Biên tập: Rong Biển
Hiệu đính: Xiaoxin
Buổi chiều sau khi tan học, ba người Ôn Uẩn Chi, Cố Viêm Sinh và Tạ Phi cầm chổi đến quét dọn con đường rợp bóng cây bên kia.
Ngoại trừ hai người kia không đến, thì tính cả ba người bọn họ có tổng cộng là sáu người.
Con đường này dài khoảng hai trăm mét, phía trong là vách tường gạch cũ, bên ngoài là những gốc hòe duyên dáng xinh đẹp.
Cố Viêm Sinh ném chổi sang một bên, dựa vào một gốc cây hòe nói chuyện với một nam sinh đội mũ, Tạ Phi ngồi xổm bên cạnh. Cả ba người đều cầm điếu thuốc lá.
Ôn Uẩn Chi nhận ra nam sinh kia là vì đầu tóc nhuộm màu của cậu ta mà bị La Ngọc Anh răn dạy lúc sáng, tên là Phó Tân Vũ.
Cô im lặng quét rác. Cuối con đường có ba bốn cậu nhóc đang nghịch xe lửa đồ chơi. Xe lửa đặt trên mặt đất, tự động chạy về phía trước, bọn nó chạy theo sau, xe mà dừng thì bọn nó cũng dừng.
Phó Tân Vũ chú ý đến Ôn Uẩn Chi, đầy hứng thú hỏi: “Cái bạn nữ kia của lớp tụi mày có bạn trai chưa?”
Tạ Phi lập tức nói: “Cô ấy là Ôn Uẩn Chi, em gái của Ôn Thiếu Đường.”
Đôi mắt Phó Tân Vũ trừng lớn: “Cô ấy chính là Ôn Uẩn Chi? Em gái của tên chó má Ôn Thiếu Đường kia?”
“Phải.” Tạ Phi liếc qua Cố Viêm Sinh, lại nói tiếp: “Mày đừng có mà tán người ta.”
Phó Tân Vũ tiếc hùi hụt thở dài một tiếng, cậu và Ôn Thiếu Đường là đối thủ một mất một còn, đã từng xảy ra tranh chấp. Ôn Uẩn Chi lại là em gái của Ôn Thiếu Đường, cậu cũng không muốn thính cô ấy.
“Ngực hơi nhỏ.” Ánh mắt của cậu ta lại rơi lên người cô gái nhỏ lần nữa.
Cô mặc đồng phục mùa thu của trường, bên trong là đồ tập múa màu đen bó sát, cổ áo hình chữ U. Lúc cô cúi đầu quét rác, còn có thể mơ hồ nhìn thấy rãnh ngực.
Giọng nói của Cố Viêm Sinh lạnh thấu xương: “Con mẹ nó mắt mày đang nhìn ở đâu đấy!”
Sắc mặt Phó Tân Vũ đầy kinh ngạc nhìn cậu: “Mày là có ý gì?”
Cố Viêm Sinh không để ý đến lời cậu ta nói, ngón tay ngắt mẩu thuốc lá rồi ném đi, sau đó cầm chổi lên đi quét rác. Cả quá trình đều giữ sắc mặt lạnh lùng khó gần.
Phó Tân Vũ nhìn về phía Tạ Phi, hơi hoang mang: “Thế là thế nào?”
Tạ Phi đứng dậy, phủi phủi bụi trên người: “A Viêm thích người ta chứ sao.”
“Mẹ nó!” Phó Tân Vũ hoảng sợ, muốn cười không cười nổi: “A Viêm mà cũng thích con gái sao? Cậu ta ngay cả xem sex còn buồn nôn đấy!”
Cố Viêm Sinh quả thật là một người hiếm thấy, không trò chuyện cùng nữ sinh, không chơi game, xem sex không đến mười phút đã không chịu được buồn nôn, cũng vì thế mà chúng bạn cười nhạo cậu.
Tạ Phi cà rỡn, “Ôn Uẩn Chi kia vừa đến là A Viêm như học sinh tiểu học vậy, còn bắt nạt con gái người ta”
Phó Tân Vũ cười thành tiếng, không ngờ Cố Viêm Sinh lại là người như vậy.
Cố Viêm Sinh đứng cách Ôn Uẩn Chi ba, bốn mét, tay cầm chổi hờ hững quét đi lá hòe rơi rụng đầy đất, ánh mắt thi thoảng nhìn thoáng qua cô gái nhỏ cách đó không xa.
Ôn Uẩn Chi vốn đang muốn nhờ cậu đưa đồ hốt rác, nhưng bỗng phát hiện nhóm con nít đang chơi gần đó đã rơi xuống hồ.
