Chớp mắt bảy tám năm đã trôi qua.Đối với cả nhà chúng ta thì thời gian trôi qua thật bình lặng.
Toàn bộ mạng lưới tình báo đã mở rộng ra, quyền lợi của ta tuy lớn,nhưng chưa bao giờ làm việc thiên tư. Lời thề trung với Hoàng đế từtrước, cũng không phải là tuỳ tiện nói ra. Hắn đã bảo vệ cả nhà ta bìnhan, ta lại nghiêm túc làm việc hắn giao không chút tư tâm.
Xử lý tin tình báo, cũng vì bắt đầu làm từ lúc còn ở tiêu cục, cứtuần tự tiến hành theo thói quen, cho nên cũng không khó. Những lúc xửlý tin tình báo, ta cứ như dụng cụ soi xét vậy, phân tích sửa sang lạitập hợp, rồi báo cáo. Mà những người, chuyện, vật được viết trong tìnhbáo đều không can hệ đến ta.
Cho nên tin tình báo Lý Thái phó sau khi say rượu nói lời bất kínhvới Hoàng đế qua tay ta, cũng không làm ta thấy rung động gì hết.
Nhưng lúc Lý Thái phó bị giáng chức hồi hương, dường như Trương Laiđã tiêu trừ khúc mắc với bọn họ. Nhưng mà đối với ta, bọn họ đã đánh mất chữ tín, ta sẽ không coi bọn họ là người thân nữa.
Sau khi đưa Tú Hà đến trang viên, thì cắt giảm phí tổn cuộc sống nàng ấy. Cũng không phải ta tiếc mấy lượng bạc kia, chỉ là muốn nàng ấytương lai có thể an phận đi lập gia đình, không thể quá dung túng nàngấy nữa. Nếu cuộc sống tiêu xài không tiết kiệm, tương lai nàng ấy gả vào nhà dân chúng bình dân, sao có thể bình thản sinh sống. Hai năm gầnđây, nàng ta rốt cuộc cũng an phận, dường như đã chấp nhận số mệnh, nămtrước ta đã chuẩn bị cho nàng ấy một phần đồ cưới, gả nàng ấy cho một hộ nông dân cũng coi như có của làm vợ kế.
Hàng năm Hoàng đế đều cho ta một phần tiền lãi làm thù lao, hiện giờcả nước có hơn mười cửa tiệm, lợi nhuận nhiều không cần xét. Số tiền này ta dùng để mua ruộng đồng, mua thứ thiết thực cũng làm ta an tâm hơn.
Bọn nhỏ cũng lớn dần lên, ta đã xây xong chuồng ngựa ở trong trangviên, nuôi mấy con ngựa. Hài tử của ta, ít nhất cũng phải biết cưỡi ngựa bắn tên mới được.
Lan Lan, Tiểu Bình đều cưỡi một con ngựa con, hôm nay đã cưỡi rấtthuần thục, không cần có người chạy theo nữa. Chỉ có Tiểu Ninh thân thểyếu hơn, ta ôm trước ngực, cùng cưỡi một con ngựa lớn.
Lan Lan thúc ngựa đến bên cạnh ta, làm nũng: “Mẹ, mẹ, đưa cho Lan Lan bảo cung sơn hồng của mẹ có được không?”
Tiểu Bình cũng giục ngựa đến bên còn lại, bĩu môi nói: “Tỷ tỷ chơixấu, không phải đã nói rồi sao, ai có thể kéo được cái cung kia trước,thì cũng sẽ là của người đó.”
Tiểu Ninh nằm trong ngực ta cười không ngừng, bé không thích tập võ,cũng không thích đọc sách, mà rất thân thiết với Khang Việt, thích xemsổ sách tính toán, kinh thương. Ta nghĩ chờ bé trưởng thành, cho bé mấyngàn lượng bạc, cho bé tự mình đi lưu lạc.
Ta cười nói: “Lan Lan nếu thích thật sự, mẹ sẽ cho người làm vàithanh giống như đúc cho các con, nhưng mà lực kéo cung sẽ cần ít lựchơn.”
Lan Lan mừng rỡ gật đầu.
Tiểu Bình ngẩng đầu: “Con không thích. Con muốn cung của mẹ cơ, tương lai con nhất định sẽ kéo được”, bé rất thích tập võ, một lòng muốn làmtướng quân.
Hoàng đế rất hay cải trang đến trang viên nhà ta, Tiểu Bình lại rấthợp lòng hắn, dường như còn yêu thương hơn cả các Hoàng tử. Thỉnh thoảng còn ban thưởng gì đó, tuổi còn nhỏ, mà năm trước đã được Hoàng đế đưatheo đến khu săn bắn, năm nay còn muốn cùng bé đi cùng xa giá (xe vua),nguyện vọng làm tướng quân của bé có lẽ là có hi vọng đạt được.
Lan Lan không thèm để ý, “Bình đệ đệ, Ninh đệ đệ, hai đệ cho mẹ xem hầu bao tỷ tỷ làm cho hai đứa đi?”
Thảo nào cảm thấy hầu bao hai bé này thấy lạ mắt, ta cầm hầu bao củaTiểu Ninh lên, làm cũng khá đẹp, khen ngợi xong Lan Lan nói: “Hôm nào,làm cho cả ông ngoại cha với mẹ mỗi người một cái nữa.”
“Vậy Lan Lan cũng làm hầu bao cho nương nữa.”
“Vâng.”
“Lan Lan còn thích bộ khôi giáp xinh đẹp kia của mẹ chứ.”
Tiểu Bình, Tiểu Ninh lè lưỡi với Lan Lan, “Tỷ tỷ lại chơi xấu.”
Ta cười nói: “Chờ đến lúc Lan Lan có thể mặc được khôi giáp, sẽ cho Lan Lan được chứ.”