Cổ Tâm Linh Lung

Chương 13:




Cuộc đời, tựa như những chuỗi lời nói dối kéo dài bất tận, nhưng cũng lại ngọt ngào không thôi.
Lâm Lung đang theo thói quen ngẩn người ra nhìn Triệu Tích Diệp làm việc, cửa phòng bỗng cạch một tiếng mở ra.
“Đã lâu không gặp, Tô tiểu thư.”
Thấy có người tới, Lâm Lung cũng trịnh trọng đứng lên. Tô Vũ Quyên hiển nhiên không hề đoán trước được là cậu cũng đang ở trong này, sững người ra một chút rồi mỉm cười.
Khôi phục tự nhiên rất nhanh, cô bước vào lấy văn kiện ra, có vẻ là muốn thảo luận cùng Triệu Tích Diệp.
“Lâm Lung, em qua chỗ Ngọ Trí chơi đi, đợi lát nữa anh qua tìm em.” Bàn luận công việc với người của công ty khác, Triệu Tích Diệp không thể tự ý để cho Lâm Lung ngồi bên cạnh mình, tuy rằng hắn luôn muốn một ngày hai mươi bốn tiếng lúc nào cũng được ở bên cậu.
Khó khăn lắm mới được hưởng thụ không gian của hai người, Tô Vũ Quyên thong dong cười, “Cậu bé này, là người nhà anh sao?”
Triệu Tích Diệp nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, không hề để ý, cúi đầu lật bản kế hoạch ra xem. Phong thái của hắn cẩn thận tỉ mỉ, đúng là mẫu người làm cho Tô Vũ Quyên cực kì ái mộ.
Rời khỏi chỗ ngồi, cô nhẹ nhàng dời bước đến sau lưng Triệu Tích Diệp, hai tay đáp xuống bờ vai hắn, ý đồ ám chỉ đã quá rõ ràng.
Hai người đều đã không còn là những thiếu niên ngây thơ. Triệu Tích Diệp chỉ âm trầm, lẳng lặng nói: “Con số này tại sao lại chênh lệch với hợp đồng như vậy?”
Tô Vũ Quyên cúi người xuống, dùng một tư thế mờ ám nhìn vào hợp đồng, mùi nước hoa ‘Temptation’ chậm rãi lan tỏa trong không gian.
—–
Lâm Lung vào phòng của Ngọ Trí cầm một cuốn sách đi ra, nhìn thấy người đang đứng đông nghẹt rình coi ở cửa kính thủy tinh của phòng tổng giám đốc.
“Mau lại đây!” Tiểu Vi đứng gần cửa sổ, chừa ra cho Lâm Lung một chỗ.
Cho dù là bị người che quá nửa, Lâm Lung vẫn có thể nhìn thấy hai người bọn họ đang dựa vào nhau vô cùng thân mật.
“Hừ, vị Tô tiểu thư này thật sự quá lớn mật!”
“Đương nhiên rồi, người ta là từ Mỹ mới về, làm sao chả cởi mở.”
“Cô ấy tốt xấu gì cũng là một mỹ nhân, Triệu tổng chỉ sợ lần này sẽ không trụ nổi đâu.”
Nữ nhân viên cố gắng hạ giọng nói khe khẽ, nhưng khi lọt vào tai Lâm Lung lại trở nên vô cùng vang dội. Cậu không tự nhiên đứng thẳng lưng lên, lặng lẽ rời đi không ai hay biết.
Bất hiếu có ba tội, không có con là tội lớn nhất. Từ lúc nhỏ cậu đã được nghe lời giáo huấn này không biết bao nhiêu lần. Lâm Lung thật sự hiểu được, hai người con trai yêu nhau, bất luận thế nào cũng sẽ không thể có con nối dòng. Mà đối với nam nhân, không có con nối dõi thật sự là một điều sỉ nhục.
“Ôi, đại thiếu gia của tôi ơi, cậu sao lại chạy đến nơi này vậy?!” Tiểu Vi thật vất vả mới tìm được Lâm Lung đang muốn rời đi, cô vội vã nói tiếp, “Triệu tổng đang tìm cậu đó, mau quay về nào.”
Cậu gật gật đầu, cầm cuốn sách đi ngược trở về.
Đứng trước thang máy, Tô Vũ Quyên bỗng xuất hiện sát ở bên người gọi cậu.
