Biên tập: An Linh
Hiệu đính: Xiaoxin
Lúc thức giấc kéo rèm cửa sổ nhìn ra xa xa, Ôn Uẩn Chi bị cảnh tượng bên ngoài khiến mình ngây ngẩn. Sườn núi như được rắc thêm một lớp đường trắng, dốc rừng tùng xanh ngắt, bạch dương khô vàng, xanh xanh vàng vàng cùng với tuyết và mây trắng xen lẫn một vùng, tạo thành một bức tranh cảnh tuyết ban mai.
“Chi Chi, dậy đi cháu.” Giọng bà nội Ôn vang lên từ ngoài cửa.
“Vâng ạ!” cô cao giọng đáp lại.
Vệ sinh cá nhân xong, Ôn Uẩn Chi nói với ông bà nội đã bắt đầu vào đông, sau này không cần phải dậy sớm làm bữa sáng cho cô nữa.
“Căn tin trường có bán, trên đường cũng có bán đồ ăn sáng.” Cô nói.
Ông nội Ôn: “Sạp hàng ven đường không đảm bảo vệ sinh. Đồ ăn của căn tin cháu lại ăn không quen.” Sống chung mấy tháng, họ hiểu rõ đứa cháu gái từ nhỏ đã sống trong quần là áo lụa, tính khí có chút tiểu thư, chú trọng lại kén chọn.
“Cháu ăn quen rồi ạ.” Cô nhẹ nhàng nói. Thật ra thì số lần cô đến căn tin không quá năm lần.
Bà nội Ôn bùi ngùi: “Cũng không còn làm được mấy ngày nữa.”
Đúng là cô sắp phải quay về thủ đô, hai ông bà cũng không còn mấy dịp để nấu bữa sáng cho cô nữa.
Cô kéo ghế trước bàn ăn ra, ngồi xuống, “Ông bà nội về thủ đô với cháu đi, bố mẹ rất nhớ hai người.”
Bà nội đặt cốc sữa đậu nành trước mặt cô, nói trêu: “Mẹ cháu chả nhớ ông bà đâu.”
Trong lòng bà cụ hiểu rõ cô con dâu thứ hai sinh ra đã ngậm thìa vàng là người thế nào. Con cháu tự có phúc của con cháu, ông bà cụ hai người sắp về với đất cũng không muốn đến quấy rầy.
“Ai nói!” Ôn Uẩn Chi nói dối mà không vấp: “Trước khi cháu tới đây, mẹ còn nói năm nay phải đưa hai ông bà về để cùng ăn tết đấy!.
||||| Truyện đề cử: Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ |||||
Hai ông bà nở nụ cười hiền từ, không vạch trần lời nói dối thiện ý của cô cháu gái, giục cô mau ăn sáng rồi còn đến trường.
Trước khi đi học, Ôn Uẩn Chi còn dặn dò ông bà nội về phòng để ngủ lại giấc. Hai ông bà cười đồng ý, nhìn gương mặt giống Ôn Thiếu Đường vài phần của cô, trong lòng càng chua xót. Lúc Ôn Thiếu Đường vẫn còn cũng sẽ nói với hai người họ như vậy.
***
Cố Viêm Sinh đến nhà Trương Huệ, vợ chồng Trương Huệ và La Thường Canh coi cậu như con ruột mình, trong nhà còn để cho cậu một phòng riêng.
Cậu bị Cố Gia Khải đuổi ra ngoài cả đêm, vợ chồng hai người vô cùng tức giận song cũng đau lòng không thôi.
Cậu dậy sớm, quen cửa quen nẻo vào phòng bếp làm bữa sáng cho cả nhà. Ăn cháo xong, chào vợ chồng Trương Huệ một tiếng rồi bước nhanh ra cửa.
Nhà của La Thường Canh ở nơi khá hẻo lánh, nếu không phải ngày họp chợ thì con đường này khá vắng vẻ và ảm đạm, hai bên đường chỉ có vài ba hộ gia đình mở cửa tiệm buôn bán.
