Biên tập: Sunny & Anh
Hiệu đính: Anh
Paris, năm 2011.
Mỗi ngày Ôn Uẩn Chi đều tập luyện tám tiếng trở lên. Buổi sáng, cô thức dậy lúc sáu giờ rồi tới thẳng phòng tập, vào phòng thay đồ đổi sang quần áo tập rồi bắt đầu tập luyện, đến tận giữa trưa mới dừng lại.
Một nhóm những cô gái trẻ xinh đẹp ngồi trên sàn gỗ, cô nào cô nấy đều có cần cổ thon dài, mái đầu nhỏ xinh.
Ôn Uẩn Chi dựa vào thành lan can tập luyện, nhắn tin với Eva, em gái của một người bạn. Cô ấy muốn học múa ba lê.
Eva: “Tập ba lê chân sẽ đi chữ bát ạ? Chân còn bị thô nữa.”
Đây chính là những tin đồn bôi nhọ trong truyền thuyết. Ôn Uẩn Chi gõ nhẹ bàn phím trên điện thoại di động: “Nếu luyện tập không đúng chân sẽ rất dễ đi chữ bát. Chân bị thô là do luyện cơ không đúng cách.”
Eva: “Vậy thì tốt rồi, em vẫn luôn muốn được học ba lê nhưng bây giờ em đã mười sáu tuổi rồi, liệu có muộn quá không ạ? Em cao một mét sáu lăm, 48kg có thể thi vào trường THPT chuyên ba lê của đại học A không ạ? Tỉ lệ đỗ chuyên ngành đó là bao nhiêu vậy ạ?”
Ôn Uẩn Chi: “Chỉ cần em có đam mê thì không bao giờ là muộn cả. Ngoài chiều cao, cân nặng, việc trúng tuyển còn phụ thuộc vào tỉ lệ cơ thể và ngoại hình. Tỉ lệ trúng tuyển vào chuyên ngành ba lê là 1:120. Ngoài ra, em nên giảm thêm hai kg nữa.”
Cô gửi thể lệ tuyển sinh của trường THPT chuyên ba lê sang.
Hộp thư có một tin nhắn mới từ đối tượng xem mắt của cô Lý Gia Hằng: “Anh đang ở Paris, mời em một bữa cơm có được không?”
Bạn học gọi cô đi ăn cơm trưa, cô xua tay để các bạn đi trước.
Trong phòng múa chỉ còn lại một mình cô, cô nhắn lại cho Lý Gia Hằng: “Bao giờ vây?”
Đối phương lại đẩy vấn đề sang cô: “Anh thì lúc nào cũng được, xem em thế nào thôi.”
Tối mai cô có tiết học văn hóa, buổi chiều ngày hôm sau cũng có tiết học. 4h30 chiều hôm nay có thời gian rảnh.
Đằng nào cũng phải gặp mặt một lần. Cô gõ chữ: “Vậy thì hôm nay luôn đi, 6h30.”
Buổi chiều sau khi tập luyện xong, Ôn Uẩn Chi quay về nhà trọ tắm rửa một lượt, tô một chút son môi rồi lên xe buýt tới điểm hẹn.
So với bên ngoài, bên trong nhà hàng dường như là một thể giới hoàn toàn khác. Hương thơm thoang thoảng cùng với tiếng nhạc du dương, bầu không khí và phong cách trang trí đều vô cùng trang nhã.
Ôn Uẩn Chi vừa vào sảnh đã thấy Lý Gia Hằng đang ngồi trên ghế đôi ở phía trong.
Anh ta vừa đẹp trai vừa có vẻ hấp dẫn từ sự cao quý bẩm sinh.
Lý Gia Hằng nở một nụ cười rất dịu dàng, gật đầu ra hiệu với cô.
Cô vẫn đeo búi tóc khi tập ba lê để lộ ra khuôn mặt tinh xảo thanh lệ, mặc một chiếc váy dài màu trắng bằng vải lanh, không có bất kỳ món đồ trang sức nào cả, cằm khẽ hất lên, lưng thẳng tắp, cần cổ mảnh khảnh và cánh tay thon dài.
Sau khi cô ngồi xuống, người phục vụ mặc đồng phục bước tới đưa thực đơn cho cô. Cô chọn bừa vài món ăn.
Người phục vụ rời đi, Ôn Uẩn Chi nói cô chỉ có nửa tiếng đồng hồ. Ý của cô là có chuyện gì thì mau nói đừng lãng phí thời gian.