“Có gặp mấy lần nhưng vẫn chưa biết tên của cậu?”
“Lâm Lung.” Nhẹ nhàng nói ra tên mình, Lâm Lung đưa tay cầm lấy danh thiếp của cô.
“Về sau nếu có thời gian, cậu đi ăn cơm với tôi một bữa nhé.” Cô là đang muốn lấy lòng, nhưng Lâm Lung không rành sự đời không đoán ra được ý đồ đó.
“Tôi nói thẳng nhé, tôi thật sự rất thích Triệu Tích Diệp. Tôi nghĩ, quan hệ giữa hai người hẳn là rất tốt, cho nên hy vọng cậu có thể nói tốt về tôi một chút trước mặt anh ấy.” Không hổ là phụ nữ hiện đại, làm việc gì cũng rất thẳng thắn.
Lâm Lung vội vàng tiêu hóa lời nói của cô, lại bị Tô Vũ Quyên hiểu lầm là cậu đang ngầm đồng ý, cô cao hứng đi vào thang máy, “Có rảnh thì gọi điện thoại cho tôi.”
Nhìn cô nở nụ cười, cảm giác quen thuộc kia lại làm cho cậu thêm âu sầu, đối mặt với khuôn mặt này, Lâm Lung vĩnh viễn không bao giờ có thể cự tuyệt được. Cậu đau lòng nhớ về tỷ tỷ của mình, gần như là bóng hình đang dần hòa làm một với Tô Vũ Quyên. Xiết chặt tờ danh thiếp trong tay, cậu thầm đưa ra quyết định.
—–
“Tình cờ” gặp Tô Vũ Quyên lần thứ ba ở trong nhà hàng, Triệu Tích Diệp lúc này mới dần dần phát hiện sự kỳ lạ. Lâm Lung bình thường kiêng ăn bây giờ lại thường hay đòi rủ hắn đi ăn nhà hàng, Triệu Tích Diệp lúc đầu cũng không để ý, đoán rằng cậu nghe đám nhân viên nữ giới thiệu này nọ cho nên mới muốn tới đây, cũng chiều theo ý cậu. Nhưng mà, ba lần trùng hợp như thế này thì thật kỳ quái, cho dù hiện giờ hắn muốn giả bộ không biết thì cũng không được nữa.
Ngại có Tô Vũ Quyên ở đây, Triệu Tích Diệp không thể bày ra cử chỉ quan tâm đối với Lâm Lung. Hắn giả vờ trò chuyện vui vẻ với Tô Vũ Quyên, nhưng mỗi một giây lại chú ý nhìn vào biểu hiện của Lâm Lung.
“Ta… Ta cảm thấy hơi mệt.” Hai bàn tay giấu dưới bàn của Lâm Lung đã ướt đẫm mồ hôi, hai lần trước đều là ba người cùng nhau ăn tối như vậy, nhưng cậu hiểu được, Triệu Tích Diệp không phải là thằng ngốc, dù sao thì sự bất quá tam. Nếu đây là lần cuối, cậu hẳn là nên giúp Tô Vũ Quyên, tạo cơ hội cho hai người được ở chung.
“Sao? Vậy em đi về trước đi.” Hắn cực kì lạnh lùng làm cho Lâm Lung đau khổ rụt thân thể lại, cuối cùng chậm rãi đứng lên, chào tạm biệt hai người.
Cậu hiểu được Triệu Tích Diệp là đang giận mình, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy rất chua xót khó có thể kiềm chế, vì vậy nhanh chân hơn bước ra khỏi nhà hàng.
“Lâm Lung, đợi đã.” Triệu Tích Diệp đuổi theo đằng sau cậu, Lâm Lung vốn còn đang có chút mong chờ sau khi nghe hắn nói xong liền hoàn toàn vô lực, “Một mình em làm sao quay về, để anh gọi xe cho em.” Nói xong hắn đưa chìa khóa nhà cho Lâm Lung, chạy đi chặn xe taxi.
Như thể không còn điều khiển được cơ thể, Lâm Lung vô cùng ngoan ngoãn nghe lời. Thật vất vả mà về đến nhà, hai chân cậu đã mềm nhũn, phải dựa vào ven đường không ngừng nôn khan.
