[Cổ Phong Tình] Minh Chủ Hắc Hóa Rồi

Chương 78: Phiên Ngoại 3:Hồn Xuyên (Phần Cuối)




Cố Mẫn Nhi trở về nhà sau một ngày tâm trạng không tốt, mọi chuyện diễn ra lại không hề giống như trong tưởng tượng của cô.
Nhưng cho dù là vậy thì quyết tâm của cô cũng không hề giảm, ngay sau đó mấy ngày liền, Cố Mẫn Nhi vẫn làm tròn chức trách của một vệ sĩ.
Hôm nay là thứ bảy, trời đặc biệt đẹp và nhiều mây.
Trang Miên Miên có lịch quay đến phim trường diễn vai nữ phản diện mưu mô đa đoan trong phim ngôn tình.
Cố Mẫn Nhi đứng một bên âm thầm xem cô diễn.
Hiện tại đã đến đoạn nữ phản diện đối mặt với nữ chính, đấu khẩu với nhau.
"Thì ra là chị đã bày ra tất cả mọi chuyện."
"Phải! Chính là tôi, em nghĩ em có thể ở bên anh ấy sao? Sai rồi! Còn có tôi một lòng muốn phá hoại hai người."
Trang Miên Miên ép sát bạn diễn, ánh mắt trừng trừng.
"Vì sao chị lại như vậy?"
"Là vì cô! Còn không phải là vì con người ngu ngốc như cô cố chấp bên anh ta sao?"
Cố Mẫn Nhi vuốt vuốt cằm, tại sao nét diễn kia lại thấy quen thuộc thế này? Hình như là... Có chút giống với Long Nhị! Ánh mắt độc chiếm.
Đang chìm vào suy tư.
Đột nhiên tiếng bạt tay vang lên vô cùng rõ ràng, cả phim trường như chết lặng.
Chính là cô bạn diễn kia đã tát vào mặt Trang Miên Miên, không phải tát giả đâu, mà là dùng hết sức lực để đánh đó.
Trang Miên Miên bị đánh đến nghiêng đầu, năm ngón tay đỏ chót in hằn trên làn da trắng nỏn nà.
Cố Mẫn Nhi mắt nổ ra tia lửa muốn tiến đến, nhưng sự tình tiếp theo lại khiến cô khựng lại.
Trang Miên Miên bất ngờ đánh lại nữ chính, không chỉ một cái mà là đánh đều hai bên mặt, tiếng bạt tay giòn giã nghe cực kỳ chân thật.
Nữ phản diện cười nói: "Cô làm anh ấy tổn thương một thì tôi sẽ trả lại cô gấp đôi."
Nói xong liền quay phắt mặt rời đi, mặc cho nữ chính khóc đến lê hoa đái vũ. Đạo diễn lúc này mới hô cắt, mọi người lập tức ùa vào xem mặt nữ chính.
Trang Miên Miên khóe mắt có chút đỏ trở về phòng trang điểm.
Chị quản lý chạy đến ôm ôm vỗ vai cô, Cố Mẫn Nhi theo sau trong lòng vốn đã không vui nay lại thấy cô ấy ôm người khác thì càng thêm tức tối.
Chị quản lý nghiến răng vuốt ve vệt đỏ trên má Trang Miên Miên: "Ôi chu choa... Cô ta đúng là bạch liên bông ra vẻ ngây thơ, nhưng lòng dạ như rắn rết, tát em tôi như thế này... Ôi còn đâu là làn da trắng nỏn trắng nà của em tôi nữa."
Trang Miên Miên khụt khịt mũi, nói: "Hừ! Dám giở trò với em?"
Cố Mẫn Nhi không chịu được nữa, cô sỗ sàng tiến đến bắt lấy cái tay đang vuốt ve kia, mặt mày đen kịt ngữ điệu lạnh tanh: "Phải thoa thuốc."
Chị quản lý có hơi rợn gai óc, chẳng biết tại sao da gà đều nổi lên.
Trang Miên Miên hồ nghi nhìn vệ sĩ của mình, tại sao cô lại cảm thấy khí tức đang phát ra xung quanh người này quen thuộc đến vậy?
"Chị Bảo giúp em chuẩn bị trang phục cho cảnh tiếp theo nha."
Chị ta gật đầu, sau đó chuồng thật nhanh ra khỏi đây, nếu còn ở lại e rằng mình bị đốt ra tro luôn.
Trang Miên Miên nghiêng đầu nhìn Cố Mẫn Nhi: "Sao vậy?"
