"Nói như thế, ngươi đã sớm biết duyên phận giữa ta và A Quỷ?"
Ta hỏi Vô Chân, nhưng Vô Chân lại không trả lời ta.
Nàng treo hồ lô đựng đan dược trở lại thắt lưng, lại lấy một hồ lô khác xuống, kéo nút chai, ngẩng đầu uống ừng ực mấy ngụm rượu to, cười sang sảng, "Rốt cuộc thì rượu Mạc Bắc cũng khác với Giang Nam, thống khoái!" Lại uống vài ngụm nữa, dùng mu bàn tay thô lỗ lau miệng, đưa hồ lô rượu tới đây, "Bạch công tử, ngươi nếm thử một chút xem."
Ta nhận lấy hồ lô rượu của nàng, cũng uống mạnh một hớp, thứ chất lỏng cay nồng từ cổ họng chảy xuống lục phủ ngũ tạng, kích thích phổi nóng rát, quả thật rất khác với rượu nếp hoa trong veo ngọt ngào của Dương Châu.
"Cái gì mà 'Công tử', đạo sĩ giả, ngay cả ngươi cũng giễu cợt ta." Nhờ nàng, ta phải giả trang làm nam tử hai mươi năm, nhờ nàng, ngay cả cha mẹ đều nuôi ta như tiểu tử, nhờ nàng... nhờ nàng, ta mới tình cờ gặp được A Quỷ.
Không phải là tình cờ, là duyên phận đến đúng lúc.
A Quỷ vẫn đang hôn mê trong lòng ta, ta nắm lấy ngón tay mảnh khảnh của nàng, dù có ấp ôm thế nào cũng không ấm, không thể ấm được nữa.
"Nói ngươi nếm thử một chút, ngươi lại đổ hết, uổng mất nửa bầu rượu của ta! Phí của trời!" Vô Chân đoạt lại hồ lô bảo bối của nàng lắc lư bên tai, đau lòng đậy nút lại, "Năm đó ta đi ngang qua Dương Châu, chịu ân của Bạch viên ngoại, đúng lúc gặp Bạch phu nhân sinh hạ thiên kim, nên mới thay cô bé này bốc một quẻ, không ngờ lại là một quái tượng đại hung."
"Vốn là thân nữ nhi, lại phải làm nữ thân nam mệnh, còn thiếu nợ nghiệt từ kiếp trước, có sống được quá hai mươi năm không còn chưa biết. Lẽ ra bần đạo không nên nhúng tay vào mệnh số người phàm đã được định trước, nhưng Bạch viên ngoại đến tuổi trung niên mới có một mụn con, Bạch phu nhân lại vì sinh ngươi mà mất đi nửa cái mạng, hai người họ có ân với ta, Bạch công tử, ngươi nói có nên giúp đỡ hay không?"
"Có nên hay không thì ngươi cũng đã giúp rồi, bây giờ nói những lời này còn ý nghĩa gì nữa." Có câu nói 'Thiên cơ bất khả lậu', Vô Chân tuy là người tu đạo, đến cùng vẫn không thể thấu triệt hồng trần, vì báo ân nên mới nghĩ ra biện pháp như vậy để cưỡng chế thay đổi số mệnh của ta.
"Đáng tiếc, ta chỉ đoán được mệnh ngươi thiếu nợ, nhưng lại không biết là nợ chuyện gì. Thiên hạ to lớn, chỉ có nợ tình là khó trả nhất, ta muốn thay đổi mệnh số cho ngươi, nhưng hết lần này đến lần khác lại ứng với một kiếp này."
Đúng rồi, ta đã thề trước khi chết ở kiếp trước, rằng kiếp sau nhất định phải làm nam tử, phải cưới A Tuyết của ta làm vợ.
Cuối cùng ta lại không trở thành nam tử. Thật may mắn, nếu như thật sự đầu thai làm nam nhân, làm sao A Quỷ có thể nhận ra ta?
