Đêm, trên nền trời một màu đen kịt lấp lánh những ánh sao lung linh, đẹp như một tấm dải lụa của các nhà thiết kế nghệ thuật tài năng ở thế kỷ 21.
Sử Diệp ngồi trên sàn gỗ ở giữa sân, xung quanh người làng cười nói chè chén chúc mừng với nhau, nhờ có y mà căn quái bệnh mang tên thủy đậu đã không còn xuất hiện ở làng Vô Danh nữa.
Họ rất biết ơn Sử Diệp, thế nhưng đó chỉ là một phạm vi nhỏ, lời tán dương từ khắp thiên hạ lại rơi vào một người khác không phải y, điều đó khiến ai ai cũng thấy bất bình thay, đặc biệt là Tiểu Bình.
Mã Lưu đặt mạnh chén rượu xuống, tức giận nói: "Cái gì mà Hàn gia nhi nữ thần y độ thế? Chẳng phải cũng chỉ là loại người thích cướp công lao của người khác?"
Mạnh Hùng cũng gật đầu đồng tình: "Nếu hôm đó sớm biết bộ mặt thật của hai nàng, ta đã không thả họ ra sớm như vậy..."
Tiểu Bình khinh bỉ nói: "Còn dám nhắc lại? Đám sơn tặc các người ngu ngốc hết phần người khác!"
Mạnh Hùng lớn tiếng cãi lại: "Ngu ngốc? Chẳng lẽ ta là kẻ ngu tiết lộ cho người ta phương thuốc độc nhất vô nhị?"
Đến đây, tiếng cười nói bỗng im bặc, Tiểu Bình tức điên người trừng mắt với hắn, Chí Sương thì cau mày lắc đầu, Mạnh Hùng cũng biết là mình đã lỡ lời, gã lúng túng nhìn sang Sử Diệp ngồi cạnh.
Sử Diệp cười nhu thuận: "Danh hào thần y này ta cũng không ham gì cho cam, ai muốn cướp cứ cướp."
Tiểu Bình hằn học đáp: "Như vậy sao được? Chẳng lẽ một chút ấm ức hay tức giận huynh cũng không có?"
"Hình như là không... Chỉ là ta thấy ngạc nhiên thôi, bây giờ cái ta muốn là hai chữ bình yên."
Sử Diệp nào còn quan tâm tới cái gọi là danh lợi tiếng tăm? Năm năm trước y đã vứt bỏ hoàn toàn chúng ở chốn giang hồ đầy thị phi này.
Tiểu Bình nhìn y thản nhiên ngắm sao trời như vậy, trong lòng cực kỳ khó chịu không tài nào nói ra được.
Trang Chí Sương mang một vò rượu Ô Mai đến rót ra chén mời Sử Diệp, y có ý định từ chối nhưng Chí Sương lại nói rượu này chỉ có ở làng Vô Danh, là vị huynh đệ tốt Mã Lưu ủ mấy chục năm rồi.
"Rượu Ô Mai làm từ ô dược và mai đào, uống vào sẽ cảm giác rất chát, nhưng về sau lại thanh thanh ngọt ngọt."
Sử Diệp nhìn chén rượu đã cạn, mơ hồ nói gì đó, sắc mặt của y đã nhuộm một tầng sắc hồng nhàn nhạt như cánh hoa đào.
Mã Lưu cười cười đáp: "Công tử quả nhiên cái gì cũng biết."
"Vậy hả? Ta lại thấy có một thứ cho tới giờ chưa từng biết..." Đôi mắt của y nhìn vào hư không xa xăm.
Mã Lưu tò mò hỏi: "Là gì?"
"Là cảm giác được hồi đáp tình cảm... Giống như Crush ai đó và người ta cũng thích mình."
Những lời này tất nhiên y không nói ra miệng, chỉ nghĩ nghĩ trong lòng một chút rồi ném ra sau đầu, Sử Diệp xua tay: "Ngươi không hiểu đâu."
Sau đó Mã Lưu liền cao hứng vì có người nếm ra được rượu gia truyền của mình làm từ cái gì, gã ta rót ra thêm một chén mời y. Sử Diệp thấy hương vị cũng rất hợp miệng nên chấp nhận, rồi cứ thế lại thêm một chén nữa, đều cạn sạch.
Sử Diệp cảm giác có hơi không được ổn, mọi thứ xung quanh bắt đầu nhân đôi nhân ba ra, đầu óc thì cứ như đang lơ lửng ở chín tầng mây.
"Sử ca, huynh say rồi để đệ đưa huynh về phòng."
"Ừm... Buồn ngủ rồi."
Tiểu Bình thấy Sử Diệp đã ngà say nên đưa y trở về phòng mà trưởng làng đặc biệt chuẩn bị, cẩn thận mang một chậu nước ấm đến, Tiểu Bình thấm khăn cho ướt rồi đưa y.
Sử Diệp tiếp nhận rồi bảo hắn ra ngoài, hiện tại y chỉ muốn ở một mình. Tiểu Bình mặc dù vẫn còn lo lắng nhưng cũng phải rời đi.
Ngồi trong phòng một mình, Sử Diệp thở dài, tự mình lau mặt rồi thoát y phục treo lên.
Giữa đêm, nhân lúc Sử Diệp đang ngủ say, bóng đen xuất hiện bên bệ cửa sổ. Hắc y nhân nhảy vào bên trong mà không có chút động tĩnh gì.
Quan Đông Hàn rất muốn nhìn mặt Sử Diệp, thế nên hắn mới quyết định sẽ hành động khi đến giữa đêm, âm thầm không để ai phát hiện.
