Cô Thành

Chương 7: Trời phạt




"A Quỷ nàng làm sao vậy?" Ta hoảng hốt ngồi thụp xuống đỡ A Quỷ, nàng chỉ lấy một tay che ngực không trả lời, năm ngón trên bàn tay kia dùng sức bám vào cánh tay ta, như thể muốn ghim vào da thịt, nhưng rồi nàng đột nhiên buông lỏng, gắt gao nắm lấy cát trên mặt đất.
Nàng là sợ đả thương ta.
Ta hận nàng đột nhiên lại mềm lòng vào lúc này, ta thà rằng nàng tổn thương ta, để ta đau cùng nàng, còn hơn một mình ta thúc thủ vô sách.
Bờ vai gầy yếu của nàng không kìm được run rẩy, từ kẽ răng thỉnh thoảng lại tràn ra những tiếng rên đứt quãng.
Ta hoảng hốt, A Quỷ thống khổ như vậy, tựa hồ lại chết đi lần nữa.
Nàng đã là âm hồn, nếu chết đi lần nữa, chẳng phải là hồn phi phách tán hay sao?
Không được! Nàng vì ta chịu hai trăm năm thống khổ, sao ta có thể lần nữa trơ mắt nhìn nàng đau đớn như vậy!
Nhưng ta lại không biết làm cách nào để giúp nàng, ngay cả việc đau thay nàng cũng không làm được. Ta nhìn về phía đạo sĩ giả đang đứng thờ ơ lạnh nhạt bên cạnh, nàng ấy có thể vào được Lê Đài Thành, nói vậy cũng là người có bản lĩnh, nhất định sẽ có biện pháp cứu A Quỷ!
"Đạo trưởng! Đạo trưởng xin hãy cứu A Quỷ! Xem như là ta cầu xin ngươi!" Ta quỳ trên đất dập đầu với nàng, nhưng đầu còn chưa chạm xuống đất, đã bị một tay áo vàng nhạt ngăn lại, "Chuyện của ta không cần... không cần ngươi quan tâm!"
Một câu nói lấy hết tất cả sức lực của A Quỷ, nàng tựa vào người ta, miệng thở hổn hển như cá sắp chết. Xung quanh hốc mắt nàng xuất hiện sắc xanh đen bất thường, đôi môi trắng bệch, thân thể vặn vẹo co rút.
Ta xoay người ôm nàng vào ngực, lúc này mới phát hiện trên cơ thể vốn không có nhiệt độ lại đang nóng lên, không, không chỉ là nóng, cái nóng trên người A Quỷ giống như bị thiêu cháy!
Đạo sĩ giả không nhúc nhích cuối cùng cũng mở miệng: "Bảy bảy bốn mươi chín ngày minh hoả (lửa địa ngục) sẽ thiêu tâm một lần, ma quỷ tầm thường không chịu nổi trên dưới một trăm lần đều sẽ bị hồn phi phách tán, trọn kiếp không thể siêu sinh, lệ quỷ ngươi thế mà có thể kiên trì hơn hai trăm năm!"
"Đạo trưởng... Ngươi nói... Ngươi nói gì mà minh hoả thiêu tâm? Ngài biết cách cứu A Quỷ có đúng không? Ta van cầu ngài cứu nàng! Tội lỗi của A Quỷ lỗi đều do ta! Đạo trưởng, là ta có lỗi với nàng! A Quỷ nàng vô tội! Vô tội..."
Mọi chuyện xảy đến với A Quỷ đều bởi vì ta, là ta hại nàng. Nếu không phải vì ta, nàng vốn đã có một gia đình bình thường, bình yên sống qua hết một đời này, nếu không phải vì ta, tại sao ngay cả đi đầu thai nàng cũng không thể!
Vô Chân đạo nhân lắc đầu, thở dài nói: "Vô tội? Nàng vô tội, vậy mấy ngàn dân chúng trong thành này có tội sao? Trên người lệ quỷ này không chỉ có oán khí của chính nàng, còn có mấy ngàn oan hồn, nỗi khổ bị liệt hoả thiêu đốt là nghiệp của nàng, người khác không thể giúp được."