Thấy cô “không nhiệt tình” như vậy, khóe miệng Lý Gia Hằng nở một nụ cười: “Anh vừa xuống máy bay, vì để ăn một bữa cơm với em mà nước cũng không kịp uống.”
Nghe anh ta nói như vậy, Ôn Uẩn Chi hơi xấu hổ. Nếu như gạt đi những tin đồn về tiếng tăm không được tốt lắm của Lý Gia Hằng thì anh ta quả là một người đàn ông tuyệt vời. Gia thế hàng khủng, giàu có không thua kém gì ai, ngoại hình xuất chúng. Cô bông đùa: “Chỉ cần anh hô một tiếng, phụ nữ tình nguyện ăn cơm cùng anh có thể xếp hàng dài từ đây đến tận bờ sông Seine.”
Lý Gia Hằng bật cười, giọng hơi trầm xuống: “Anh sẽ không lãng phí thời gian.”
Ôn Uẩn Chi trầm ngâm một lúc: “Chúng ta không hợp đâu. Tôi biết rõ anh cũng không có cảm giác gì với tôi.” Hàm ý của cô là ở đây đừng giả bộ khách sáo vì yêu cầu của cha mẹ.
Lý Gia Hằng rất thích sự thẳng thắn của Ôn Uẩn Chi, cũng không tốn thời gian để phải chơi trò cân não. “Anh có cảm tình với em. Tuy rằng loại cảm tình này rất hời hợt nhưng có cơ hội phát triển thành yêu thích.”
Cho dù hơi bất lịch sự nhưng Ôn Uẩn Chi vẫn thẳng thắn nói ra: “Cảm ơn anh đã có ấn tượng tốt với tôi. Nhưng thật xin lỗi, tôi không có cảm giác gì với anh.”
Lý Gia Hằng mỉm cười, nếu như trong bữa tiệc tối chưa từng thấy qua bộ dạng mạnh vì gạo bạo vì tiền của cô, anh nhất định sẽ nghĩ chỉ số cảm xúc của cô quá thấp nên mới nói những lời thẳng thắn như vậy.
Bữa cơm nhanh chóng kết thúc, Ôn Uẩn Chi vẫy tay gọi phục vụ để thanh toán, có vẻ cô muốn chia đôi.
Ra đến bên ngoài, Lý Gia Hằng nhất quyết không muốn để một cô gái chia đôi tiền với mình. “Để cho một cô gái phải trả tiền, đàn ông như anh còn mặt mũi nào nữa.”
Nhưng Ôn Uẩn Chi lại kiên trì một cách cố chấp. Cuối cùng thậm chí chủ đề câu chuyện lại được lái theo hướng khác: “Trong chuyện này, có vẻ như anh là người hào phóng nhưng thực ra sâu bên trong nội tâm lại không coi phụ nữ và đàn ông ngang hàng với nhau.”
Lý Gia Hằng nhíu mày: “Câu này em nói có vẻ nghiêm trọng quá đi.”
Nếu như cô không nói như vậy, anh ta cũng sẽ không đồng ý chia tiền ăn với cô. Cô không muốn lợi dụng anh nên thành khẩn nói: “Đã mạo phạm đến anh rồi, tôi thành thật xin lỗi.”
Đã nói đến nước này, Lý Gia Hằng đành phải nhượng bộ, lần đầu tiên trong cuộc đời chia tiền với một cô gái.
Nhìn khuôn mặt mịn màng của cô, anh có cảm giác cô là một người như vậy, thuần khiết từ bên trong nội tâm lẫn bên ngoài.
Sau khi trưởng thành, ngoại trừ việc hỗ trợ tiền thuê nhà đắt đỏ, cha mẹ Ôn Uẩn Chi không gửi tiền sinh hoạt cho cô nữa, cũng không mua xe cho cô.
Hiện giờ cô chỉ là một vũ công ba lê không chút tên tuổi, chỉ có thể dựa vào thu nhập ít ỏi từ việc tham gia biểu diễn để sống qua ngày.
Lý Gia Hằng tỏ ý muốn lái xe đưa cô về. Cô từ chối: “Cảm ơn anh, không cần đâu.”
Lý Gia Hằng thở dài một tiếng, nếu như cô đã “thẳng thắn” như vậy, anh cũng chẳng cần phải quan tâm đến phong thái của một quý ông nữa: “Em là người lãnh cảm hay sao vậy?” Anh cảm thấy ở cô sẽ không xuất hiện sự tức giận.
