Có Thể Chờ Không?

Chương 5:




Giờ chiều, khi ánh nắng mặt trời đã dịu đi, cánh đồng lau bên cửa sổ trổ đều vươn mình bên gió, ngẩng cao từng bông chơi đùa dưới một ngày đẹp và dường như cũng để hóng xem lời yêu thương của anh như thế nào khi có sự trợ giúp của đồng bọn chúng. Phải, thay vì hoa hồng hay các loại hoa đẹp khác anh đã ngắt một mớ bông lau để tặng Thuần.
Anh hơi căng thẳng, mặt dù anh đã tập trước, thậm chí còn làm theo phim thần tượng, còn qua kiểm chứng của đứa em gái. Nhớ đêm hôm qua anh chỉ vào một phim học đường và hỏi đứa em:
- Bộ tỏ tình vậy là được chấp nhận hả?
- Nhất định, đứa ngốc nó cũng sẽ gật đầu.
Dù có như thế nhưng bây giờ anh vẫn không thể không lo sợ, anh sợ nếu con bé lắc đầu thì mối quan hệ của anh và nó sẽ trở nên như thế nào. Nhiều lần anh nghĩ không nên nói ra lời từ trái tim vì để giữ mối quan hệ, nhưng anh cũng có suy nghĩ rằng không nói thì có ngày cũng tuột khỏi tầm tay mình thôi. Phải, đã gần như là thuộc về mình rồi mà không biết nắm giữ thì ngốc lắm.
Tiếng bước chân quen thuộc chạy vào phòng nhạc, anh ngẩng đầu nhìn người quen thuộc miệng nở nụ cười thật tươi. Đã đến rồi.
Anh con bé từ trên xuống dưới, ánh mắt dừng lại chỗ chân nó rồi lên tiếng:
- Dây giày lại tuột kìa.
Nói xong anh đứng dậy tiến về chỗ nó, định ngồi xuống thắt lại thì con bé bỗng rụt chân lại.
Anh hơi ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn nó. Con bé cười gượng, hai tay đan vào nhau giấu sau lưng, thỏ thẻ:
- Để lát em thắt lại.
Anh không nói gì, chỉ im lặng nhìn con bé, cuối cùng cũng hỏi:
- Sao thế? Thường ngày anh vẫn hay giúp em mà? Em hậu đậu có làm đên trò trống gì đâu.
- Em sẽ tập từ từ mà. Cái gì cũng cần có thời gian. Anh cũng không thể cứ giúp em mãi thế này, anh đâu bên cạnh em suốt được.
Nhật hơi ngây người, con bé hôm nay ăn nói hay ghê, đây đâu phải Thuần anh quen.
- Anh có thể...
- Em sắp sang Mỹ rồi ạ. Em không còn ở đây để nhờ anh nữa.
Sau một hồi im lặng, anh nén lại sự run rẩy trong lời nói cố gắng tự nhiên nhất có thể hỏi con bé:
- Khi nào thế?
- Tuần sau ạ, mấy hôm nghỉ liên tục ở trường không phải là đi thăm họ hàng xa mà là lên thành phố làm giấy tờ và phỏng vấn. Em cũng tính nói sớm với anh, nhưng mà thấy cứ...
Anh nắm chặt đôi tay mình, mỉm cười với con bé. Hóa ra những ngày nó cứ là lạ với anh là do nó phân vân vì chuyện này chứ không phải do lời nói của anh. Hóa anh chỉ mình anh nghĩ nhiều và hy vọng nhiều.
- Có gì mà không nói chứ, anh mãi luôn ủng hộ em mà. – Anh đưa tay vỗ vỗ lên vai con bé, trên môi vẫn giữ nụ cười.
- Vâng ạ. Có lẽ hôm nay là ngày cuối em đây rồi, từ mai em sẽ ở nhà để dọn hành lý.
- Ừ.
- Hôm anh đàn một bài dài với em luôn nhá?
- Ừ.
Piano và Guitar vang lên trong một chiều nắng tắt, bó lau cất trong ngăn bàn héo hắt, và trái tim của một chàng trai cũng theo đó tắt dần.
Sáng Chủ Nhật mưa tầm tã, cổng trường vẫn mở, nhà xe vẫn có xe, Nhật vẫn ngồi ở phòng nhạc, ánh mắt không tiêu cự nhìn ra ngoài màn mưa. Đến khi có dáng người nhỏ nhỏ chạy vào cổng anh mới nở nụ cười, nụ cười thật buồn.
- Oh? Anh ở đây ạ? – Bước vào phòng nhạc, Thuần không khỏi ngạc nhiên khi thấy anh.
- Em đi bình an.
- Cảm ơn anh ạ. Cảm ơn anh vì tất cả. – Thuần cười.
- Ừ, chăm sóc bản thân tốt nhé.
- Anh nhìn đi, nó không tuột nữa rồi. – Thuần chỉ xuống chân mình, đôi giày Nike của con bé đã ướt đẫm nhưng vẫn gọn gàng đâu vào đấy.
- Ừ.
- Bye anh nhé! Chúc anh gặp mọi điều tốt nhất trong cuộc đời.
Nhật chỉ cười đưa tay xoa đầu con bé. Điều tốt nhất của anh sắp xa anh rồi.
Thuần cũng cười, con bé vẫy chào anh rồi chạy đi với cây dù nhỏ trên tay, ra khỏi cổng con bé lại vấp một cái, nó cúi nhìn chân mình. Dây giày lại tuột rồi.
