Cô Thành Thiếu Niên

Chương 26: Đánh nhau trên sân thượng




Biên tập: Quỳnh
Hiệu đính: Anh & Xiaoxin
Sau khi được Chu Ninh “giới thiệu”, Ôn Uẩn Chi nắm trong tay không ít bằng chứng Liễu Văn Văn bắt nạt người khác. Những nữ sinh từng bị cô ta bắt nạt đều sẵn sàng lên mạng làm chứng.
Trước khi đăng bài lên Weibo, Ôn Uẩn Chi tranh thủ giờ giải lao đi tìm Liễu Văn Văn.
Cô gõ gõ ngón tay trên bàn học Liễu Văn Văn, vẻ mặt kiêu ngạo mà lạnh nhạt.
Liễu Văn Văn nghe tiếng động, ngẩng đầu lên nhìn cô.
Mặt Uẩn Chi vô cảm: “Đi ra ngoài với tôi một lát.”
Trong phòng học, có học sinh gục xuống bàn ngủ, cũng có học sinh nói cười vui đùa.
Chu Ninh bình tĩnh nhìn họ. Cô nắm chặt cây bút, hận bản thân không thể đối đầu thẳng thắn và kiêu hãnh với Liễu Văn Văn như Ôn Uẩn Chi.
Cố Viêm Sinh cũng vô tình liếc mắt nhìn đến Ôn Uẩn Chi và Liễu Văn Văn ở phía xa. Cậu lười biếng khoanh tay, dựa vào bàn học đằng sau, tò mò nhìn xem Ôn Uẩn Chi đối phó với Liễu Văn Văn như thế nào, cũng tin rằng cô có thể ứng phó được. Tuy rằng lúc cô hỏi cậu về vấn đề này, ngoài miệng cậu nói cô ngốc nhưng cậu biết, cô còn thông minh hơn những nữ sinh bình thường khác.
Liễu Văn Văn cười nhạt một tiếng, “Cậu nói xem cậu tuổi gì? Muốn gọi tôi ra là tôi phải ra sao?”
Ôn Uẩn Chi nhíu mày, cúi thấp người nói, “Hai ngày này chắc cậu rất bất an nhỉ. Người đã chết, người ngồi tù, đều có mối liên hệ không thể tách rời với cậu.”
Sắc mặt Liễu Văn Văn nhất thời trắng bệch, tắt di động, “Tôi không biết cậu đang nói cái gì.”
Ôn Uẩn Chi cười khẽ, đứng thẳng người, nhìn về phía nữ sinh đứng trước bình nước: “Vương Giai, gần đây có bất hòa gì sao mà không chơi cùng Liễu Văn Văn nữa? À đúng rồi, cảm giác rơi vào hồ nước có dễ chịu không?”
Vương Giai ngạc nhiên quay đầu nhìn cô, lúc nhìn đến sắc mặt càng lúc càng tái nhợt của Liễu Văn Văn, cô ta nuốt một ngụm nước bọt, nắm chặt lấy bình nước inox, im lặng không lên tiếng trở về chỗ ngồi của mình.
Những người còn lại nghe thấy Ôn Uẩn Chi nói thế bèn nhìn cô, Vương Giai và Liễu Văn Văn bằng ánh mắt kì quái.
So với bạn bè cùng trang lứa, Ôn Uẩn Chi có thể coi là am hiểu sâu sắc tâm lý học sinh cấp ba. Một nữ sinh độc ác như Liễu Văn Văn, trừ người nhà, người thực sự quan tâm đến cô ta chắc chắn rất ít, thậm chí là không có.
Nhưng đối với cô ta, Vương Giai vẫn có chút khác biệt. Hai người quen biết đã lâu, Liễu Văn Văn sẽ có cảm giác tội lỗi. Cảm giác này nhiều khi còn kéo dài mạnh mẽ và ám ảnh hơn cả cảm xúc yêu ghét.
Ôn Uẩn Chi lại một lần nữa cúi người nhìn Liễu Văn Văn, đôi mắt sáng ngời kinh người: “Hiện tại cậu cảm thấy tôi tuổi gì?”
