” Tiêu, chúng ta đi đâu?” Ngồi ở trong xe ngựa, Cô Nhiên xốc lên liêm tử (màn xe bên cửa) nhìn về phía bên ngoài, đã đi một ngày rồi, Tiêu chỉ nói dẫn hắn đi ra ngoài ngoạn, lại không nói cho hắn biết muốn đi đâu.
” Mang Nhiên nhi đến một nơi có sơn có thủy.” Phong Khiếu Nhiên thần bí nói, tiếp đó đem Cô Nhiên ôm đi tới thuận thế đem liêm tử buông xuống.
” Có sơn có thủy…” Cô Nhiên cười nhìn cha,” Tiêu.. trong lâu không phải cũng có sơn có thủy sao? Hơn nữa trong rừng bên ngoài lâu cũng có thủy, ta chính là ở chỗ đó rửa chân ni.” Cô Nhiên nghĩ thấy cha có chút kỳ quái.
” Nga? Sao ta lại không biết Nhiên nhi cư nhiên ở bên ngoài rửa chân?” Phong Khiếu Nhiên nhướng cao mi, một tay nắm lấy chân Cô Nhiên.
” Tiêu…đừng, nhột…” Cô Nhiên muốn đem chân rút ra, trời rất nóng nên sau khi lên xe ngựa hắn liền cởi bỏ tất, hiện tại bị cha sờ lên làm hắn thấy hảo nhột.
” Nói! Rửa lúc nào?” Đem hai tay Cô Nhiên kẹp ở phía sau lưng, Phong Khiếu Nhiên tiến gần sát Cô Nhiên giọng điệu uy hiếp, một tay khác vẫn còn ở trên chân Cô Nhiên sờ qua lại.
” Ngô…Tiêu… không.. ân… không cần… a a…hảo.. hảo nhột…” Cô Nhiên thấy từ trên chân truyền đến cảm giác kì quái nói không nên lời, thực nhột, nhưng lại không thể tính đầy đủ là nhột, khiến hắn bất chợt nóng lên.
” Nguyên lai chân này của Nhiên nhi mẫn cảm như vậy a.” Phong Khiếu Nhiên lờ đi lời cầu xin tha thứ của Cô Nhiên , đại chưởng lại dùng sức vuốt ve chân Cô Nhiên, nhìn Cô Nhiên cười đến sắp sặc, chốc chốc lại xuất ra vài tiếng rên rỉ, ánh mắt Phong Khiếu Nhiên thoáng chốc thâm trầm.
” Tiêu… ân… không.. không cần…” Cô Nhiên nằm ở trên đùi cha, khí lực cả người thực giống như bị bàn tay to lớn kia hút cạn đi, chân muốn trốn nhưng lại luôn bị cha nắm trở về. Hắn thấy cha lúc này thật có chút xấu xa, rõ ràng thấy hắn nhột đến thế còn tiếp tục sờ. (sờ miễn phí ngu j ko sờ:”>)
” Nói cho ta, ngươi khi nào thì ở bên ngoài rửa chân?” Dừng lại vuốt ve, Phong Khiếu Nhiên trầm thanh nói.
” Hô hô…” Cô nhiên hổn hển nhìn về phía cha,” Chính là lần đó… lần đó Tiêu cho ta đi mua mấy thứ. Ta thấy trong rừng có điều hà (con suối), nên ở bên trong rửa chân.” Đem hai tay của mình tránh thoát ra, Cô Nhiên ấn trụ bàn tay cha đặt ở trên chân mình, hắn không muốn lại bị cha sờ soạng.
Phong Khiếu Nhiên hồi tưởng một chút, rồi lại đem Cô Nhiên ấn xuống thảm trong xe ngựa, miệng cắn lấy cổ Cô Nhiên: “Nhiên nhi… về sau không có ta cho phép, không được để cho người khác nhìn thấy thân thể của ngươi, kể cả một cái chân, nhớ kỹ?” Cong một cái chân của Cô Nhiên lên, Phong Khiếu Nhiên lại vuốt ve lên bàn chân ngọc bóng loáng.
” Ngô…ta…a a… ta nhớ kỹ…liền..ân.. đúng rồi…Tiêu!” Cô Nhiên kêu to một tiếng, hai tay lại bị cha cầm chặt, Cô Nhiên vặn vẹo ngăn cản vuốt ve của cha, cha thực quá phận, biết rõ hắn chịu không được còn đến sờ chân hắn,” Tiêu…không cần…a a a….ân…” Cảm giác nhộn nhạo từ trên chân truyền đến, Cô Nhiên thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh.
