Biên tập: An Linh
Hiệu đính: Anh & Xiaoxin
Tạ Phi cầm điện thoại đi tới, “Hai người đang nói gì vậy?”
Diệp Li tươi cười, “Không có gì, nói mấy chuyện của con gái thôi.”
Tạ Phi có vẻ ngờ ngợ nhìn sang Ôn Uẩn Chi, cô cũng gật đầu tỏ ý Diệp Li nói không sai.
Vẻ mặt Tạ Phi bất đắc dĩ, “Tớ vừa gọi hỏi A Viêm đang ở đâu, cậu ấy nói ở nhà ga.”
Diệp Li nhíu mày, “Cậu ấy đến ga xe lửa làm gì?”
Tạ Phi: “Chắc là vào thành phố thăm mẹ cậu ấy.”
Văn Hiên nghe thấy vậy, thoáng nhìn căn phòng đã được trang trí hơn phân nửa, “Vậy tiệc sinh nhật tối nay của anh Viêm có tổ chức nữa không?”
Lưu Dương mở nắp chai nước ngọt, “Tổ chức cái rắm! Tao đã nói A Viêm không thích làm ba cái thứ vớ vẩn này, thằng ngốc Phi Phi cứ cố chấp đòi làm.”
Mặt Tạ Phi đầy vẻ vô tội, “Tao làm chuyện xấu với ý tốt.”
Cậu ta vốn định nhân dịp không khí ăn mừng lần này để kết đôi cho Cố Viêm Sinh với Ôn Uẩn Chi.
Nào ngờ Cố Viêm Sinh lại chẳng coi trọng sinh nhật của mình chút nào.
Ánh mắt Ôn Uẩn Chi dừng trên người Tạ Phi, “Vậy hôm nay cậu ấy có quay lại không?”
“Chắc là không quay lại.” Mỗi lần Cố Viêm Sinh đi thăm mẹ đều ở lại một đêm.
Mọi người nhất thời mất hứng.
Tạ Phi nhìn Ôn Uẩn Chi, chợt nghĩ đến gì đó, hai mắt liền sáng lên, “Uẩn Chi, cậu đi theo tớ!”
“Sao cơ?”
Tạ Phi sốt ruột nói: “Mau lên, cầm quà của cậu đi theo tớ.”
Ôn Uẩn Chi lơ ngơ cầm lấy quà trên bàn. Tạ Phi kéo cô chạy đi.
Những người còn lại cũng ù ù cạc cạc, chỉ có Lưu Dương sáng tỏ bật cười một tiếng, cái thằng ngốc Tạ Phi này mai mối thành nghiện rồi.
Tạ Phi kéo Ôn Uẩn Chi chạy ra lộ rồi nhanh chóng chặn một chiếc taxi.
Xe dừng lại, hai người lần lượt ngồi lên hàng ghế sau.
Sắc mặt Ôn Uẩn Chi đầy khó hiểu, còn Tạ Phi thì lấy điện thoại di động gọi cho Cố Viêm Sinh.
Cậu bắt máy rất nhanh.
Tạ Phi không dài dòng: “A lô, A Viêm. Nếu mày chưa đi thì đợi thêm mười lăm phút nữa!”
Cậu ta đang nói chuyện với Cố Viêm Sinh, Ôn Uẩn Chi vô thức nắm chặt dây ruy băng của hộp quà.
Cố Viêm Sinh đang bị kẹp trong hàng soát vé, phía trước cậu còn hai người nữa. “Có chuyện gì?”
“Tao đang trên đường đến nhà ga.”
“Mày đến đây làm gì?” Dòng người xếp hàng dịch chuyển, phía trước Cố Viêm Sinh chỉ còn một người.
“Câu này của mày là ghét bỏ tao cỡ nào thế?” Tạ Phi nhìn Ôn Uẩn Chi hơi cúi thấp đầu, vẻ mặt khó đoán.
Cố Viêm Sinh: “Có rắm mau thả.”
Cô gái đứng trước đã soát xong vé, đến lượt Cố Viêm Sinh, cậu đang định lấy cuống vé trong túi để đưa cho nhân viên thì nghe thấy người bên đầu kia điện thoại nói: “Ôn Uẩn Chi đang ở cạnh tao, cậu ấy mang theo quà sinh nhật tặng mày, mày không muốn?”