A Quỷ cười lạnh, chất giọng khàn khàn rền rĩ: "Mấy ngàn người kia không có một ai tốt, bọn họ... bọn họ đều là đao phủ! Nếu như không phải là... Không phải bị bọn họ dồn ép đến đường cùng... Sao ta lại... lại có kết quả bây giờ!" A Quỷ nỗ lực dốc chút sức lực cuối cùng nói ra những lời này, cuối cùng ngã vào vòng tay ta bất tỉnh.
"A Quỷ? A Quỷ!"
A Quỷ không còn nghe thấy lời ta nói, cũng sẽ không đáp lại ta, cơ thể của nàng vẫn nóng bỏng như vậy, lại không ngừng run rẩy co quắp, nhưng nàng sẽ không tỉnh lại nữa.
Ta ôm nàng, cố gắng làm dịu nhiệt độ trên người nàng, không biết qua bao lâu, cái nóng như thiêu như đốt kia hạ xuống, A Quỷ lại lần nữa trở nên băng lạnh.
Ta ôm nàng bất động, nản lòng thoái chí hỏi: "Nàng thế này là... đã chết rồi sao?"
Hỏi xong ngay cả bản thân cũng cảm thấy buồn cười, nàng đã là quỷ hồn, làm sao có thể chết thêm lần nữa.
Vô Chân đạo nhân quả nhiên cũng cười nói với ta: "Ngược lại nếu như nàng muốn chết, còn có thể chết được sao?"
"Quỷ hồn đợi ở dương gian không quá bảy ngày, nàng thu lấy oán khí của mấy ngàn dân thường trong thành, hai trăm năm qua lại lạm sát người vô tội bổ sung hồn phách tàn khuyết mới có được pháp lực như hôm nay, tu luyện thành thực thể, có thể chạm vào sự vật ở dương gian." Vô Chân lấy ra một viên dược hoàn từ hồ lô treo bên hông, nhét vào miệng A Quỷ, buộc nàng ấy nuốt xuống, "Nhưng phương pháp này đã phạm vào thiên đạo, ắt sẽ bị trời phạt."
"Cứ cách bảy bảy bốn mươi chín ngày một lần minh hoả, ngay cả huyền thiết cũng có thể luyện thành tro bụi, huống chi chỉ là một tiểu quỷ." Giọng điệu của đạo sĩ nhẹ nhàng tự tại, còn có sự thong dong khi nhắc đến chuyện không liên quan đến mình, "Dù cho nàng có biện pháp tu bổ hồn phách đi chăng nữa, có thể vượt qua tốc độ huỷ diệt của minh hoả hay sao? Nhiều lắm là chưa tới bốn mươi chín ngày sau, thời điểm kiếp nạn ập đến chính là lúc nàng hồn phi phách tán."
Lòng ta rơi xuống đáy cốc, "Chẳng lẽ thật sự không có biện pháp nào cứu nàng?"
"Có."
"Biện pháp gì?"
"Cởi chuông phải do người buộc chuông, chấp niệm của nàng là ngươi, chỉ cần ngươi dùng máu nóng từ tim mình tu bổ hồn phách tàn khuyết của nàng, tiêu trừ tội nghiệt của nàng, để nàng chuyển thế đầu thai."
Thì ra là đơn giản như vậy, ta cười, "Ta nguyện ý." Chỉ cần có thể cứu A Quỷ, chuyện gì ta cũng sẵn lòng.
"Nhưng ngươi phải nghĩ cho kỹ, tuy phương pháp này có thể cứu nàng, nhưng e là trọn đời ngươi không thể vào luân hồi nữa."
"Nghĩ kỹ rồi." Nếu như trên đời không có A Quỷ, đừng nói là luân hồi, ngay cả trường sinh bất tử cũng còn niềm vui gì nữa.
Vô Chân thở dài, "Ban đầu ta đã tính được trong mệnh của ngươi có một kiếp này, cuối cùng vẫn tránh không thoát."
- --------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tôi phát hiện quả nhiên tôi không viết truyện ngược được... nhạt nhẽo muốn chết... Còn sống không phải tốt sao, sao cứ phải tự làm khó mình (bỏ nha)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.