Cổ Quốc Ái Kinh

Chương 5:




Vì không muốn cho người khác phát hiện ra mình giấu một người đàn ông trong tẩm cung, quốc vương Á Tư Đặc bắt “con chim thối” cải trang như phụ nữ Hồi giáo, từ đầu đến chân chỉ hở ra hai con mắt. Đôi phu thê bọn họ, lén la lén lút đi ra chỗ chiếc xe thể thao siêu hạng ngoài cửa hoàng cung.
“Hô, cuối cùng cũng ra khỏi cung…” Chiếc xe băng băng trên con đường giữa sa mạc, Á Tư Đặc thở phào nhẹ nhõm.
“Ừ, nếu còn ở đó, chắc anh buồn tới chết mất…” Ái Nhĩ điện hạ tháo khăn trùm đầu ra, thoải mái hít thở không khí trong lành.
Ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào qua cửa xe, mái tóc dài màu bạc lóng lánh như kim cương đang phản chiếu vẻ đẹp hoàn mỹ tới không một tỳ vết của chủ nhân của nó. Nhịp tim Á Tư Đặc tăng tốc, hai mắt hoa lên, quên cả trời đất, bánh lái loạng quạng, chiếc xe thể thao sang trọng suýt đâm vào bụi sương rồng bên vệ đường.
“Cẩn thận!” Ái Nhĩ hét lên.
“A!” Trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, Á Tư Đặc cuối cùng cũng hoàn hồn, đánh tay lái sang bên kia.
“Bà xã, em không sao chứ?” Ái Nhĩ quan tâm hỏi thăm.
“Đừng có lắm lời, tất cả đều do anh mà ra!”
“Anh?” Ái Nhĩ điện hạ ngẩn người “Anh có làm gì đâu?”
“Những chuyện xấu anh làm không thể nào kể hết được!” Á Tư Đặc vừa lái xe vừa mắng “Anh nói thật cho bổn vương biết, rốt cuộc là vì sao mà anh muốn vào cung? Tại sao lại muốn tiếp cận bổn vương? Anh đang che giấu âm mưu gì?”
Bà xã yêu dấu đã hỏi, tất nhiên Ái Nhĩ điện hạ của chúng ta sẽ thành thật trả lời “Người Vũ nhân bọn anh không ham muốn tình dục, thậm chí cũng không muốn quan hệ để duy trì nòi giống, dân số trên Thiên Vũ tinh cầu càng lúc càng suy giảm. Lần này anh tới địa cầu là để tìm em, học tập bí quyết trong cuốn ái kinh kia, thầm mong có thể biết được phương cách bí truyền, nâng cao ham muốn của người trong tộc. Nếu có thể nhân cơ hội đó mà sinh được vài trứng tiên để có người thừa kế vương vị của anh thì càng tốt!”
Vũ nhân? Thiên Vũ tinh cầu? Trứng tiên? Người thừa kế vương vị?
Á Tư Đặc nghe xong, hai mắt trợn lên trắng dã.
Xong rồi, xem ra bệnh tình của con chim thối này cũng không nhẹ! Không biết Tử Hàng thảo kia có trị bệnh thần kinh được không?
Xe chạy suốt một giờ mới tới được chân núi.
“Đến nơi rồi, đây chính là ngọn núi trên bản đồ.”
“Được, em chờ ở đây, anh sẽ lên trên đó.”
“Lên trên đó? Anh điên rồi? Núi hoang hiểm trở lại không có đường đi, lên thế nào được mà lên?”
Ái Nhĩ điện hạ muốn dùng cánh để bay nhưng ngại làm cho bà xã của mình hoảng sợ nên đành phải giả vờ, cười cười “Anh sẽ đi từ từ, cứ ở đây chờ anh nhé!”
“Thôi để tôi gọi trực thăng tới cho lẹ!”
“Không được, không được cho nhiều người tới đây. Tử Hàng Thảo là loại cây có linh khí của vũ trụ, nếu có quá nhiều hơi thở của loài người, nó sẽ héo rũ ngay lập tức.”
“Thôi, thôi, được rồi, không cần phải dài dòng như vậy đâu!” Á Tư Đặc không kiên nhẫn.
“Ngoan, cứ chờ anh ở đây, anh sẽ về sớm thôi!”
“Hừ, biết vậy là tốt. Bổn vương cũng không rỗi hơi đâu mà chờ anh, nếu trong vòng một tiếng mà anh không quay lại, bổn vương sẽ đi về hoàng cung, lúc ấy đừng có bảo bổn vương không nói trước.”