Cậu đột nhiên rời khỏi hàng soát vé, dòng người xếp hàng chờ kiểm vé nhìn cậu đầy khó hiểu.
Hai phút sau, cậu đã hoàn vé ở quầy khác.
***
Bên trong xe taxi.
Tạ Phi cúp máy, nói với Ôn Uẩn Chi: “Uẩn Chi, bữa sáng hôm đó là do A Viêm chạy đến chỗ rất xa mua cho cậu.”
Ôn Uẩn Chi sửng sốt: “Cậu ấy mua cho tớ sao?”
Cố Viêm Sinh không phải là nam sinh đầu tiên mua đồ ăn sáng cho cô nhưng cậu lại là người khiến cô rung động.
Ngày hôm đó cậu phải đi xa bao nhiêu?
Tạ Phi gật đầu “Đúng vậy, nếu bây giờ cậu không muốn đến thì chúng ta quay về.”
Thật lâu sau, Ôn Uẩn Chi mới nghe thấy giọng nói của chính mình, “Không cần quay lại.”
Cố Viêm Sinh đang đứng đợi ở cửa ga xe lửa, nhìn thấy Ôn Uẩn Chi và Tạ Phi thì dập tắt điếu thuốc rồi ném vào thùng rác cách đó không xa.
“Mấy giờ đi?” Tạ Phi hỏi cậu.
Cậu vừa mới hút thuốc, thanh âm khàn khàn: “Vẫn chưa mua vé.”
Tạ Phi nhìn cô gái yên tĩnh bên cạnh, “Uẩn Chi mang quà sinh nhật cho mày.”
Ôn Uẩn Chi nghe vậy thì đưa quà cho Cố Viêm Sinh, cười nhẹ một tiếng, “Chúc mừng sinh nhật cậu trước, sinh nhật vui vẻ.” Qua 0h đêm nay cậu sẽ tròn mười tám tuổi.
Cố Viêm Sinh đưa tay nhận lấy. Từ trước đến nay cậu chưa từng nhận quà sinh nhật, giữa bọn con trai không phổ biến mấy cái này.
Ngược lại thì thường xuyên có con gái tặng quà cho cậu, có điều cậu không bao giờ nhận.
Cậu nói với Tạ Phi, “Đưa cậu ấy về.”
Mấy tên móc túi ở ga xe lửa rất nhiều, Ôn Uẩn Chi ăn mặc gọn gàng xinh đẹp, vừa nhìn là biết con nhà có tiền, cứ như vậy thì lát nữa sẽ có kẻ để mắt tới cô.
Tạ Phi “A” một tiếng, “Tao còn muốn đến thành phố N với mày đó.”
Nói đến đây, ánh mắt cậu ấy nhìn sang Ôn Uẩn Chi, “Uẩn Chi, cậu muốn đến thành phố N không? Chỗ đó chơi vui hơn ở đây nhiều.”
Ôn Uẩn Chi hơi sửng sốt, lắp bắp nói: “Tớ không đem theo chứng minh thư.”
Ý là cô không từ chối lời mời của cậu ấy. Tạ Phi cười, “Làm chứng minh thư tạm thời là được.”
Bốn tiếng sau, Ôn Uẩn Chi, Cố Viêm Sinh và Tạ Phi xuống tàu tại ga xe lửa thành phố N.
Ba người đi vào một khách sạn, cách nhà giam địa phương chưa đầy nửa giờ đi đường.
Ôn Uẩn Chi và Tạ Phi chỉ có chứng minh thư tạm thời, ông chủ khách sạn do dự, vẻ mặt ngập ngừng.
Tạ Phi cười ra vẻ ngoan hiền, “Ông chủ, bọn cháu là đồng hương, đều là học sinh cấp ba nghiêm túc.”
Ông chủ: “Được rồi, hai người ghi số chứng minh thư, địa chỉ nhà với phương thức liên lạc lại.”
Ông ấy giở ra một cuốn sổ cũ, bên trong đều là thông tin chứng minh thư của những vị khách không mang giấy tờ cá nhân.
Tạ Phi viết rất nhanh, nét chữ nguệch ngoạc, Ôn Uẩn Chi nhận lấy bút bi từ tay cậu ta ghi lại thông tin cá nhân.
Ôn Uẩn Chi một mình một phòng, còn Cố Viêm Sinh và Tạ Phi ở chung một phòng. Ba người cầm thẻ lên lầu nhận phòng.
