Biên tập: SuSu
Hiệu đính: Xiaoxin
Ôn Uẩn Chi bị ngã nên quần và vớ đều ướt nhẹp, ông nội Ôn đành tranh thủ thời gian đưa cô về nhà.
Hai ông cháu ngồi xe đò để đi về, còn Cố Viêm Sinh thì chạy xe điện theo sau.
Sáng thứ hai đến trường, chân của Ôn Uẩn Chi đã không còn đáng ngại.
Cuộc thi múa ba-lê quốc tế đang đến gần. Vì vậy, cô phải đến trường càng sớm càng tốt.
Khi đến trường, cô vào thẳng phòng tập. Đến trước giờ học sớm một tiếng, cô lấy giày ra tập luyện vài động tác cơ bản.
Ép chân, đứng mũi chân, xoay tròn, nhảy lên, rồi cứ lặp đi lặp lại như vậy hơn một tiếng đồng hồ. Sau khi rời khỏi phòng tập, cô đeo balo đến sân vận động, nghi thức kéo cờ đã cử hành được hơn phân nửa.
Diệt Tuyệt sư thái La Ngọc Anh đang đứng ngay cổng bắt học sinh đi trễ và các bạn không mặc đồng phục.
Ôn Uẩn Chi vừa đến khu vực của lớp mười hai (12), thì đã có người đứng cách đó hơn ba mét gọi cô: “Cái bạn đi muộn kia, lên phía trước đứng đi!”
La Ngọc Anh chỉ vào chỗ đất trống phía dưới đài chủ tịch, ở đó có hơn bảy, tám học sinh đang đứng. Đa số tư thế đứng của đám học sinh ấy đều cà lơ cà phất, còn có hai ba người không mặc đồng phục.
Cô đứng lại, lắp bắp nói: “Cô ơi…”
“Vào đó đứng nhanh lên!” La Ngọc Anh nói đến mức văng cả nước bọt: “Đã nói bao nhiêu lần là không được đến muộn! Không được đến muộn! Lớp mười hai rồi mà còn không biết đúng giờ!”
Ôn Uẩn Chi xấu hổ không thôi, quay người đi về chỗ đất trống phía dưới đài chủ tịch, đứng thành một hàng với đám học sinh kia.
Tạ Phi nhìn thấy cô, vẻ mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc, nghiêng đầu thấp giọng nói, “Uẩn Chi, cậu vậy mà cũng đến muộn?”
Cách giữa hai người là một bạn học không mặc đồng phục. Kế bên Tạ Phi là Cố Viêm Sinh, hai người họ cũng không mặc đồng phục.
Ôn Uẩn Chi ngước mắt nói chuyện với cậu ta, “Tớ tới phòng tập luyện múa, xong quên mất thời gian.”
Hiệu trưởng đang đứng cạnh cầu thang của đài chủ tịch, mặc áo sơ mi màu xanh lam, thắt cà vạt sọc đen trắng, sắc mặt hơi trầm xuống nhìn sang bọn họ.
Ôn Uẩn Chi nhìn thấy ông không vui, lập tức rũ mắt xuống.
Đây là lần đầu tiên cô bị cảnh cáo trước cờ vì đi muộn. Tình huống “xấu hổ” này khiến cô cuống cuồng không thôi.
Sau khi nghi thức kéo cờ kết thúc, bọn họ bị La Ngọc Anh giữ lại.
Trên đường trở về lớp, có nhiều học sinh còn quay sang nhìn họ, còn có nữ sinh cầm điện thoại chụp lén Cố Viêm Sinh.
“Tạ Phi, Cố Viêm sinh, Phó Tân Vũ, La Hàng mấy người các em đều là lớn hết cả rồi, ” Đầu lông mày màu xám đen của La Ngọc Anh tựa như quai trèo vặn lên: “Đến muộn thì thôi đi, còn không mặc đồng phục! Các em đến trường làm học sinh thì phải ra dáng vẻ của học sinh! Mặc đồng phục là yêu cầu bắt buộc cơ bản nhất!”
Bà ấy ngừng lại một chút, ánh mắt rơi vào người Phó Tân Vũ, người nhuộm tóc màu nâu, tóc mái cắt ngang trán, nhìn rất giống một hot boy Hàn Quốc.