Quần áo trên người phong phanh, gió mùa đông lạnh thổi qua khiến cậu không khỏi rùng mình.
Nhìn thấy Hoàng Mao cùng một đám du thủ du thực, vẻ mặt cậu lạnh tanh.
Tên đầu sỏ Dương Triết ẩu đả với Ôn Thiếu Đường đã vào đồn cảnh sát, mấy tên đàn em cắc ké còn lại đi theo Hoàng Mao lăn lộn trên con đường này. Quẹo trái tám trăm mét nữa là đến trường dạy nghề Thanh Thành.
Một tên đầu húi cua gọi cậu lại: “ Ồ! Anh Viêm đi học kìa!”
Cậu không lên tiếng trả lời. Một tên tóc mái xéo trong đám đó lại kêu lên: “Anh Viêm làm điếu hẵng đi chứ.”
Nếu như là lớp mười một trước đây, Cố Viêm Sinh sẽ tám nhảm với bọn họ một lúc. Nhưng hiện tại cậu không rảnh, cũng không có tâm trạng nói chuyện phiếm.
Sự lờ đi của cậu trong mắt mọi người mà nhìn thì là một kiểu khinh thường không nói ra.
Nhớ đến cái chết thảm của bố mình và bàn tay phải bị gãy, Hoàng Mao cố tình nhổ một bãi nước bọt về phía cậu.
Cố Viêm Sinh dừng bước, ngước mắt nhìn hắn, hàng lông mi dài rậm nhẹ chớp, “Mày không cần cái tay còn lại nữa?”
Cậu không giận mà uy làm cho đám người tại chỗ không dám thở mạnh một tiếng.
Hoàng Mao tức giận đến nghiến răng, trên mặt lại giả bộ nịnh nọt: “Thứ lỗi, thứ lỗi mắt em bị mù, nhổ không đúng chỗ.”
Mặt Cố Viêm Sinh lạnh nhạt liếc hắn một cái rồi nhấc chân bỏ đi. Nếu không phải đang vội đến trường bây giờ thì cậu sẽ khô máu với bọn này một trận.
Bóng lưng cậu dần khuất, đám người liền ném ra những lời độc địa sau lưng: “Cmn chuồn nhanh vãi!”
Đầu húi cua: “Nhìn cái điệu bộ chó khinh người của thằng đó.”
Tên tóc mái xéo bật lửa châm thuốc nhìn Hoàng Mao, “Cứ đánh với nó một trận, dạy dỗ nó chút.”
Có người yếu ớt nói: “Cố Viêm Sinh đánh nhau ác lắm, không đứa nào đánh lại nó đâu.”
Tóc mái xéo nhướng mày: “Chúng ta mười mấy người nhào vào, còn sợ nó?” Nói đến đây lại nhìn qua Hoàng Mao: “Anh Mao nói xem.”
Hoàng Mao lúc trước mất mặt trước mặt mọi người, hừ một tiếng, “Sớm muộn gì cũng tìm nó tính sổ.”
***
Đến trường học, đầu giờ học Chu Ninh hẹn Ôn Uẩn Chi lên sân thượng.
Cô ấy kể lại cho Ôn Uẩn Chi nghe chuyện tối qua Lương Thần nói cho mình biết.
Cuối cùng nói, “Cậu ta là loại người ỷ vào người khác để ức hiếp người cậu ta ghét, sau đó lại làm ra vẻ không liên quan đứng xem náo nhiệt. Tớ cảm thấy việc Dương Triết gọi người đánh anh họ cậu chắc chắn là do cậu ta xúi giục.”
Ôn Uẩn Chi cau mày, “Nhưng mà Dương Triết nói là hắn chướng mắt anh tớ nên mới gọi người hội đồng anh ấy, không thấy nhắc đến Liễu Văn Văn.”
Đây là lời khai của Dương Triết, hắn bị đồng bọn phản bội nên phải lãnh sáu năm tù.
