"Chẩn Chẩn, em có quà cho anh~"
Hôm sau khi đi học về, Hàn Phục một tay cầm bông hoa hồng còn đọng sương, tay kia cầm một chiếc hộp, bước vào như con cua.
Bùi Chẩn chắn ngay ở cửa, chỉ chống nạnh mặt đờ đẫn, không muốn tiếp.
"Chẩn Chẩn?". Truyện Dị Năng
Bùi Chẩn: "Lần một năm mươi, lần hai một trăm.”
"..."
Đây là quy định mới sửa lại cách đây vài ngày, sau này sẽ gọi là "Chẩn Chẩn", gọi là trừ lương 50.
Hàn Phục nuốt nước miếng, lập tức ngoan ngoãn đổi miệng: "Bùi Thiếu!"
Nhưng nếu gọi là Bùi Thiếu, dường như không chút thân thiết nào.
Đối mặt với sự ủy khuất trên khuôn mặt của Hàn Phục, Bùi Chẩn thực sự không thể hình dung ra được — đối với một ông già, làm sao cậu ấy có thể mở miệng gọi "Chẩn Chẩn" rồi lại "Chẩn Chẩn" mỗi ngày? Cho dù Hàn Phục nhỏ hơn anh sáu tuổi, cậu ấy vẫn còn ở độ tuổi có thể làm nũng, điều này quá là liều lĩnh rồi.
Bản thân tương đối lớn tuổi hơn, cũng chưa gọi ông cụ non này là cái gì mà Phục Phục...
Ặc, khuôn mặt già nua lặng lẽ đỏ bừng.
"Phục Phục" hay gì đó thực tế cũng quá buồn nôn đi, không chịu được, không chịu được!
...
Những bông hoa hồng kiều diễm được cắm trong lọ đặt ở chính giữa bàn làm cho không khí nặng nề ngưng đọng trong phòng khách được thắp sáng lên.
Trong cái hộp đó... không biết bên trong rốt cuộc là cái quái gì.
Bùi Chẩn ngoảnh mặt đi: "Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, tiền đưa cho cậu đừng có mà phung phí, nhất là đừng có mua đồ cho tôi! Lông cừu vốn ở trên thân cừu, nếu có tâm tư này chi bằng cậu tiết kiệm với cả biết cách quản lý tài sản gì đó đi.
Hàn Phục: "Chẩn...Bùi Thiếu, cái này không tốn tiền."
Không tốn tiền?
Vẻ mặt Hàn Phục như viết rằng "anh nhất định sẽ thích" một cách thần bí, con ngươi đen láy sáng rực. Cẩn thận mở hộp ra, bên trong là hai mươi lọ tinh dầu nhỏ được bọc trong xốp cẩn thận.
Bùi Chẩn: "..."
"Lớp trưởng của kỳ năm Dư Văn Triết giúp em gói lại. À, chính là cậu trọng tài mặt bánh bao hôm đó, con người cậu ấy rất nhiệt tình mà lại tương đối khéo tay.”
Hai mươi chai trong hộp chính là các mẫu tinh dầu từ cuộc thi hôm trước giữa Hàn Phục và Lý Tư Đặc.
Bùi Chẩn sững người trong giây lát.
Anh không biết mình nên xúc động hay nên phát rồ nữa.
Tại sao, ngay cả một suy nghĩ nhỏ như vậy...
Ngày hôm đó, anh xem trận đấu giữa Hàn Phục và Lý Tư Đặc cùng với những người xem trong thư viện, và anh luôn nghĩ về điều đó - nếu đó là mình thì sao?
Nếu là mình, liệu anh có đoán đúng được hết không?
Nhưng đây rõ ràng là một suy nghĩ vô cùng bí mật, chưa hề nói cho ai. Hàn Phục không phải là giun đũa trong bụng anh, làm sao mà biết được?
...
"... Hoa nhài, hoa cam, tinh dầu quả cam đắng, benzoin."
