ được mà đỏ hốc mắt.
Đem y phục bẩn nhiễm đầy máu trên người Cô Nhiên cởi bỏ, Phong Khiếu Nhiên lấy ra bạc thảm từ phía sau bao lấy nửa người Cô Nhiên , chỉ lộ ra nơi  ghim kim rồi mới đem đầu Cô Nhiên tựa vào trong lồng ngực mình, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn ôn lương của Cô Nhiên, Phong Khiếu Nhiên chậm rãi mở miệng: ” Y một khi đã nói mình chính là Cô Nhiên, vậy thì y chính là Cô Nhiên….” Ngẩng đầu nhìn mấy người phía trước, Phong Khiếu Nhiên tiếp tục nói ,” năm ấy Phong Diệp đã bị ta bỏ rơi mất tích và cũng đã chết, hiện tại… trên đời này chỉ có Cô Nhiên.”
” Khiếu Nhiên! Ngươi không tính nhận tiểu Nhiên sao?!” Nghe xong lời nói của Phong Khiếu Nhiên, bọn người Long Thiên Hành kinh hãi, Phong Hải cùng Phong Nham cũng có chút thất vọng cùng thương tâm, thái độ của cha … đối với Tam đệ rất không công bằng.
” Ngày ấy tại thư phòng ta đã nói với bọn ngươi sự việc sau khi tìm kiếm Phong Diệp , tiểu Nhiên bên ngoài đã nghe được, các ngươi nói, hắn làm Cô Nhiên tốt hơn hay là làm Phong Diệp tốt hơn?…” Không có câu trả lời cho bọn họ , Phong Khiếu Nhiên chỉ là hỏi lại một câu hắn đã nói lúc trước, hơn nữa ngày đó người nọ là ở bên ngoài cửa.
” Khiếu Nhiên!…” Lục Văn Triết cùng Long Thiên Hành kêu lên một tiếng sợ hãi, lời ngày đó…trời a! Tiểu Nhiên cư nhiên nghe được… vậy…
” Cha! Tuy là vậy, nhưng là… ngài khi đó cũng không biết…” Phong Hải có chút cấp thiết, lời nói ngày đó của cha…
” Lời đã nói ra, ta cũng sẽ không hối hận. Đối với Phong Diệp ta không có gì muốn nói, nhưng một khi y đã dứt bỏ thân phận Phong Diệp, vậy y cũng sẽ không còn là Phong Diệp, mà là Cô Nhiên của Thích Nhiên lâu, là người của Phong Khiếu Nhiên ta….” Phong Khiếu Nhiên đạm mạc nhìn những người trước mặt, khẩu khí kiên định không thay đổi.
” Uy… các ngươi đang nói cái gì a?” Âu Dương Húc nghe xong nửa ngày vẫn không hiểu được, xoay qua hỏi người bên cạnh, đáng tiếc lúc này lại không có ai để ý tới hắn.
” Khiếu Nhiên! Đừng nói với ta là ngươi còn muốn tiểu Nhiên làm gã sai vặt bên người của ngươi !” Lục Văn Triết lạnh lùng nhìn về phía trước, trước mặc kệ tiểu Nhiên có phải là Phong Diệp hay không, hiện tại nói thân mình tiểu Nhiên  cũng không thể tiếp tục làm người hầu hạ.
” Có gì không thể?” Phong Khiếu Nhiên chớp mi,” từ lúc đến đây, Cô Nhiên đã là tiểu tư duy nhất của lâu chủ Thích Nhiên lâu Phong Khiếu Nhiên , người nào dám khi dễ y chính là cùng Phong Khiếu Nhiên ta đối địch, trừ ta ra ai cũng không thể sai bảo y, y chính là Thiếu chủ Thích Nhiên lâu. Các ngươi đã hiểu?” Phong Khiếu Nhiên lớn tiếng nói, ánh mắt sắc bén quét một vòng người trong phòng.
” Ta hiểu,nhưng… cha.. tiểu Nhiên rõ ràng chính là…” Phong Nham dị thường khó hiểu về hành động của cha, nhìn thấy rõ ràng cha thực thích tiểu Nhiên, thế nhưng vì sao lại nói tiểu Nhiên không phải con hắn, Phong Nham có chút hồ đồ.
” Phong Diệp phải mang trên lưng ân oán của ngươi cùng mẫu thân hắn, mà Cô Nhiên thì lại không cần, hắn còn có thể an tâm mà ở bên người ngươi ôn nhu chăm sóc, ý ngươi là thế sao? Khiếu Nhiên?” Lục Văn Triết trầm tư một lát, nhìn về phía người ngồi trên giường.
” Hiện tại như vậy không phải tốt lắm sao?” Phong Khiếu Nhiên lại hỏi lại một câu gián tiếp trả lời vấn đề của Lục Văn Triết,” ta sẽ không bao giờ buông tay với y, vậy y có thân phận gì thì quan trọng sao? Hơn nữa…y cũng đã có một người cha thực yêu y không phải sao? Tương đối mà nói, ta không thích hợp làm cha y, cũng không nguyện làm cha y.”