Ôn Uẩn Chi liếc xéo anh: “Tôi chỉ thích ba lê.”
Ý của cô là, cô chỉ muốn tập trung vào sự nghiệp, không muốn nói đến chuyện tình cảm.
Lý Gia Hằng khẽ gật đầu: “Chuyện em khiêu vũ với chuyện em với tôi quen nhau không cản trở gì lẫn nhau cả.”
“Ba phần tư thời gian của tôi dùng để tập luyện, thời gian còn lại phân bổ cho việc biểu diễn.” Ôn Uẩn Chi chậm rãi nói: “Nếu như hẹn hò với anh, nhất định tôi sẽ bỏ mặc anh, không có thời gian gặp gỡ. Đến lúc đó kết cục cũng chẳng tốt đẹp gì. Đã như vậy hà tất phải lãng phí thời gian cùng cảm xúc mà ở bên nhau.”
“Anh không phải trẻ lên ba, không cần em dành phần lớn thời gian để ở bên cạnh anh.” Lý Gia Hằng nói: “Công việc của anh cũng rất bận, mọi người đều có việc riêng cần làm, không can thiệp lẫn nhau, chẳng phải tốt hơn à.”
Ôn Uẩn Chi cười như có như không: “Anh cảm thấy chúng ta ở bên nhau sẽ không can thiệp vào việc của nhau hay sao?” Hai người bọn họ ở bên cạnh nhau không chỉ là kết hợp tình cảm đơn phương từ hai phía, mà còn là quan hệ giữa hai gia đình. Những lúc cần thiết, ở bên ngoài bọn họ còn phải giả vờ tình cảm đôi bên rất mặn nồng thắm thiết.
Lý Gia Hằng thở dài: “Nói nhiều như vậy, đơn giản là em không có chút cảm tình nào với anh.”
Ôn Uẩn Chi từ chối cho ý kiến. Nếu như cô thích anh, cô sẽ không nói những lời lạnh lùng đến như vậy.
Từ thái độ của cô, Lý Gia Hằng suy đoán: “Có phải em chưa từng yêu đương không?”
Ôn Uẩn Chi dừng lại, lắc đầu đáp: “Không có.”
“Thảo nào.” Lý Gia Hằng nói: “Anh chưa từng nghe được tin gì về chuyện em có bạn trai.” Ở trong cái vòng luẩn quẩn này dù chưa từng ở bên cạnh nhau nhưng cũng biết đến nhau, một số chuyện còn biết rất rõ.
Ôn Uẩn Chi chớp chớp mắt, nắm chặt túi xách. Cô cũng không phải là một hòn đá vô cảm. Thời thanh xuân ngây thơ mơ mộng cô cũng đã gặp được chàng thiếu niên mà mình ái mộ.
2
Sau hôm đó, Lý Gia Hằng thường xuyên tìm đến lớp của Ôn Uẩn Chi. Anh ta lớn hơn cô bốn tuổi, đã học cách quản lý công ty của gia tộc. Gần đây tới Pháp do được phân công mở rộng thêm chi nhánh, tìm cô cũng là tranh thủ lúc rảnh rỗi.
Lý Gia Hằng thuê một căn hộ ngay sát vách chỗ cô. Anh ta giải thích: “Thật là trùng hợp.” Mặc dù anh có ấn tượng tốt đối với cô nhưng cũng không đến mức sắm vai một chàng trai si tình làm những chuyện tốn công tốn sức. Anh ta cũng không vì chuyện tình cảm nam nữ mà quá bận tâm.
Dần dần, bọn họ cũng dần hiểu rõ về nhau, coi đối phương thành bạn bè. Mà Ôn Uẩn Chi lại càng khẳng định cô và Lý Gia Hằng không hợp nhau.
Anh ta nói cho cô biết, anh đã từng yêu một cô gái. Cô ấy có một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, khiến anh yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Nhưng gia cảnh cô bé kia rất bình thường, gia đình anh không chấp nhận cô. Nếu như cô ấy bước vào cửa thì toàn bộ tài sản trong gia đình anh sẽ không được thừa kế nữa.”
“Sau một vài năm, vẻ đẹp của cô ấy không còn được như trước nữa, năng lực của cô ấy ở phương diện khác cũng không xuất sắc. Anh cũng không muốn bỏ lại tài sản bạc tỷ để nhận lấy sự đánh đổi lỗ vốn.”
