[Cổ Phong Tình] Minh Chủ Hắc Hóa Rồi

Chương 40:




"Sử ca..." Miên Miên trong cơn hôn mê thầm gọi tên Sử Diệp, nàng gặp phải một cơn ác mộng tan thương hơn bao giờ hết.
Từ lúc nhỏ đã chứng kiến cảnh gia đình ly tán, người thân duy nhất là biểu ca cũng thất lạc, nay đến cả Sử Diệp luôn yêu thương nàng cũng bỏ đi, trái tim thiếu nữ mới lớn đau như có ai dùng dao cắt ra từng mảnh.
Trang Chí Sương ngồi cạnh giường, nhìn thấy khóe mắt nàng rơi hai hàng lệ không kìm nổi tâm tình, hắn vươn tay lau đi vệt nước trong suốt.
Thôi Tố Tố gấp gáp dẫn theo lang trung chạy vào để ông bắt mạch cho nàng.
Lang trung vuốt râu nói: "Tiểu nữ nhà các vị là do nhiều ngày không ăn uống, với cả lo lắng quá độ dẫn đến tình trạng ngất này, các vị phải bồi bổ và cho nàng ta ăn uống đầy đủ."
Nói xong lão viết nhanh phương thuốc bổ giao cho Trang Chí Sương, Tố Tố cảm tạ rồi trả ngân lượng cho ông.
Sau khi lang trung rời đi, Tố Tố lập tức mua dược rồi sắc lên, Trang Chí Sương vẫn túc trực bên cạnh Miên Miên, trên tay cầm hai mảnh ngọc mà xoa xoa.
"Phụ thân... Rốt cục con đã tìm được biểu muội rồi... Đại bá... Đại bá trên trời có linh thiêng hãy phù hộ cho muội ấy..."
Tố Tố đem thuốc còn nóng hổi vào, cẩn cẩn dực dực đút cho Miên Miên uống. Đến hừng sáng thì nàng cũng đã tỉnh, Trang Chí Sương một đêm không ngủ mừng rỡ nắm chặt tay nàng.
Miên Miên ngạc nhiên bởi biểu tình đó: "Chí Sương ca?"
"Biểu muội..."
"..." Miên Miên hồ nghì nhìn hắn, trong đầu chẳng hiểu gì cả.
Trang Chí Sương bắt đầu giải thích với nàng, tường tận mọi chuyện từ đầu tới cuối.
Miên Miên mới đầu là kinh ngạc, sau lại là kinh hỉ vì tìm được thân nhân của mình, nàng òa khóc sà vào lòng Trang Chí Sương: "Biểu ca... Biểu ca..."
Trang Chí Sương ôn nhu vuốt nhẹ lưng nàng, hắn biết hiện tại trong lúc tang thương nhất đối với nàng, tìm lại được người thân là tia hy vọng khiến nàng vực dậy tinh thần, không tuyệt thực nữa.
Thôi Tố Tố đứng ngoài cửa quan sát bọn họ, trong lòng thật nhẹ nhõm và vui mừng cho họ, đôi phu phụ đã bôn ba nhiều năm từ Nam sang Bắc, chỉ ôm ấp mong mỏi tìm được Miên Miên nay tâm nguyện đã toại.
_________________________________
Qua mấy ngày, sóng yên biển lặng, trên gian hồ hoàn toàn tin tưởng Sử Diệp đã chết, những người biết được chân tướng không có nhiều.
Quan Đông Hàn ngồi trên tảng ghế ngọc tròn, trước một bàn trà bằng ngọc hình tròn, đây là bộ Bội Ngọc Lung mà Quan Trạch đương thời rất yêu thích.
Bội Ngọc Lung ngoài lạnh trong ấm, màu sắc thanh thanh ôn hòa, hơn nữa chất liệu lại là Lung Ngọc có khả năng hút các loại khí bệnh như thương hàn, cảm mạo, tăng khả năng trị thương.
Quan Đông Hàn thường xuyên ngồi ở đó, vết thương nhanh chóng đã khỏi hẳn.
Hắn nhìn tán lá đào hồng hồng đang đung đưa bởi con gió nhẹ, nhớ đến cây đào ở Xà Đảo, khoảnh khắc hắn ngồi dưới gốc cây chăm chú nhìn Sử Diệp ngồi nghiên cứu y thư đối diện, gương mặt nhìn nghiên của người nọ thật nhu đạm, đẹp hơn tất thảy những gì mà hắn biết.