” Phong Khiếu Nhiên! Ngươi nói rõ ràng! Cái gì gọi là ngươi không muốn làm cha hắn?! Tiểu Nhiên có chỗ nào không tốt?!” Âu Dương Húc nghe với những lời này của Phong Khiếu Nhiên dị thường khó hiểu, lập tức tức giận gầm rú lên,  ngươi nếu không nói rõ ràng ta sẽ không buông tha ngươi.
Nhìn Mạc Lâm đúng lúc này đi vào, Phong Khiếu Nhiên đưa tay ra tiếp lấy chén dược trên tay Mạc Lâm, hắn sờ sờ lên đôi môi trắng bệch của Cô Nhiên, tiếp theo đem dược đưa lên miệng mình uống xuống, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người cúi người dùng miệng đem dược uy xuống miệng Cô Nhiên …………..
Đem chén thuốc trống rỗng đặt lại trên tay Mạc Lâm đã hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người, Phong Khiếu Nhiên nhìn sắc mặt mọi người, ánh mắt thâm u:” Với ta mà nói, ta chỉ muốn làm tình nhân chứ không muốn làm phụ thân y!”
” Ba sát! Phanh đông!! Đương!” Đại khái một khắc sau,mọi người trong phòng mới hoàn toàn bừng tỉnh, tiếp theo là thanh âm bát rơi vỡ, cốc trà nứt, ghế dựa ngã xuống đất, tiếng nói lọt vào tai….
” Phong Khiếu Nhiên!!! Ngươi tên hỗn đản này!!” Âu Dương Húc hoàn toàn bị phẫn nộ, còn sót lại chút lý trí liền một quyền hướng Phong Khiếu Nhiên đánh tới,  còn chưa đụng tới người thì đã bị một đạo chưởng phong tống ra ngoài, tuy  không đau nhưng lại làm hắn quỳ rạp trên mặt đất nửa ngày vẫn không dám đi tới.
” Ta nói cho các ngươi biết không phải là muốn trưng cầu ý kiến các ngươi.” Phong Khiếu Nhiên không chút lo lắng hắn đến tột cùng đang nói ra những lời kinh thế hãi tục gì,” Cô Nhiên là người Phong Khiếu Nhiên ta duy nhất muốn có, mặc kệ y là ai , mặc kệ các ngươi đồng ý hay phủ nhận, cả đời này ta quyết sẽ không buông tay, cho dù ta có chết, ta cũng sẽ mang y cùng rời đi. Hôm nay ta đem lời này nói rõ ràng, ngày sau các ngươi đối với y phải chú ý phân tấc, đừng quá thân mật!” Nhớ tới những người này ngày thường đối với người nọ lâu lâu ôm một cái lại quá thân thiết, trên mặt Phong Khiếu Nhiên liền xuất hiện rõ thần sắc không hài lòng.
” Ách…Khiếu Nhiên… ngươi…có hiểu rõ?” đầu Lục Văn Triết có chút choáng váng, không còn khí tức truy vấn một câu.
” Ngươi nghĩ thế nào?” lời từ miệng Phong Khiếu Nhiên phát ra làm người tức chết , những người khác nhất thời hoàn toàn hồ đồ…
” Tuy là vậy,nhưng … tiểu Nhiên là…” Lục Văn Triết chưa từ bỏ ý định tiếp tục nhìn Phong Khiếu Nhiên, tiểu Nhiên hắn đã biết thân phận của mình a.
“…” Phong Khiếu Nhiên nhíu mày, nhìn người trong lồng ngực vẫn còn hôn mê bất tỉnh,”….đó là chuyện của ta….” Phong Khiếu Nhiên sau nửa ngày mới chậm rãi nói , người này mới là vấn đề lớn nhất trước mắt của hắn.
” Hô hô...” Âu Dương Húc từ trên đất đứng dậy đi vào tức giận nhìn Phong Khiếu Nhiên, tiếp theo đi lên đem ngân châm trên người Cô Nhiên cẩn thận  rút về,  hung hăng nói,” Tử nhân kiểm, ta cũng nói cho ngươi biết, ta mặc kệ ngươi đối tiểu Nhiên là tâm tư  gì, nhận hắn cũng tốt, không nhận cũng thế, nhưng nếu ngươi dám làm tiểu Nhiên lại xảy ra loại tình huống hôm nay… không! Là lại làm tiểu Nhiên thương tâm hoặc bị thương, ta… ta mặc kệ ngươi có bao nhiêu lợi hại, ta cũng sẽ dẫn hắn rời đi nơi này, tiểu Nhiên không thể chịu nổi sức ép một lần nào nữa!” Đối với quyết định của tên Tử nhân kiểm này, Âu Dương Húc hắn trong lòng rất rõ ràng, bất luận kẻ nào cũng không thể thay đổi. Một khi đã không thể ngăn cản, hắn cũng chỉ có thể chúc phúc, đối với loại chuyện này hắn cũng không sao cả, vừa rồi ở chỗ này sinh khí là bởi vì cái tên gia khỏa nhà này một khi đã thích tiểu Nhiên lại còn đem tiểu Nhiên lộng thành cái hình dạng này, chẳng qua, hừ hừ, tiểu Nhiên là một đứa nhỏ đơn thuần, hắn muốn xem xem cái tên Tử nhân kiểm này làm thế nào để tiểu Nhiên yêu ” Phụ thân” của mình!