Bình thường cô đều đối xử ôn hòa với mọi người, chẳng qua do được dạy dỗ từ nhỏ, nhưng thật ra cô là một người rất kiêu ngạo.
Liễu Văn Văn khẽ chửi thề một câu, đứng dậy rời khỏi chỗ. Cô ta biết Ôn Uẩn Chi không phải người tốt! Mang bộ dạng thiên sứ nhưng lời nói ra lại sắc bén như gươm, cứa thẳng vào lòng người.
Thấy Ôn Uẩn Chi và Liễu Văn Văn một trước một sau rời khỏi cửa phòng học, người ngồi bàn sau Cố Viêm Sinh đứng ở hành lang lớp 12 tặc tặc lưỡi, lén lút nghiêng nửa người trên nói với cậu: “Hai người họ chắc là sẽ không đánh nhau nhỉ?” Cậu vẫn nhớ lúc Ôn Uẩn Chi mới chuyển trường tới đây đã cùng Liễu Văn Văn xảy ra tranh cãi.
“Đánh nhau mới tốt.” Nếu như không trút được ấm ức trong lòng, cậu sợ Ôn Uẩn Chi sẽ nghẹn đến hỏng người.
Ôn Uẩn Chi, Liễu Văn Văn dựa vào tường bê tông của hành lang. Hai người đúng đối diện nhau, như bạn tốt cùng nhau nói chuyện phiếm.
Ôn Uẩn Chi đi thẳng vào vấn đề: “Có phải cậu xúi Dương Triết kêu người đánh anh trai tôi đúng không?”
Liễu Văn Văn trừng mắt, tim đập loạn xạ nhưng trên mặt lại bày ra vẻ không biết chuyện: “Bọn họ liên quan gì đến tôi? Dương Triết không vừa mắt Ôn Thiếu Đường cũng không phải chuyện ngày một ngày hai. Trời đất! Dương Triết trưởng thành rồi, chẳng lẽ anh ta lại không có đầu óc sao? Tôi bảo đánh là đánh thật hả?”
Ôn Uẩn Chi bỗng nhiên hỏi: “Cậu có đi thăm Dương Triết không?”
Liễu Văn Văn không khỏi run lên, giọng nói không khỏi trở nên bén nhọn: “Chuyện này thì liên quan gì?”
Nghĩ tới mẹ cô ta – Dương Tuệ Cầm, Ôn Uẩn Chi cau mày: “Cậu ác độc như thế, bố mẹ cậu chắc cũng không khác là bao.”
Lời này chọc đúng vào chỗ đau của Liễu Văn Văn, cô ta nhảy dựng lên, mắt hiện ra tia dữ tợn, vung tay lên muốn tát cho Ôn Uẩn Chi một cái.
Ôn Uẩn Chi cao hơn cô ta, lập tức nâng tay phải lên nắm chặt lấy cổ tay của Liễu Văn Văn: “Tôi biết lúc trước cậu nhất định rất hận anh trai tôi cho nên mới gọi Dương Triết báo thù cho cậu. Có phải không?”
Huyệt thái dương của Liễu Văn Văn nhảy lên, thở hổn hến: “Người suýt nữa chết đuối cũng không phải cậu, cậu đừng có giả vờ đạo đức mà chỉ trích tôi!”
“Cậu còn mặt mũi mà nói chuyện đạo đức với tôi sao?” Ôn Uẩn Chi hai mắt đỏ hoe nhìn cô ta: “Gọi người đến để cưỡng gian một nữ sinh thì có đủ tư cách nói chuyện đạo đức trước mặt người bị hại không?!” Ký ức trong con hẻm tối đó khiến cô không khỏi rùng mình mỗi khi nhớ tới.
Liễu Văn Văn cũng hét lên: “Tôi cũng là người bị hại!” Viền mắt cô ta cũng đỏ lên.
Ôn Uẩn Chi bình tĩnh nhìn cô ta, mắt hiện ra vẻ bi ai.
Trước mặt bố mẹ tồi, Liễu Văn Văn là kẻ bị hại. Cô chính là nguyên nhân khiến cô ta rơi xuống ao, suýt chút nữa chết đuối trước mặt Ôn Thiếu Đường, cô cũng là người bị hại.