Bên ngoài cửa kính sát đất là những tòa nhà cao ốc chót vót. Trên đường nhựa, những chiếc xe sedan, taxi, xe máy chen chúc nhau tựa như một bầy kiến lúc nhúc, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng còi xe vang vọng mà chát chúa.
Ôn Uẩn Chi khép rèm cửa sổ lại, than thở trong lòng.
Cũng không phải là cô không có nhận thức an toàn. Nhưng cô tin tưởng Cố Viêm Sinh và Tạ Phi.
Gọi điện cho ông bà nội, cô nói tối nay sẽ tổ chức sinh nhật cho một người bạn rồi ở lại nhà bạn ấy nên không về nhà, có một nhóm bạn nữ ở cùng nên không cần phải lo lắng.
Nhờ Ôn Thiếu Đường thường xuyên lông nhông bên ngoài nên tư tưởng hai ông bà cũng khá cởi mở, cô dự tiệc sinh nhật của bạn buổi tối không về cũng chẳng tức giận, chỉ dặn dò đừng chơi bời quá đà, luôn giữ liên lạc, sáng mai về nhà sớm.
Ngoài ra, cô cảm thấy việc mình đến đây mừng sinh nhật Cố Viêm Sinh là một điều khá điên rồ. Từ trước đến nay cô luôn là một người lý trí.
Tiếng chuông báo vang lên, là tin nhắn của Tạ Phi gửi, nói cô nghỉ ngơi một chút rồi ra ngoài ăn tối.
Tạ Phi, “Hay là đặt cho A Viêm một cái bánh sinh nhật?”
Ôn Uẩn Chi: “Ừ được”
Tạ Phi: “Như vậy đi, để tớ tìm quán nào ngon ngon.”
Ôn Uẩn Chi: “Ừ, vậy tớ lên mạng đặt bánh.”
Đi tàu mệt bở hơi tai nên cả ba người nghỉ ngơi trong khách sạn hơn hai tiếng đồng hồ rồi mới ra quán ăn bên ngoài dùng bữa.
Sợ Cố Viêm Sinh có gánh nặng tâm lý nên quán ăn mà Tạ Phi tìm thức ăn không chỉ ngon, mà giá cả cũng vừa phải, một bữa ăn không vượt quá ba trăm. Vả lại, trên người cậu có mang theo thẻ ngân hàng của bố mẹ cho nên cũng không cần lo lắng vấn đề tiền bạc.
Bị Tạ Phi giật dây, Ôn Uẩn Chi cũng uống hai li rượu, tửu lượng cô không tốt nên trong chốc lát đã hơi say. Cô đứng dậy, “Tớ đi vệ sinh một lát.”
Cố Viêm Sinh nghiêng đầu liếc nhìn bóng lưng của cô, Tạ Phi thấy vậy nói, “Nếu không yên tâm thì đi theo đi.” Cậu ta thoáng ngừng lại, giọng giễu cợt, “Theo tao thấy thì Uẩn Chi cũng có ý với mày.” Nếu không cô ấy cũng sẽ không đến đây với họ.
Cố Viêm Sinh lập tức nói: “Phắn.”
Trong mắt cậu có sự tức giận vì xấu hổ mà để lộ ra nhưng lại không có chút uy lực nào đáng kể. Trái lại còn khiến người khác muốn trêu chọc.
Tạ Phi cười ha hả, quen biết nhiều năm, đây là lần đầu tiên cậu ta thấy Cố Viêm Sinh có bộ dáng gắt gỏng giống trẻ con như vậy.
Điệu bộ cậu ta cười cứ như tên ngốc khiến Cố Viêm Sinh cạn lời, cậu đứng dậy rời chỗ, hai tai đỏ bừng.
Đi vệ sinh xong, Ôn Uẩn Chi đến bồn rửa tay.
Bên cạnh là bồn rửa tay của nhà vệ sinh nam, có một đôi nam nữ đang dựa vào tường ôm hôn thắm thiết.
Gã trai với mái tóc màu nâu, mặc áo khoác bomber màu đen, quần jean, chân đi giày martin, trông khá ngầu và bảnh trai.
Trong ngực hắn là một cô nàng xinh đẹp với bộ ngực to và vòng eo thon, có vẻ như lớn hơn hắn ta khoảng bốn, năm tuổi.
Cô gái vươn đầu ngón tay vói vào quần áo của gã, chậm rãi đi lên.
