... Mau nhận đi, sao không nhận?
Bùi Chẩn căng cứng ngâm mình trong bồn tắm, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại loang lổ vết nước. Phiền.
Một giây trôi qua, thêm một giây nữa. Gửi hồng bao cho cậu thì cậu nhận đi, sao lại không nhận!
Dù thế nào cậu cũng sẽ không tức giận với kim chủ vì tiền, đúng không?
Có chút tuyệt vọng. Anh là loại người sợ chiến tranh lạnh nhất trên thế giới này. Tính tình thì thế thôi, hiện tại anh đang chiến tranh lạnh với người bạn thân nhất, hai tháng vừa qua mặc kệ nhau, không biết kiếp này còn có thể làm bạn mãi mãi không.
Bây giờ, sói nhỏ lại nhất định không nhận hồng bao của anh...
Có khi nào chút nữa tắm rửa sạch sẽ xong mở cửa bước ra ngoài, người đã không còn ở đó nữa không?
Nghĩ như thế này, thế giới triệt để u ám.
Cuối cùng là vì sao… Gặp người cũ tâm trạng không tốt thì lấy người kia ra trút giận, đúng là tự tạo nghiệp thì không thể sống, hối hận.
Lòng nặng trĩu khoác bộ đồ ngủ, mở cửa phòng tắm, không chút đề phòng nào suýt chút nữa đập thẳng vào khuôn mặt điển trai của sói nhỏ đang vẫy đuôi ở cửa.
“Cậu!” Đứng im thin thít ở chỗ này, tính dọa chết người khác à!
"Chẩn Chẩn." Cái eo anh liền bị ôm, sói nhỏ nhìn nóng nảy như không đợi được nữa, mặc cho tóc anh còn ướt, cũng liều mạng vẫy đuôi xoa xoa cọ cọ, “Ừm ~ anh tắm xong thật là thơm, mùi sữa bò. "
"Aiz, người cậu đang bẩn... đừng chạm vào tôi! Có thôi đi không, đi tắm đi!"
Hung dữ đẩy người vào phòng tắm, nghe tiếng động bên trong, anh nằm lên giường nghịch điện thoại.
"Hồng bao của bạn đã được nhận", trả lời "aaaaa yêu anh (trái tim)".
Cho nên, cậu ấy không tức giận?
"..." Không tức giận sao, thật là tốt.
...
Sáng sớm hôm sau, sói nhỏ dậy từ khi trời còn chưa sáng, đi thẳng đến phòng điều chế.
Chỉ còn chưa đầy bốn tháng là vòng sơ tuyển trong nước của PA sẽ diễn ra. Vì đã trót khoe khoang khoác lác, nhất định không thể để Dịch Trường Tình và Lý Tư Đặc cười nhạo, thế nên phải quyết tâm chuẩn bị thật tốt để tham gia!
Bốn tháng, nghe thì có vẻ dài, nhưng thực tế cũng chỉ khoảng hơn một trăm ngày.
Trong một trăm ngày này, phải cố gắng hiểu khoảng bảy tám phần những lĩnh vực trước nay chưa từng tiếp xúc qua, buộc bản thân phải làm quen với hàng ngàn nguyên liệu thô và nhãn hiệu nước hoa, cố gắng bắt chước và tái tạo lại, cho đến khi có thể tự tạo ra nước hoa của riêng mình... thử nghĩ xem, đây là cái lỗ hổng lớn nào, thật là một nhiệt vụ bất khả thi mà!
Bởi vì, ngay cả khi dùng hết 24 giờ trong một ngày, một trăm ngày thì... tổng cộng cũng chỉ có 2400 giờ.
Ngay cả khi không ăn không ngủ cả ngày, liệu có thể đọc xong một vài cuốn sách, phân tích hoặc chưng cất một vài loại nước hoa một cách cẩn thận?
Trong một số thời điểm, Hàn Phục rất muốn gọi cho Lý Tư Đặc để học hỏi kinh nghiệm.