Lâm Kỳ Hưng nhẹ nhàng đi đến, ngữ điệu bình chân: "Lại nhớ đến Sử công tử?"
"Tứ thúc." Hắn không quay lại nhìn Lâm Kỳ Hưng, ánh mắt vẫn dán chặt lên tán hoa.
Lâm Kỳ Hưng thở dài lắc đầu: "Ngốc tiểu tử."
"Vâng."
"Ngày mai là lễ nhận môn đệ, con phải chuẩn bị cẩn thận."
"Vâng."
"Không còn gì nữa, ta đi đây." Nói xong Lâm Kỳ Hưng nhanh chóng rời đi.
Quan Đông Hàn mặt vô biểu tình không biết là đang nghĩ cái gì, đột nhiên hắn nhoẻn miệng cười.
~~~~~~ Ba đêm trước~~~~~
Trong sương phòng của Quan Đông Hàn, nến đã tắt, bóng tôi bao trùm xung quanh khiến không gian trở nên âm u.
Mà người nằm trên giường sát khí sâu đậm nhìn lên ánh trăng sáng vằn vặt.
Đột nhiên cảm nhận có người xuất hiện, hơn nữa là cao nhân nội công thâm hậu.
Hắn lên tiếng: "Là ai?"
"Ối chà! Không ngờ cháu ngoại của ta lại lợi hại như thế, có thể phát hiện nội tức của ta."
Quan Đông Hàn ngạc nhiên, là ngoại công của hắn Uông Tần thái lão gia của Vô Ưu phái.
Uông Tần phất tay thắp nến lên, ông tươi cười ngồi xuống tự rót trà:"Thương thế sao rồi?"
"Ổn ạ... Sao gia gia lại đến đây?"
"Báo tin mừng... À không! Là đến nhận mặt con, sẵn báo tin mừng."
"Tin mừng?"
"Phải đó, Sử Diệp còn sống. Hơn nữa đang ở phân đà trong thành dưỡng thương."
Quan Đông Hàn hai mắt sáng rực, vui vẻ như tìm được vợ, hắn nắm chặt tay ông nói: "Thật vậy sao?"
Uông Tần gật đầu, rồi tức giận mắng một câu: "Tiểu tử chết tiệt! Chỉ biết lo cho người ta, lão đây đến là để nhận người thân ah!"
"Gia gia, người là tốt nhất." Quan Đông Hàn bày ra vẻ mặt cún cưng, Uông Tần cốc đầu hắn một cái.
Hành động này khiến hắn nhớ đến trước kia, Sử Diệp cũng thường xuyên mắn hắn tiểu tử này tiểu tử nọ, cũng hay cốc đầu hắn, Quan Đông Hàn chợt nhận ra hai người này sao lại giống nhau đến thế, tính khí khó gần.
Quan Đông Hàn dò hỏi: "Con có thể gặp huynh ấy không?"
Uông Tần thở dài, lắc đầu. Nguyên do là vì Sử Diệp không muốn hắn vì mình mà gặp phiền toái, việc y sống sót y đã xin Uông Tần đừng nói cho hắn biết, thế nhưng vì nhìn thấy cháu mình ủ dột nên không đành.
Quan Đông Hàn khi biết được, tâm tư càng buồn bực hơn, Sử ca lại cứ vì hắn mà thiệt thòi như thế, chỉ trách hắn không đủ năng lực bảo vệ y.
Uông Tần biết hắn đang nghĩ gì, ông lấy ra cẩm hộp đưa đến trước mặt hắn: "Đây là đan dược giúp con luyện nội công dễ dàng, có khoảng 130 viên, mỗi ngày một viên trước khi ngủ, uống đủ 130 ngày rồi thì nói với ta, ta sẽ đưa cho con bộ tâm pháp Hóa Dương thần công."
Hắn ngạc nhiên, lại phát sinh sự việc ngoài dự đoán, hắn khó hiểu:"Vì sao lại phải dùng thứ này?"
"Khi con dùng loại đan này, luyện tâm pháp Hóa Dương thần công sẽ không bị người khác nhìn ra được, hơn nữa còn có thể giúp con dễ dàng dung hòa khi luyện thêm bộ tâm pháp khác."