Ôn Uẩn Chi rửa tay xong xoay người lại trông thấy một màn này, hai má hơi nóng.
Gã trai nhìn thấy cô, ánh mắt chợt sáng lên rồi đẩy cô nàng trong ngực ra lên tiếng chào cô, “ Hey, người đẹp.”
Cô gái bị đẩy ra sắc mặt hơi bực bội. Ôn Uẩn Chi bình tĩnh nhấc chân rời đi.
Gã liền bước tới chặn cô lại, “Khoan đi vội, thêm số điện thoại làm quen tí đã.”
Ôn Uẩn Chi mặt không cảm xúc, “Làm phiền nhường đường.”
“Nhà em gái ở đâu?” Gã không bị sự thờ ơ của cô đánh lui, miệng vẫn nói không ngừng, “Tối nay em đến đây ăn cơm à, nếu không anh trai đưa em về nhà nhé. Hay em muốn đến chỗ nào chơi, anh đưa em đi.”
Ôn Uẩn Chi cau mày đưa tay đẩy gã ra, nào ngờ đối phương lại túm lấy tay cô, gương mặt đầy vô lại, “Tay em mềm thật.”
Ôn Uẩn Chi bực mình hét lên: “Lưu manh!” Rồi dùng sức giằng ra.
Đúng lúc này, gã trai bị một bàn tay xa lạ đấm thẳng vào gáy, đau đến phát run, mặt gã đỏ bừng, cả người co quắp lại như con tôm, “Mẹ kiếp!”
Nhân cơ hội này, Ôn Uẩn Chi lập tức tránh ra, thấy người đi tới là Cố Viêm Sinh. Mặt cậu lạnh tanh nhìn gã, “Muốn chết hả?”
Giữa đầu lông mày Cố Viêm Sinh hiện lên ý thù địch khiến gã giật mình sững sờ, thở hổn hển hỏi, “Cmn mày là đứa nào?”
Cố Viêm Sinh lạnh lùng trả lời: “Ông nội mày.”
“ĐM!” Gã điên tiết vung nắm đấm nện thẳng vào Cố Viêm Sinh.
Cố Viêm Sinh từ lúc chín tuổi đã bắt đầu đánh nhau với một đám côn đồ, cái này đối với cậu mà nói chỉ là trò con nít.
Một tay cậu bắt lấy nắm đấm của gã, không tốn chút sức dùng một chân đánh ngã gã xuống đất trong chớp mắt.
Gã nằm ngửa ra đất thở gấp.
Vẻ mặt Cố Viêm Sinh đông cứng giẫm lên tay gã, bàn tay này vừa mới chạm vào tay Ôn Uẩn Chi.
Cậu vừa dùng chút lực, gã đã đau đến há miệng mắng chửi, gào to.
Ôn Uẩn Chi thấy không ổn, giơ tay kéo kéo ống tay áo Cố Viêm Sinh, “Chúng ta đi thôi.”
Cố Viêm Sinh nhìn cô, sau đó phóng ánh mắt sắc bén sang gã kia, thu bàn chân đang giẫm lên tay gã rồi bỏ đi.
Ôn Uẩn Chi nối gót đi sau cậu.
Cô gái chứng kiến toàn bộ đầu đuôi sự việc tấm tắc cảm thán, từ trước tới giờ cô ta chưa từng thấy chàng trai nào rắn rỏi như vậy.
***
Khúc nhạc đệm ở phòng vệ sinh, Ôn Uẩn Chi và Cố Viêm Sinh cũng không nhắc lại với Tạ Phi.
Có rất nhiều địa điểm du lịch ở thành phố N, trong đó cầu Thất Sắc được xem là nơi nổi tiếng nhất. Sau bữa tối, Tạ Phi đề nghị đến đây chơi một lúc.
Ôn Uẩn Chi và Cố Viêm Sinh không có ý kiến. Ba người tản ra đi dạo, nghênh đón làn gió đêm mát lạnh.
Cầu Thất Sắc được đặt tên theo phong vị cổ xưa. Dọc theo con phố là kiến trúc đình nghỉ mát nối với hành lang dài có mái che. Đình đài bằng gỗ được chạm trổ tinh xảo, những bông sen đủ màu dập dờn trong hồ, dòng sông dài trong vắt thấy đáy dưới cầu vòm đá với những hàng liễu rủ cành thướt tha nhiều vẻ bên bờ sông. Và những chú chim bồ câu đang chao liệng trên bầu trời.