Từ trước đến nay ta luôn xem thường Vô Chân, chỉ cho nàng là kẻ thầy bà lừa lọc, hôm nay ta đã tâm phục khẩu phục nàng, "Đạo trưởng, là An Tầm trước nay có mắt không tròng không nhìn thấy Thái Sơn, trước đây có chỗ nào đắc tội, An Tầm ở đây xin nhận lỗi với ngài."
Vô Chân khoát khoát tay, "Cố gắng trân trọng bốn mươi chín ngày cuối cùng của nàng đi, thời điểm minh hoả lần sau đến, chính là ngày nàng sống lại, ngày chết của ngươi."
Nàng xoay người ra khỏi Lê Đài Thành, ta kinh hãi, "Đạo trưởng đi đâu vậy? Ngươi đi rồi A Quỷ biết làm sao?"
Vô Chân châm chọc: "Bần đạo cô đơn lẻ loi, không nhìn nổi các ngươi một người một quỷ tình chàng ý thiếp, nếu ta đã hứa với ngươi thì tất nhiên sẽ làm được, bốn mươi chín ngày sau ta sẽ trở lại gặp ngươi. Bạch công tử, bần đạo khuyên ngươi thận trọng suy tính."
"Lòng ta đã quyết, đạo trưởng không cần nhiều lời."
Vô Chân bước đi ngày càng xa với tiếng kêu leng keng của đống đồ đồng nát, cuối cùng biến mất trong đêm tối.
"Đạo sĩ thối quả nhiên không phải người bình thường, có thể tìm được đường ra ngoài." A Quỷ đang hôn mê bất tỉnh đột nhiên nói.
Ta cúi đầu nhìn, chỉ thấy A Quỷ mở ra đôi mắt to đang nhìn thẳng vào ta, trong đôi đồng tử đều là hình ảnh phản chiếu của ta, "A Quỷ! Rốt cuộc nàng cũng tỉnh rồi!"
A Quỷ rời khỏi ngực ta đứng dậy, sửa sang lại mái tóc dài đổ xuống như thác nước, chăm chú nhìn ta, nói: "Đồ ngốc, ta đã sớm tỉnh."
"Nàng... Nàng cảm thấy thế nào? Còn đau không?" Ta kích động đến tay chân luống cuống, muốn ôm nàng một cái, lại sợ nàng chê ta lỗ mãng, hai tay lúng túng giơ ra giữa không trung lại không biết nên làm thế nào.
Dù thế nào, chỉ cần A Quỷ không sao đã là tin tức tốt nhất trên đời.
"Đồ ngốc vẫn cứ là đồ ngốc, dù qua hai đời vẫn thế." A Quỷ vươn tay bắt lấy tay ta, nhẹ tựa đầu vào vai ta, than thở, "Sao ta lại hết lần này đến lần khác yêu nữ nhân ngốc nghếch như ngươi chứ."
Ta chớp mắt mấy cái thật mạnh, đây... hẳn đây không phải là mơ? A Quỷ vừa nói gì vậy?
"A Quỷ, nàng có thể... có thể lặp lại lần nữa không?"
"Cái gì?"
"Chính là... Chính là nàng... nàng..."
A Quỷ cười, cười đến đôi mắt híp lại thành một đường chỉ, bấm mạnh lên cánh tay ta, "Nói ngươi ngây ngô nhưng thật sự ngươi lại rất cơ trí, còn dám chiếm tiện nghi trên đầu bổn cô nương."
Nụ cười này của nàng khiến ta như thấy lại được Lê Tuyết của kiếp trước. Đại mạc không có nhiều quy củ hạn chế như Giang Nam, Lê Tuyết muốn khóc muốn cười trước giờ đều hoàn toàn do tâm ý, ta đã từng thấy nàng khóc rưng rức vì một chú dê con bị chết, cũng từng thấy nàng bừng nở nụ cười vì một đoá hoa dại ta cài lên tóc nàng.
Nụ cười như vậy, có thể thắp sáng cả màn đêm.
"A Tuyết, nàng thật xinh đẹp." Ta không kìm được nói.
Nụ cười của A Quỷ lập tức biến mất, nàng mất tự nhiên vén tóc, nhẹ giọng nói: "Ta là A Quỷ, Lê Tuyết đã sớm chết rồi."