Nếu như cô không chuyển tới THPT số 1 Thanh Thành, cũng sẽ không đụng tới Liễu Văn Văn, Ôn Thiếu Đường không thay cô trả thù, bi kịch phía sau có lẽ sẽ không xảy ra.
Tất cả đều là nhân quả tuần hoàn. Trong lòng Ôn Uẩn Chi tràn đầy tự trách.
Đè xuống cảm xúc chua xót khổ sở đang cuộn trào mãnh liệt trong cổ họng, Ôn Uẩn Chi nhìn thẳng vào mắt Liễu Văn Văn Văn, gằn từng chữ: “Cậu là người bị hại lại làm tổn thương không biết bao nhiêu người giống như Chu Ninh rồi.”
Liễu Văn Văn cắn chặt răng, thân thể run rẩy. Cô ta bắt nạt người khác không phải vì bản thân bị bắt nạt. Cô ta giống như nhân vật phản diện trong phim truyền hình bị mọi người chán ghét, nhưng điều đó có quan trọng không? Cô ta không quan tâm. Không cần kiêng dè điều gì làm chuyện xấu, sống dẫm đạp người khác như con chó dưới bùn lầy không phải rất tốt sao?
***
Xế chiều hôm đó, một đoạn video có tiêu đề “Lộ cảnh nữ sinh THPT bắt nạt bạn học trong thời gian dài ở huyện Thanh Thành, Thành phố N” được lan truyền rộng rãi trên Weibo.
Trong đoạn video dài một phút mười giây có vài nữ sinh cấp ba vừa la hét vui cười vừa dùng chân đá liên tục vào người một nữ sinh khác.
Cùng lúc đó, có ba người tự xưng là học sinh của THPT số 1 Thanh Thành tiết lộ chính mình đã bị một học sinh lớp 12 tên A, kẻ cầm đầu nhóm, bắt nạt liên tục trong thời gian dài. Trong đó, có hai người bị hại nói rằng bản thân bị đánh, còn đăng cả ảnh tóc mình bị đốt.
Tuy rằng Thanh Thành tương đối lạc hậu, nhưng với trình độ phát triển của mạng lưới truyền thông, video vừa đăng tải một giờ đã trở nên hot.
Kẻ bắt nạt bị toàn dân chửi rủa, các cơ sở giáo dục địa phương cũng bị quần chúng chỉ trích vì không hành động gì.
Trên tầng thượng.
Ôn Uẩn Chi lướt Weibo. Trong khoảng thời gian ngắn đã có cư dân mạng tìm ra được đối tượng là Liễu Văn Văn. Weibo của cô ta, tài khoản Tieba, tên tuổi và gia đình đều bị mạng xã hội tìm được. Bây giờ cô ta đang mắc kẹt trong vòng xoáy đạo đức của dư luận, bị mọi người trong trường sỉ vả.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, với áp lực từ dư luận, dù gia đình Liễu Văn Văn có giàu có thế nào thì cô ta cũng sẽ bị nhà trường đuổi học. Cục Công an và Sở giáo dục địa phương cũng sẽ ra mặt can thiệp việc này.
Ôn Uẩn Chi không vui như trong tưởng tượng. Tâm trạng của cô luôn bị đè nén và đau đớn. Dù cô có làm gì thì tất cả đều là kết cục đã định, không còn cách nào cứu vãn.
“Tại sao lại xóa video? Loại người đáng ghê tởm như thế nên bị mọi người cả nước phỉ nhổ!” Giọng nói của Chu Ninh từ phía sau truyền đến. Ôn Uẩn Chi không khỏi nhíu mày: “Cậu còn muốn gì?”
Chu Ninh còn chưa lên tiếng phía sau liền truyền một giọng nữ rống giận dữ: “Ôn Uẩn Chi, mẹ mày!”
Hai người quay lại, còn chưa kịp phản ứng, Liễu Văn Văn đã lao như bay tới, vẻ mặt hung ác đâm vào Ôn Uẩn Chi.
Trọng tâm của Ôn Uẩn Chi không vững, cơ thể ngả về phía sau, trái cây trong tay rơi thẳng xuống từ tầng thượng.
Hai người đánh nhau. Khỏi cần nghĩ thì Liễu Văn Văn cũng biết video trên mạng là do Ôn Uẩn Chi đăng lên.