“Quả nhiên đúng hết, không hổ là Bùi Chẩn nhà chúng ta!” Vẻ mặt Hàn Phục hơn cả đắc thắng, “Cái tên Lý Tư Đặc gì đó quả nhiên chỉ là công tử bột, kể cả là trước đây hay hiện tại, trình độ so với anh đều kém xa.! "
Bùi Chẩn không chắc mình có nên vui vì điều đó hay không.
Dù sao anh cũng đã xem qua cuộc tranh tài, đương nhiên anh biết hai mươi loại hương này là gì. Nếu như không biết thì sao?
Lý Tư Đặc cũng chỉ thua khi cậu ta không biết cam đắng là gì... nếu biết thì liệu cậu ta có thể đoán chính xác không?
Đây có thể sẽ là một bí ẩn không có lời giải đáp.
...
Sau khi tắm xong, ánh đèn mờ ảo chiếu vào chiếc chăn bông lụa màu xám tro trên giường lớn.
Một mỹ nhân hoa lệ đang nằm sấp trên giường.
Áo sơ mi trắng che đi chiếc quần lót màu đen, đung đưa một đôi chân thon dài, lật úp quyển sách "Bá tước Monte Cristo" bản tiếng Pháp lên đầu giường.
Tú sắc khả xan.
(*Tú sắc khả xan: ý chỉ một người có tư sắc mỹ lệ mê người. Sắc đẹp thay được cả cho cơm).
Bùi Chẩn cảm thấy mình là một người đàn ông không hiểu phong tình, một bức tranh đẹp như vậy mà không thèm hít thở nhiều hơn hai cái, thay vào đó anh còn tỏ vẻ thờ ơ: "Sách, cậu đang cầm ngược. "
Hàn Phục sửng sốt, cúi đầu cau mày: "Không có!"
“Giả vờ giả vịt, cậu đọc hiểu được hết sao?” Bùi Chẩn tự mình lau tóc, giọt nước từ từ rơi xuống xương quai xanh. “Muộn lắm rồi. Trở về phòng riêng đi.”
Hàn Phục nuốt nước miếng, đóng sách leo xuống giường, háo hức dùng máy sấy tóc giúp anh sấy tóc. Sấy xong, đem cất rồi lại chạy lại, vẻ mặt thành thật.
"Bùi Thiếu, trong hợp đồng có viết, một ngày làm việc tám giờ."
Bùi Chẩn: "Ừ."
Hàn Phục: "Cho nên... bây giờ em phải đi học, ban ngày ban ngày không có cách nào ở cạnh anh. Từ nay giờ làm việc chuyển sang buổi tối đi. Ngày nào em cũng sang ngủ cùng anh được không?”
Bùi Chẩn: "Cảm ơn, không cần đâu. Đừng lo lắng về tiền lương."
"Em không lo lắng về tiền lương ~"
Sói nhỏ ngoan ngoãn hướng về phía người đang ở trên giường, ngẩng mặt lên nhìn thẳng anh, trong bóng đêm nốt ruồi lệ có một sự ngây thơ đầy cám dỗ.
Bùi Chẩn không phải là dạng chính nhân quân tử có thể ngồi yên được, càng không phải vì chiếc giường không đủ lớn.
Anh chỉ thực sự cảm thấy mình thật sự không thể nào cưỡng lại viên kẹo bông gòn ngọt ngào mềm mại như thế này được.
Hàn Phục bây giờ... không chỉ là một nguồn cung cấp nhỏ cho khía cạnh "tình cảm" của anh, mà còn là nơi chứa đựng tất cả những tham vọng nghề nghiệp và "tình yêu" của anh đối với công việc kinh doanh nước hoa.
Và theo bài học rút ra từ những lần thất bại trong quá khứ - dồn hết tình cảm cho một người là không tốt chút nào!
Đem tính mạng của mình đặt lên một người khác? Đến khi gà bay trứng vỡ, không thể biết mình sẽ chết như thế nào!
... Anh đang làm gì vậy? Càng nghĩ về điều đó càng cảm thấy mình thật ngu ngốc.
Rõ ràng là đã tiêu tiền, nhưng hình như lại không thể tự sắp xếp cho mình?