Vào trong nhà, cậu phát hiện Triệu Tích Văn có để lại một tờ giấy, bảo rằng cả tuần này sẽ không thể về nhà. Lâm Lung cảm thấy có chút hâm mộ hắn, người bận rộn như hắn sẽ chẳng có thời gian mà suy nghĩ miên man, thế cho nên sẽ chẳng phải đau đầu, chẳng phải đau lòng như thế.
Cố gắng tập trung tâm trí đánh đàn, cậu đánh cho đến khi những đầu ngón tay trở nên đau buốt. Khi máu đang không ngừng nhuộm đỏ mười đầu ngón tay, Lâm Lung nghe thấy Triệu Tích Diệp điện thoại về nhà.
“Anh đi cùng với Tô tiểu thư, tối nay sẽ không về nhà.”
Vì muốn che giấu giọng mũi đặc sệt, Lâm Lung chỉ có thể nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng.
Trầm mặc một lúc, Triệu Tích Diệp hạ giọng hỏi, “Lâm Lung, em có muốn anh về nhà không?”
“… Không, không cần…” Nước mắt chảy từng giọt từng giọt xuống miệng vết thương nơi đầu ngón tay, cậu cảm thấy đau đớn không thể tả được.
Bất đắc dĩ cảm thấy thất vọng, Triệu Tích Diệp thở dài, sau đó ngắt điện thoại.
Một người khẩu thị tâm phi, lại thành ra tổn thương cả hai người.
Khóc đến mệt mỏi, Lâm Lung ngơ ngác nhìn đồng hồ treo trường, nhìn kim giây đuổi theo kim phút, kim phút đuổi theo kim giờ, chúng cứ quay một vòng lại quay một vòng, toàn thân cậu cũng theo đó mà càng lúc càng lạnh như băng.
Hắn thật sự không trở về.
Nghe người khác nói là một chuyện, tới khi tận mắt chứng kiến lại là một chuyện khác.
Cuối cùng, Lâm Lung nhỏ bé ngồi chờ đến rạng sáng, cho đến khi mặt trời hoàn toàn nhô lên. Cậu trong một đêm mất đi hắn, buồn cười ở chỗ người khởi xướng lại chính là cậu.
Chớp chớp hai mắt cay xè, thân thể đã sớm mỏi mệt chịu không nổi, thần trí hoàn toàn không thanh tỉnh, đầu cậu đau như muốn nổ tung.
Tất cả đã sụp đổ rồi.
—–
Tiếng đối thoại thưa thớt làm cho Lâm Lung một lần nữa mở mắt ra. Khó khăn ngẩng đầu lên, cậu thấy ở bên giường có hai người đàn ông đang ngồi bàn chuyện chăm chú.
“Ưm…” Cậu cố gắng đưa tay lên muốn bắt lấy hình bóng kia, nhưng không hề có sức lực, lại nặng nề mà hạ xuống.
Nghiêm Phương là người đầu tiên mẫn cảm quay đầu lại, “Tích Diệp, nhóc con kia tỉnh rồi.” Hắn thức thời thông báo, sau đó tốt bụng đi ra ngoài, còn giúp bọn họ khép cửa phòng lại.
Triệu Tích Diệp gấp gáp đến ngồi bên giường hỏi, “Có khát nước không? Anh rót nước cho em nhé.” Mê man đã suốt hai ngày trời, cậu nhóc này sao thân thể lại yếu như vậy chứ.
Lâm Lung lắc lắc đầu, mắt vừa chớp đã có nước chảy xuống. Cậu mơ mơ hồ hồ nghẹn ngào, “Thật xin lỗi…ta… hối hận… nhưng mà… đã muộn…”
“Ai, đồ ngốc.” Triệu Tích Diệp hôn lên giọt nước mắt trong suốt, “Lâm Lung, anh không hiểu đến tột cùng là em đang nghĩ cái gì nữa. Em hy vọng anh và Tô tiểu thư yêu nhau sao?”
“Không phải hy vọng… Nhưng mà…”
“Đủ rồi, những điều kế tiếp anh không muốn nghe.” Hắn vươn tay ôm cậu vào trong lòng. Tuy rằng hắn có thể cảm nhận được sự mâu thuẫn trong Lâm Lung, nhưng hắn hoàn toàn không dự đoán được chuyện vặt không thể tạo thành chướng ngại trong mắt hắn lại là chuyện không thể chấp nhận đối với Lâm Lung.
“Anh chỉ muốn hỏi em một câu, em có thích anh không?”