Cô ta hận không thể lột da Ôn Uẩn Chi!
Ôn Uẩn Chi vừa nghĩ tới Ôn Thiếu Đường, cô cũng thấy rất hận cô ta.
Mặc dù nhìn có vẻ mềm mại nhưng thực ra, Ôn Uẩn Chi không hề yếu đuối. Liễu Văn Văn kéo tóc cô, tát cô, cô nhịn đau, dùng toàn bộ sức lực của mình, lật người đè Liễu Văn Văn ở phía dưới. Cô dùng hết sức tát cô ta một cái.
Liễu Văn Văn bị động quay đầu đi, một bên má lập tức sưng tấy, khóe miệng tràn ra tơ máu.
“Cái tát này là tôi thay anh tôi đánh cô.” Ôn Uẩn Chi thở hổn hển, hung dữ nói.
Đây là lần đầu tiên cô đánh người khác. Lòng bàn tay cô đỏ bừng, ngứa ngáy, hai tròng mắt tràn đầy hận ý ngút trời.
Vừa nghĩ tới Ôn Thiếu Đường, lại nghĩ tới tối hôm đó suýt chút nữa bị cưỡng gian, linh hồn cô đã bị thù hận bao phủ. Hai tay cô bóp lấy cổ Liễu Văn Văn.
Hai người đánh nhau, Chu Ninh sợ hãi không thôi. Bị Liễu Văn Văn bắt nạt đủ kiểu, giờ phút này không biết cô lấy đâu ra dũng khí, cầm một nửa viên gạch xi măng đã vỡ làm đôi bên cạnh đập vào đầu Liễu Văn Văn.
Liễu Văn Văn bị đập, kêu lên một tiếng đầy đau đớn.
Ôn Uẩn Chi hoàn hồn, sững sờ buông cô ta ra, yếu ớt ngã sang một bên.
Liễu Văn Văn nằm trên mặt đất, đau đến trợn mắt, máu tươi từ đầu chảy ra.
Chu Ninh thấy Liễu Văn Văn đang ở thế bất lợi, thừa cơ túm lấy cô ta. Cô ngồi trên người Liễu Văn Văn, tàn nhẫn đánh cô ta mấy bạt tai.
Có lẽ vì nhân tính vốn ác nên mới xuất hiện pháp luật, đạo đức. Lúc này Chu Ninh chỉ biết trút ra những oán hận trong lòng do bị bắt nạt lâu dài, trả lại toàn bộ những tổn thương mà Liễu Văn Văn đã gây nên cho cô.
Ôn Uẩn Chi chậm rãi đứng dậy, vẻ mặt ngơ ngác nhìn Chu Ninh tay đấm chân đá với Liễu Văn Văn.
Chu Ninh đang làm gì vậy? Cô ấy đang làm cái gì?
Bây giờ cô ấy bị thú tính khống chế không khác gì Liễu Văn Văn.
“Đủ rồi, Chu Ninh!” Ôn Uẩn Chi cau mày gọi Chu Ninh.
Chu Ninh giờ đây đã trở nên điên cuồng. Lỗ mũi cùng khóe miệng Liễu Văn Văn đều bị cô đánh chảy máu, nằm thoi thóp trên mặt đất.
Ôn Uẩn Chi tiến đến kéo Chu Ninh: “Được rồi, Chu Ninh!”
Chu Ninh bỗng nhiên hất tay cô ta, đôi mắt đỏ hoe, gào to hơn: “Tại sao lại đủ rồi? Cô ta mang đến tổn thương cho mình, đời này kiếp này mình không thể nào quên được! Ngày nào mình chưa nằm trong quan tài thì ngày đó mình sẽ nguyền rủa cô ta chết không được tử tế!”
Những đau khổ tuyệt vọng đó, vĩnh viễn khắc sâu vào lòng người bị bắt nạt như Chu Ninh. Mà những kẻ bắt nạt sau này có trưởng thành, có áy náy, có hối hận vì những sai lầm tuổi trẻ thì cũng không cách nào nhận được sự tha thứ.
Những tổn thương bọn họ mang đến không gì có thể xóa bỏ được, kể cả thời gian.