Nghĩ đến người bên ngoài xe, Phong Khiếu Nhiên hôn lên môi Cô Nhiên, đem thanh âm động tình của Cô Nhiên khóa trong miệng mình, tay vẫn không ngừng sờ lên chân Cô Nhiên, đến lúc đụng tới một thứ ngạnh vật, Phong Khiếu Nhiên mới ngừng lại.
” Nhiên nhi, lúc ta sờ lên chân của ngươi, ngươi cư nhiên có cảm giác.” Cảm giác được thứ biến ngạnh cách lớp quần áo của Cô Nhiên, Phong Khiếu Nhiên không hảo ý ở bên tai Cô Nhiên khiêu khích.
” Tiêu, không cần..ngô…không được ở trong này…” Ôm chặt cha, Cô Nhiên nhỏ giọng khẩn cầu, hắn rất sợ cha ở trong này muốn hắn, nếu thực vậy hắn không có mặt mũi nào đối diện với Triệu đại ca đang đánh xe. Cha hiện tại so với trước kia sao lại một chút cũng không giống, cứ giống như loại người xấu trêu ghẹo nữ tử được miêu tả trên sách … chẳng qua, hắn là nam tử…nghĩ đến chuyện cữu cữu đã nói qua với hắn, Cô Nhiên bỗng chốc trở nên lạnh lòng. Nếu hắn là nữ tử, không phải là đứa con của cha, vậy hắn có phải là có thể an tâm cùng cha ở một chỗ, có phải là cũng sẽ không có người đến chỉ trích cha, đến tách bọn họ ra…
Nhận thấy được thân mình Cô Nhiên có chút run rẩy, Phong Khiếu Nhiên vội vàng nhìn về trước, nhất thời sắc mặt hắn lạnh xuống:” Nhiên nhi!”
” Tiêu…” Cô Nhiên đỏ mắt, có chút bi thương nhìn cha, run rẩy hôn lên mắt cha, môi cha, lệ đọng nơi khóe mắt Cô Nhiên nhanh chóng rơi xuống,”Đem thai kí trên vai ta…bỏ đi…bỏ, ta..ta cũng sẽ không còn là đứa con của Tiêu, ta…ta có thể cùng Tiêu ở một chỗ…” Không có thứ chứng minh thân phận của mình, hắn có thể phủ nhận mình là đứa con của Tiêu, sẽ không có người có thể thương tổn đến Tiêu.
” Nhiên nhi, ngươi không muốn làm con ta sao?” Phong Khiếu Nhiên cởi bỏ quần áo Cô Nhiên, lộ ra thai kí lá phong trên vai Cô Nhiên.
” Ta muốn, nhưng là…” Nước mắt Cô Nhiên rơi xuống thảm càng nhanh, lời còn chưa nói xong đã bị cái hôn nóng bỏng của Phong Khiếu Nhiên chặn đứng. Cô Nhiên ôm chặt cha, thương tâm đáp lại nụ hôn của cha, hắn rất sợ, rất sợ có một ngày không thể cùng cha một chỗ như vậy nữa. Phát giác môi cha rời đi mình, nước mắt trên mặt cũng được lau đi, môi cha đứng ở bên tai mình, một lát sau, thanh âm khiến Cô Nhiên tham luyến vang lên bên lỗ tai hắn:” Nhiên nhi, ngươi là con ta, cha muốn ngươi là con ta. Trên người ngươi có huyết thống của ta, trên thân thể cũng có dấu vết ràng buộc của ta, cho nên, chúng ta mới có thể trở thành người tối thân mật của nhau. Nếu.. không có thai kí trên vai ngươi, vậy cha cũng không thể nhìn nhận, Nhiên nhi hy vọng như vậy sao?”
” Không… ta không cần, ta không cần cha không nhận.” Cô Nhiên thấp giọng khóc lên, hắn không cần cha không nhận, hắn nên làm sao đây, làm sao mới có thể không cùng cha tách ra. Làm sao mới có thể chân chính cùng cha một chỗ, vĩnh viễn cùng một chỗ…
” Nhiên nhi, đem hết thảy giao cho cha, tin tưởng cha, Nhiên nhi sẽ vĩnh viễn cùng cha ở một chỗ, không ai có thể tách chúng ta ra.” Phong Khiếu Nhiên không ngừng hôn lên nước mắt Cô Nhiên đang không ngừng rơi xuống, tay vuốt ve thân thể cách một lớp áo khoác ngoài của Cô Nhiên, ôn nhu, mềm mại ..” Nhiên nhi, tin tưởng cha, ngươi chỉ cần ở bên người cha, yêu cha là được.” Cởi bỏ khố hạ, phủ lên tinh trí (ngọc hành-_-) sớm đã nhuyễn xuống, Phong Khiếu Nhiên cuối cùng hôn lên môi Cô Nhiên.