Chỉ tiếc hiện tại đang là tiết thu đông, cảnh sắc khô úa, không còn cảnh tượng náo nhiệt.
Những món ăn vặt đặc sắc thì không thiếu. Thời gian mở cửa chợ đêm ở đây bắt đầu từ hơn bảy giờ tối đến khoảng một, hai giờ đêm mới đóng quầy.
Cố Viêm Sinh xưa nay đều không có cảm giác thèm ăn, Ôn Uẩn Chi thì phải kiểm soát việc ăn uống nên dù thấy đồ ăn ngon dọc đường cả hai người cũng không thấy hứng thú, chỉ có một mình Tạ Phi là ăn ngon lành.
Điện thoại trong túi xách rung lên, Ôn Uẩn Chi bắt máy, là anh giao hàng gọi tới, dùng tiếng địa phương hỏi cô đang ở chỗ nào của cầu Thất Sắc.
Sau khi rời khỏi quán ăn, cô nói với ông chủ cửa hàng bánh ngọt giúp cô giao bánh kem đến cầu Thất Sắc.
Cô nhìn xung quanh, “Em đang ở chỗ đình nghỉ mát, có một hồ phun nước, đối diện đường là một quán lẩu tên xxx.”
Bên kia nói được rồi lập tức giao đến.
Tạ Phi biết là bánh sinh nhật cô đặt giao, không mở miệng hỏi gì. Chỉ ngồi trên ghế gỗ chơi game di động.
Trên mái hiên của hành lang dài treo những bóng đèn led nhỏ sáng rực, trời vừa tối sẽ sáng lên, nhìn từ xa giống như một dải tinh hà không dứt.
Cố Viêm Sinh tựa vào cọc gỗ nhìn về mặt sông đen kịt yên ắng, chốc lát sau, cậu lấy điện thoại ra chuyển khoản cho Tạ Phi, số tiền là ba trăm.
“A Viêm, bánh sinh nhật tới rồi!” Cậu nghe thấy Tạ Phi nói, “Bánh kem này là Ôn Uẩn Chi chọn cho mày.”
Cậu nhìn sang Ôn Uẩn Chi, cô hơi cúi đầu, có chút ngượng ngùng, đồ Tạ Phi này đúng là cái loa phóng thanh.
“Sắp 0h rồi, chúng ta mau cắm nến thôi.” Cô lấy những cây nến nhỏ đủ màu sắc trong túi ra, lảng sang chuyện khác.
Cố Viêm Sinh không có thói quen ăn bánh sinh nhật vào ngày sinh của mình, mỗi lần Cố Văn Tĩnh trở về sẽ làm cho cậu một bát mì trường thọ, thêm hai quả trứng gà, giản dị mộc mạc, cậu rất thích.
Cậu yên lặng nhìn Ôn Uẩn Chi và Tạ Phi đang loay hoay.
Là một chiếc bánh kem dâu tây, trên mặt bánh có dòng chữ ‘Sinh nhật vui vẻ’ và con số ‘18’ màu xanh da trời được cắm ở giữa.
Thắp xong mười tám ngọn nến thì đồng hồ cũng lặng lẽ điểm 0h. Ôn Uẩn Chi và Tạ Phi quay sang phía Cố Viêm Sinh hát một bài hát chúc mừng sinh nhật cậu, gương mặt hai người mang theo nụ cười vui vẻ ấm áp, chầm chậm vỗ tay theo tiết tấu.
Cố Viêm Sinh hơi ngượng ngùng, có chút không tự nhiên nghiêng đầu nhìn đi chỗ khác, trong mắt tràn đầy hơi ấm.
Đó là sinh nhật mười tám tuổi của cậu, là lần sinh nhật đặc biệt nhất. Cùng với mùi tanh của cơn gió đêm, cành dương liễu trơ trọi, chiếc bánh kem thơm phức xinh xắn và những chiếc đèn lồng đỏ rực.
Người bạn thân nhất và cô gái mà cậu thích đang vây quanh cậu, hát mừng sinh nhật và nói những lời chúc phúc cho cậu.
“A Viêm, chúc mày phát tài! Chúc mày có được tình yêu!”
“Cố Viêm Sinh, chúc cậu tiền đồ tựa gấm, vạn sự bình an.”