Cô hoảng sợ trừng to mắt: “Bên kia có trẻ con rơi xuống nước!”
Cố Viêm Sinh theo tầm mắt của cô nhìn sang, cậu bé không ngừng quẩy tay đạp nước, oa oa khóc lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn bị dọa đến trắng bệch.
Ôn Uẩn Chi ném chổi qua một bên, chạy về phía cậu bé đó, sắc mặt ngập tràn lo lắng. Khoảnh khắc cô nhảy vào hồ, từng đóa bọt nước bắn lên không.
Nghe được động tĩnh, Tạ Phi và Phó Tân Vũ ném điếu thuốc lá đi, vội vàng chạy tới.
“Mẹ ơi! Mẹ! Ô ô ô!”
“Mẹ ơi cứu con!”
“…”
Cậu bé điên cuồng vùng vẫy, cả người dần dần chìm xuống sâu trong hồ nước.
Ôn Uẩn Chi cũng dần biến mất trong dòng nước. Cố Viêm Sinh, Tạ Phi, Phó Tân Vũ và ba bạn học khác đứng trên bờ, khuôn mặt không nén được lo lắng.
Hồi lâu sau mới thấy Ôn Uẩn Chi nổi lên mặt nước bơi ngửa.
Tay trái cô vòng qua tay trái cậu bé và nửa người cậu, cầm lấy tay phải của cậu bé.
Mắt cậu nhóc vẫn còn nhắm chặt, khuôn mặt tái mét, miệng tím xanh.
Cố Viêm Sinh ở bên cạnh vừa cởi áo khoác vừa nói với Tạ Phi, “Phi Phi, gọi 120.”
Tạ Phi: “Được!”
Cố Viêm Sinh nhảy vào hồ nước, bơi về phía Ôn Uẩn Chi, “Mau đưa cậu nhóc cho tôi.”
Cậu bé mũm mĩm như vậy, Ôn Uẩn Chi vừa ôm nó vừa bơi cực kì tốn sức. Thế nên cô đưa cậu bé cho Cố Viêm Sinh. Cậu ôm được người, tay sau ôm lấy thằng bé, kéo lấy đầu nó nhanh chóng bơi vào bờ.
Tạ Phi và Phó Tân Vũ đứng trên bờ đưa tay kéo đứa nhỏ lên, đặt nó dưới đất. Tạ Phi dùng tay phải nâng lấy ót cậu bé.
“Rửa sạch miệng và xoang mũi của nó đi!” Cậu nói với Phó Tân Vũ.
Cố Viêm Sinh leo lên bờ, xoay người đưa tay phải về phía Ôn Uẩn Chi, “Leo lên.”
Ôn Uẩn Chi đặt tay phải trong lòng bàn tay cậu. Cố Viêm Sinh dùng sức kéo cô lên.
Cứ như vậy trong chốc lát đã tiêu hao hết thể lực của cô.
Cô ngồi dưới đất thở hổn hển. Vài giây sau, cô đứng dậy đi xem cậu bé kia.
Cô của Phó Tân Vũ làm y tá, vì vậy cậu ta biết cách sơ cứu cho người đuối nước. Cuối cùng cậu hô hấp nhân tạo cho cậu nhóc còn đang hôn mê. Đồng thời thực hiện động tác ấn ngực cho cậu nhóc.
Một lát sau, cậu lại lẩm bẩm: “Nó không còn thở.”
Ấn đường của Cố Viêm Sinh nhăn lại: “Mày tránh ra, để tao.”
Cậu ngồi xổm xuống, bàn tay đặt lên xương ngực của cậu nhóc tiến hành ấn ngực, một tay khác mở miệng nó ra, miệng đối miệng với cậu nhóc mà thổi hơi.
Sau gần một phút, cuối cùng cậu nhóc cũng đã tỉnh lại.
Ôn Uẩn Chi đứng bên cạnh, lo lắng đến nỗi mắt cũng không dám chớp. Bây giờ thấy cậu bé đã được cứu, mau chóng thở ra một hơi thật dài.
Tạ Phi cũng thở phào, nhìn cậu nhóc nói: “Cậu nhóc này đại nạn không chết ắt sẽ có hậu phúc.”
Sắc mặt của thằng bé hoảng hốt, tỉnh lại chỉ thấy mấy anh chị hết sức xa lạ, lại không thấy mẹ đâu, lại oa oa khóc: “Mẹ ơi! Mẹ! Mẹ ơi!”