Cố Mẫn Nhi trầm mặc đi lấy thuốc mỡ có sẵn trong ba lô đến bôi lên vết đỏ của Miên Miên.
Cô chợt tò mò hỏi: "Sao cô lại đánh trả cô ta? Không sợ cô ta tìm cách báo thù à?"
Trang Miên Miên vẩu môi: "Bổn cô nương mà sợ ả ta? Đánh trả hai cái là còn nhẹ đó."
Cố Mẫn Nhi buồn cười, đúng là tính khí Miên Miên vẫn như xưa, không dễ dàng để người khác ức hiếp.
Đột nhiên Trang Miên Miên lại buồn bả rũ mi mắt, nhỏ giọng lầm bầm: "Nếu người đó có ở đây, nhất định không để tôi chịu ủy khuất... Sẽ băm vằm cô ta ra trăm mảnh."
Cố Mẫn Nhi chợt dừng ngón tay đang thoa thuốc, lòng không hiểu vì sao ẩn ẩn đau, cô bật cười thành tiếng áp cả bàn tay lên mặt Miên Miên: "Đồ ngốc."
Miên Miên kinh ngạc, như bị điểm huyệt nhìn chằm chằm Cố Mẫn Nhi.
"Tiểu khả ái, chẳng lẽ đã quên ta rồi?" Cố Mẫn Nhi bất thình lình kề sát mặt Miên Miên, thì thầm nói.
Tiểu khả ái?
Trên thế gian này chỉ có duy nhất một người gọi cô như thế. Long Nhị!
"Sao... Sao cô lại... Long Nhị? Là Long Nhị?"
"Chứ em nghĩ tôi là ai?" Cố Mẫn Nhi nhếch môi, nụ cười lưu manh xen lẫn sủng nịch đó khiến Miên Miên muốn khóc.
Chính xác là Long Nhị! Không thể lẫn vào đâu được, chính là nụ cười biến thái đó.
Miên Miên chực rơi nước mắt, nghẹn ngào: "Long Nhị... Sao lại đến đây? Chẳng lẽ..."
"Tôi đã chết rồi."
"Khi nào?"
"Sau khi em nhắm mắt... Là tôi đã tẫn mạng. Khi tỉnh dậy thì phát hiện bản thân xuyên hồn đến đây, cũng đã hơn một tháng. Còn em?"
Cố Mẫn Nhi vừa nói vừa lau nước bên khóe mắt.
Trang Miên Miên từ từ kể lại.
Đại khái là khi cô tắt thở, sau đó giật mình tỉnh giấc ở một sân cỏ trong bệnh viện.
Ngơ ngác một hồi lâu mới phát hiện mình đang ở nơi kỳ quái, trong lòng hoảng loạng chạy khắp nơi gọi tên Long Nhị, nói những thứ mà làm cho bác sĩ và y tá tin rằng cô đã té đập đầu nên thần trí không tỉnh táo.
Sau hai tháng điều trị tại bệnh viện, Trang Miên Miên mới có thể tiếp nhận tất thảy mọi chuyện, mình đã hồn xuyên đến thời đại mới rồi.
Nguyên chủ thì ra là một diễn viên hạng C tầm thường, vì tai nạn nên nhập viện, trong lúc đi tản bộ thì bị con chó chạy ngang đẩy cho té.
Tần Ái Ngọc này có một người chị gái tên là Tần Ái Bảo, mồ côi cha mẹ từ nhỏ, hai chị em nương tựa nhau mà sống.
Sau khi cô nhận thức được mọi chuyện thì bắt đầu trở lại sự nghiệp diễn xuất, Tần Ái Bảo vì muốn chăm sóc cho cô nên thôi việc thư ký đến làm quản lý cho cô, không những thế người bạn thân là Trương Nhuận Thành cũng quyết định trợ giúp cho cô.
Chỉ sau gần bốn tháng, Trang Miên Miên từ một diễn viên hạng C lên hạng A, sau đó tiếp nhận đóng vai Dương Bất Hối thành công rực rỡ, trong vòng một năm đã có thể gây chú ý đến người hâm mộ, ghi điểm trong mắt các nhà đánh giá, thuận lợi đạt được danh hiệu nữ diễn viên triển vọng nhất của năm.
Cố Mẫn Nhi từ đầu đến cuối chăm chú nghe không sót một từ, ôn nhu nắm chặt cổ tay Miên Miên.
"Em quả nhiên có bản lĩnh."
"Ừm... Đơn nhiên rồi."
Cô cười gian mạnh tay kéo Miên Miên vào lồng ngực, dùng ngón tay nâng cầm cô ấy lên nhìn mình: "Người của tôi tất nhiên phải thế rồi, tôi nói không sai chứ?"