Uông Tần quả nhiên là người suy tính chu đáo, thâm tàn bất lộ, khiến người khác không thể đoán ra những gì ông sẽ làm.
Quan Đông Hàn tiếp nhận cẩm hộp rồi cẩn thận cất nó, cả hai cứ thế ngồi hàn huyên đến sáng.
____________________________
Sử Diệp sau khi tự thay thuốc, liền ra ngoài ngồi hóng gió, trời lúc này không có nắng mát mẻ thoải mái khiến y sảng khoái đôi chút.
Nhìn lên trời xanh với những hàng mây bồng bềnh, đột nhiên nhớ đến Xà Đảo.
Mỗi lần y ngồi nghiên cứu y thư, đôi lúc hướng mắt nhìn sang chỗ khác sẽ bắt gặp ánh mắt chăm chú của hắn.
Nam nhân vận hắc y ngồi dưới gốc đào, gió lay lay thổi khiến cánh đào bay tán loạn, gương mặt anh tuấn tiêu sái, nụ cười ôn nhu, khiến cho Sử Diệp ngây ngẩn người.
Bị nam nhân nhìn chằm chằm, Sử Diệp xấu hổ mắng :"Tiểu tử thối, nhìn cái rắm."
Sau đó lại ngốc lăng tiếp tục mài mò đống y thư trên bàn, đôi lúc sẽ nghe được tiếng cười khúc khích của người kia khiến y mơ hồ xao động.
Long Nhị qua mấy ngày dưỡng thương đã khá lên, nàng chậm rì rì để hai tay bắt sau lưng vừa đi đến vừa châm chọc: "Có người sinh bệnh tương tư."
Sử Diệp ngại ngùng hừ mũi: "Hừ! Ngươi bị ngáo rồi."
"Phải không? Hay là do Sử công tử đây không chịu nhận? Là xấu hổ sao?" Nàng ngồi xuống đối diện y, cười xảo trá.
"Ta thấy ngươi mới là người trồng cây si, chẳng phải đêm nào cũng ngồi ngẩn ngơ ngắm trăng rồi gọi Tiểu Miên Miên sao?" Sử Diệp hiếp mắt phản công.
Long Nhị đỏ mặt mím môi, vậy cũng thấy được!
Hai người bốn mắt nhìn nhau thật lâu, rồi đột nhiên cười phá lên, ai trồng cây si đất này đều đã rõ chẳng phải sao? Bệnh tương tư có thể lây qua đường tình bạn, Sử Diệp có thể khẳng định như thế.
"Long Nhị... Ta muốn trở lại Xà Đảo." Sử Diệp rũ mi mắt, nói nhỏ.
Long Nhị nhìn y buồn bã như thế, sớm đã đoán được y không còn muốn dây dưa gì với thế giới ngoài này. Nhưng nghĩ đến Miên Miên vẫn còn ở quán trọ, nàng lại lo lắng.
"Đi gặp họ chứ?" Long Nhị đột nhiên đánh tiếng hỏi y.
Sử Diệp suy ngẫm rồi nói: "Ta sợ..."
"Sợ cái gì? Ngươi cũng nhớ Miên Miên như ta mà."
"..."
"Miên Miên hẳn cũng rất nhớ ngươi. Cứ đi gặp bọn họ, dù gì đôi phu phụ kia cũng là người tốt, sẽ không đi rêu rao bên ngoài."
"..."
"Gặp Miên Miên rồi cùng muội ấy trở về Xà Đảo, chúng ta cùng nhau sống yên ổn, ta đã mệt rồi..."
Long Nhị thở dài, quả thật nàng đã mệt rồi, bao nhiêu năm vì Vô Ưu làm nhiều chuyện, bôn ba trên giang hồ, hiện tại đã mệt mỏi rồi, chỉ muốn cùng người nàng quan tâm sống cuộc sống đạm mạc qua ngày.
"Ngươi yên tâm, ta sẽ nói lại với thái lão gia và cung chủ, họ là người hiểu chuyện."
Sử Diệp gật đầu ừm một tiếng, y cũng muốn bình yên sống nốt quản đời còn lại, dùng thuật giúp người dân Vô Ưu thành, nhưng sau bao nhiêu chuyện rồi thì bọn họ có còn coi trọng y? Hay như những người kia ghét bỏ y? Nếu là ghét bỏ thì cứ ở yên trên Xà Đảo vậy, không tiếp xúc với bên ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.