Cũng may là Hàn Phục ngốc nghếch, anh đã chiếm thế thượng phong rồi mới nhận ra. Vì vậy, trước khi đứa nhỏ ngốc kịp phản ứng, việc lấy lòng lại một chút là điều đúng đắn!
Đầu óc anh thật là sáng suốt.
Tuy nhiên, thực tế phũ phàng, đầu óc sáng suốt cũng chẳng có ích lợi gì.
...
Đèn đầu giường vụt tắt, Hàn Phục vùi nửa khuôn mặt vào gối trong đêm sao mờ ảo, ánh mắt long lanh.
Một người đàn ông đẹp trai như vậy nằm bên cạnh, nhìn chằm chằm vào anh với đôi mắt trẻ trung có chút đáng thương, có chút khao khát, nghiêm túc và hèn mọn đó, hư ảo vài phút đã lấp đầy.
Trong một tình huống tốt như vậy, làm sao mà một vị kim chủ có thể nhẫn tâm xua đuổi người ta bằng một khuôn mặt nghiêm túc?
"Đồng ý……"
Sói nhỏ cử động, phát ra âm thanh khàn khàn khàn khàn rất gợi cảm sâu trong cổ họng.
Bùi Chẩn run lên, hơi hoảng hốt một chút, cổ tay liền bị cầm lấy.
Hơi thở bỗng trở nên thật gần.
Bùi Chẩn: "Cậu muốn làm gì!"
"Chẩn Chẩn, để em hôn một cái, được không?" Giọng nói quyến rũ thổi vào tai, khiến anh cảm thấy hơi nhột, "Chỉ một cái thôi."
Trên thực tế, dưới màn đêm hấp dẫn, hai mắt nhìn nhau như vậy, cho dù là ai, hẳn là đều sẽ có ý muốn ôm hôn say đắm.
Nhưng... nguy hiểm quá! Bầu trời đầy sao, ban đêm, phòng ngủ, thiên thời địa lợi và chiếc giường - điều gì sẽ tiếp theo sau nụ hôn? Bị ăn hết trong vài phút, và sau đó bị nắm trong lòng bàn tay cho đến chết?
Như vậy sao được?
Đè xương quai xanh của con chó sói nhỏ, dùng sức đẩy ra một khoảng cách an toàn: "Cậu! Vừa rồi cậu gọi tôi là gì? Bốn lần! Bốn lần, tổng cộng hôm nay trừ hai trăm! Nếu cậu còn tiếp tục, tôi sẽ khấu trừ. Như thế, cậu sẽ thành đi làm một ngày không công! "
Trầm mặc một lát, eo đột nhiên bị ôm lấy, bị thanh niên hoàn toàn áp chế, giọng nói trầm thấp gợi cảm có chút bất mãn: "Chẩn Chẩn Chẩn Chẩn Chẩn Chẩn Chẩn Chẩn, Chẩn Chẩn! Anh trừ đi!"
Bùi Chẩn: "..."
Các kỹ năng của bạch tuộc rất tốt, và mức độ xấu xa cũng theo sau. Lần này không chỉ ôm vai mà còn móc eo với đùi anh.
"Em không vui! Ngày đó không phải anh đã nói nếu thắng sẽ được thưởng sao?"
“Không phải tôi đã đưa cậu đi ăn tối dưới ánh nến rồi sao?" Đã đặt trước cả chỗ tốt rồi!
"Không đủ."
Bùi Chẩn: "Cái gì không đủ! Sao cậu lại muốn nhiều thế!"
Hàn Phục: "Ôi, em thất vọng quá... Em không phải là 'ngôi sao ngày mai' của anh sao? Không phải là 'món hàng quý giá' mà anh dùng để xung kích điện đường sao? Nếu để đồ quý giá bị suy sụp tinh thần, hương thơm sẽ không ngọt đâu! Nếu không có sự nuôi dưỡng của tình yêu, em sẽ dần dần trở nên u uất và chết, nếu em chết, anh sẽ ngay lập tức chạy đi thích người khác, mua quần áo cho người khác, đối xử tốt với người khác, còn dỗ người khác cười. Chỉ vài phút thôi anh sẽ liền quên đi người cũ như em. Thật sự là quá thảm, Chẩn Chẩn anh nói xem! Anh tại sao lại đối xử với em như vậy?"