“Được, anh sẽ đi nhanh về nhanh.” Ái Nhĩ điện hạ dịu dàng hôn lên môi Á Tư Đặc một nụ hôn làm cho khuôn mặt của hắn ửng đỏ lên trông thấy. Cũng may là trời tối nên khó nhìn thấy, Á Tư Đặc vội lấp liếm “Còn chưa mau cút đi?”
Ái Nhĩ điện hạ mỉm cười, hăng hái vạch từng lùm cây bước lên đỉnh núi.
Có lẽ người thông minh tài trí như chúa tể tối cao của Thiên Vũ tinh cầu cũng không thể nào thoát khỏi mị lực của tình yêu. Vì thế, dù biết mình có thể bay, nhưng Ái Nhĩ lại cảm thấy việc lội bộ lên núi cũng rất thú vị.
…………
“Lạ thật, sao hắn đi lâu như thế mà chưa về nhỉ?”
Người kia đã mất dạng sau những tán cây um tùm, Á Tư Đặc chờ được một giờ thì bắt đầu thấy không an tâm.
Không thể nào? Chẳng lẽ là đã xảy ra chuyện?
Không còn cách nào khác, chờ đợi như vậy cũng không giải quyết được vấn đề gì, tốt nhất là bổn vương tự mình đi kiểm tra vậy.
Tuy sống anh nhàn sung sướng, nhưng Á Tư Đặc vẫn thường xuyên cưỡi ngựa, luyện võ nên thân thủ thoăn thoắt, cơ thể dẻo dai, leo núi, xem ra chỉ là một thử thách nho nhỏ đối với hắn mà thôi.
Nhưng được một đoạn đường, do quá nóng vội, dưới chân đạp trượt một cái, thình lình cả người Á Tư Đặc rơi xuống.
“A a …….” Á Tư Đặc kinh hãi thét lên, ngay khi hắn đang nhắm mắt, tưởng tưởng tới cảnh mình thịt nát xương tan thì…
“Bà xã, đừng sợ, anh đến đây!”
Á Tư Đặc thấy cơ thể mình được nhẹ nhàng ôm trọn.
“A!” Hắn mở to hai mắt, kinh ngạc.
Cánh!
Đôi cánh màu vàng kim vừa nhìn đã khó quên kia lại xuất hiện.
“Anh… cánh của anh là thật ư?”
“Đúng… là thật mà!”
“Chúng ta đang… đang bay”
“Đúng, anh và em đang bay.”
Ái Nhĩ điện hạ mỉm cười, nhẹ nhàng tung cánh, ôm bà xã yêu dấu bay cao hơn nữa.
Gió gào bên tai, Á Tư Đặc ôm chặt lấy Ái Nhĩ. “Aiz, anh biết thế nào ôm em bay lên thế này thì em sẽ chủ động ôm anh ngay mà!” Ái Nhĩ ghé vào lỗ tai hắn trêu ghẹo.
“Đừng nói nữa, chuyên tâm vào, ngã xuống bây giờ!” Á Tư Đặc khẩn trương.
“A… Ngã rồi……”
Ái Nhĩ cố tình buông lơi đôi cánh để cho hai người rơi xuống theo hướng thẳng đứng với vận tốc chóng mặt.
“A…a….” Á Tư Đặc sợ hãi, tứ chi quấn lấy Ái Nhĩ như vòi bạch tuộc.
“Ha ha…” Ái Nhĩ cười sảng khoái, lại phất cánh, hai người lại lơ lửng giữa không trung.
“Hỗn đản! Dám giỡn mặt với bổn vương!” Đôi mắt màu đen hừng hừng lửa giận như chớp lửa đêm đông, Ái Nhĩ si mê đắm chìm.
“Ngẩn người ra gì vậy? Ngốc nha~” nhìn thấy người kia ngây ngô ngắm mình, mặt Á Tư Đặc hơi đỏ lên, cơn tức lúc nãy không hiểu vì sao đã không còn nữa.
“Bà xã lúc giận lên thiệt đáng yêu.”
“Muốn chết hả? Dám nói bổn vương đáng yêu?”
“Rõ ràng là em rất đáng yêu? Sao lại không thể nói vậy?”
“Anh có thể nói bổn vương đẹp trai tuấn tú, thông minh dũng mãnh, nhưng tuyệt đối không thể nói là đáng yêu được.”