Không hề có chút do dự nào, Lâm Lung gật đầu dựa vào bờ vai hắn, “Ta rất thích ngươi.”
“Vậy đừng có đem anh tặng cho người mà anh không thích. Anh và Tô tiểu thư kia chẳng hề có quan hệ gì cả.” Triệu Tích Diệp ôm lấy khuôn mặt cậu, hôn thật sâu, coi như là đang trừng phạt cậu.
“Hôn anh đi.” Giữa lúc hai đôi môi ướt đẫm vừa tách ra, hắn hi vọng Lâm Lung sẽ chủ động hôn hắn.
Không nghĩ tới kỹ thuật hôn ngượng ngùng của cậu lại đẩy hắn thẳng xuống vực sâu, dục hỏa thiêu đốt. Bất tri bất giác hắn cởi toàn bộ áo quần trên người Lâm Lung ra, không kiêng nể gì mà vuốt ve thân thể ngây ngô này.
Ánh mắt hai người giao nhau, mang lại dục vọng khó có thể kiềm chế. Tuy rằng có chút lo lắng bởi vì đối với chuyện này hoàn toàn chưa có kinh nghiệm, nhưng hai người bởi vì đối phương là người mình yêu mà trở nên dũng cảm hơn nhiều.
“Đau không?” Triệu Tích Diệp cố hết sức kiềm chế bản thân, hắn thong thả tiến vào, không hề bỏ qua một biểu cảm nào trên khuôn mặt Lâm Lung.
“Được… không sao…” Sắc mặt tái nhợt, âm điệu run run, chỗ kia đau đớn trái ngược với khoái cảm mãnh liệt dâng đầy trong cõi lòng. Lâm Lung si mê nhìn hắn, biết người nam nhân mình yêu đang ở trong cơ thể mình, tuy rằng cảm thấy vô cùng hạnh phúc nhưng cậu lại lo sợ phù dung sớm nở tối tàn. (1)
“Ngốc lắm.” Triệu Tích Diệp nhìn thấy sự cố chấp trong ánh mắt cậu, ôn nhu giúp cậu lau đi mồ hôi trên trán.
Yên tĩnh đến buổi chiều, hai người mới thở dốc dồn dập mà dừng lại, Lâm Lung sức cùng lực kiệt tựa vào trong lòng hắn, lúc này hai người mới có cơ hội để trò chuyện.
“Người vừa nãy là ai vậy?” Bởi vì sợ động đến vết thương mà Lâm Lung cứng ngắc cả người, cậu mở miệng hỏi.
Triệu Tích Diệp rót cho cậu một ly nước, “Hắn ta là ai không quan trọng, quan trọng là hắn đã tìm ra cách để đưa em về nhà rồi.”
“Cái gì?” Không cẩn thận run tay, nước trong ly tràn ra ngoài một ít.
“Tuy rằng còn chưa thể hoàn toàn khẳng định, nhưng đến cuối tháng này có lẽ sẽ có kết quả chính xác…” Triệu Tích Diệp quay đầu nhìn cậu, “Ngốc quá, đây là chuyện tốt, sao em lại buồn bã như vậy, chẳng lẽ em không muốn gặp lại mẹ và em trai sao?”
Lâm Lung cố gắng nặn ra một nụ cười, “Phải, đây là chuyện tốt.”
Tâm sự trong lòng, cho dù không nói ra cũng có thể hiểu được đối phương đang nghĩ gì. Luyến tiếc, không muốn buông tay, đau đớn chỉ có thể tích tụ ở trong lồng ngực. Triệu Tích Diệp đưa ngón tay luyến tiếc mà lướt qua đôi má Lâm Lung, “Em có biết anh muốn nói với em điều gì hay không?”
Nhẹ nhàng kéo đầu cậu vào trong ngực mình, hắn nói: “Lắng nghe thật cẩn thận này.”
Sau đó không lâu, hắn cảm giác được làn da trước ngực của mình bỗng ươn ướt, Lâm Lung vẫn đang duy trì trạng thái lắng nghe.
Nếu như thời gian có thể dừng lại vào ngay lúc này, thì thật tốt biết bao.
* Chú thích
(1) Phù dung sớm nở tối tàn: ở đây mang nghĩa khác với chương 1, nghĩa câu có nghĩa là hạnh phúc nhanh đến rồi cũng nhanh đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.