"..." Diễn xuất đỉnh thật.
“Anh không cho em hôn, thế ít nhất ~ cho em ôm một chút được không?” Giọng nói vô cùng đáng thương.
"Không phải cậu đang ôm à!"
"Hả? Ừ nhỉ," Hàn Phù thở dài, cọ cọ vào người anh, "Chỉ có ôm thôi, thật sự thỏa mãn."
Khẽ động, một nơi nào đó đâṁ vào xương chậu, cứng rắn.
Bùi Chẩn: "Cậu..."
Tôi, cho, cậu, trở, lại, phòng, mình, ngay!
Trong lúc núi lửa đang khởi động, trong bóng tối, Hàn Phục lên tiếng trước: “Chẩn Chẩn, cố gắng học điều chế nước hoa, tham gia tuyển chọn mười người xuất sắc nhất hàng năm, xử lý Dịch Trường Tình, anh thật sự cho rằng… em có tư chất như vậy sao? "
"..."
"Em thực sự có thể... làm tốt hơn người đó không?"
Mặc dù, mọi người hầu hết đều không thích nhắc đến người yêu cũ của mình, đặc biệt là những người đang buồn.
Nhưng ba từ "Dịch Trường Tình" chưa bao giờ là điều cấm kỵ của Bùi Chẩn.
Bởi vì không có cách nào trở thành cấm kỵ.
Ai bảo anh ta bây giờ là giám đốc vàng của Belle đứng đầu trong ngành!
Diện mạo, tên tuổi, công trình, ở khắp mọi nơi. Trừ khi hoàn toàn từ bỏ nước hoa, nếu không chỉ cần vẫn còn trong ngành, lật giở những cuốn sách và tạp chí, sẽ luôn được nghênh đón cái tên và bức ảnh quen thuộc ấy.
Vì vậy Bùi Chẩn đã quen với điều đó từ lâu - không thể chuyển đổi nghề nghiệp thì chỉ có học cách vượt qua thôi!
"Bùi Thiếu", Hàn Phục không nhận được câu trả lời, cánh tay siết chặt lại. "Anh có thực sự nghĩ rằng em so được với Dịch Trường Tình không?”
Có vẻ vấn đề vẫn như vậy, chỉ là đổi cách đặt vấn đề. Giọng nói trầm thấp ẩn chứa một cảm xúc nào đó.
“Tất nhiên là cậu giỏi hơn cậu ta rồi,” nhưng Bùi Chẩn không đi sâu vào vấn đề, chỉ nhắc lại một cách ngắn gọn về những việc bạch nhãn lang đã làm,… “Tốt hơn so với cậu ta rất nhiều! "
Chỉ cần là người có lương tâm thì đều tốt hơn tên bạch nhãn lang kia!
“Thật không?” Sói nhỏ đè trên người anh, vặn vẹo.
"Thật."
"Vậy thì anh phải tin em," Hàn Phục thì thầm, "Em sẽ luôn luôn và luôn luôn tốt hơn cậu ta."
Nếu nói nghe xong loại lời thoại này trong đêm tối mà không cảm thấy cảm động và ấm áp, thế thì hẳn là nói dối.
Nhưng mà, đau... cúi đầu xuống, người kia vẫn cứng như muốn đâm chết anh.
Trong tình huống cứng như vậy mà vẫn có thể bình tĩnh nói chuyện như vậy, đúng là nhân tài.
Lời đường mật thì có thể gạt người, nhưng theo lý thuyết, thân thể sẽ không.
Cũng không phải nhất định. Trong bóng tối, Bùi Chẩn buộc bản thân không được suy nghĩ quá nhiều - một thanh niên đang có sức khỏe tốt, đừng nói đến một người sống sờ sờ, đến con búp bê bơm hơi này cũng có thể…
(*Búp bê hơi: Búp bê “tình ái”...)
Đau quá! Thế này làm sao ngủ được!