“Bổn vương muốn nói bà xã của mình đẹp trai tuấn tú, thông minh dũng mãnh lại còn vô cùng đáng yêu nữa! Thế nào?”
“Không được gọi tôi là bà xã! Không được bảo là tôi đáng yêu! Anh là người ngoài hành tinh hả? Không hiểu tôi đang nói gì sao?”
“Anh vốn là người ngoài hành tinh mà, nhưng anh hiểu tất cả những gì em nói, hiểu rất rõ.”
“Anh…” Á Tư Đặc đột nhiên phát hiện ra một chuyện quan trọng “Anh là người ngoài hành tinh thật sao?”
“Anh đã nói cả trăm lần rồi đấy thôi, bà xã, sao em lại có thể không biết hoàn cảnh xuất thân của ông xã mình như thế được? Anh tên là Ái Nhĩ, đến từ Thiên Vũ tinh cầu, là đại vương của Vũ nhân tộc, mọi người gọi anh là Ái Nhĩ điện hạ.”
“Bổn vương cứ ngỡ anh mắc bệnh thần kinh. Ai biết đâu là anh nói thật?”
“Những gì anh nói hoàn toàn là sự thật đó bảo bối…”
Xem ra tất cả đều là thật rồi…
Á Tư Đặc không biết nên cười hay nên khóc?
Cười vì chả biết may rủi thế nào mà mình được gặp người ngoài hành tinh.
Khóc vì không những thế, hắn còn bị người ngoài hành tinh… “lợi dụng”.
“Hình dạng thật của anh chỉ khác là có thêm đôi cánh này thôi có đúng không?” Á Tư Đặc có một nỗi lo lắng khó tả.
Ái Nhĩ điện hạ phì cười “Đúng rồi, những gì em đang thấy chính là hình dáng thật của anh.”
“Vậy hả? Hô… vậy thì tốt…”
Có cánh cũng được, vạn nhất y lại lòi ra cái mỏ chim nữa thì… như vậy, lúc hôn nhau, mổ chết mình thì sao?
Em hèm… Mình làm sao vậy? Bây giờ không phải lúc nghĩ tới những chuyện này. Mình phải quan tâm tới những chuyện quan trọng hơn mới đúng.
“Nói mau, người ngoài hành tinh các anh tới địa cầu làm gì? Có phải muốn xâm chiếm lãnh thổ của chúng tôi không?”
Ái Nhĩ nháy mắt “Nếu anh nói đúng thế thì sao?”
“Cái gì?” Á Tư Đặc như nhìn thấy kẻ thù trước mặt “Không được, anh không thể làm như thế.”
“Nhưng nếu anh quyết tâm làm thế?”
“Vậy thì bổn vương sẽ không đội trời chung với anh, chiến đấu tới phút cuối cùng.”
“Oa, không cần phải nghiêm trọng thế đâu…” Ái Nhĩ thè lưỡi “Em có thể học theo cái cô gì đó bên Trung Quốc, tên gì nhỉ? A, là Vương Chiêu Quân. Đúng, em có thể học theo cô ta được đó.”
“Ai là Vương Chiêu Quân?” Á Tư Đặc không biết gì về lịch sử Trung Quốc, trừng mắt khó hiểu.
“Vương Chiêu Quân là một trong tứ đại mỹ nhân nổi tiếng, đứng trước nạn ngoại xâm, nàng tình nguyện gả sang ngoại bang, đổi lấy hòa bình cho dân tộc, người Trung Quốc gọi đó là ‘Hòa phiên’”.
“Hòa…hòa cái đầu anh ấy! Anh dám bảo bổn vương gả cho người ngoài hành tinh? Có lầm hay không?” Á Tư Đặc chỉ muốn đem nướng cái con chim thối này lên chấm mắm ruốc.
Ả Vương Chiêu Quân gì đó chắc chắn là bị ép buộc, với lại có ai điên mà tình nguyện lấy cái tên ngoài hành tinh này chứ?
Mà hắn, là quốc vương của một nước, hậu cung có hàng nghìn cung tần xinh đẹp, có Hòa Phiên thì cũng chẳng đến lượt mình.
“Chẳng lẽ em không muốn đóng góp một chút công sức cho hòa bình nhân loại?” Ái Nhĩ điện hạ cười dịu dàng, ôm lấy bà xã, vút lên đỉnh núi.
Đặt người yêu lên bãi cỏ ở lưng chừng núi, hai tay Ái Nhĩ bắt đầu không an phận, sờ sờ bờ mông chắc nịch mà mình yêu thích.