“Phó Tân Vũ tóc em là sao đây? Hả?” Bà nghiêm nghị giáo huấn: “Giữa trưa mau đi nhuộm lại cho tôi.”
Nam sinh cà lơ cà phất bị gọi tên, “Nhuộm tóc ít nhất là hơn ba tiếng, em không có thời gian đâu cô ơi.”
“Không có thời gian thì để tôi cạo!” Trầm ngâm một lát, La Ngọc Anh nói tiếp: “Hôm nay tan học, mấy người các em lại con đường bên cái ao kia mà dọn cho sạch đi.” ′
Con đường kia nằm trong phạm vi của THPT số 1, nhưng công nhân vệ sinh trong huyện lâu lâu mới lại dọn một lần.
Đám học sinh không ai dám hé miệng than vãn. Sắc mặt La Ngọc Anh hơi dịu xuống: “Được rồi, các em mau về lớp đi.”
Cuối cùng cũng có thể đi, Ôn Uẩn Chi thở phào một cái. Tạ Phi gọi cô: “Uẩn Chi, cậu ăn sáng chưa?” Cậu ta cũng đến muộn ngay nghi thức chào cờ, cũng chưa kịp ăn sáng.
“Tớ chưa ăn.” Dạo này cô dậy sớm, lúc đi thì ông bà nội còn đang ngủ nên không thể làm bữa sáng, cô thường tranh thủ thời gian chuyển sang tiết hai thì đến căn tin mua hai quả trứng luộc nước trà để ăn lót dạ.
“Tớ tính ra ngoài mua đồ ăn sáng, cậu muốn ăn cái gì?”
Đồ ăn sáng ở ngoài ngon hơn trong trường. Không ít học sinh không kịp ăn sáng nên sau khi tập thể dục buổi sáng thì chạy ra cổng sau để mua đồ ăn rồi đợi đến giờ ra chơi thì lôi ra ăn.
Biết cậu muốn giúp mình mua đồ ăn sáng, Ôn Uẩn Chi cười cười rồi từ chối: “Cảm ơn, nhưng không cần phiền vậy đâu.”
“Có gì đâu mà ngại.” Tạ Phi nhiệt tình không thôi, “Cậu lớn lên ở thủ đô, chắc là thích uống nước đậu nành lên men[1] vào buổi sáng nhỉ.”
Ôn Uẩn Chi “ừ” một tiếng, nhưng người ở huyện Thanh Thành lại thích uống sữa đậu nành.
“Nhưng tớ thấy ở đây hình như không có bán nước đậu nành.” Cô thích món gan xào mà ở đây cũng không thấy bán.
Tạ Phi nhìn sang Cố Viêm Sinh bên cạnh, cậu nói: “Chỉ cần cậu muốn là được.”
Cậu ta lại hỏi, “Còn gì nữa không? Ở đây có bánh bao súp siêu ngon, chắc chắn là cậu ở thủ đô chưa được ăn đâu.”
Sự nhiệt tình không thể chối từ, Ôn Uẩn Chi đành nói: “Mua hộ tớ một phần bánh bao súp được rồi, tớ gửi tiền này.” Dứt lời, cô đang chuẩn bị lấy tiền trong túi ra.
Tạ Phi liên tục nói không cần rồi cậu và Cố Viêm Sinh đồng loạt quay người đi về phía cổng sau trường học.
Bọn họ đi đã xa, Ôn Uẩn Chi đành thôi. Cô quay người đi về lớp.
Có lẽ là mong ngóng đồ ăn sáng của Tạ Phi nên cô luôn trong trạng thái lơ đãng suốt nửa tiết học.
Mà Tạ Phi, Cố Viêm Sinh cũng không kịp về lớp trong tiết một.
Tiết đầu kết thúc, chuông tan học vang lên, Cố Viêm Sinh đi vào lớp học bằng cửa sau, tay phải cầm theo một hộp bánh bao súp và một bát nước đậu nành lên men.
Mà Tạ Phi đi mua đồ ăn sáng cùng cậu chẳng không thấy tăm hơi đâu.