Ngay tại lúc này, ý nguyện đã thành vậy mà hắn vẫn không muốn rời khỏi, cứ đứng đó mà nhìn người trên giường, gió nhẹ thổi từ bên ngoài vào làm cho những lọn tóc của y động đậy.
Ánh trăng và ánh sao đêm nay đặc biệt tỏ, rọi xuống làn da trắng như ngọc của Sử Diệp càng toát lên vẻ thanh thuần khí chất sạch sẽ.
Chẳng biết vì lí do gì mà hắn từ từ tiến đến, đưa ngón tay sờ lên khóe mắt của Sử Diệp.
Theo đường nét đó mà vẽ xuống dọc theo góc cạnh ở chiếc cằm, rồi lại nghịch ngợm vuốt lên đôi môi mềm mại của Sử Diệp.
Hương rượu phảng phất khiến hắn bắt đầu say sưa, hắn kéo khăn bịt mặt xuống, mê mang cúi người đưa đôi môi của mình đến gần với hai đóa hoa đào mỏng kia.
Bất chợt Sử Diệp mở mắt, ánh sáng mờ nhạt bên ngoài đủ để có thể giúp y nhìn ra được gương mặt đối diện là ai.
Sử Diệp đôi mắt mông lung nhìn hắn, hình như vẫn còn tác dụng của chén rượu kia nên Sử Diệp cười ngốc lên: "Đông Hàn..."
Y đưa tay đến choàng qua cổ hắn kéo một cái, lập tức hai đôi môi chạm mạnh vào nhau.
Sử Diệp luồn lưỡi vào sâu bên trong khoang miệng hắn, khiến hắn cảm nhận rõ rệt hương vị nồng của rượu và mùi thơm nhàn nhạt của hoa.
Lần đầu tiên hắn bị tấn công đột ngột như vậy, hơn nữa người đó còn là Sử Diệp...
Tư vị lúc này không biết là gì, chỉ cảm thấy lâng lâng bồng bênh trôi trên chín tầng mây.
Quan Đông Hàn bắt đầu tiếp nhận chiếc lưỡi của y, hắn cũng quấn quít lấy nó rồi nút nhẹ vài cái. Hôn thật sâu cho đến khi người gần như không thở nổi, hắn mới tham luyến rời khỏi.
Sợi chỉ trong suốt từ khe hở ở khóe miệng Sử Diệp từ từ kéo ra, đôi mắt của y lúc này đã phủ kín một tầng sương, dưới ánh trăng huyền ảo khiến hai thứ đó như thủy tinh lấp lánh vô cùng.
Quan Đông Hàn tim đập thình thịch như trống bỏi, hắn vội điểm huyệt ngủ của Sử Diệp rồi thì thầm bên tai: "Huynh say rồi, chỉ là mơ thôi."
Sau đó liền nhẹ đặt y trở lại xuống giường, vừa nãy nếu không nhanh tay, thì có lẽ trái tim hắn đã hoàn toàn nhảy ra khỏi lồng ngực mất kiểm soát.
Quan Đông Hàn hạ mắt nhìn vẻ mặt say ngủ của Sử Diệp, khẽ cau mày lại một cái, hình như sâu trong thâm tâm hắn đã phát hiện một thứ gì đó rất trọng đại.
Hắn đã... Thích Sử Diệp từ rất lâu, rất lâu rồi và chưa bao giờ nhận ra... Cứ nghĩ đó là tình huynh đệ chi giao, cứ nghĩ đó là thứ rất trong sáng... Nhưng không! Hắn đã sai rồi, ngu ngốc suốt mấy năm qua bây giờ mới nhận ra mình đã thích người ta... Có phải là đã quá muộn rồi hay không?
Nghĩ đến đây, hắn lại đưa tay lên sờ sờ lây môi của mình, cảm nhận từng chút hơi ấm còn sót lại của Sử Diệp.
Hắn hơi ngẩn ra rồi nhoẻn miệng cười si, sau đó liền rời đi mất, ở bên trong phòng lúc này đột nhiên xuất hiện thêm một thân ảnh, Tiểu Bình từ góc khuất nắm chặt cùm tay nhìn bóng dáng người đi mất.
Lúc nãy hắn đến là muốn xem xem Sử Diệp đã ngủ chưa, ngay lúc muốn rời đi thì phát hiện có người.
Không chỉ đứng ngắm Sử ca, mà còn... Hai người họ... Hôn nhau... Thì ra người trong lòng Sử ca lại là Quan Đông Hàn.
Tiểu Bình tuy rất tức nhưng lại thấy buồn bã nhiều hơn, dù cho có cố gắng cũng không thể giành được... Như vậy là đã đến lúc buông bỏ hay chưa?
Hắn thở dài, lặng lẽ rời đi, ở ngoài cửa Mạnh Hùng đứng khoanh tay nhìn hắn cười cười: "Tận mắt chứng kiến..."
"Câm mồm." Tiểu Bình hung ác túm lấy cổ áo gã.
Mạnh Hùng dễ dàng gạt phăng xuống: "Buông bỏ đi, thứ gì không thuộc về ngươi vĩnh viễn sẽ không là của ngươi."
"Ta biết, không cần tên sơn tặc nhà ngươi chỉ dạy."
Lúc này hốc mắt của hắn đã ửng đỏ rồi, tỏ ra mạnh mẽ thế thôi nhưng bên trong lại đang rất yếu đuối.
Mạnh Hùng lần đầu thấy có nam nhân khóc trước mặt, gã không biết phải làm sao liền lúng túng kéo hắn đi:"Uống rượu giải sầu... Ta uống với ngươi."
"Uống cái rắm!"
"Bậy! Cái rắm sao uống được? Phải uổng rượu."
Hai người họ ngươi kéo ta kháng, cứ thế đi hết một đường tới sàn gỗ.