“Này… Anh làm gì thế… A…a…mau nói rõ ràng cho bổn vương…”
Bàn tay đàn ông to lớn, dây dây vào khe nhỏ giữa hai cánh mông, tiến lui ra vào mép ngoài huyệt nhỏ, làm cho Á Tư Đặc mụ mị nhấc mông lên xuống theo bản năng, dương cụ cũng tự dưng cương cứng.
“Aiz, bà xã của anh mẫn cảm quá nha ~”
“Mẫn…mẫn cảm?… Không được nói bậy.”
“Người địa cầu khẩu thị tâm phi!” Ái Nhĩ điện hạ cười đểu, một ngón tay thẳng tiến, tấn công vào sào huyệt người địa cầu.
“A…. đừng mà…”
Ngón tay dài và cứng ma sát liên tục vào lớp da mỏng nhạy cảm khiến cho Á Tư Đặc thích thú tuôn ra d*m thủy…
“Uhm…A… Dừng…Không được…”
“Thật sự muốn ông xã của em dừng lại sao?”
Ái Nhĩ cười tà tà, vận dụng theo bí kíp của ái kinh, dùng nhất dương chỉ điều khiển, chọc xoáy, đâm sâu, chà xát, xoay vòng vòng… nhất quốc chi quân vùng sa mạc rên rỉ dâm đãng, nước lỏng nhợt nhạt chảy ra liên tục…
“A… A.. Thích quá…Sướng quá… Đừng có ngừng… A… a… Chọc mạnh lên, chọc mạnh nữa lên!”
Ái Nhĩ điện hạ nhìn thấy trạng thái mụ mẫm dâm ô của bà xã cũng cực kỳ hưng phấn, nhét thêm hai ngón tay vào cùng một lúc.
“A… To quá… Đâm chết bổn vương rồi…”
“Ô ô.. thích… thích….nữa đi, sâu nữa đi!”
“Ai nha, chịu không nổi sao? Anh muốn làm chết em, tiểu dâm phụ!”
Ái Nhĩ nhanh chóng rút tay ra, đem dương v*t bỏng cháy đâm mạnh một cái, sốc thẳng tới tận nơi sâu nhất trong huyệt động.
“A a a…” Á Tư Đặc thích thú hét lên, ôm chặt lấy đối phương.
Trong đầu Ái Nhĩ chợt lóe lên một ý tưởng, chính là một dòng chữ y từng đọc được trong ái kinh. Ôm lấy hai chân của bà xã, giữ nguyên tư thế, Ái Nhĩ đưa Ái Tư Đặc ra sát vách núi đựng đứng.
“A… Anh muốn làm gì?” Dù biết sẽ không ngã, nhưng vẫn sợ độ cao, Á Tư Đặc đành bám vai quấn chân lên người Ái Nhĩ.
“Hắc hắc, trong ái kinh có nói, sợ hãi chính là thứ xuân dược tốt nhất trên đời.”
Nam nhân tiếp tục nẩy dương cụ to lớn từ dưới lên trên, điên cuồng đâm chọc.
“A… Đừng… ngã… ngã chết bây giờ….”
Rõ ràng là rất sợ nhưng tiểu huyệt của Á Tư Đặc vẫn tiết ra dịch lỏng, chỗ hai người giao hòa, phát ra tiếp nhớp nháp dâm mỹ vô cùng.
“Chậc! Chậc! Ái kinh quả là ái kinh, bảo bối của anh sợ tới nỗi dâm huyệt cắn chặt lại… A… A… Sướng chết mất…”
Ái Nhĩ chơi xấu, ngả hẳn người Á Tư Đặc ra phía không trung.
“A…a… không được… cái đó to quá… mạnh quá… bổn vương muốn bay…” d*m thủy của Á Tư Đặc chảy ròng ròng, mới chút xíu đã chực bắn tinh.
dương v*t của  Ái Nhĩ điện hạ bắn đầu phình lớn “Uh…Uh…bảo bối, thích quá… hai chúng ta cùng lên thiên đường thôi…”
Ái Nhĩ ôm lấy Á Tư Đặc, hai người bổ nhào xuống vực thẳm.
“A…a…” Sợ hãi tột đỉnh làm cho Á Tư Đặc thét chói tai, phóng ra tinh dịch.
“A… bảo bối, anh cho em ngay đây…” Thấy bảo bối lên đỉnh, Ái Nhĩ điện hạ tung cánh, trút đầy yêu thương vào động nhỏ khao khát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.