Chu Ninh ngay tức thì nói: “Dương Triết thích cậu ta, đương nhiên sẽ không khai cậu ta ra.”
Ôn Uẩn Chi cẩn thận quan sát cô ấy, phát hiện ra cô gái trước mắt tuy mặt mũi thanh tú nhưng ánh mắt lại có thêm mấy phần cứng cỏi và thù địch. Khác hẳn với Chu Ninh luôn trầm lặng và nhút nhát trong trí nhớ của cô.
Thì ra trong cuộc sống thường ngày mà cô không biết, Chu Ninh không chỉ thay đổi về cân nặng mà còn cả suy nghĩ cũng đổi khác. “Chu Ninh, cậu hiểu rất rõ Liễu Văn Văn sao?”
Chu Ninh căm giận: “Tớ bị cậu ta bắt nạt lâu như vậy, cũng từng nhìn thấy cậu ta ức hiếp người khác, đương nhiên hiểu rõ cậu ta.”
Ôn Uẩn Chi gật đầu hiểu ý, ánh mắt sâu xa nhìn cô ấy: “Cậu nói với tớ những điều này ngoại trừ tình bạn giữa chúng ta thì còn có mục đích gì?”
Quả nhiên, đứa trẻ lớn lên trong điều kiện ưu tú làm sao có thể không có chút mưu trí nào. Nếu đã nói đến đây, Chu Ninh cũng không giấu diếm: “Đúng là tớ có tâm tư riêng, hy vọng cậu sẽ đối phó với Liễu Văn Văn.”
Ôn Uẩn Chi hỏi ngược lại: “Cậu muốn tớ trả thù cậu ta?”
Chu Ninh mím môi. Thành thật mà nói, cô ấy cảm thấy Ôn Uẩn Chi tốt tính nên lo lắng cô sẽ không đi dạy dỗ Liễu Văn Văn.
Thời tiết lạnh giá, lời Ôn Uẩn Chi nói mang theo luồng khói, “Nếu cậu đã hẹn tớ ra đây, chắc hẳn trong lòng đã có dự tính.”
Bị nói trúng, Chu Ninh đỏ mặt cắn môi, rốt cuộc nói ra: “Cậu có thể nhờ Cố Viêm Sinh xử lý cậu ta.”
“Tại sao phải nhờ Cố Viêm Sinh?” Ôn Uẩn Chi khó hiểu.
Trong giây lát phản ứng, cô cười hỏi lại: “Bởi vì cậu ấy đánh nhau rất giỏi, bởi vì cậu ấy không phải học sinh mẫu mực cho nên dù cậu ấy có xử lý Liễu Văn Văn người khác cũng sẽ không mấy kinh ngạc, càng đừng nói là nghi ngờ chúng ta, phải vậy không?”
Tuy rằng cô đang cười nhưng ý cười lại không lan đến đáy mắt, lộ ra mấy phần cao cao tại thượng gần như không thể thấy rõ.
Điều kiện gia đình Chu Ninh khá giả, vì mối quan hệ của cha mẹ và thân thích nên cũng từng nhìn thấy con cái nhà thượng lưu. Trên người bọn họ thường có khí chất thanh cao và kiêu ngạo bẩm sinh, loại khí chất này cũng không phải là khinh thường người khác mà là do hoàn cảnh lớn lên tạo thành.
Trên người Ôn Uẩn Chi cũng có, là kiểu khuôn phép lịch sự khôn khéo; sự kiêu ngạo thờ ơ; lạnh nhạt làm bạn cùng với những người bọn họ.
Tư tâm bị chọc thủng, mặt cô ấy đỏ bừng, không nói còn là vì Cố Viêm Sinh thích cậu. Chỉ khàn giọng đáp: “Cố Viêm Sinh sẽ không sao đâu, cậu ấy rất lợi hại, ở Thanh Thành không ai dám bắt nạt cậu ấy.”