Cậu ngồi xuống chỗ của mình. Cô đang để kiểu tóc búi ballet nên cậu không thể kéo tóc cô. Thế nên cậu đưa chân phải ra rồi đá nhẹ vào ghế của cô.
Cô quay đầu lại, dùng ánh mắt như muốn nói, làm sao?
Cố Viêm Sinh nâng hộp bánh bao súp và nước đậu nành lên.
Ôn Uẩn Chi vui mừng, “Có nước đậu nành à!”
“Có muốn hay không?” Dáng vẻ của cậu như đang thể hiện “Muốn lấy thì lấy nhanh lên”.
“Muốn muốn! Cảm ơn.” Ôn Uẩn Chi lập tức nhận lấy bữa sáng, liên tục đặt câu hỏi: “Bao nhiêu tiền thế? Tạ Phi đâu?”
“Không cần đưa tiền, Tạ Phi mời cậu.” Cố Viêm Sinh nói: “Cậu ấy ở nhà vệ sinh.”
Chu Ninh đang nằm bò lên bàn học từ mới đành dừng bút. Biết cậu ấy hai năm nay, nhưng đây là lần đầu tiên cô nghe thấy Cố Viêm Sinh nói nhiều như vậy với con gái.
Ôn Uẩn Chi “à” một tiếng rồi quay đầu lại ăn sáng, dùng thìa nhựa múc nước đậu nành đưa vào trong miệng, cô thỏa mãn híp mắt, cái mùi này đúng chính tông. Cô lại quay sang hỏi, “Nước đậu nành này các cậu mua ở đâu vậy?”
Cố Viêm Sinh đang vùi đầu làm đề Vật lý, vẻ mặt ‘Đừng quấy rầy tôi’.
Ôn Uẩn Chi mím môi, quay đầu lại tiếp tục uống nước đậu nành.
Bánh bao súp tản ra mùi thơm nồng đậm, cô dùng đũa một lần gắp lấy một cái đưa vào trong miệng, cắn một miếng nhỏ. Cô cảm nhận được sự mềm mịn, tinh tế đang tan chảy trong miệng mình.
Cô hỏi Chu Ninh có muốn ăn bánh bao súp hay không, cô ấy cười ý bảo mình không ăn.
Tạ Phi quay về lớp, đi vào bằng cửa trước, ngồi xuống chỗ bên cạnh. Cậu ta nghiêng đầu cất giọng hỏi Ôn Uẩn Chi, “Bánh bao súp ngon không?”
Ôn Uẩn Chi cầm giấy ăn lau miệng, “Ừm, ngon thật đấy, nước đậu nành cũng ngon nốt.”
Tạ Phi cong môi cười đầy ẩn ý, “Bữa sáng này là…”
“Tạ Phi.” Cố Viêm Sinh ngẩng đầu, trầm tĩnh nhìn Tạ Phi.
Tạ Phi hậm hực ngậm miệng. Bữa sáng này là do Cố Viêm Sinh từ phố Đông chạy đến phố Tây để mua. Còn về phần mình chỉ phụ trách thảnh thơi ăn sáng ở một quán khác.
Ôn Uẩn Chi nghi hoặc, “Bữa sáng thế nào? Đúng rồi, hai cậu mua ở đâu vậy?”
Tạ Phi chỉ nói: “Cũng xa đấy, ở khu mở rộng bên kia. Nhưng mà A Viêm có xe.”
Ôn Uẩn Chi “ồ” một tiếng, khó trách hai người bỏ luôn tiết đầu.”Vậy các cậu ăn sáng chưa?”
“Bọn tớ ăn ở quán rồi.”
Ôn Uẩn Chi gật đầu, lại nói câu cảm ơn với Tạ Phi. Đồng thời cũng tỏ ý ngày mai muốn mời cậu ấy ăn sáng.
“Không cần.” Tạ Phi trực tiếp từ chối, “Tớ thích ngồi ăn trong quán.”
Đùa chứ, sao cậu dám để Ôn Uẩn Chi mang bữa sáng giúp mình.
[1] Là một món ăn nhẹ ở Bắc Kinh có lịch sử hơn 300 năm. Nước đậu nành lên men được bằng cách lên men đậu xanh từ bã đậu.