Mưa ồ ạt, anh cầm ô đứng ngoài hành lang nhìn con bé chạy đi mà mắt đỏ hoe. Con bé cầm ô nhìn xuống chân mình không kiềm được giọt lệ nơi khóe mi mình.
________________
Gần 1 năm sau từ khi tạm biệt anh, tạm biệt Việt Nam đến với mảnh đất mới, cuộc sống mới Thuần mới lưỡng lự nhìn vào dòng tin đang lưỡng lự không biết có nên gửi hay không.
Một năm qua đối với Thuần rất khó khăn, từ ngôn ngữ, việc học đến cách sống đều như một cực hình với con bé. Nhiều lần nén nước mắt để vượt qua nhưng đêm về con bé lại không kiềm được mà khóc ướt cả gối. Những lần như vậy nó lại nhớ đến anh, nhớ da diết. Ngay từ khi hít thở bầu không khí mới lạ nó đã nhớ anh rồi.
Nhớ bàn tay của anh, nụ cười của anh, giọng nói của anh, những cái lắc đầu bất lực của anh đối với nó, những cái nhíu mày khi nó làm sai của anh...
Đến bây giờ nó vẫn không thể thắt được dây giày Nike một cách đàng hoàng. Mỗi lần nhìn dây giày tuột nó lại vô thức nhớ đến anh. Nhiều khi bực bội nhưng nó vẫn không muốn thay loại giày khác.
Vì khi gặp khó khăn nó muốn có anh ở bên cạnh, vì nó nhận ra mình rất thích anh.
Nhưng mà trễ rồi.
Con bé trải qua sự dày vò của xã hội, bị cuộc sống xoay tròn nhận ra mình thích anh đến nhường nào cũng nhận ra mình đã để lỡ điều quý giá và quan trọng nhất như thế nào. Nhiều lần tự trách mình ngày xưa sao ngu ngốc không thấy anh vì mình, không thấy anh thích mình đến khổ tâm, nhưng trách bản thân rồi cũng không quay lại được với quá khứ.
Thuần biết anh thích mình sau khi đọc lại email của anh. Anh gửi sau khi nó đến Mỹ hai tháng. Anh hỏi con bé có thể chờ anh không?
Khoảng thời gian đó con bé vẫn còn ngây thơ hưởng thụ cuộc sống ở California, đọc mail của anh vẫn không biết ý anh là gì và rồi nó lơ đi. Thậm chí là không trả lời lại. Để bây giờ khi nhận ra rồi lại không biết nhắn gì cho anh.
Có thể bây giờ anh đã có bạn gái rồi.
Thuần thở dài.
Con bé xoá mail đã soạn, gập máy tính rời khỏi phòng.
______________
Lại một năm trôi qua nữa, Thuần từ một con bé đầy ngây ngô nay đã trưởng thành hơn, nay đã có thể tự bước đi một cách vững vàng. Nhưng có một điều không thay đổi đó là nó vẫn không thể khiến cho dây giày Nike không tuột trong thời gian dài, mấy năm rồi nó vẫn nhét dây giày một cách qua loa để chạy đua với cuộc sống bận bịu.
Và mỗi lần dây giày tuột nó lại nhớ đến anh.
Thuần vẫn thích anh.
Hôm nay mưa tầm tã lại khiến nỗi lòng nó bồi hồi nhớ lại hai năm trước khi từ biệt anh. Thời gian nhanh thật. Anh giờ có khoẻ không nhỉ?
Cầm ô bước đi trên sân trường vắng tanh Thuần suýt ngã sấp xuống đất. Con bé thở dài nhìn xuống chân mình. Dây giày lại tuột rồi.
Còn định ngồi xuống thắt lại dây giày thì trước trước mắt nó xuất hiện một bàn tay đẹp, thành thạo thắt lại dây giày. Khi con bé còn chưa tiêu hoá được chuyện gì xảy ra, cái ô trong tay nó bị bàn tay khác cầm lấy, giọng nói quen thuộc cùng với tiếng mưa hoà lại đã vang bên tai:
- Mãi em vẫn không thắt được dây giày, anh nói trúng phóc, em chẳng làm nên trò trống gì cả.
Đối diện với khuôn mặt kinh ngạc của Thuần, Nhật mỉm cười rồi ôm con bé vào lòng, dưới màn mưa anh thỏ thẻ:
- Ngày xưa em luôn hỏi có đến được không, tuy anh không trả lời nhưng em vẫn đến. Anh cũng vậy, anh hỏi em có thể chờ không, em không trả lời thì anh vẫn đến bên em.
Anh đã cố gắng xoá bỏ em ra khỏi tâm trí mình.
Anh đã tự nói với bản thân rằng không thể, em không thể chờ anh, anh không thể đến bên em nhưng phòng nhạc, guitar, piano, cánh đồng lau, cơn mưa hạ lần lượt ẩn hiện bóng hình em. Em ngu ngốc như thế nào ngày ngày như cuốn phim chiếu chậm nhắc nhở anh rằng, anh yêu một người ngốc, anh yêu một người có nói cũng không thông thì hà cớ gì anh phải chờ em trả lời rằng em có thể chờ anh không?
Đối với em anh chỉ dựa vào trái tim mình có thể chờ đến ngày hết yêu em hay không, và câu trả lời là hiện tại anh đang ôm em dưới cơn mưa như thế này.
Nếu đã yêu xin đừng ngại bất cứ điều gì để có được nó. Như Nhật không vì Thuần không trả lời tin nhắn nhưng vẫn đến để có được hạnh phúc thuộc về cả hai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.