” Ngô…” Ôm sát cha, Cô Nhiên giữa tiếng khóc cảm thụ hết thảy cha gây cho hắn, hắn phải nhớ thật chặt chẽ, chặt chẽ.
” Lâu chủ, trời đã dần tối, nếu người muốn tiếp tục đi hay tối nay muốn qua đêm ở bên ngoài.” Triệu Vũ phụ trách đánh xe nhìn xem sắc trời, hướng vào lâu chủ ở bên trong xe bẩm báo.
” Tìm khách điếm nghỉ ngơi, ngày mai đợi thiếu gia ngủ dậy lại đi.” Ôm Cô Nhiên y sam không chỉnh tề, Phong Khiếu Nhiên mở hai mắt đang nhắm, trong mắt là một mảnh thanh minh. (tỉnh táo)
Dùng phi phong (thảm dày) đem cả người Cô Nhiên bao lên, Phong Khiếu Nhiên ôm Cô Nhiên xuống xe ngựa đi vào một khách điếm, đi thẳng đến căn phòng hảo hạng đã mệnh Triệu Vũ an bài trứơc đó.
” Dặn bọn họ làm chút thức ăn thanh đạm đưa đến.” Tiến vào phòng, đem Cô Nhiên đang ngủ mê mang đặt lên trên giường, Phong Khiếu Nhiên phân phó một tiếng.
” Dạ, lâu chủ.”
Một lát sau, điếm tiểu nhị liền đưa lên nước ấm cùng thức ăn. Cho người lui ra , Phong Khiếu Nhiên mới lấy phi phong trên người Cô Nhiên ra. Đem quần áo trên người Cô Nhiên toàn bộ cởi bỏ, Phong Khiếu Nhiên giải khai huyệt ngủ cho Cô Nhiên, sau khi bỏ đi quần áo của mình liền ôm Cô Nhiên tiến vào dục dũng.
” Tiêu…?” Cô Nhiên tỉnh lại phát hiện mình nằm ở trên giường, vội vàng đứng dậy gọi người không còn ở bên người hắn.
” Nhiên nhi,” thanh âm Cô Nhiên vừa dừng lại, giường trướng đã bị người cột lên, Phong Khiếu Nhiên đến ngồi bên giường đem Cô Nhiên ôm lấy,” Một khi đã tỉnh vậy ăn vài thứ đi, ăn xong lại ngủ.” (dưỡng trư (:|)
” Tiêu vừa rồi đi đâu?” Cô Nhiên ngồi ở trên người cha hỏi, mỗi lần hắn tỉnh lại cha đều ở bên người hắn, vừa rồi cha không ở đây đã đem hắn dọa sợ. Nghĩ đến chuyện mình lo lắng , Cô Nhiên lại gắt gao nắm lấy tay cha.
Đem tay của Cô Nhiên giơ lên hôn hôn, Phong Khiếu Nhiên lại hôn lên môi Cô Nhiên , thẳng đến khi cả người Cô Nhiên mềm nhũn xuống, Phong Khiếu Nhiên mới rời đi.” Cha biết ngươi sắp tỉnh nên đi lấy cháo cho ngươi.”
” Tiêu?” Cô Nhiên có chút kinh hoảng nhìn cha, cha…sao lại đột nhiên… cha ở trước mặt hắn rất ít khi xưng chính mình là cha, cha có phải là…có phải là…
” Nhiên nhi,” Phong Khiếu Nhiên lại hôn lên Cô Nhiên, đợi sau khi Cô Nhiên không còn phát run mới tiếp tục nói,” Nhiên nhi, cha muốn cho ngươi hiểu được, cho dù tất cả mọi người biết chúng ta là phụ tử, cũng không ai có thể chia rẽ chúng ta. Nhiên nhi, điều ngươi hiện tại nên lo không phải là cha sẽ rời đi ngươi, cha sẽ không cần ngươi, mà là ngươi có phải là sẽ rời đi cha, không cần cha.”
” Không! Nhiên nhi sao có thể rời đi cha, không cần cha!” Cô Nhiên hô to lên, hai tay bắt lấy mặt cha, nhãn thần lộ ra kiên quyết,” Nhiên nhi chỉ muốn cùng với cha một chỗ, chỉ cần cha không rời đi Nhiên nhi, Nhiên nhi tuyệt không rời đi cha!”
” Nếu có người bắt ngươi rời đi cha, ngươi sẽ đi?” Nhẹ niết lên cằm Cô Nhiên, Phong Khiếu Nhiên hỏi.