Cô nghe xong cũng không biết phải nói thêm điều gì. Cô không biết Lý Gia Hằng có thực sự yêu cô gái kia hay không nhưng có thể xác định anh ta là một người có tư tưởng ích kỷ kín đáo. Lúc cần thiết, anh ta có thể hi sinh tất cả để đạt được mục đích của mình.
3
Vì việc làm ăn buôn bán nên Lý Gia Hằng thường xuyên phải bay khắp thế giới. Ngày hôm đó anh trở về Paris, lái một chiếc xe thể thao tới trường của Ôn Uẩn Chi đưa cô về nhà trọ.
Lúc quẹt thẻ vào nhà, Ôn Uẩn Chi đứng ở huyền quan đổi giày, chào hỏi bạn cùng phòng đang ở phòng khách viết luận văn.Cô ấy tên là Diệp Thanh Vãn, là người Trung Quốc. Lúc đầu khi mới sang Pháp, vì không đủ tiền mà không thuê được phòng trọ, cô ấy đã đăng bài lên nhóm du học sinh, giải thích qua tình hình của mình với mong muốn tìm nhà.
Khi đó chỉ có một mình cô ở trong căn nhà dành cho hai người, có thêm người chuyển vào cũng không có vấn đề gì nên cô đã để lại địa chỉ và số điện thoại dưới bài viết.
Vì hai người ở chung nên giá thuê phòng cũng khá rẻ, Diệp Thanh Vãn rất biết ơn cô. Cô ấy nhận trách nhiệm dọn dẹp vệ sinh và nấu ăn, cũng hứa rằng qua khoảng thời gian khó khăn này sẽ sớm tìm phòng ở để chuyển ra ngoài, không làm phiền cô quá lâu. Cô ấy biết rằng cô thích ở một mình.
Ôn Uẩn Chi cười: “Không cần làm vậy đâu. Dù sao du học sinh khí tượng học như cậu cũng rất ít. Nếu học tốt thì sau này sẽ là điều có ích cho cả quốc gia và thế giới.”
Diệp Thanh Vãn bèn nói cô lập dị. Lúc này, vừa thấy cô về, cô ấy đã hỏi: “Người bạn cao phú soái kia của cậu lại đến Pháp rồi à?”
“Sao cậu biết?” Cô bước qua, ngồi xuống sô pha.
“Đứng trên ban công nhìn thấy xe của anh ta.” Diệp Thanh Vãn cảm khái: “Mẫu xe đó cả thế giới chỉ có 3 chiếc, tớ ghen tị chết mất.”
“Thế à.” Ôn Uẩn Chi cười, cô còn không để ý đến xe mới của Lý Gia Hằng.
Nghĩ tới việc hình như Lý Gia Hằng thích Ôn Uẩn Chi, Diệp Thanh Vãn bỏ chiếc máy tính trên chân lên bàn trà, nghiêm túc hỏi cô: “Nói thật đi, cậu không thích anh ấy một chút nào hả?” Nếu cô ấy là Ôn Uẩn Chi, cô ấy đã không chống cự lại được sức hút của tiền tài và nhan sắc mà quỳ gối trước Lý Gia Hằng từ lâu rồi.
Ôn Uẩn Chi không hề do dự: “Không rung động tí nào cả.”
Diệp Thanh Vãn hít sâu một hơi, tặng cô một like: “Đạo hạnh cao!”
Cô mỉm cười, trong mắt chứa đựng hồi ức và đau thương. Cô không hề được như vậy, chẳng qua trong lòng cô luôn có một hình bóng gầy gò và cao ngạo.
4
Với tư cách là một du học sinh thuộc tầng lớp khổ sai, thức đêm tìm tài liệu viết luận đã là chuyện thường ngày với Diệp Thanh Vãn. Ôn Uẩn Chi đã đi nghỉ rồi, cô ấy vẫn còn ở phòng khách viết bài, tóc rụng đầy trên sàn.
Viết được 2/3, cô ấy đứng dậy thư giãn, đến lấy nước nóng ở bình nước cạnh cửa sổ rồi mở cửa ra ban công hóng gió.
Nhìn thấy một bóng dáng cao gầy đang đứng dưới đèn đường hút thuốc, cô khựng lại, nuốt một ngụm nước bọt.
