Mặc cho mọi người xung quanh bàn tán, Sử Diệp vẫn tập trung khâu lại miệng vết thương cho Chí Sương.
Một vài người bắt đầu lên tiếng mắng: "Cái gì mà thần y chứ? Xem da thịt con người như vải thô mà khâu tới khâu lui, thật đáng sợ."
" Cứ như thế hắn sẽ giết người mất."
Chẳng biết từ đâu, Trần Lượng xuất hiện, trông thấy cách thức trị thương cổ quái của Sử Diệp, hắn liền cho người kéo y ra.
Bị người của Lương Y đường chạm tay vào, Sử Diệp vô tình đâm kim vào vai của Chí Sương, nam nhân đau đớn rên khẽ một tiếng.
Sử Diệp tức giận vùng ra khỏi cánh tay của họ, Miên Miên cũng nhanh chóng lao lên xô bọn họ sang một bên.
"Trần Lượng, nếu ngươi dám xen vào thì ta thiến." Sử Diệp trừng mắt, mặc dù giọng nói vẫn bình tĩnh nhưng lại mang sát khí đằng đằng.
Bình sinh y ghét nhất bị người khác làm phiền khi đang làm việc, đặc biệt là trong lúc cứu người.
Trần Lượng nuốt ực một cái, đành ra hiệu bọn họ chắn trước mặt hắn, mặc dù cái ở dưới đã không dùng được nữa nhưng khi nghĩ đến việc phải bị cắt thì...
Hắn nghiến răng nhìn xem Sử Diệp làm sao cứu sống người này, nhìn qua vết thương hết chín phần là khó cứu.
Trần Lượng đặc biệt cầu mong cho người này chết trong tay Sử Diệp, như thế hắn mới có cái cớ để hạ nhục y, lại còn khôi phục danh tiếng Lương Y đường thay mặt người dân trừng trị lang băm.
Nhưng thật không như dự đoán của Trần Lượng, ngay khi Sử Diệp tập trung khâu lại vết thương của Chí Sương. Ánh mắt của y thập phần tinh anh, bàn tay không hề do dự mà đâm từng mũi kim xuyên qua da thịt, khép lại miệng vết thương từng chút một.
Động tác thành thục nối tiếp nhau không ngừng, tầm sau vài chục mũi khâu, Sử Diệp mới thở phào nhẹ nhõm cắt đứt đường chỉ gân bò, y dùng loại khăn lụa mềm thấm qua rượu lau sạch sẽ xung quanh.
Xong hết, Sử Diệp hướng Thiết Gia Yến đưa tay, ánh mắt vẫn tập trung lên vết thương của người nọ:" Lọ thuốc."
Thiết Gia Yến ngập ngừng đặt lọ thuốc vào trong tay y, Sử Diệp rắc một ít bột lên đó, nọc độc gây tê vừa hay hết tác dụng, cơn đau lại truyền đến khiến Chí Sương kêu lên một tiếng.
Sử Diệp cố trấn an: "Sẽ nhanh hết đau thôi, Lưu Kỳ Nô còn có công dụng giảm đau nữa, hằng ngày ngươi phải thay thuốc này hai lần, mỗi lần đều phải dùng rượu lau qua, không được để trúng nước."
Sau khi dặn dò kỹ càng, Chí Sương yếu ớt nói lời cảm tạ, Sử Diệp thu dọn đồ dùng.
Mọi người có vẻ vẫn chưa thể tin cứ như vậy mà Sử Diệp đã vớt được mạng của nam nhân.
Ngay lúc y muốn rời khỏi, Trần Lượng lập tức cản y lại:" Ngươi muốn bỏ chạy?"
" Ngu đần." Mắng một câu, Sử Diệp cùng Miên Miên lướt ngang qua mặt hắn, rời khỏi.
Trần Lượng ngoài việc trơ mắt nhìn y bỏ đi thì không còn làm gì được nữa.
Lúc này nương tử của Chí Sương vừa tỉnh lại, nàng lại tiếp tục khóc lóc lao đến ôm lấy tướng công:" Chí Sương, chàng không bị gì chứ?"
Chí Sương nhẹ gật đầu, hắn nắm chặt tay nàng nhằm an ủi, Thiết Gia Yến đứng như trời trồng và cố gắng tiêu hết những sự việc vừa xảy ra.
Quan Đông Hàn ánh mắt thâm sâu nhìn hai bóng ảnh dần khuất ở cuối phố, nam nhân lam y dưới ánh nắng chói sáng đến phi thường.
Thiết Gia Yến hoàn hồn, y đi đến cạnh vợ chồng Chí Sương, tốt bụng ngỏ ý muốn đưa họ về khách điếm để tiếp tục dưỡng thương.
Thiết Gia Long vốn muốn ngăn cản, nhưng Quan Đông Hàn ánh mắt lạnh ngắt lườm hắn một cái, Thiết Gia Long cảm giác lành lạnh sóng lưng thu tay về.
Quan Đông Hàn giúp đỡ Chí Sương đứng dậy, cả bốn người bọn họ cùng trở về khách điếm, Thiết Gia Long vẫn đứng ở đó.
Hắn nhìn chằm chằm Ngạo Bách Nguyên đang thất thần nằm trên đất, giống như một người đã chết.
Một lúc sau, sư đệ của Ngạo Bách Nguyên vội vã chạy đến đỡ hắn dậy.