Ôn Uẩn Chi cười thương cảm: “Đó là vì chúng ta chưa từng thấy cậu ấy bị người khác bắt nạt.”
Cố Viêm Sinh đã từng cứu cô hai lần. Mỗi lần ra tay đánh người, động tác đều quen tay linh hoạt, nóng nảy hung hãn không cho đối phương bất kỳ cơ hội chống trả nào. Thân thủ như vậy, chắc hẳn từ nhỏ đã lăn lộn đánh nhau, từng chịu qua máu tươi và nắm đấm.
Cô vẫn nhớ khi vừa mới đến trường THPT số 1 Thanh hành, lúc tập thể dục buổi sáng, cậu mặc áo cộc tay màu trắng, trên hai cánh tay lộ ra những vết sẹo dày đặc. Cũng nhớ lúc ở nhà Ôn Thiếu Đường, Cố Gia Khải không nói lời nào đã hung hăng vung một cái tát vào cậu.
Hơi thở Chu Ninh dồn dập, ngực phập phồng, “Chẳng lẽ cậu định cho qua như vậy? Là cậu ta kêu người cưỡng bức cậu!”
“Trước tiên không nói việc cái chết của anh tớ có liên quan đến Liễu Văn Văn hay không.” Ôn Uẩn Chi nhìn cô ấy, “Nếu muốn trả thù Liễu Văn Văn, tớ cũng sẽ không liên lụy đến Cố Viêm Sinh. Tớ muốn giải quyết theo cách của mình.”
Một loại hưng phấn đến sởn gai ốc dâng trào trong lòng Chu Ninh, “Cậu định làm gì?”
Ôn Uẩn Chi không thể phủ nhận những điều Chu Ninh nói với mình đã khơi dậy tất cả cảm xúc tiêu cực trong nội tâm cô, bao gồm phía mặt ác.
“Cậu có bằng lòng đăng video cậu ta bắt nạt cậu lên mạng không. Tất nhiên, tớ sẽ làm mờ cậu.” Đối với người bị hại mà nói, việc đăng video công khai bị bắt nạt tương đương với hai lần bị tổn thương. Cô ấy lưỡng lự không nói.
Chu Ninh kinh ngạc, nhớ lại mấy tháng trước lúc Ôn Uẩn Chi bắt gặp Liễu Văn Văn bắt nạt mình trong khu dạy học bỏ hoang đã dùng điện thoại quay video lại. Lúc đó, Ôn Uẩn Chi đã bảo cô báo cáo lên giáo viên và cảnh sát, nhưng cô dè chừng sợ hãi, sợ rước lấy thù, sợ mất thể diện nên không muốn công khai.
“Cậu vẫn chưa xóa video đó sao?”
Ôn Uẩn Chi gật đầu. Chu Ninh suy nghĩ giây lát, “Được.” Ngay sau đó liền hỏi cô muốn làm gì.
Ôn Uẩn Chi không nhanh không chậm nói: “Nếu những cơ cấu liên quan ở đây không thích xử lý những chuyện này vậy chúng ta chỉ có thể dựa vào sức mạnh dư luận của cư dân mạng.”
Hai phút sau, hai cô gái rời khỏi sân thượng. Cố Viêm Sinh dựa vào góc tường hút thuốc cũng đi ra.
Cậu bị đống bàn ghế bỏ hoang che khuất, Ôn Uẩn Chi và Chu Ninh không phát hiện ra cậu.
Sắp vào lớp, cậu dập tắt mẩu tàn thuốc. Cậu bị người khác bắt nạt trong xó xỉnh nơi cống ngầm, dù cho có người nhìn thấy cũng sẽ không chìa tay ra với cậu. Vậy nên cậu đành phải buộc lòng tự mình từ từ bò dậy.
Tác giả có lời muốn nói:
A Viêm thích Chi Chi như vậy là có nguyên nhân. Phần sau mấy em gái phải đánh một trận. Con trai không được nhúng tay.