Thị lực của cô ấy rất tốt, mặc dù trời đã tối không thể nhìn rõ mặt nhưng cô ấy vẫn có thể từ bóng dáng mà đoán được rằng người này rất đẹp trai.
Cơn gió đêm lạnh lẽo thổi qua, cô không tiếp tục ngắm nhìn bóng dáng dưới lầu nữa mà quay về phòng khách tiếp tục viết luận văn đến bình minh.
Buổi sáng cô ấy còn có tiết nên không thể đi ngủ. Cô chuẩn bị đi tắm rồi đến trường.
Cô ấy ra ban công thu quần áo, phát hiện anh chàng đẹp trai tối hôm trước vẫn còn ở dưới tầng.
Sau khi nhìn rõ, cô ấy phải kinh ngạc vì sự đẹp trai của người đó. Tuy người đó mặc trang phục bình thường nhưng mặt mũi, dáng người đều giống như nam chính bước ra từ phim ngôn tình.
Rốt cuộc là đang đợi cô gái nào mà đợi cả đêm vậy nhỉ? Cô ấy vừa nghĩ vừa ôm quần áo quay về phòng khách.
Vừa bước ra khỏi phòng ngủ, Ôn Uẩn Chi đã nhìn thấy quầng thâm mắt của Diệp Thanh Vãn: “Chắc không phải cậu lại thức đêm nữa đâu nhỉ.”
“Ừ.” Diệp Thanh Vãn gật đầu. Cô ấy kể với cô: “Dưới tòa nhà chúng ta có một anh đẹp trai chờ ai cả đêm ý. Tớ đoán anh ấy đang chờ người mình thích, bây giờ vẫn đang chờ đấy.”
“Thế hả?” Những cô gái bình thường nghe vậy chắc sẽ tò mò đi xem thử, nhưng Ôn Uẩn Chi trước giờ không hề quan tâm đến những anh chàng đẹp trai. Sau khi nói xong câu đó, cô bèn vào nhà tắm rửa mặt.
Phản ứng của cô làm Diệp Thanh Vãn hụt hẫng. Bạn cùng phòng của cô ấy đúng là không bình thường tí nào.
5
Cố Viêm Sinh đi tàu đến trạm trung chuyển rồi đón máy bay về Tokyo, tiếp tục việc học của mình.
Bạn cùng phòng của anh phát hiện, sau khi trở về từ Pháp, anh trở nên càng trầm lặng hơn trước, mỗi ngày trừ học tập thì cũng chỉ ở thư viện hoặc làm nhiệm vụ được giao.
Anh không tham gia tiệc tùng, không chơi game, không yêu đương, không đi bar cũng không xem phim, trở nên ảm đạm. Anh không thích nói chuyện, càng khiến bản thân trở nên nhàm chán. Nếu không phải vì anh có khuôn mặt thu hút như vậy thì chắc mối quan hệ với người khác phái cũng sẽ trở thành một đống hỗn độn.
Hôm nay, hoa khôi Viện Văn học và Truyền thông lại đứng dưới tòa nhà Viện Y học chờ anh. Bạn cùng phòng của anh trêu: “Bọn tớ đi trước đây, cậu ở lại đưa em gái đi chơi đi nhé.” Với tư cách là bạn bè, họ rất quan tâm đến đời sống tình cảm của Cố Viêm Sinh. Họ luôn tin rằng, ở độ tuổi đẹp nhất này, anh không nên xa lánh mọi thứ như vậy.
Cô nàng hoa khôi nhìn họ cười biết ơn. Ánh mắt cô lập tức dính vào người Cố Viêm Sinh.
Cố Viêm Sinh lạnh nhạt nhìn ra chỗ khác làm hoa khôi cảm thấy bị tổn thương.
Nhóm bạn cùng phòng đã đi xa. Cố Viêm Sinh đi đến chỗ làm thêm. Mặc dù đã gặp cha ruột của ruột của mình, nhưng lòng tự trọng và tự tôn của mình không cho phép anh tiêu tiền của ông.
Chỗ làm thêm của anh là một nhà hàng bình dân gần trường, đi bộ mất 15 phút. Hoa khôi đi theo phía sau anh. Anh không nói gì.
Cô nàng liếc nhìn anh. Một tháng trước, cô thấy anh trong một video truyền thông của Viện Y học, vừa gặp đã yêu. Cô hỏi thăm khắp nơi tin tức về anh, biết được anh là người Anh gốc Hoa, học cùng năm với cô.