Chỉ mất một tháng đã lấy được vị trí thứ nhất của vòng loại. Lúc đầu tên người lai cậu rốt cuộc làm như thế nào vậy? Cũng quá là nghịch thiên đi?
Tuy nhiên, không thể gọi. Gọi không phải là bằng với nhận thua trước sao?
Vì vậy, chỉ có thể ngày đêm liều mạng học tập!
...
Khi sói nhỏ lười biếng nhà mình đột nhiên rơi vào trạng thái ban đêm thì thức khuya đọc sách điều chế, ban ngày thì hốc hác mắt có quầng thâm, ngồi kiểu gì trên ghế sofa cũng có thể ngủ được, nói thật lòng... nhìn cũng rất đau lòng.
Ở Pháp, phải mất 8 năm để đào tạo một nhà điều chế nước hoa cao cấp, cộng với vô số tiền bạc. Việc học kiến thức, ghi nhớ mùi hương và thử nghiệm lại hương thơm hết lần này đến lần khác, thực sự đòi hỏi rất nhiều thời gian để chuẩn bị cho từng hạng mục.
Ngay cả khi khá tài năng, Dịch Trường Tình cũng mất đến bốn năm trời ròng rã mới có thể lọt vào Top 10 của Library, chỉ trong hơn một trăm ngày...
Phải từ người mới đến lấy được tư cách tham gia PA, làm sao mà làm được?
Đôi khi anh rất muốn khuyên Hàn Phục, hay là thôi đi.
Chúng ta nghỉ ngơi dưỡng sức, ngày tháng còn dài, không nhất định phải tranh đấu với người khác, không nhất định phải tranh giành hai năm kia.
Nhưng nhìn dáng vẻ sói nhỏ đang vô cùng tập trung tinh thần, liều chết không nhận thua, anh lại không đành lòng nói ra.
...
Trong khoảng thời gian này, ngoài việc đọc sách không biết ngày đêm, làm quen với các loại tinh dầu, thưởng thức hương thơm, Hàn Phục cũng bắt đầu những buổi dự thính địa ngục ở Học viện Grasse.
Những ngày ở trường thường khá thoải mái, sáng chỉ học hai tiết đến bữa trưa, chiều thì thêm ba tiết nhỏ nữa. Nhà trường đã bố trí ký túc xá, điều kiện không tồi, có thể ngủ một lúc vào buổi trưa, muốn ăn vặt thì còn có khu trà bánh nhỏ, có thể cùng bạn bè vừa ăn vừa thảo luận xem cái gì ngon hơn.
Nhưng bây giờ, không có cái gọi là "nghỉ ngơi giữa giờ" cho cậu ấy nữa.
Hôm không có lớp thì phải chạy đến nghe dự thính lớp nâng cao, vùi đầu vào ghi chép, về nhà không dám dừng lại, sau bữa tối lại đến phòng điều chế tập điều chế nước hoa, mỗi ngày đều luyện tập đến giờ đi ngủ, tranh thủ từng giây từng phút một không dám dừng lại.
...
"Huyết rồng đỏ", nhựa từ cây huyết rồng, có mùi thơm đặc biệt.
Như tên cho thấy, màu sắc phải giống như máu của rồng, một chất lỏng màu đỏ và đẹp với màu bóng như ngọc.
Ít nhất, nó nhất định sẽ không ở vón cục thành như kia mà sẽ ở thể lỏng, thật là khiến người ta không dám nhìn thẳng!
Cho nên cái gì đang xảy ra thế kia?
Hàn Phục đôi khi cảm thấy rằng mình có thể là có độc.
"..." Bùi Chẩn cũng cảm thấy cậu ấy có độc.
Nếu khứu giác của Hàn Tiểu Hoa xuất chúng và tài giỏi bao nhiêu, thì trình độ tay nghề cũng là tiền vô nhân cổ hậu vô lai giả, thật sự là không dám nhìn.
(*Tiền vô nhân cổ, hậu vô lai giả: thời trước không có ai, sau cũng không ai được như vậy).
Kết tủa, lại kết tủa! Bị điên hả, sao lần nào cũng kết tủa?