“Đừng la nữa.” Cố Viêm Sinh bóp khuôn mặt mũm mĩm đầy thịt của nó.
Thằng nhóc càng khóc to hơn, khóc đến nỗi giọng cũng khàn đi.
Nghe thấy tiếng con trai khóc gọi, mẹ của nó cuối cùng cũng chạy tới. Bà đang ngồi chơi mạt chược, nên con trai chạy đi chơi cũng không biết.
“Bảo bối, mẹ đây!” Con trai suýt chút nữa chết đuối làm cho bà cực kì hoảng sợ, mắt vương vài giọt lệ, “Mẹ đây mẹ đây!”
Hai mẹ con ôm lấy nhau, nước mắt đầm đìa khóc lớn.
Bố của thằng bé cũng chạy tới. Bọn họ là dân cư ở vùng này.
Cậu hỏi Tạ Phi tình huống hiện tại, sau đó chỉ vào Ôn Uẩn Chi, “Là nhờ bạn nữ này phát hiện con hai bác rơi xuống nước, cũng là cô ấy nhảy xuống dưới đó cứu cậu bé.”
Ôn Uẩn Chi nói với bố cậu nhóc, “Lúc đó, con hai người đang chơi xe lửa đồ chơi ở đằng kia. Chắc là xe chạy về phía hồ nước, cậu bé đuổi theo nên không cẩn thận rơi xuống nước.”
Không thấy cái xe lửa kia đâu, chắc là đã rơi vào hồ nước rồi chìm mất.
Bố cậu nhóc vội vàng nói cảm ơn với Ôn Uẩn Chi.
“Còn có cậu ấy hô hấp nhân tạo cho cậu nhóc nên thằng bé mới cứu được.” Ánh mắt cô rơi xuống người Cố Viêm Sinh.
“Cảm ơn cậu, chàng trai.” Lần này bố cậu bé nhìn về phía Cố Viêm Sinh, cực kì cảm kích, “Cảm ơn cậu đã cứu con trai tôi.”
Cố Viêm Sinh không tiếp lời ông mà chỉ nói: “Lần sau nhớ trông coi kĩ con mình.”
Bố cậu nhóc gật đầu, mở miệng mắng mẹ cậu nhóc: “Bà trông con kiểu gì vậy hả? À! Chỉ lo chơi mạt chược, không để ý đến con gì cả đúng không! Con mẹ nó chứ sao lúc trước tôi lại cưới người đàn bà như bà vậy!”
Nhìn ông bố mắng bà mẹ ngay trước mặt mình, mấy người Ôn Uẩn Chi lộ rõ vẻ xấu hổ.
Cố Viêm Sinh lạnh nhạt nhìn một nhà ba người kia. Sau đó cậu cầm áo khoác lên rời đi, tóc và ống quần chảy nước.
Lúc Ôn Uẩn Chi cũng muốn rời đi thì bị bố của cậu bé gọi lại, “Cô gái, đến nhà chúng tôi ăn cơm chiều đi, chúng tôi sẽ chiêu đãi mọi người thật tốt.” Ông ta ngừng một lát, ánh mắt nhìn quanh, “Chàng trai kia đi đâu rồi?”
Tạ Phi nói: “Cậu ấy đã đi mất rồi. Không cần mời chúng tôi đâu chú à, cũng chỉ là tiện tay thôi.”
Ôn Uẩn Chi cũng phụ họa, “Không cần mời cơm đâu. Chú vẫn là nên đưa con mình đi bệnh viện kiểm tra đi.”
Nhân viên cứu hộ đã đến. Một nam bác sĩ mặc áo blouse trắng và hai nữ y tá ăn mặc chỉnh tề cầm theo một hòm thuốc.
Thấy vậy, Ôn Uẩn Chi rời khỏi hiện trường. Trước khi đi, cô còn đưa chổi cho Tạ Phi nhờ cậu mang về lớp giúp. Cô muốn mau chóng trở về nhà tắm rửa và thay đồ.
Toàn thân cô ướt đẫm, dòng nước trên tóc chảy xuống đục ngầu. Bây giờ đã là mùa thu, gió thổi qua lạnh đến mức cô run lẩy bẩy.
Cô đang đi đến trạm xe buýt. Nhưng được một lát thì thấy chiếc xe điện màu đen dừng cạnh cô.
Cô dừng chân, “Cố Viêm Sinh?”
Cố Viêm Sinh lời ít nhưng ý nhiều, “Tôi đi về Hoa viên Thanh Tuyền.”
Ôn Uẩn Chi hiểu được ý của cậu, suy đoán: “Cậu muốn chở tớ sao?”