” Sẽ không! Trừ phi cha không cần ta.” Nghĩ đến loại khả năng này, Cô Nhiên bỗng chốc đau lòng.
” Nếu tất cả mọi người phản đối ngươi cùng cha một chỗ, ngươi sẽ rời đi cha?” ánh mắt Phong Khiếu Nhiên như đang sợ hãi, tiếp tục hỏi.
” Không!….sẽ không! Trừ phi cha…không cần ta!” Cô Nhiên trở nên run rẩy, hắn từng nói, nói chỉ muốn ích kỷ một lần, hắn không muốn rời đi, không muốn… không muốn…
” Vậy Nhiên nhi vì sao lại sợ hãi? Vì sao lại bất an?” Phủ lên một tay của Cô Nhiên đang bắt lấy mình, Phong Khiếu Nhiên phóng nhuyễn giọng điệu.” Cha cái gì cũng đều không nghĩ, cha chỉ biết là cha không li khai ngươi, cha chỉ biết là cha muốn ngươi, cha…chỉ biết là, cha sẽ không để bất luận kẻ nào trở ngại đến chúng ta… Nhiên nhi… ngươi vì sao lại phải sợ… là không tin cha hay là… không tin chính ngươi.”
” Ta…ta sợ cha.. cha bị người mắng, bị người chỉ trích… Nhiên nhi.. Nhiên nhi không muốn giống như nương…giống nương làm tổn thương cha…” Cô Nhiên nghẹn ngào, cha nói vết thương của mình là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng cha, khả cha làm sao biết, nương phản bội cha cũng là vết thương vĩnh viễn trong lòng hắn. Trên người cha có rất nhiều vết sẹo, hắn không muốn chính mình lại lưu lại lỗ hổng trên người cha, lưu lại vết thương trong lòng cha.
” Nhiên nhi, ngươi không phải nương ngươi. Ngươi là Nhiên nhi của cha, là Diệp nhi của cha. Thứ ngươi duy nhất có thể làm bị thương cha chính là rời đi cha, chính là không thương cha. Nói đến chuyện bị người mắng bị người chỉ trích…trên đời này có rất nhiều người mắng cha, chỉ trích cha. Cha cho tới bây giờ cũng không để ý tới. Cha chỉ muốn vì mình mà sống, vì ngươi mà sống, những người khác muốn nói cái gì thì mặc họ nói, bọn họ căn bản không thể gây thương tổn cha.” Phong Khiếu Nhiên nắm chặt tay Cô Nhiên , ôn nhu nhìn y,” Nhiên nhi, cha có tự tin có thể làm chúng ta ở cùng nhau. Nhưng là cha không xác định, lần này, cữu cữu ngươi đối với ngươi nói những lời đó, ngươi từ sau khi trở về liền vẫn luôn mặt co mày cáu. Cha biết ngươi để ý cái gì, ngươi sợ cùng cha tách ra. Khả cha cũng sợ, cha sợ ngươi chịu không nổi áp lực phụ tử mến nhau mà rời đi cha, cha cũng sợ ngươi để ý người khác nói cái gì đó. Nhiên nhi, kỳ thật… cha so với ngươi càng sợ hãi, bởi vì cha không biết, Nhiên nhi có phải là thực sự chấp nhận cha, thực nguyện ý không để ý hết thảy cùng cha một chỗ.”
” Tiêu…” nước mắt Cô Nhiên bất giác lăn dài, khả hắn lại cười, cười thật sự ôn nhu, thực huyễn mục (chói mắt), cười đến mức làm ánh mắt Phong Khiếu Nhiên đều trở nên thâm trầm.
” Tiêu…dạy ta… dạy ta cái gì là yêu như Tiêu mong muốn, ta muốn biết. Ta muốn yêu Tiêu, muốn cho Tiêu cũng yêu ta…muốn cùng Tiêu làm người tối thân mật…Tiêu…dạy ta đi…” Dưới cái nhìn kích động chăm chú của cha, Cô Nhiên mặc cho nước mắt chảy xuôi, dưới tình huống hắn không hiểu, đôi con ngươi mãn hàm yêu luyến hôn lấy Tiêu, hôn lấy người quan trọng nhất hắn muốn có. Phong Khiếu Nhiên nhắm mắt lại áp chế hạnh phúc cùng vui sướng trong lòng, hai tay ôm chặt lấy Cô Nhiên nhiệt liệt hôn đáp trả.
Cháo trên bàn dần dần nguội lạnh, khả hai người đang dây dưa trên giường lại tản mát ra nhiệt nóng không thể bỏ qua , hơi thở nóng vờn chung quanh, nóng tận trái tim thuộc về hai người.