Thành thật mà nói, việc nghiền ép, chưng cất và chiết xuất bình thường nào có khó lắm đâu! Cho dù là người lần đầu tiên học điều chế cũng có thể tùy tiện làm, chắc cũng sẽ không cô đọng, tạo thành một cái gì đó kỳ quái.
Bùi Chẩn đã làm mẫu cho cậu ấy thấy rất nhiều.
Rõ ràng là Hàn Phục đã làm theo anh ta từng bước một cách nghiêm túc, nhưng thứ mà thứ Bùi Chẩn tạo ra là một màu đỏ huyết rồng rất đẹp, có thể cho vào chai thủy tinh trong suốt và bán với giá tốt chỉ trong vài phút, nhưng các sản phẩm của Hàn Phục lại toàn keo dính, kết tủa, không thể tìm thấy nguyên nhân cụ thể!
Lại thêm một đêm trải qua vô ích, Hàn Tiểu Hoa phờ phạc đến héo hon, ngẩng đầu nhìn đồng hồ đã chỉ mười giờ rưỡi.
Vào lúc 23 giờ, cậu ấy nên cùng Chẩn Chẩn nhà mình lên giường đi ngủ, sức khỏe của Chẩn Chẩn không tốt, không hể thức đêm. Gấp!
"Cậu!"
Đứng dậy, huấn luyện viên quân sự chỉ tay về phía dãy hoa tươi và lọ tinh dầu trước mặt với vẻ nghiêm nghị: "Nửa tiếng cuối! Một lần cuối cùng!"
"Nếu lại thất bại, tôi sẽ cho cậu uống hết chỗ này!"
Ba mươi phút sau.
Lại đối mặt với một cốc khác cũng kết tủa kiểu quái quỷ như thế, Bùi Chẩn giữ vẻ mặt thờ ơ: "Nói lời giữ lời, uống đi."
"..."
"..."
Hàn Phục vẻ mặt háo hức: "Chẩn Chẩn, ngày mai sao của anh sẽ rơi xuống đấy!"
Bùi Chẩn: "Sao của tôi có lẽ đã rơi từ lâu rồi. Uống hết để lấy chết tạ tội đi".
...
Nửa đêm đang ngủ, đầu óc Bùi Chẩn choáng váng, cảm thấy người bên cạnh đảo qua đảo lại.
Có lẽ người kia nghĩ rằng anh đã ngủ, nhẹ nhàng ôm lấy anh. Nghẹn ngào một tiếng, có cảm giác tủi thân, chó lớn tự cảm thấy ăn năn hối lỗi.
"..." Trước đây, chất lượng giấc ngủ của Hàn Phục tốt đến mức buổi tối mưa gió sấm chớp cũng không thể làm cậu ấy tỉnh giấc, vẫn luôn ngủ thẳng cho đến rạng sáng.
Bây giờ thì tốt rồi, áp lực quá lớn khiến cả đêm không ngủ được, nhiều khi còn nóng ruột, nửa đêm mò dậy lén lút đến phòng điều chế.
Trong ngày, cậu ấy vẫn luôn giả vờ hoạt bát dù tinh thần không tốt, còn nhất định phải làm bữa sáng đầy đủ dinh dưỡng cho anh.
Tuy rằng Bùi Chẩn muốn làm một chút gì đó cho sói nhỏ, nhưng anh cũng phải đi làm, kim chủ cũng phải cố gắng làm việc để có tiền mà bao nuôi, cho nên chỉ có thể đến phòng điều chế sau giờ làm việc với cậu, nghĩ cách dạy cho thêm kiến thức và kỹ thuật thực tế.
"Cậu nghe cho rõ đây. Khi chưng cất phải hết sức lưu ý kiểm soát nhiệt độ, tốt nhất nên biết mùi thơm của cam quýt ở các nhiệt độ khác nhau, nếu kiểm soát được thì mùi hương sẽ rất hấp dẫn, không kiểm soát được thì sẽ bị khét, đắng. Một số loại hương liệu khác sẽ có khác biệt rõ ràng hơn so với cam quýt. "
"Chúng ta phải chú ý đến sự khác biệt về tốc độ bay hơi của các nguyên liệu thô khác nhau."