"Cô... Ai... Ai nói tôi là người của cô?" Miên Miên đỏ mặt ấp úng.
"Là tôi nói có được không? Hửm?"
"Đồ biến thái!" Miên Miên thẹn quá hóa giận, giơ tay muốn đánh người.
"Còn em chính là tiểu biến thái của tôi..."
Cố Mẫn Nhi thân thủ so với trước kia nhanh không kém, chỉ chớp mắt đã đè Miên Miên nằm xuống sô pha.
Cô gắt gao chế trụ hai tay Miên Miên trên đỉnh đầu, sau đó hung hăn gặm cắn đôi môi yêu kiều kia.
Nụ hôn vừa sâu lại vừa nóng bỏng, đầu lưỡi của hai người giao thoa nhau rồi quấn quít với nhau, nước bọt cũng bị Cố Mẫn Nhi hút cho sạch sẽ, cảm nhận từng chút từng chút mật ngọt đó, cô thô bạo khuấy đảo trong khoang miệng Miên Miên.
Miên Miên bị cưỡng hôn đến mặt đỏ như búng ra máu, cơ thể hoàn toàn mềm nhũn mặc cho Cố Mẫn Nhi một tay vòng qua eo ôm chặt.
Tay còn lại của cô ôn nhu vân vê lấy cần cổ trắng ngầng vì kích thích mà ửng hồng kia.
Cho đến khi Miên Miên gần như không thở nổi cô mới luyến tiếc rời khỏi, tay vuốt vẻ cổ từ từ di chuyển lên bên má bị đánh, có chút xót xa nói: "Còn đau không?"
Miên Miên lắc đầu, giờ phút này giận dỗi gì đó đều bị ấm áp và ôn nhu của người nọ bao lấy rồi.
Tần Ái Bảo vừa lấy đồ trở về, thấy một màng vừa xấu hổ vừa thú vị này bèn âm thầm đứng ngoài cửa, chỉ dám he hé nhìn vào.
Ôi ôi em gái tôi bị người ta ăn sạch sẽ rồi.
Không lẽ nữ vệ sĩ kia ngày đêm ở bên cạnh Ái Ngọc nên mới sinh tình? Lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy. Mà thời đại này ba cái chuyện đồng tính luyến ái giữa nữ nữ và nam nam đều rất thường tình. Ngay cả mấy ngôi sao lớn đều có tình nhân đồng giới kia mà.
Nên là Ái Ngọc hoàn toàn không vấn đề gì, sau hôm đó cô cũng có kể lại với Trương Nhuận Thành, anh ta cũng đồng suy nghĩ với cô.
Trong quán lẩu nướng, bốn người ngồi đối diện nhìn nhau.
Bảo Ngọc rót ra rượu gạo cho Cố Mẫn Nhi, cười nói: "Cô với em gái tôi là thật lòng 100%?"
Cố Mẫn Nhi uống hết ly rượu, đạm mạc gật đầu.
"Khi nào đưa em tôi về ra mắt bố mẹ?"
Miên Miên giật mình ngượng ngùng đá đá vào chân Ái Ngọc, sao lại đi hỏi người ta vấn đề này? Còn có Nhuận Thành ở đây mà.
"Ngày mai."
Vậy mà Cố Mẫn Nhi lại trả lời tỉnh trơ trơ như vậy, Miên Miên xoắn xuýt lườm nguýt cô.
Mẫn Nhi cười cười gắp thịt vừa nướng xong cho vào bát Miên Miên.
Trương Nhuận Thành từ đầu đến cuối chỉ chăm chú nướng đồ ăn, vừa nướng xong lại để vào bát của Ái Ngọc, sau đó tự mình ăn mà không nói gì.
Ái Ngọc gật gù hài lòng về Cố Mẫn Nhi, đúng là nữ hán tử thẳng thắng vô cùng.
Sau ngày hôm đó chính là những chuỗi ngày ân ân ái ái của đôi vợ vợ Mẫn Nhi và Ái Ngọc.
Các tuần báo hầu như chỉ toàn đăng tin phát cẩu lương của họ lên trang bìa, ngự tỷ cùng với nữ diễn viên xinh đẹp khả ái quả nhiên xứng đôi ngon mắt. Fan cp của hai người nhanh chóng đạt đến số lượng vài nghìn người.
________________________________
Thế là xong phiên ngoại của cặp Bách nhà mị:3
Ôi mị đã ngược hai em nó ở chương kết chính văn rồi, phiên ngoại muốn để hai em hạnh phúc đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.