Thiết Gia Long đi đến nhặt trường kiếm của hắn, cẩn thận đưa hắn, ánh mắt gian tà: "Ngạo huynh, xem ra cánh tay này huynh không dùng để luyện kiếm được nữa... Thế nên nếu có trách thì cứ trách kẻ đã khiến huynh ra nông nỗi này. Cáo từ!"
Nói xong Thiết Gia Long quay người bỏ đi, Ngạo Bách Nguyên nghiền ngẫm những lời mà hắn nói.
Cuối cùng Ngạo Bách Nguyên mang đầy hận ý nói thầm:" Đúng vậy, ta ra nông nỗi này chính là do hai kẻ đó..."
_______________________________________
Thiết Uy Hổ ngồi thưởng trà, ăn chút bánh nướng, mắt thấy Thiết Gia Yến trở về còn dẫn theo đôi phu phụ ở sau, ông lưu ý hỏi: "A Yến, đây là có chuyện gì?"
"Cha, bọn họ bị tên côn đồ lúc sáng ức hiếp, xém chút nữa mất mạng may mắn được lang trung cứu giúp, con thấy bọn họ không có chỗ ở nên..."
Thiết Uy Hổ đập bàn, vẻ mặt không giữ nét ôn hòa nữa: "Quá đáng vậy sao?"
"Vâng, cha cũng thấy bất bình đúng không? Vậy... Cha, cha có thể cho bọn họ một phòng?"
Thiết Uy Hổ cười cười vuốt chòm râu đen dài của mình: "Tất nhiên rồi, gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ chính là châm ngôn của Thiết Thương phái ta."
Thiết Gia Yến vui vẻ nàng khen thầm trong lòng phụ thân chính là người chính nghĩa nhất, anh hùng nhất, nhưng thực tế nàng không hề biết sâu bên trong ánh mắt đó là sự phiền toái không muốn dính đến ân oán của người khác.
Quan Đông Hàn hiểu rõ con người thật sau lớp mặt nạ nhân nghĩa kia là gì, hắn thấy thật đáng thương cho nàng, nữ nhân ngây thơ vẫn chưa hiểu chuyện.
Hai người bọn họ dìu phu phụ kia vào một căn phòng vừa đủ ở, sau khi căn dặn tiểu nhị hai người ngồi lại trò chuyện với họ một chút.
Quan Đông Hàn được biết, nam nhân kia tên là Trang Chí Sương, trước kia là người của Trang gia ba đời làm quan trong triều đình, vì gian thần hãm hại khiến cả nhà rơi vào cảnh chu di tam tộc.
May mắn thay, cha của hắn tức đệ đệ của Trang đại nhân đã giúp hắn trốn thoát cùng nhi nữ của Trang đại nhân, nhưng khi bị quan binh đuổi đến vách núi Vô Ưu, cả hai rơi xuống biển và thất lạc nhau.
Trang Chí Sương được một phu phụ vô sinh ở làng chày vớt lên, nuôi nấng hắn suốt mấy năm trời, Trang Chí Sương mang chí lớn gia nhập võ lâm cũng nhờ đó mà lang bạc tứ hải để tìm kiếm tung tích của biểu muội.
Một năm trước, Trang Chí Sương nên duyên với Thôi Tố Tố, con gái của một môn phái nhỏ ở Thiêm Thành, sau đó hắn được Thôi chưởng môn truyền lại ngôi vị, nhưng chỉ được vài tháng thì ma đạo kéo đến sát hại toàn bộ môn phái của hắn.
Trang Chí Sương vì võ công yếu kém đành mang nương tử tháo chạy, sau nhiều tháng lưu lạc bọn họ đã đến Vô Ưu thành lúc nào không hay, hôm nay xui xẻo đụng phải tên ác ôn Ngạo Bách Nguyên khiến bản thân hắn xém mất mạng.
Thiết Gia Yến hơi xúc động, nàng nắm chặc tay Tố Tố: "Thôi tỷ tỷ, số phận của hai người quả thật bi thương. Tỷ yên tâm, có Thiết Thương phái ở đây rồi, sẽ không một ai ức hiếp hai người nữa."
"Đa... Đa tạ muội..."
Thôi Tố Tố chấm chấm nước mắt bên khóe mắt.
Quan Đông Hàn vẫn điềm tĩnh quan sát hai người họ, hắn kiếp trước chưa bao giờ gặp qua những người này, vậy mà tại sao bây giờ lại đột ngột xuất hiện? Còn nữa nam nhân lam y kia, lại là ai?
Trong đầu hắn lúc này, chỉ toàn là hình ảnh của nam nhân lam y, gương mặt ôn nhu ưa nhìn, thân hình mềm mại, thế nhưng ánh mắt lại rất kiên nghị, còn nhớ tới những gì mà y đã mắng mình vậy mà ngay tại thời điểm đó hắn lại ngây ra.
Nhưng rồi hắn cũng ném những ý nghĩ đó khỏi đầu, hắn lặng lẽ đi ra ngoài xuống dưới lầu kiếm cái gì đó cho cho Thiết Gia Yến ăn, hắn đụng mặt với Thiết Gia Long ở cầu thang.
Thiết Gia Long khẽ cười: "Ngươi tốt số thật đó."
"Ý ngươi..."
"Phụ thân ta vừa đồng ý với Tứ Thánh Hiệp, sẽ mang ngươi theo trong chuyến săn bắt."
Quan Đông Hàn gật đầu, chuyện này cũng chả có gì bất ngờ cả.
Thiết Gia Long nép qua một bên để hắn đi xuống, thở dài một hơi rồi thoải mái ngâm nga vài khúc hát.
Sớm thôi, tên hèn hạ đó sẽ biến mất.