"Loại kia hiệu quả bay hơi cao hơn nhiều so với các loại gia vị cùng loại. Nhớ cho kỹ, nếu không lúc thi đấu mùi hương của nguyên liệu có thể bị phai và biến mất sớm. Nếu tác phẩm của cậu lấy nền là loại hương liệu đó, cơ bản là hỏng rồi. "
"Luôn chú ý đến những thay đổi, màu sắc và kết cấu bên trong ống nghiệm."
"Đọc thêm sách. Nhiều sự kết hợp ‘kinh điển trong sách đề dựa trên kinh nghiệm của người đi trước đúc kết ra, có thể tạo thành ‘hỗn hợp azeotropic’, cho phép tất cả các hương thơm bay hơi một cách cân bằng và nhịp nhàng. Cậu có thể có được một hương thơm vô cùng hài hòa và ổn định. "
(*hỗn hợp azeotropic: Một azeotrope hoặc hỗn hợp điểm sôi không đổi là hỗn hợp của hai hoặc nhiều chất lỏng mà tỷ lệ của chúng không thể thay đổi hoặc thay đổi bằng cách chưng cất đơn giản. Điều này xảy ra bởi vì khi azeotrope được đun sôi, hơi có tỷ lệ thành phần tương tự như hỗn hợp chưa đun sôi. Do thành phần của chúng không thay đổi khi chưng cất, azeotropes còn được gọi là hỗn hợp điểm sôi không đổi. Nói dễ hiểu đây là một cách chưng cất).
"Điều quan trọng nhất là cậu luôn phải dùng mũi để cảm nhận sự thay đổi của mùi hương, một giây cũng không được lười biếng!"
Nói xong, ống nghiệm rỗng dùng để trình diễn được đặt ra.
Hàn Phục tốt bụng đưa tay ra giúp đỡ, nhưng lại sơ ý "A!"
Hỏng bét! Lại là cái tay tàn phế đó!
Ngay lúc ống nghiệm sắp đập vào góc bàn, bàn tay đeo chiếc nhẫn bằng ngọc màu đen của Bùi Chẩn như một cơn gió lướt qua, thuận tay ném ống nghiệm lên không trung xoay 360°, vững vàng rơi xuống bàn tay anh.
Động tác điêu luyện có một không hai, lưu loát như nước chảy mây trôi, sói nhỏ mắt sáng ngời ngưỡng mộ, Bùi Chẩn bình tĩnh cúi đầu, tiếp tục mặt không đổi sắc.
"Chẩn Chẩn, anh vừa rồi..."
Bùi Chẩn: "Cậu không cần phải học mấy thứ hào nhoáng này."
"Em biết, nhưng nhìn thật lợi hại!"
Bùi Chẩn thầm đắc ý. Tuy nói rằng lúc này là một pha cứu giúp... nhưng thật sự là đã có ý khiêm tốn rồi.
Công phu nghiên cứu nước hoa đã hơn 10, 20 năm trời của anh, dù một bên mắt gần như mù và đầu óc không còn như xưa nhưng cảm giác với đồ vật vẫn còn đó, có nhắm mắt lại vẫn biết phải bắt ở hướng nào!
Là một kim chủ muốn được tôn sùng và chăm sóc liên tục, anh phải giả vờ tài giỏi, để cho sói nhỏ chưa từng nhìn thấy thế giới luôn cho rằng anh ta là tuyệt vời, anh là tốt nhất?
…
Bật đèn, pha tinh dầu, nhân tiện còn nghiền và lọc qua. Hàn Phục tiếp tục làm, chăm chú đến không chớp mắt.
"Hàn Tiểu Hoa, đừng chỉ nhìn kỹ thuật."
"Kỹ thuật chỉ là kỹ thuật. Những gì cậu thực sự cần để làm nước hoa là sử dụng 'trái tim' của mình để cảm nhận hương thơm, không chỉ là mũi."