Cô kiên trì, chủ động theo đuổi anh. Nhưng đối phương không hề để ý đến cô, cũng không thèm che dấu điều đó.
“À…chút nữa cậu tan làm có thể… đi… xem phim với tớ được không?” Cô ngập ngừng nói ra câu tiếng Trung mà mình đã luyện tập rất lâu.
Nghe thấy cô ấy dùng tiếng Trung, Cố Viêm Sinh quay sang nhìn cô.
Cô nàng thầm vui vì gặp được ánh mắt đó. Nói tiếng Trung đúng là có tác dụng.
“Cậu không cần vất vả thế đâu.” Cố Viêm Sinh thấp giọng nói: “Tôi đã có người mình thích rồi.”
Cô khựng lại. Mặc dù cậu ấy trầm lặng, xa cách nhưng ngay từ đầu đã nói rõ ràng với cô rằng mình đã thích người khác, để cô không lãng phí thời gian theo đuổi mình.
Nhưng chính thái độ lạnh lùng và rõ ràng đó của anh làm cô càng thích anh hơn. Cô nhẹ nhàng nói: “Nhưng trong lòng cô ấy không có cậu.” Nếu không thì tại sao đến giờ cậu ấy vẫn một mình chứ.
Cố Viêm Sinh đau lòng, nhớ tới bóng dáng đã thấy tại Paris, anh khàn giọng: “Đấy là chuyện riêng của tôi.”
Ý ở ngoài lời. Không cần biết người đó có thích anh hay không, anh cũng vẫn thích cô ấy. Hoa khôi nhăn mày: “Tớ thích cậu cũng là chuyện riêng của tớ.”
Cố Viêm Sinh mím môi, hiếm hoi nhớ lại một câu nói kinh điển: Anh thích cô. Cô thích “anh”. “Anh” thích “cô”. “Cô” thích anh.
“Cậu đang làm phiền tôi.” Anh vô cảm nói.
Câu này có thể hiểu rằng, sự yêu thích của câu làm phiền đến cuộc sống của tôi. Hoa khôi đau lòng: “Cậu có cần lạnh nhạt vô tình đến mức này không?”
Cố Viêm Sinh lạnh lùng: “Tại sao tôi cần phải không lạnh nhạt với cậu?”
Ai nói cậu ấy không biết nói chuyện thế! Hoa khôi bực bội, cậu ấy rõ ràng rất nhanh miệng!
Cô ấy vẫn không cam lòng, đi cùng anh đên chỗ làm. Cô gọi món, nhìn anh mặc đồng phục của nhân viên phục vụ. Đó chỉ là một bộ đồ đơn giản bình thường, anh mặc vào lại giống vương giả, trong quán có rất nhiều khách nữ nhìn trộm anh. Có người to gan còn mượn cớ gọi món và thanh toán để xin số điện thoại.
Cô ấy vừa tức giận vừa vui vẻ khen ánh mắt mình tốt. Đây là một người con trai cực kì xuất chúng.
Nửa tiếng đồng hồ trôi qua, bàn bên cạnh cô ấy có hai người nước ngoài tới. Anh bước tới đưa hai người thực đơn.
Cô ấy nghe thấy hai người đó nói chuyện với nhau, hình như là dùng tiếng Pháp.
Sau đấy cô nghe thấy giọng anh vang lên, nói cùng một ngôn ngữ với hai người kia. Cũng có lẽ vì giọng anh trầm lắng và thu hút, lời nói lưu loát, cô ấy thấy hai người nước ngoài kia nhìn anh kinh ngạc và tán thưởng.
Một lúc sau, anh rời khỏi bàn kia, cô gọi anh lại: “Lúc nãy cậu nói tiếng Pháp hả?”
Anh vốn dĩ không muốn để ý tới cô ấy. Sau hai giây im lặng, anh cũng gật đầu.
Cô ấy khá bất ngờ: “Cậu còn biết tiếng Pháp nữa hả?” Cậu ấy không phải là người anh gốc Hoa sao.
Cố Viêm Sinh không thấy bản thân mình có nghĩa vụ giải thích, cầm thực đơn rời đi. Anh học tiếng Pháp vì muốn nghe hiểu từng màn biểu diễn, từng bài phỏng vấn ở Pháp của cô. Ngoài ra, từ những bài đăng của cô trên insta, anh biết rằng cô rất thích văn học cổ điển Pháp. Vì muốn được gần cô hơn mà anh đã tự học ngôn ngữ này.