Cố Viêm Sinh liếc cô một cái: “Nhanh lên.”
Cô “ồ” một tiếng, cẩn thận từng li từng tí leo lên xe, hai tay đặt hai bên thân xe.
Tốc độ xe rất nhanh mà phi trên con đường. Không đến năm phút sau đã đến phố Bắc của Hoa viên Thanh Tuyền.
Ôn Uẩn Chi lập tức xuống xe, nói câu cảm ơn với cậu. Cô tự giác thấy xấu hổ thẹn thùng nên rất nhanh đã đi vào nhà.
Cố Viêm Sinh dừng xe xong lập tức đi vào ngõ nhỏ.
Cố Gia Khải không có ở nhà. Cậu vừa vào nhà là tắm rửa ngay, thay một bộ quần áo sạch sẽ, sau đó dùng lò vi sóng nấu mì.
Vị trí nhà cậu khá cao, ở trên ban công. Đứng trên đó có thể thấy được những nhà khác.
Cậu bưng tô mì đi vào phòng ngủ, đặt tô lên bàn, hương thơm tỏa ra ngạt ngào. Cậu ngồi trên ghế nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào một hướng nhất định.
Thiếu nữ vừa tắm xong bước ra, khăn tắm quấn quanh người, làn da trắng như tuyết, cô khẽ nghiêng đầu dùng khăn mặt lau tóc, cánh tay nhỏ tinh tế.
Cậu rũ mắt, cúi đầu xuống cầm đũa ăn mì.
Ăn xong, cậu lại chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ. Thiếu nữ hơi ngước mặt hóng gió, tóc đã được hong khô một nửa.
Cậu dọn bát đũa, suy tư hai giây, lại cầm lên một chiếc khăn khô ra cửa.
Cậu dùng khăn mặt lau đi vệt nước bẩn còn vương lại trên xe điện. Ước chừng mười phút sau, Ôn Uẩn Chi đi đến, trong tay là một cái túi trong suốt nho nhỏ, bên trong đựng một cây bắp ngô vàng óng.
Nhìn thấy phía xa là Cố Viêm Sinh đứng tựa vào thân xe chơi điện thoại, cô bước nhanh đến chỗ cậu, trong lời nói mang theo chút ý mừng mà cô không phát hiện ra, “Cố Viêm Sinh, cậu còn chưa đi à.”
“Vừa xong việc.” Cậu hững hờ nói.
Điện thoại đã sớm bị cậu tắt đi, bây giờ chỉ còn một màu đen kịt, cũng là do cậu đang có chút rối bời.
Ôn Uẩn Chi gật đầu, muốn nói nhưng lại không biết phải mở miệng thế nào.
Lúc trước, cô đối mặt với người khác phái vẫn rất tự nhiên hào phóng, nhưng chỉ riêng với Cố Viêm Sinh, cô đều năm lần bảy lượt xấu hổ vô cùng.
Cậu cất điện thoại vào trong túi quần. Cậu ngồi lên xe, hai tay vịn tay lái, “Lên xe.”
Hiện tại chỉ có cậu và cô, hiển nhiên lời này là nói với cô.
Cô nói một câu cảm ơn. Cố Viêm Sinh này còn chính trực, tốt bụng hơn nhiều so với trong tưởng tượng của cô.
Đợi cô ngồi xuống, là Cố Viêm Sinh nổ máy lái xe đi ngay.
Tốc độ xe đã chậm đi không ít so với trước đó, thỉnh thoảng còn hơi rung rung. Người của Ôn Uẩn Chi không tránh khỏi đụng phải lưng của Cố Viêm Sinh.
Cô có chút xấu hổ, khuôn mặt bỗng nhiên nóng lên.
Cố Viêm Sinh điều khiển xe rẽ ngoặt một cái, ra khỏi khu vực bằng phẳng.
Xe lái qua một cái hố nhỏ, Ôn Uẩn Chi bị mất trọng tâm, hai tay nắm chặt góc áo của cậu, ngực áp vào lưng cậu.
Cảm nhận được nhiệt độ trên người cậu, Ôn Uẩn Chi lại càng xấu hổ hơn. Cô lập tức dịch người xuống, “Ngại quá.”
Cố Viêm Sinh không trả lời, khóe môi khẽ cong lên. Xe lái vào đường bằng phẳng hơn. Gió mát phiêu phiêu lướt qua gò má, trên cột điện có hai con chim én líu lo, gò má thiếu nữ hồng hồng, mọi thứ đều vừa vặn.