Ôn Uẩn Chi bỗng thấy chua xót.
Cô không phải chịu đựng đau khổ như Chu Ninh nên cô không có quyền khuyên can cô ấy. Nhưng cô càng không thể nhìn Chu Ninh còn trẻ mà phải đeo trên lưng một mạng người.
“Nếu cậu không dừng tay thì cô ta sẽ bị cậu đánh chết.” Cô nhẹ giọng nhắc nhở: “Đừng trở thành kẻ giống cô ta.”
Cô cũng không dám nghĩ lại bộ dạng lúc nãy khi chìm trong thù hận của mình.
Nhìn thấy Liễu Văn Văn máu me mơ hồ, Chu Ninh bỗng rơi lệ. Cô ấy đã không còn là cô gái mũm mĩm ngốc nghếch trước kia nữa, dù là về ngoại hình hay tâm hồn.
Ôn Uẩn Chi tiến đến đỡ cô đứng dậy. Hai người đều nén nước mắt.
Có tiếng bước chân vội vã vang lên, Ôn Uẩn Chi thoáng nhìn về phía người vừa tới: “Xem ra tình bạn của các cậu vẫn còn tốt lắm.”
Vương Giai bị châm chọc nhất thời nghẹn họng. Cô nhìn về phía Liễu Văn Văn đang đau đớn mơ hồ nằm trên mặt đất, hai má đẫm máu, không đành lòng quay mặt đi.
Nhớ năm đó, Liễu Văn Văn từng cứu cô khỏi bị bắt nạt, viền mắt không khỏi đỏ lên. Cô hít một hơi sâu, bước đến chỗ Liễu Văn Văn Văn, chậm rãi nâng cô ta dậy.
Liễu Văn Văn ôm cô khóc to, yếu ớt nói xin lỗi. Khi đứng trước sự sống và cái chết, cô ta đã từng bỏ mặc Vương Giai.
Vương Giai lau đi khóe mắt ướt đẫm, không nói được lời nào. Cho dù từng bị tổn thương, nhưng cô ấy cũng không thể nào phủ nhận, Liễu Văn Văn từng đối xử tốt với cô.
Cố Viêm Sinh theo sau Vương Giai xuất hiện ở cửa ra vào trên sân thượng. Ôn Uẩn Chi kinh ngạc: “Sao cậu lại tới đây?”
Cô không biết cậu thường xuyên đến đây. Thấy tóc cô rối tung, gò má trắng nõn cùng với cổ đã có mấy vết cào đỏ tím, cậu thầm mắng vài câu.
Vì bị Bành Cảnh giữ lại nên cậu tới chậm một bước. Cậu cũng đã nghĩ tới việc hai người sẽ đánh nhau nhưng khi nhìn thấy Uẩn Chi bị thương, cậu vẫn không khỏi kinh ngạc.
Cậu lấy ra hai miếng băng cá nhân trong túi quần đưa cho cô: “Trên cổ và mặt có vết thương.” Cậu thường xuyên đánh nhau nên băng cá nhân là vật phẩm thiết yếu trên người.
Ôn Uẩn Chi nhận lấy, nói cảm ơn rồi dán băng lên vết thương trên mặt và cổ.
Chu Ninh vẫn đang ở bên cạnh khóc lóc.
Nhìn Chu Ninh ngập trong nước mắt, Ôn Uẩn Chi lấy một bịch khăn giấy từ trong túi áo ra đưa cho cô ấy, mềm giọng nói: “Lau nước mắt đi.”
Cố Viêm Sinh nhìn Ôn Uẩn Chi nói: “Nếu không đánh lại thì đừng đánh.”
Xem ra với cậu thì nữ sinh đánh nhau chỉ đơn giản là giật tóc, bạt tai. Toàn là trò trẻ con.
Khi nghe cậu nhắc tới chuyện này, da đầu của Ôn Uẩn Chu liền đau nhói, cảnh tưởng bị Liễu Văn Văn giật tóc sống động trong kí ức. “Sẽ không đánh nhau nữa, đánh nhau không thích hợp với mình.” Đây là lần đầu tiên cô đánh nhau với người khác. Mặc dù có thể xả giận, nhưng cô lại chịu ảnh hưởng không tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.