"Trong ngành công nghiệp của chúng ta, có tài năng là tốt, nhưng khứu giác sẽ luôn bị thoái hóa theo tuổi tác. Một nhà pha chế nước hoa tài ba, chẳng hạn như bậc thầy huyền thoại Carter của Les étoiles, ngay cả khi ông ta đã mất hoàn toàn khứu giác, cũng có thể truyền nghề lại cô Candy. "
Hàn Phục sững sờ: "Cái gì? Mất khứu giác hoàn toàn?"
Không còn khứu giác, mà vẫn có thể điều chế?
"Đúng." Bùi Chẩn nói, "Bởi vì điều chế nước hoa chưa bao giờ là một ngành khoa học có sự chính xác."
"Bây giờ không có và sẽ không bao giờ có."
"Không chỉ nước hoa, nấu ăn, văn học, âm nhạc và hội họa cũng chính Beethoven đã tạo ra 'Vận mệnh' và 'Bi thương' sau khi bị điếc, Van Gogh đã tạo ra 'sồ cúc và hoa anh túc' sau cơn điên của mình, một ca sĩ nổi tiếng không nghe thấy, Một vũ công huyền thoại không nhìn thấy ánh sáng, thế giới nghệ thuật luôn bí ẩn và khó tin, không thể giải thích bằng khoa học."
“Vì vậy, có lẽ điều cậu cần làm lúc này chỉ là thả lỏng cơ thể, đừng lo lắng và hãy thả mình vào thế giới của mùi hương”.
Vừa nói, anh vừa đưa tay ra che mắt sói nhỏ.
"Bây giờ, hãy thử nhắm mắt lại."
"Hãy bình tĩnh và nghĩ về điều hạnh phúc nhất mà cậu từng trải qua trước đây."
"Trải nghiệm khó quên nhất, đáng tiếc nhất và buồn nhất của cậu."
"Hãy suy nghĩ về những điều đó, hòa quyện cảm xúc và suy nghĩ của cậu vào công việc của cậu - điều quan trọng nhất đối với một nhà điều chế nước hoa là phải 'chú tâm'. Những gì cậu đang tìm kiếm không nằm ở phía trước, mà phải là... ngay từ đầu, nó đã ở trong trái tim cậu rồi.”
"..."
Hiếm khi Bùi Chẩn mới dỗ dành sói nhỏ bằng một giọng nói nhẹ nhàng gần như thôi miên như thế này.
Trong lòng bàn tay, anh từ từ nhận ra một chút hơi ẩm không nên có.
Trái tim run lên bần bật, anh buông tay như bị điện giật. Sói nhỏ dường như không nhận ra anh đã thu tay về, vẫn ngồi đó như khúc gỗ, đôi con ngươi đen láy xinh đẹp đầy sương mù lơ lửng, ánh sáng mờ ảo khó hiểu, mờ mịt.
Nhất thời không dám đánh thức. Trầm mặc một hồi, cuối cùng Hàn Phục cũng tỉnh táo lại.
Bùi Chẩn: "Cậu..."
"Ơ," chó sói con có chút xấu hổ, "Không phải anh nói là... muốn chuyện buồn sao?"
Thì ra cậu thanh niên ngốc nghếch cười suốt ngày kia cũng buồn.
Bùi Chẩn nhìn cậu mà trong lòng hơi đau.
"Cậu đều nghĩ hết cả rồi?"
Hàn Phục sửng sốt một chút, tầm mắt dời đi nơi khác: "... Ngỗng."
Bùi Chẩn: "Ngỗng?"
"Con ngỗng lớn màu trắng trong sân khi còn bé, nó là tên sát nhân khổng lồ, vừa nhìn thấy đã đuổi theo em, chính là bóng đen tâm lý nhiều năm của em!"
Bùi Chẩn: “Được rồi, lá gan ngày càng mập.”
Có chắc là đều học cách nói tránh nặng tìm nhẹ, tránh nói sự thật rồi đó chứ?