” Ta sẽ không cho ngươi có cơ hội này.” Phong Khiếu Nhiên cũng không thương hiệp nhìn Âu Dương Húc, thuận tiện đem Cô Nhiên bao chặt lấy. Thời điểm Âu Dương Húc còn chuẩn bị nói cái gì đó thì Cô Nhiên đột nhiên nhẹ giọng khóc lên, Phong Khiếu Nhiên vội nhìn về trước.
” Lâu chủ…” Cô Nhiên khóc nấc vài tiếng,” thực xin lỗi..” Tìm kiếm nơi ấm áp phía sau lưng, Cô Nhiên xoay người đem cả người vùi vào trong lồng ngực người nọ, nước mắt vốn đóng chặt trong mắt giờ cuồn cuộn mà rơi.
” Nhiên nhi… ngoan… ta không trách ngươi…” Đem người ôm lấy, Phong Khiếu Nhiên hôn lên đôi mắt Cô Nhiên, thuận tiện đem những giọt nước mắt nóng bỏng liếm sạch, thanh âm ôn nhu bất đồng với vừa rồi làm mọi người đang đứng vì lẽ đó mà động dung.” Hảo hảo ngủ, ta ở bên cạnh ngươi…” Vỗ nhẹ sau lưng Cô Nhiên, Phong Khiếu Nhiên càng thêm ôn nhu nói, một lát sau Cô Nhiên mới ngừng rơi lệ, trầm trầm ngủ, mà lúc này trong phòng đã không còn một bóng người, trừ  hai người trên giường.
” Ai, này cuối cùng cũng làm ta an tâm.” Lục Văn Triết vừa ra khỏi Khiếu Nhiên cư  đã thở dài, yên tâm nói, tiểu Nhiên xem như khổ tẫn cam lai. (trước khổ sau được phúc)
“…” Âu Dương Húc run rẩy nhìn người bên cạnh,” Vừa rồi người nọ là…Tử nhân kiểm?” Nói xong, lại run rẩy, không phải bị quỷ nhập thân a, Tử nhân kiểm kia cư nhiên lại nói chuyện ôn nhu như vậy? Tiếp tục run rẩy.
” Ha hả, như vậy không phải rất tốt sao? Hắn chung quy vẫn còn là nguời bình thường.” Long Thiên Hành đã sớm run xong, cười nhìn Âu Dương Húc vẫn còn đang run rẩy.
” Long đại ca…” thần sắc Phong Hải có chút nghiêm túc, có chút bất an còn có chút nói không rõ.
” Tiểu Hải…” Vỗ vỗ vai Phong Hải, Long Thiên Hành nhìn Phong Hải cùng Phong Nham,” cha ngươi tuy có năng lực trác tuyệt, võ công cái thế, nhưng tâm hắn cũng không lạnh giá, hôm nay có thể gặp được một người hắn để ý, chúng ta không chỉ phải chúc phúc cho hắn mà còn phải giúp hắn…cha ngươi đã cô đơn lâu lắm rồi…”
” Ta hiểu được… nhưng là…” Nghĩ đến thân phận Cô Nhiên, hắn vẫn là thấy không ổn.
” Đại ca… việc này cứ để cha giải quyết tốt hơn, hai chúng ta chỉ cần làm những đứa con tốt của cha là được rồi , tiểu Nhiên là ca ca thật là tốt , có phải không, Long đại ca?” bộ dạng Phong Nham không sao cả vỗ vỗ đại ca, rồi mới nhìn về phía Long Thiên Hành.
” Tiểu Nham nói rất hay, chuyện của tiểu Nhiên cứ để cha ngươi quan tâm đi, chẳng qua ta thấy tiểu Nhiên cũng không phải là người dễ dàng bị ăn đâu, con đường này của cha ngươi không dễ đi rồi.” khẩu khí của Long Thiên Hành có chút vui sướng khi người gặp họa.
” Đáng đời hắn!” Âu Dương Húc nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng.
” Nói đi nói lại, là ai làm cho tiểu Nhiên phải rơi lệ, còn đem tiểu Nhiên biến thành thiếu chút nữa đã vô mệnh.” Lục Văn Triết ở một bên tiếp tục nện xuống một tảng đá.
” Ai… cha sẽ phải đau đầu…” Phong Nham nghĩ đến những ngày sau này, trong lòng có chút chờ đợi, chẳng biết cha vì tình mà gặp phải khốn đốn sẽ là có bộ dáng gì a….
Phong Hải nghiêm trang nhìn Phong Nham nở nụ cười âm hiểm có chút hưng phấn , đau đầu nhu nhu ngạch (phần giữa trán và lông mày), hắn có phải là nên đi ra ngoài tránh nạn hay không….
Liền như vậy….Cô Nhiên dưới tình huống chẳng biết chuyện gì, bị người của Thích Nhiên lâu dâng cho lâu chủ, cũng chính là người hắn tín nhiệm – Âu Dương đại ca….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.